Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 31: Chỏm tóc đuôi ngựa lay động nhẹ nhàng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về sau Nhụy Bạch Y mới biết, cái vỏ to đùng kia tên là ô tô, chiếc áo mà cậu trai diện tên là áo phông, cái quần để lộ đôi chân dài lún phún lông chân tên là quần đùi, cái vòng tròn mà cậu ta đeo trên cổ không phải là đồ trang trí, mà là một cái headphone dùng để nghe nhạc hoặc là chơi game.

Nhưng thôi, đó là chuyện sau này, còn bây giờ Nhụy Bạch Y đang rơi vào trạng thái ngây ngẩn như rớt trong sương mù. Nàng vừa định há miệng gọi tên Ngụy Nhuận, thì lại nghĩ đến chuyện ba thế giới đầu tiên Ngụy Nhuận đều đổi họ, chỉ có chữ “Nhuận” là mang theo mãi. Thế giới này hẳn cũng như thế, vậy nên từ Ngụy Nhuận ra đến miệng liền biến thành một chữ “Nhuận” duy nhất.

Nàng vừa mới gọi dứt lời, cổ tay đã bị túm chặt. Nàng bị người ta kéo giật về sau, kéo đến đằng sau một chậu hoa nhỏ.

“Mày bị điên rồi à, đó là cậu chủ Nhuận đấy! Mày vừa tới nhà Hách Liên là đã muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi hử?! Mợ hai đây nhận nuôi mày bao nhiêu năm, sao không nhận ra mày lại có chí hướng này nhỉ?”

Kẻ túm lấy nàng là một bà thím mập mạp dáng người béo tròn. Bà thím mập mạp trang điểm dày cộp, lông mi hình như là giả, vừa dài vừa dày. Lúc bà ta nói chuyện, hai hàng mi rung lắc dữ dội, như sắp rớt xuống.

Nhụy Bạch Y: “……”

Mợ hai?

Vậy rốt cuộc trong kiếp này nàng là kiểu người thế nào, có thân phận và bối cảnh gì?

“Đi đi đi, đi mau! Tiếp tục làm việc với mợ đi! Dì Trương nói, mợ phải lau khô bể phun nước trước khi Dư Nguyệt Lan về, không thì ăn không hết gói đem đi, mày mau đến lau giúp mợ nào!”

Bà mợ hai béo múp míp lại túm tay nàng, vòng về phía bể phun nước đằng sau. Nhụy Bạch Y không giãy tay mợ ra, cũng không hỏi “Dư Nguyệt Lan” là ai. Nàng cứ sắm vai thân thể gốc này thật tốt cái đã, có gì không hiểu thì đợi rồng thần nhỏ tỉnh rồi hỏi nó là được.

Còn Ngụy Nhuận hình như cũng ở ngay đây, mợ hai…… của nàng còn biết chàng, về sau vẫn còn cơ hội gặp lại. Hơn nữa từ lời mợ hai, nàng cũng biết thân phận trong kiếp này của Ngụy Nhuận có chênh lệch rất lớn với thân phận của nàng. Nàng tùy tiện tiến lên gọi người ta, cậu chàng này không nhận ra nàng, nàng cũng không biết nên giải thích với cậu ta thế nào.

Nếu Ngụy Nhuận của kiếp này cũng có suy nghĩ giống hệt như mợ hai của thân thể gốc này, thì thôi đừng gọi vẫn hơn.

……

Hách Liên Nhuận mơ hồ nghe thấy một giọng nói thanh thoát dịu dàng nhỏ nhẹ gọi tên của cậu, còn chẳng kèm theo họ. Cậu nâng mí mắt ngoảnh mặt sang, nhìn về hướng mà giọng nói ấy phát ra.

Bên kia là bể phun nước, một dì vệ sinh béo mập đang cong người vểnh cái mông to lau đài phun, đằng sau khuôn mặt béo kia là một cái đầu nhỏ đen như mun.

Cậu nhìn thoáng qua, không phát hiện người quen nào, tưởng là ảo giác, nên thôi nhìn, cũng không để bụng nữa, bước về phía căn biệt thự.

“A Nhuận, về rồi đấy à, có muốn chờ bà chủ về ăn cơm chung không?” Trương Tú Lệ đi tới hỏi.

Hách Liên Nhuận nhìn chị ta một cái, mặt nghiêm lại không đáp lời, lập tức trèo lên lầu hai, vào phòng ngủ, đóng cửa phòng đánh  “rầm” một tiếng, bỏ lại cái mặt tha thiết của Trương Tú Lệ ở bên ngoài.

Dì Vương vừa hay định bưng sữa bò sang cho Hách Liên Nhuận thấy tình hình này thì ngại quá, dì liếc Trương Tú Lệ một cái, đi qua gõ cửa, “Cậu chủ, tôi mang sữa bò cho cậu này.”

Người bên trong lờ dì ta đi,

Trương Tú Lệ chuẩn bị xuống lầu quay đầu nhìn dì: “Cậu chủ không uống thì thôi bỏ đi, đưa cho Harpy uống ấy.”

Harpy là chú cún cưng của Dư Nguyệt Lan, bấy giờ đang bị bốn cô hầu ấn vào bồn tắm kì cọ.

Dì Vương: “……”

Sau khi xuống lầu, Trương Tú Lệ đi tìm Thường Xảo Xuân và Bạch Nhụy Nhụy.

Khi chị ta đi đến bể phun nước, hai người đang nghiêm túc làm việc, đặc biệt là Thường Xảo Xuân, bàn tay to phì nộn kia đưa khăn một cái là có thể lau được một diện tích to. Chỉ chốc lát sau, bể phun nước đã sáng ngời bóng loáng đến mức có thể dùng làm bàn ăn.

“Dì Trương, đã vừa lòng chưa ạ?” Thường Xảo Xuân thấy có người tới thị sát, bèn nâng cái mặt béo lên cười hớn hở.

Trương Tú Lệ bình tĩnh nhìn mợ: “Tôi nhỏ tuổi hơn chị, chị đừng gọi tôi là dì.”

“Vậy chị gọi cô là Tiểu Trương nhé?” Thường Xảo Xuân vung chiếc khăn trên tay lên, “Ây dà, không phải chị sợ coi nhẹ chức quan của cô sao, gọi cô là dì là tôn trọng cô đấy!”

“……” Trương Tú Lệ: “Đều được mướn tới làm thuê, quan với chức nỗi gì?”

“Ui cha, nhưng chị với cô vẫn khác nhau là! Cô là kẻ được Dư…… được bà chủ bây giờ yêu thích mà!” Thường Xảo Xuân lại vung khăn lên.

Trương Tú Lệ sợ bị nước trên khăn bắn vào, bèn lui về phía sau một bước, “Được rồi, hai người không cần quét tước chỗ này nữa, đi theo tôi.”

“Đi đâu?” Thường Xảo Xuân lập tức gấp chiếc khăn trong tay thành hình miếng đậu phụ, bỏ xuống cái chậu cách đó không xa.

Trương Tú Lệ không trả lời mợ ta, bước về phía trước.

Thường Xảo Xuân cúi rạp đầu, lập tức ra hiệu bằng mắt với Nhụy Bạch Y, vội đuổi theo bước chân của Trương Tú Lệ.

Trương Tú Lệ đưa hai người vào biệt thự, vòng qua một hành lang rất dài ở lầu một, lại quẹo qua hai chỗ rẽ, đi đến trước một cánh cửa rồi dừng lại.

Trương Tú Lệ mở cửa bằng chiếc chìa khóa trong tay, nói: “Về sau chị với cháu ngủ ở đây, sau này chị sẽ phụ trách quét tước bể phun nước.”

Chị ta nói xong thì nhìn về phía thiếu nữ đứng đằng sau Thường Xảo Xuân. Chị ta còn chưa mở miệng, Thường Xảo Xuân đã xoay chuyển tròng mắt, giữ chặt cánh tay nhỏ của thiếu nữ, kéo cô đến gần mình sát sạt, “Hề hề Tiểu Trương à, đây là đứa cháu gái đàng ngoại của chị, tên là Nhụy Nhụy. Năm nay nó vừa lên lớp 11, tuy là trường nó cách chỗ này hơi xa, nhưng cuối tuần nó rảnh. Hơn nữa nó học hành chẳng ra gì, bình thường không nặng việc học, có thể để nó quét tước bể phun nước chung với chị đấy, hai tay nó bé nhưng nó cần mẫn lắm.”

Thường Xảo Xuân cười rung rinh mỡ, khách khí nói, “Cũng không thể để nó ở chùa được, cô nói có phải không.”

Từ sau khi bị cho thôi việc, Thường Xảo Xuân tìm mãi mà không có việc mới. Thằng con mợ đi làm thuê ở nơi khác, tiền gửi về nhà mỗi tháng ít đến thảm thương, ở nhà chỉ còn mỗi mợ và Bạch Nhụy Nhụy.

Mợ ta mà còn không tìm được việc thì sẽ không gánh nổi học phí của Bạch Nhụy Nhụy, may mà lúc sắp đi đến cùng đường thì có một cuộc điện thoại gọi đến nhà mợ, hỏi mợ có muốn làm nhân viên vệ sinh không.

Mợ ta hỏi lại địa chỉ, còn tưởng đây là cuộc gọi lừa đảo, đã phòng sẵn bình xịt phòng yêu râu xanh trong người rồi mới dám tới đây.

Lúc đến đây, mợ ta gặp Trương Tú Lệ, Trương Tú Lệ phỏng vấn mợ ta nửa giờ, bèn quyết định mướn mợ ta luôn, nhưng lại yêu cầu mợ ta nhất định phải dọn đến ở trong biệt thự.

Đến đây thì Thường Xảo Xuân thấy rối bời, nhưng sau khi trăn trở một lúc lâu, mợ ta vẫn nhịn đau từ chối công việc lương cao ổn định còn cung cấp nơi ăn chốn ở sang trọng thế này.

Đấy là bởi vì nếu mợ ta dọn qua đây, thì con bé Bạch Nhụy Nhụy phải ở nhà một mình. Con bé này còn chưa thành niên, sao mợ ta nỡ để nó ở nhà một thân một mình. Con bé học trong một cái trường tàn tạ lại không cho học sinh ở trọ, muốn chuyển đến trường nội trú thì càng phiền toái hơn, phải có quan hệ cơ. Vậy nên mợ đành đi tìm công việc khác

Ai ngờ Trương Tú Lệ lại đánh giá mợ ta rất cao. Chị ta gọi điện sang, hỏi mợ nguyên nhân từ chối, sau khi mợ bảo vậy, Trương Tú Lệ lại còn nói mợ có thể đưa Bạch Nhụy Nhụy tới ở chung trong biệt thự.

Thường Xảo Xuân cúp điện thoại xong thì lập tức đi đến trước gương soi bản thân thật nghiêm túc. Mợ ta nhìn khuôn mặt mũm mĩm tràn trề sự tự tin chưa từng có, cảm thán không thôi.

Mợ ta sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên cảm thấy mình lại ưu tú như thế, không thể thay thế đến vậy. Để mướn mợ ta đến làm nhân viên vệ sinh mà nhà người ta còn sẵn lòng nuôi cả đứa cháu ngoại của mợ ta. Ừ, nhà giàu người ta có sức có tài thế đấy.

Nhưng Thường Xảo Xuân là một người không thể tham lam nhận không ân huệ được. Tuy rằng người ta không thiếu chút tiền này, cũng chẳng thiếu chỗ cho Bạch Nhụy Nhụy ở, nhưng ăn chùa uống chùa là không được, lúc rảnh rỗi đứa cháu ngoại này có thể làm mấy công việc kiếm sống chung với mợ ta.

Trương Tú Lệ nhìn mợ ta: “Tất nhiên là không thể ở chùa được rồi.”

Thường Xảo Xuân: “……”?

“Nó sẽ được giao công việc khác.” Trương Tú Lệ nói, nhìn về phía Nhụy Bạch Y: “Cháu đi với cô nào.”

Thường Xảo Xuân: “……”

Không, trong điện thoại các người có nói thế đâu!

Mình chủ động là một chuyện, còn người khác có ý đồ lại là chuyện khác. Thường Xảo Xuân cảm thấy Trương Tú Lệ nhất định đã hiểu lầm rồi. Mợ ta kéo Nhụy Bạch Y ra đằng sau mình, cười ha hả: “Tiểu Trương, con bé còn chưa thành niên mà, thời nay đâu có được thuê lao động trẻ em.”

Trương Tú Lệ thờ ơ nói: “Không thuê, chỉ cho nó làm mấy việc kiếm sống thôi. Không phải chị bảo thấy ngại nếu cho nó ở chùa ư?”

Thường Xảo Xuân: “……”

Rốt cuộc mợ ta cũng cảm nhận được thế nào gọi là tự bê đá đập vào chân mình.

Mặt mợ ta cứng đờ: “Vậy…… Vậy thì để nó với chị cùng lau bể phun nước đi, ấy chà, cháu ngoại chị còn nhỏ mà, chị không yên tâm để nó làm việc khác một mình. Nó làm chung với chị thì có thể chăm sóc lẫn nhau. Ầy dà, chị biết chị hơi được voi đòi tiên, nhưng chị chỉ có mỗi đứa cháu ngoại này thôi, cô nói có phải không? Chị thương nó như con gái ruột của mình, cô cũng biết đấy, nếu không phải nhà bên này đồng ý cho nó tới ở cùng, thì chị cũng có thể đi tìm công việc khác.”

Thường Xảo Xuân cũng không biết mình lấy sự gan dạ từ đâu ra mà nói những lời này đến là khí thế dõng dạc.

Nói xong mợ mới thấy hối hận, toi rồi toi rồi, vừa nhận công việc này mà chắc phải cuốn gói mất thôi.

Ai ngờ Trương Tú Lệ lại tỏ vẻ hoảng hốt như sợ mợ ta sẽ cầm tay nải bỏ chạy lấy người, mặt chị ta lại dịu đi một chút, nói: “Việc không nặng đâu, chỉ là…… tắm rửa cho chó thôi.”

Thường Xảo Xuân: “……”???

Nghe thấy là tắm chó, vậy thì còn nhẹ nhàng hơn công việc rửa bể phun nước của mợ ta rồi. Đứa cháu ngoại này của mợ ta đã thích mấy con động vật nhiều lông từ bé. Trước kia con mèo nó nuôi tham ăn quá sặc chết, nó còn khóc rõ là lâu. Thường Xảo Xuân thôi sẵng mặt ngay, lại hớn hở mặt mày, đưa bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y qua, để cô ngoan ngoãn đi theo Trương Tú Lệ.

Trương Tú Lệ đưa Nhụy Bạch Y lên lầu hai, vào một căn phòng nhỏ màu hồng phấn.

Tường của căn phòng nhỏ màu hồng, bàn cũng màu hồng, thảm tatami màu hồng phủ kín sàn nhà, mấy bức tranh treo trên tường cũng đóng khung hồng. Nếu không phải trong phòng chỉ để một cái ổ chó nho nhỏ thì Nhụy Bạch Y còn suýt tưởng đây là phòng cho công chúa hay là phòng em bé.

Trương Tú Lệ đưa cô quẹo vào toilet trong căn phòng. Toilet rất lớn, bốn cô gái mặc váy người hầu đang vây quanh bồn tắm.

Có tiếng chó tru “Ấu ấu ấu ——” vang lên từ bồn tắm.

Trương Tú Lệ đưa Nhụy Bạch Y đi vào xem. Cô thấy một con chó Husky tai cài bông hoa nhỏ màu hồng, trên đầu có bọt, lông toàn thân ướt rượt dính dấp đứng trong đấy.

6435b6f7961dff8013ca0f38895bb4d4

Nhụy Bạch Y: “……”

Những từ không thể tưởng tượng nổi như “quần áo hầu gái” hay “toilet”, và cả “Husky” nữa, là về sau rồng thần nhỏ nói cho nàng biết. Còn trong giờ khắc này, khóe miệng run rẩy của Nhụy Bạch Y phải tốn rất nhiều công sức mới ngừng run được.

Cô nhìn chú chó kia, nảy sinh một ảo giác là con người sống còn không sướng bằng con chó.



Hách Liên Nhuận dọn dẹp đồ đạc đầy đủ, đeo đàn ghi-ta lên lưng, kéo vali, ôm một quả bóng rổ trong tay, đi ra từ phòng mình. Tầm mắt cậu chạm vào một đôi chân nhỏ sắp biến mất sau chỗ rẽ, và phần tóc đuôi ngựa khẽ đong đưa.

Cậu khựng lại hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi qua.

[HẾT CHƯƠNG 31]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.