Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 20: Véo eo



Việc chuyển từ miền quê hương dã đến định cư ở kinh đô là chuyện mà người bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, vậy mà Mã Đại Nhuận đã thực hiện chuyện này chỉ trong vòng ba năm, hơn nữa chàng còn đưa cả gia đình lên kinh.

Trong ba năm này, Mã Thiết Trụ và Mã Phú Quý đều thành hôn, cũng có con, theo lý mà nói đáng ra họ phải ở riêng, không chung đụng với Mã Đại Nhuận nữa. Nhưng từ khi tòa nhà mà Hoàng đế ban thưởng trang hoàng xong, Mã Đại Nhuận kêu hai nhà bên đấy dọn vào ở chung một thể.

Tòa nhà rộng rãi, cũng dư dả, ngày nào cũng có thể nghe thấy tiếng tập nói bi bô của đám trẻ con.

Chuyện học hành là tốn nhiều tiền nhất, còn hao thời gian hại sức khỏe. Ngày xưa Mã Đại Nhuận vừa mới học được cách moi đất bùn để chơi, còn chưa đi vững đã bắt đầu đọc sách nhận mặt chữ, bảy tuổi thì bắt đầu đi thi huyện.

Vậy thì tiền mua sách ở đâu ra? Lộ phí đi thi lấy chỗ nào? Lúc Mã Đại Nhuận còn chưa tới tuổi lao động, đấy chẳng phải là tiền hai anh trai của chàng tích cóp bằng nghề nông sao.

Cha mẹ Mã Đại Nhuận mất sớm, nếu không có hai người anh chịu thương chịu khó này thì chàng nhất định không thể bước được tới hôm nay.

Khi người ta đổ mồ hôi sôi nước mắt ngoài đồng, họ chưa bao giờ oán giận vì chàng được an nhàn nằm trên giường đất rung đùi đắc ý học hành. Họ dành hết tâm sức chu cấp cho chàng đi học. Hiện giờ cuối cùng cũng hết khổ, tất nhiên chàng không thể quên sự hi sinh của hai anh mình.

Nay sang giàu, chớ quên tình cũ.

Một tiếng “Bộp” vang lên. Vào đúng lúc này, Nhụy Bạch Y nghe thấy tiếng một vật nặng mềm ngã trước cửa. Cô hầu đứng trông ngoài thềm sợ hãi hét lên: “Cậu Bân!”

Họ nghe thấy cậu bé nói bằng giọng non nớt búng ra sữa: “Không sao, cháu muốn tìm chú Ba!”

Nghe giọng nói này, Nhụy Bạch Y nhận ra cháu trai bé bỏng của Mã Đại Nhuận tới rồi, nàng lập tức lườm Mã Đại Nhuận, “Còn không mau cất cái thứ không đứng đắn trên tay chàng đi.”

Em Bân là thằng con lớn của anh cả Mã Thiết Trụ nhà Mã Đại Nhuận.

Sau khi làm xong chuyện đó, thật ra Mã Đại Nhuận đã khoác áo ngoài rồi, nhưng bên trong chàng chẳng mặc gì cả, dây eo chưa thắt, nút đơm chưa cài, cứ để hớ hênh như thế, lộ hẳn một mảng cơ ngực lớn chắc nịch.

Chàng vốn định chơi thêm mấy chuyện thú vị nữa với nàng dâu xinh đẹp của chàng, nhưng thằng cháu bé bỏng nhà chàng lại đột nhiên xuất hiện, khiến chàng đành cố áp ngọn lửa trong người mình lại.

Cánh cửa bị một bàn tay múp míp gõ “Cốc cốc cốc” vang rền, giọng trẻ con kia thật sự rất ngang, “Chú Ba, chú mau mở cửa đi! Sói xám đang đuổi sau cháu, nếu chú còn không mở, sói xám sẽ bắt cháu đi mất! Ôi, cháu sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Mã Đại Nhuận: “……”

Chiếc yếm sen trong tay đành phải cất về rương, chàng nhanh chóng cài áo ngoài cẩn thận, liếc Nhụy Bạch Y một cái, đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một đứa bé béo tròn như quả bóng còn chưa đi vững bèn bổ nhào vào chân chàng, hai dòng nước mũi còn treo dưới lỗ mũi, trán u một cục đỏ ửng.

Mã Đại Nhuận thấy cục sưng kia, lập tức lạnh mặt, ngồi xổm xuống bế thằng bé lên, “Sao cháu không đi đứng tử tế, để ngã thành thế này?”

Bấy giờ chàng mới nhớ ra tiếng bốp ngoài cửa ban nãy, hóa ra là cu cậu này.

Hầu gái đi tìm thuốc rồi chạy về thấy Mã Đại Nhuận hỏi thế thì vội vàng khuỵu gối cúi người chung với cô hầu trông thằng bé, “Đại nhân thứ tội, mới nãy bọn nô tỳ không chăm cậu Bân cẩn thận, để cậu chạy gấp quá, đụng phải cửa ạ.”

“Về sau phải chú ý nữa vào, còn làm cậu chủ ngã thì ta sẽ trừ lương tháng của các cô.” Mã Đại Nhuận cũng chỉ hù dọa ngoài miệng vậy thôi, chàng còn hiểu rõ tính tình nghịch ngợm của thằng nhóc trong lòng chàng hơn hai cô hầu, con nít va va đập đập cũng là bình thường.

“Thím Ba, tóc thím rối quá!”

Khi Mã Đại Nhuận bôi thuốc lên trán cho thằng bé, cặp mắt nhỏ của đứa bé cứ nhìn Nhụy Bạch Y mãi.

Hai cô hầu đang đứng sau Nhụy Bạch Y hầu nàng chải đầu, không nhịn được phì cười, còn đỏ mặt.

Mã Đại Nhuận ho khan một tiếng, hai cô hầu lập tức không dám cười nữa.

Mã Thúy Hoa đi chợ mua kẹo hồ lô về, con bé ngoặt vào một lối nhỏ. Lối nhỏ này gần cửa sau hơn, nó tính vào phủ từ đường cửa sau. Đám gia đinh trong phủ biết con bé và hầu gái đi ra ngoài, cũng cố ý để cửa.

Ai ngờ con bé đi tới cửa thì thấy một ông già ăn mặc cũng đàng hoàng đang quỳ gối ở đấy.

“Ông là ai?” Mã Thúy Hoa gặm kẹo hồ lô hỏi lão ta.

Ông già ngẩng đầu liếc con bé một cái, đáy mắt đen tối mờ mịt, không trả lời, lại cúi đầu, cái tay giấu trong áo run nhè nhẹ, trông có vẻ vô cùng đáng thương.

“Ông đứng lên trước đi ạ.” Mã Thúy Hoa là một bé ngoan kính già yêu trẻ, con bé chuẩn bị nâng lão ta đứng dậy.

Bấy giờ, cô vợ Mã Xuân Miêu của Mã Thiết Trụ bế một đứa bé còn ngậm ti giả trong miệng, gọi giật con bé lại: “Thúy Hoa, mặc kệ lão, cứ để lão quỳ.”

Mã Thúy Hoa: “……”

Từ khi anh Ba Trạng Nguyên của con bé được Hoàng Thượng ban thưởng tòa nhà này, đã có không ít bạn cùng đọc sách, thậm chí cả quan lại trong triều lũ lượt ùa đến chúc mừng, có thể miêu tả đám người xun xoe muôn hình muôn vẻ đến trước đến sau này bằng cụm “nhiều không kể xiết”. Tới nay, ngưỡng cửa nhà họ sắp bị đạp hỏng đến nơi, giờ còn có cả kẻ đến quỳ nữa cơ à?

Khóe miệng Mã Thúy Hoa run rẩy.

Nhưng nếu chị dâu Cả nhà con bé không cho con bé đỡ, thì con bé không đỡ nữa. Biết đâu chuyện này có khuất tất gì.

Mã Thúy Hoa hỏi nguyên nhân, Mã Xuân Miêu không nói, con bé bèn chạy đến nhà Mộ Hoa, tìm anh Ba Mã Đại Nhuận của con bé.

Con bé chạy đến sảnh giữa, anh Ba của con bé đang dùng bữa, chàng ôm vòng eo thon của chị dâu Ba con bé. Thấy con bé, chàng gọi nó lại: “Kìa, ra ngoài chơi về rồi à?”

Mã Thúy Hoa cầm cây kẹo hồ lô đi qua, kéo ghế ngồi xuống. Con bé liếc chị dâu Ba chỉ cần phụ trách đẹp là được đang ngồi kia của mình một cái cho đã mắt, rồi mới nói với Mã Đại Nhuận: “Anh Ba, có một ông lão đang quỳ ở cửa sau, ông lão ấy là ai thế ạ?”

“Ông lão? Ông lão nào?” Mã Đại Nhuận lọc sợi cà rốt ra khỏi bát sứ của Nhụy Bạch Y, ra chiều nghi hoặc không hiểu rõ tình hình.

Người hầu đang đứng bên cạnh chớp chớp mắt, tiến lên “nhắc nhở”: “Đại nhân, đó chính là Huyện thừa Lưu Phúc Hải của huyện Nhân Phương đấy ạ.”

Lão Lưu Phúc Hải này thật ra năm ngoái vẫn còn đứng đầu bộ Lại, chính thức là quan Lục phẩm, còn cao hơn một phẩm so với chức quan hiện tại của đại nhân nhà họ.

Nhưng cuộc đời con người lên voi xuống chó, Lưu Phúc Hải lúc ấy đắc tội nhà người, nên lại bị quan trên đuổi về huyện thành nhỏ làm chức Huyện thừa.

Cái huyện đấy, đúng là quê nhà thời thơ ấu của đại nhân nhà họ.

Mã Đại Nhuận nhướng mày: “Lưu Phúc Hải? À, lão ta ấy à.”

Mã Thúy Hoa: “Ông ta thì sao ạ?”

Bàn tay to của Mã Đại Nhuận vươn ra, đẩy gáy Mã Thúy Hoa một cái, “Cái con nhóc này, hỏi gì lắm thế. Mấy bài thơ anh bảo em học em đã thuộc chưa?”

“……” Mã Thúy Hoa lập tức giận dỗi bĩu môi, chẳng tha thiết gì món kẹo hồ lô trong tay nữa, “Con gái con lứa, học thơ làm gì?”

Tay Mã Đại Nhuận còn đang sờ eo Nhụy Bạch Y, chàng mỉa mai: “Bay không học, đến khi xuất giá nhà chồng của bay sẽ cười nhạo bay vô văn hóa. Đám khuê tú trong kinh, dù ít dù nhiều cũng đã từng có học có hành, cầm kỳ thư họa dù tầm thường thì vẫn phải luyện.”

Mã Đại Nhuận nói đến đây thì đã hoàn toàn vứt hết Lưu Phúc Hải gì gì đó ra sau đầu, chuyển sự quan tâm đến sự nghiệp cải tạo Mã Thúy Hoa thành thục nữ. Chàng quay đầu hỏi cô hầu đứng sau Mã Thúy Hoa: “Tối hôm qua tiểu thư có luyện đàn trước khi đi ngủ không?”

Mã Thúy Hoa: “……”

Hôm nay không tán chuyện nổi nữa, con bé cũng chả thèm quan tâm đến ông lão kia luôn!

Cô hầu nhéo tay áo, nhìn qua đưa lại giữa Mã Thúy Hoa và Mã Đại Nhuận, do dự không biết có nên nói thật hay không. Cuối cùng cô ta vẫn sợ uy nghiêm của Mã Đại Nhuận hơn, bèn trả lời: “Không, không ạ.”

Mã Thúy Hoa lập tức hừ một tiếng: “Chẳng phải chị dâu Ba cũng không biết những món này sao, anh cũng có ghét bỏ chị ấy đâu?”

Mã Đại Nhuận bật cười, cái tay đang ôm eo Nhụy Bạch Y đó giờ vẫn chưa buông, chàng nhướng mày: “Ai nói chị dâu Ba của em không biết? Nàng tinh thông hết các loại cầm kỳ thi họa, còn biết cả đánh người đấy.”

Đúng lúc này, Mã Đại Nhuận nhéo lên eo Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y lườm chàng.

Mã Thúy Hoa: “……”

Mã Thúy Hoa: “Đánh người à?”

Cứ khen nàng dâu xinh đẹp của chàng là Mã Đại Nhuận lại không dừng được miệng, “Chị dâu Ba của em khiêm tốn, vả lại cũng ít ra ngoài, chứ chị dâu Ba của em biết nhiều thứ lắm, chỉ có anh là hiểu rõ nhất, túi tiền mà nàng thêu cũng là tinh xảo nhất……”

Mã Thúy Hoa nghe không nổi nữa, vội vàng xin dừng: “Rồi, em về luyện đàn đây!”

Con bé chẳng lẽ còn không biết khả năng thêu thùa của chị dâu Ba nhà nó hay sao, đúng là không thể chịu nổi cái kiểu khen vống của anh Ba nhà nó, con bé nghe mà sởn hết cả gai ốc.

Mã Thúy Hoa tức tối bỏ đi, lúc đi, con bé đã quên tiệt mất ông già đáng thương quỳ gối ở cửa sau.

Khi màn đêm kéo đến thì cũng là lúc có người đứng ngoài cửa phòng của Mã Đại Nhuận và Nhụy Bạch Y thông báo rằng Lưu Phúc Hải đã té xỉu ở cửa sau.

Mã Đại Nhuận cởi bỏ nút thắt cuối cùng trước ngực Nhụy Bạch Y, hít vào một hơi thơm lành, cong môi. Ngoài màu sâu thẳm kia, vẻ lạnh lẽo dâng lên trong đáy mắt chàng: “Đỡ lão dậy dìu về huyện Nhân Phương, đừng để ngày mai lại truyền ra lời gièm pha ta ỷ thế hiếp người. Kẻ này ta không trêu vào được đâu.”

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lúc trước chàng nghĩ như vậy thật. Chàng nín cục tức trong lòng, đợi đến ngày phát đạt thì sẽ bùng nổ. Nhưng khi ngồi vào vị trí này, chàng lại thấy không thú vị nữa.

Vả lại, nếu Lưu Phúc Hải vẫn là chủ sự của bộ Lại, thì dù chàng lên chức Trạng Nguyên, cuộc đời nở hoa ngay, thì cũng chẳng làm gì được lão. Ai ngờ lão ta lại tự mình ngã ngựa, ngã trúng về chức Huyện thừa của huyện nhỏ tí hin. Thế là chàng khỏi cần phấn đấu mấy năm rồi mới thi triển đòn trả thù nữa.

Chỉ có thể nói là, ông trời có mắt.

Những tên tiểu nhân chuột nhắt ấy căn bản không cần chàng động thủ, tự chúng đã gặp vạ.

Chàng lên tới vị trí này, nhìn xuống lão, chưa thèm để ý lão, cũng lười để ý lão. Ấy thế mà đối phương lại bối rối trước. Có lẽ lão đã trằn trọc mất ngủ mấy ngày đêm, rốt cuộc sợ hãi trong lòng, tự mình chạy tới quỳ xuống cầu chàng tha thứ.

Mã Đại Nhuận chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng bao lâu sau chàng đã quên mất kẻ này, đổ hết tâm tình vào chuyện đáng làm. Đôi mắt chàng tối đen, chàng miêu tả từng đường nét của người đẹp như ngọc dưới thân mình.

Mãi đến khi trăng rằm đến độ xuống núi, cảnh kiều diễm trong phòng mới dần ngừng lại.

Nửa tháng sau, tin Huyện thừa huyện Nhân Phương chết bệnh truyền tới, cây bút lông trong tay Mã Đại Nhuận khựng lại. Chàng chẳng phản ứng là bao, chỉ ngẩng đầu ngắm bầu trời bỗng nổi cơn u ám bên ngoài, lo lắng cho cô vợ nhỏ đang ra ngoài mua trang sức với Mã Thúy Hoa còn chưa trở về. Chàng nhíu mày, lập tức ra lệnh cho người hầu đi lấy ô.



“Chị dâu Ba, chị cảm thấy kiểu lông tơ này đẹp, hay là kiểu hình trăng này xinh?” Trợ thủ đắc lực Mã Thúy Hoa cầm hai chiếc hoa tai khác nhau ở hai bên tay, cười tủm tỉm hỏi Nhụy Bạch Y.

“Xấu lắm.” Nhụy Bạch Y ăn ngay nói thật.

Mã Thúy Hoa: “……”

Con bé có cảm giác mắt thẩm mỹ của mình bị xem thường, nó chép chép miệng, rồi thả hai chiếc hoa tai xuống, chọn món khác.

Chị dâu Ba đẹp thế này, con bé cứ tin vào mắt thẩm mỹ của chị ấy đi! Chị dâu Ba cảm thấy xấu, vậy nhất định là xấu rồi!

Tuy rằng trong mắt người ngoài lúc này, chị dâu Ba nhà nó đang mang gương mặt rỗ loang lổ, nên nàng không đáng được xem trọng mắt thẩm mỹ, nhưng chỉ con bé biết rõ nhất dung mạo của chị dâu Ba nhà nó đẹp cỡ nào.

Lại chọn thêm khoảng nửa canh giờ nữa, họ mới vừa ý. Sau khi thỏa thuận tiền nong xong xuôi, Mã Thúy Hoa vui vẻ nắm tay áo Nhụy Bạch Y đi ra khỏi phường làm trang sức.

Thật ra con bé muốn khoác cánh tay chị dâu Ba của nó thật thân mật cơ, nhưng hình như chị dâu Ba của con bé không thích những kẻ ngoài anh Ba của nó đụng vào mình, nên con bé được cầm tay áo của chị ấy đã là tốt lắm rồi!

Họ vừa ra khỏi phường trang sức, trời đã tối sầm, như thể sắp mưa đến nơi.

“Chị dâu Ba, chúng ta mau quay lại xe ngựa đi!”

“Ừ.”

Mã Thúy Hoa thấy mấy cô hầu theo sau cầm nhiều đồ quá, sợ các cô ấy chạy không nhanh được, bèn quay người cầm hộ họ mấy món. Nó ôm đồ bằng một tay, tay kia thì kéo Nhụy Bạch Y chạy về phía chiếc xe ngựa cách đó không xa.

Chạy được nửa đường, họ bị một người ngăn lại.

Người nọ là một thiếu nữ, dáng vẻ trông cũng thanh tú, mặc áo váy màu xanh lá cây, cầm một chiếc khăn tay màu bạc hà.

Mã Thúy Hoa và Nhụy Bạch Y không thể không dừng lại.

“Ngưu Tiểu Nhụy, ta rất hâm mộ cô.”

Thiếu nữ nói xong câu này, khóe miệng khẽ nhúc nhích, dường như còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại không thốt nên câu.

Mã Thúy Hoa nhăn mày, “Này chị, chị là ai?”

Ban đầu con bé tưởng đây là bạn của chị dâu Ba. Rồi nó lại nghĩ thầm, tính chị dâu Ba nhà mình như thế, vả lại chị ấy còn được anh Ba nuôi trong nhà lâu ngày, ít khi xã giao, thì mấy thứ như bạn bè quả là không tồn tại với chị dâu Ba của nó.

“Tiểu thư! Trời sắp mưa rồi!” Một cô gái có vẻ là người hầu chạy tới từ cách đó không xa, giương một chiếc ô trong tay. Sau khi tới nơi, cô ta lập tức che lên đỉnh đầu thiếu nữ kia.

Hình như tới tận lúc này cô gái kia mới lựa được lời, dường như muốn xả một lần cho hết, “Dựa vào đâu? Cô dựa vào đâu cơ chứ? Chỉ với cái mặt rỗ của cô sao?! Tại sao cô có tướng mạo như vậy, mà lại có thể buộc chặt được trái tim của Mã Đại Nhuận, cô nói cho ta đi!”

Mã Thúy Hoa: “………”

Bấy giờ, tiếng ầm ầm ầm vang dội trời đất, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống, làm Mã Thúy Hoa đang định vặc lại nàng ta hoảng sợ. Con bé vội nhón chân dùng tay che khuất đầu Nhụy Bạch Y, “Chị dâu Ba, mặc kệ chị ta, chúng ta mau quay lại xe ngựa đi!”

Tay con bé chỉ che được một khoảng nhỏ, căn bản không thể cản được màn mưa tầm tã. Khuôn mặt nhỏ rỗ chằng chịt xấu đau xấu đớn của Nhụy Bạch Y bỗng bị nước mưa gột rửa.

Không bao lâu sau, một dung nhan xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta không thở nổi hiện ra.

[HẾT CHƯƠNG 20]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.