Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 61: Cô ấy không chỉ là một người máy, mà còn là người con gái của Lệ Đình Nhuận tôi đây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhụy Bạch Y có chết cũng không thể dùng kiểu xưng hô ngượng ngùng và không thuyết phục này được.

Cô tình nguyện bị tháo dỡ ngay bây giờ.

Nhưng, nhưng cái thân thể robot thiểu năng trí tuệ này hình như lại bị điều khiển bởi thứ gì không thể chống lại, nó vượt qua ý chí của cô, bắt cô phải hé miệng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chủ nhân”.

“……” Nhụy Bạch Y bốc khói tại chỗ, chỉ muốn tháo dỡ mình ngay tại trận.

Mặt cũng đỏ lên.

Lệ Đình Nhuận khựng lại, cười thành tiếng, “Quả đúng là sex toy rồi.”

Nhụy Bạch Y: “……” Sex toy cái con mẹ chàng ấy.

Người tu tiên chính phái siêu phàm thoát tục như nàng mà cũng có ngày bị ép quá phải chửi bậy trong lòng.

Thật ra Nhụy Bạch Y không chỉ muốn chửi thầm trong lòng mà còn muốn chửi hẳn thành tiếng, nhưng lời vừa dâng đến họng thì giao diện màu xanh lam trong đầu lại phát cảnh cáo. Cô làm kiểu gì cũng không chửi nên lời được, chỉ có thể nghẹn đứ trong lòng, nghẹn khó cả chịu.

Đồng thời cô cũng có thể biểu lộ cảm xúc qua gương mặt, nên mặt cô càng đỏ hơn.

Nếu không chửi được thì dùng hành động vậy, Nhụy Bạch Y ngồi dậy, rút chiếc gối sau đầu ra, hung hăng ném về phía Lệ Đình Nhuận.

Cũng may lần này màn hình màu lam không nhảy ra cảnh cáo và ngăn cản hành động của cô nữa, người đàn ông cũng không tránh đi, chiếc gối thành công nện lên người anh.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Anh không gắng gượng được nữa, siết chặt hàm răng, chưa kịp tiêu hóa sự thật là mình lại có phản ứng sinh lý với một con robot. Anh cuống quít kéo chăn che cô người máy lại, nhảy xuống giường, chạy về phía phòng tắm.

Lệ Đình Nhuận chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, Nhụy Bạch Y kéo chăn ra nhìn, có thể thấy chỗ nào đấy của anh phồng to thành cục. Cổ cô lập tức đỏ lựng lên, cô giật giật khóe miệng, tự kéo chăn lên che người mình đi.

Cô nằm trong chăn, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.

Đợi một lúc lâu mà chưa thấy anh quay lại, chăn thì lại rất ấm áp, Nhụy Bạch Y ngủ thiếp mất.

Lệ Đình Nhuận bọc khăn tắm đi ra, tóc còn ướt rượt. Anh lau tóc bằng khăn, sắc mặt không vui vẻ cho lắm.

Về đến mép giường, người máy không động cựa gì, ngoan ngoãn nằm trong chăn, anh xốc chăn lên nhìn, hình như cô lại ngủ rồi.

Chữ “Ngủ” này thật sự quá giống người, Lệ Đình Nhuận cảm thấy dùng từ “đang trong chế độ stand-by tự động của máy móc” thì thích hợp hơn.

Anh đứng ở mép giường, lập tức chìm vào bài toán khó thế kỷ: nên bỏ món đồ chơi này về hộp, hay là ôm cô đi ngủ như ôm một con búp bê Tây.

Lệ Đình Nhuận đi tới cắm điện máy sấy, anh vừa định bấm nút bật gió nóng thì chợt lo là tạp âm từ máy sấy có thể đánh thức cô người máy xinh đẹp.

Anh rón rén tháo phích cắm máy sấy ra, đi vào phòng khách.

Sấy tóc xong quay lại, anh phát hiện cô thiên nga trắng nhỏ trong chăn đã cuộn chăn ngủ trong tư thế khác. Hai chân cô gập lại trước người, tay ôm đầu gối, đôi mày đẹp cũng nhíu lại.

Tư thế ngủ này hơi kỳ quái, chẳng hiểu sao lại khiến anh cảm thấy hơi đau lòng.

Anh đã trăn trở một vấn đề suốt cả ngày mà không xong, Lệ Đình Nhuận day day lông mày, nhấc chăn lên nằm xuống cạnh cô robot.

Ban đầu anh nằm một bên, quay lưng lại với cô. Nằm được khoảng 10 phút thì anh không nhịn được nữa, bèn xoay người, dịch người lại sát cô robot, ôm cô vào lòng.

Ngay trong thời khắc được anh ôm lấy, đôi lông mày của cô người máy thả lỏng ra, cô dụi dụi người vào lòng anh.

Phản ứng cực kỳ chân thật này làm Lệ Đình Nhuận ngơ ngẩn.

Lệ Đình Nhuận ôm người máy, nhìn ngắm cô tỉ mỉ. Càng ngắm, lòng anh càng thấy rối bời, đầu anh đau đến mức muốn nứt ra.

Tối đó anh ôm người đẹp trong lòng, nhưng lại mất ngủ nguyên đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, cô robot thơm tho mềm mại vẫn còn nằm trong vòng tay anh, lòng Lệ Đình Nhuận nổi cơn sóng to gió lớn, lại không nỡ buông cô ra. Vậy nên ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, anh vội vã tắt nó đi. Đoạn, anh cầm lấy di động, gọi vào số máy của Lục Phong.

Lục Phong là một trong số những người bạn thân ít ỏi của Lệ Đình Nhuận, là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thủ đô. Anh chàng cũng giống như Lệ Đình Nhuận, tuổi không hợp với thành tựu.

Bây giờ mới là 5 rưỡi sáng, lại là cuối tuần, Lục Phong không có thói quen dậy sớm, nên Lệ Đình Nhuận gọi mười mấy cuộc liên tùng tục như đòi mạng thì đầu dây kia mới nghe điện thoại.

“Đệt, Lệ Đình Nhuận, cuối tuần bố mày mới có thời gian hú hí với chăn màn nhiều hơn một tí, mày bị khùng đấy à, có chuyện gì thì phun đi.” Lục Phong hếch kiểu đầu tổ gà, không thể mở mắt ra nổi.

Lệ Đình Nhuận nói: “Hình như tao thực sự bị khùng rồi.”

Lục Phong: “……”

“Đờ mờ nếu mày không phải bạn tao thì không có chuyện tao nghe điện thoại của mày vào một buổi sáng không phải đi làm tươi đẹp thế này đâu. Nếu không phải mày gọi tao lắm như thế, tao nghĩ chắc mày gặp chuyện gì gấp thật, thì tao đã dập máy lâu rồi. Mày gọi ông bao nhiêu cuộc, chỉ để kể chuyện cười cho tao thôi à!” Lục Phong gãi gãi cái đầu ổ gà.

Lệ Đình Nhuận ngắm người con gái mềm mại trong lòng, gân xanh phồng lên chỗ thái dương. Anh miễn cưỡng, nhưng lại không thể phủ nhận, hoặc có thể nói là, chính anh còn không tin được rằng mình lại nói với người ở đầu dây kia: “Tao yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Lục Phong: “…………”

“Tha cho bố đi.” Lục Phong như thể nghe được một tin tức lớn kinh thiên động địa, còn khiếp sợ hơn cả thấy mặt trăng giữa ban ngày. Anh chàng tỉnh hẳn ngủ, hỏi: “Ai thế? Gái nào lại có thể làm boss Lệ động lòng Xuân vậy?”

Lệ Đình Nhuận nói: “Rose-Q518- Nhuỵ.”

“……” Lục Phong:???

“Gì cơ?”

Lệ Đình Nhuận nói: “Một con robot.”

Lục Phong: “………………”

Đầu kia phải im lặng ít nhất hai phút, mất một lúc lâu mới mở miệng nói: “Người anh em, bây giờ mày ở đâu?”

Lệ Đình Nhuận: “Nhà.”

“Nhà nào? Mày có hơn cmn mười cái biệt thự cơ mà, tao biết đếch nào được, nói rõ ràng chút coi!” Lục Phong đột nhiên còn sốt sắng hơn cả Lệ Đình Nhuận.

“Chung cư San Hô Đỏ.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lục Phong: “Được rồi, người anh em, mày cứ bình tĩnh đã, đợi tao nhé.”

——

Cúp máy xong, Lệ Đình Nhuận ném di động lên tủ đầu giường, anh lại cúi đầu ngắm người trong lòng mình.

Anh thấy cổ áo của cô trượt xuống, để lộ phần lớn bả vai trắng nõn. Anh kéo chăn lên che kín cho cô theo bản năng, sợ cô cảm lạnh.

Vừa thực hiện xong hành động này, mặt Lệ Đình Nhuận tối sầm đi ngay.

Anh xoa xoa mi tâm, mở miệng gọi cô: “Dậy đi nào.”

Người máy không để ý đến anh, “ngủ” vô cùng say giấc.

Anh lại véo mặt cô, “Mau thức dậy đi.”

Anh hết véo rồi lại vỗ mặt cô, gọi cũng lớn tiếng dần mà cô vẫn không tỉnh lại, Lệ Đình Nhuận bỗng thấy luống cuống.

Anh phát hiện hai gò má của cô robot tái đi, môi cũng trắng bệch, hai mắt trũng xuống, trán lạnh như sắt. Rõ ràng mấy phút trước cô có thế đâu, sao đột nhiên lại như mắc phải bệnh nan y thế này.

Lệ Đình Nhuận sờ di động chuẩn bị gọi cấp cứu, nhưng vừa gõ số xong, anh chợt sửng sốt.

Cô ấy là người máy, người máy, người máy thì gọi cấp cứu làm gì?!

Nhưng trông cô rất giống bị bệnh thật. Bỗng dưng Lệ Đình Nhuận bối rối quá thể, gọi cũng không được, mà không gọi cũng không xong.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh trải qua cảm giác bối rối hoảng loạn do quá lo lắng và sợ hãi, đúng là quái quỷ.

Trái tim anh bỗng thắt lại chỉ vì một người máy, lòng anh nảy sinh suy nghĩ là nếu cô robot này chết, anh sẽ khổ sở đau đớn lắm.

Hết thuốc chữa.

Lệ Đình Nhuận che ngực, mồ hôi túa ra trên trán.

“Ting ting.” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, tựa như một cọng rơm cứu mạng.

Lệ Đình Nhuận vội nhảy xuống giường, chạy khỏi phòng, vọt ra tiền sảnh mở cửa.

“Người anh em, mày……” Tuy rằng Lục Phong là một chú chó FA, nhưng anh chàng cũng là một người cực kì tinh tế. Lúc tới đây anh ta còn tiện đường mua hai chiếc bánh kếp rán, hai túi sữa đậu nành, và cả hai hộp tào phớ mặn.

23e1fa8766684cb69c22adc3ceb44683

kieng-ky-khi-uong-sua-dau-nanh-1

1bd0207ea9da4a91b4a941a67aadcb41

Nhưng cửa vừa mở ra, anh chàng còn chưa nói hết câu thì đã bị lôi vào.

Lệ Đình Nhuận kéo anh chàng vào phòng mình với tốc độ gió cuốn, Lục Phong đần mặt ra, tai đỏ lên, “Ấy ấy ấy, đang ban ngày ban mặt, mày làm cái gì đấy? Bố đây vẫn còn là trai zin đấy nhé!”

Mãi đến khi anh ta bị đẩy đến mép giường Lệ Đình Nhuận, thấy cái đầu lộ ra khỏi chăn kia.

Tóc dài, môi chúm chím, hàng mi dày, làn da non nớt……

Vừa nhìn đã biết là còn rất trẻ.

Đệt, Lệ Đình Nhuận nuôi vợ trong nhà thì thôi, sao còn chơi cả hàng vị thành niên thế này?!

Chờ đã, chẳng lẽ lại là thế?

Em xinh gái này không phải là cô robot mà Lệ Đình Nhuận nhắc đến trong điện thoại đấy chứ? Sao lại thế được! Khoa học kỹ thuật có tiến bộ đến mấy cũng không thể mô phỏng giống hệt con người thế này được.

“Cô ấy hôn mê bất tỉnh rồi, mày mau xem sao đi.” Lệ Đình Nhuận đẩy anh chàng.

Lệ Đình Nhuận nói vậy càng khiến Lục Phong phủ định phỏng đoán trong lòng, anh chàng “Úi chà” một tiếng, “Để tao xem cho, cô ta là ai?”

“Bạn gái tao.” Lệ Đình Nhuận nói.

Giọng anh vô cùng kiên định.

Lục Phong: “……”

Thấy bệnh nhân nằm trong chăn có vẻ khá nguy kịch, Lục Phong không chửi đậu má đậu mè gì nữa, anh chàng ném bữa sáng cho Lệ Đình Nhuận, đi tới sờ trán cô.

Sờ xong, anh chàng kinh ngạc nhảy dựng, “Mày làm cái mẹ gì với cô ấy rồi? Lạnh đến độ này! Mau gọi cấp cứu đi, đậu má tao là bác sĩ tâm lý chứ có phải bác sĩ nội đâu.”

Sắc mặt Lệ Đình Nhuận trắng bệch như tuyết, anh nói: “Cô ấy không phải là người.”

Lục Phong: “……?”

“Cô ấy chính là robot mà tao nói với mày đấy.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lục Phong: “…………”

“Mày đùa ai thế, người máy mà trông như này à?” Mặt Lục Phong đầy dấu chấm hỏi, “Mà không, nếu cô ấy thực sự là robot, thì làm sao bị bệnh được?”

Lệ Đình Nhuận lại cứ như bị đần. Dường như anh đang vô cùng sợ hãi, gần như mất đi lý trí, anh lẩm bẩm: “Tao không biết……”

Lục Phong nhìn anh với vẻ một lời khó nói hết, “Không phải chứ người anh em, mày bình tĩnh lại đi. Sao hồi trước tao không phát hiện ra sức chịu đựng tâm lý của mày lại yếu ớt vậy nhỉ. Bọn mình phải nghiêm túc vào, nếu cô ấy không phải là robot, thì bọn mình phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Đừng nói với tao là mày bạo hành cổ nên không muốn đưa cổ tới bệnh viện, bảo cổ là người máy nhé, thế thì điên mẹ rồi.”

Lệ Đình Nhuận phát cho Lục Phong một cái: “Lảm nhảm lắm thế làm gì, mau cứu cô ấy đi!”

Lục Phong hết chỗ nói nổi, “Tao cứu thế mẹ nào được?! Cứ chần chừ mãi là cô ấy có thể chết thật đấy!”

Lệ Đình Nhuận ôm đầu, “Không, cô ấy không thể chết được, cô ấy không thể chết được!”

Lục Phong: “……” Thằng này điên rồi sao.

Chung quy cứu người vẫn quan trọng hơn, Lục Phong vẫn biết một số kỹ thuật cấp cứu cơ bản. Anh chàng mặc kệ Lệ Đình Nhuận, xốc phắt chăn trên người cô gái ra, ép tim cho cô.

Ép tim mấy cái mà cô gái không có phản ứng gì, anh chàng đột nhiên để ý thấy một chuyện.

Anh chàng phát hiện ra, cô gái này không…… Không hề có! Nhịp tim!

“Đệt, đúng là robot thật à?”

Lệ Đình Nhuận tái mặt, “Ừ.”

Lục Phong: “…………”

“Vậy có thể là hết pin.” Lục Phong nhanh trí bình tĩnh nói.

Lệ Đình Nhuận trợn tròn mắt O.O

Lý trí đang trên bờ vực sụp đổ lập tức khôi phục, gương mặt đang nhăn nhúm của Lệ Đình Nhuận lại trở về như bình thường. Đến giờ anh mới ý thức được vừa nãy mình y thằng đần, hoảng loạn đến mức không còn IQ nữa.

“Chắc vậy rồi.” Người đàn ông gật đầu, đi ra khỏi phòng, lấy đồ sạc ra từ chiếc hộp lớn trắng toát ngoài tiền sảnh.

Lục Phong đảo tròn con mắt.

Lúc Lệ Đình Nhuận cầm cục sạc về, Lục Phong vẫn còn đứng ở mép giường, Lục Phong duỗi tay với anh rất đỗi tự nhiên, “Đưa tao.”

Anh chàng tưởng Lệ Đình Nhuận sẽ đặt cục sạc vào tay anh ta. Anh ta quay đầu lại nhìn thiếu nữ trên giường, “Cổng sạc ở đâu?”

Ai ngờ Lệ Đình Nhuận lại đi tới, kéo anh chàng ra, “Để tự tao sạc.”

Lục Phong: “……”

“Ờ được, mày tự sạc đi.” Lục Phong đột nhiên thấy hơi buồn cười, “Không phải chứ người anh em, vẻ mặt như sợ tao sàm sỡ bạn gái mày là thế đíu nào đấy? Cô ta không phải là một con robot sao?”

Câu nói này của anh ta chẳng sai tẹo nào, nhưng Lệ Đình Nhuận lại lạnh mặt, liếc anh chàng: “Cô ấy không chỉ là người máy, mà còn là người con gái của Lệ Đình Nhuận tao đây.”

Lục Phong: “……”

“Anh giai, mày đừng có nông nổi.”

Lục Phong còn gọi anh là “Anh giai”, vỗ vỗ bả vai Lệ Đình Nhuận.

“Tao không nông nổi, tao nghiêm túc đấy.” Vẻ mặt Lệ Đình Nhuận nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Lục Phong: “……”

“Mày ra ngoài trước đi.” Lệ Đình Nhuận đẩy anh chàng ra ngoài cửa.

“Không phải chứ người anh em, mày nghe tao nói này ——” Lục Phong bị đẩy ra ngoài, lúc quay lại suýt thì cụng mũi vào cánh cửa đã lạnh lùng đóng sập.

Anh ta xoay cửa, phát hiện cánh cửa này còn bị thằng bạn mình khóa trái từ bên trong.

Lục Phong: “……”

Toi rồi toi rồi.

——

Lệ Đình Nhuận đọc hướng dẫn sử dụng rồi mới biết cổng sạc ở đâu.

Cổng sạc nằm trên mông robot. Tai Lệ Đình Nhuận đỏ ửng lên, anh nhấc hết chăn khỏi người Nhụy Bạch Y, để cô có dư chỗ xoay người.

Bàn tay to của anh giữ bả vai Nhụy Bạch Y, anh xoay cô từ tư thế nằm ngửa thành nằm sấp, lại nhấc váy cô lên.

Đội ngũ của Allison cực kì chuyên nghiệp, rất chú trọng vào chi tiết, không quên mặc quần chíp dưới váy cho người máy.

Lệ Đình Nhuận không dám nghĩ nhiều, anh nhanh chóng kéo quần cô ra, tìm được cổng sạc, cắm dây vào đấy.

Sau khi cắm dây sạc vào, vì có dây ngăn nên lật váy về cũng không thể che hết bờ mông của cô gái, Lệ Đình Nhuận bèn kéo chăn sang, che kín chân Nhụy Bạch Y. Sau đó anh dựng chăn thành một vòng tròn, vây quanh phần mông bé xinh của Nhụy Bạch Y như một bức tường bao.

Sửa soạn xong xuôi, anh chuẩn bị đi ra ngoài. Được cung cấp điện, Nhụy Bạch Y sống lại từ trạng thái tắt máy. Vừa tỉnh dậy cô đã thấy mông mình hơi lạnh, người mình còn nằm sấp theo một kiểu rất kì cục.

Cô nhíu mày, muốn nhỏm người dậy, một giọng trầm bỗng vang lên trên đầu cô, “Dậy rồi à?”

Nhụy Bạch Y quay đầu, thấy cái mặt bự của Lệ Đình Nhuận.

“Em đừng cử động vội, em đang sạc pin đấy.” Lệ Đình Nhuận nói.

Nhụy Bạch Y: “……”

Cô hơi ngẩn ra rồi mới phản ứng được câu của anh có ý gì. Thảo nào cô lại thấy váng đầu hoa mắt không chịu nổi.

Cô còn tưởng là mình sắp vượt thời không tiếp, hóa ra là do không đủ pin.

“Sạc……” Nhụy Bạch Y nhìn dọc theo dây cắm, mặt đỏ lựng lên ngay, rút dây ra vì tức, “Sao lại thế này được?!”

Cô thật sự rất tức giận, vì sao đám nhà khoa học thiểu năng trí tuệ kia lại thiết kế cổng sạc ở trên mông cô chứ!

Nhụy Bạch Y tức giận sắp bốc khói đến nơi, lại cảm thấy chỉ muốn tháo dỡ bản thân. Xấu hổ quá, tức gớm ghê.

Nhưng dây sạc vừa bị rút ra, mắt cô đã trắng dã, cô ngã quỵ về giường.

Lệ Đình Nhuận vội cắm lại dây sạc.

Nhụy Bạch Y lại được cứu sống từ trạng thái chết máy: “……”

&%XX##!

Cô chửi bậy trong lòng.

“Em đừng kích động, sạc đầy pin đã rồi tính sau.” Lệ Đình Nhuận vỗ vỗ đầu cô.

Nhụy Bạch Y không muốn ngất xỉu nữa, cô đành phải ép mình bình tĩnh lại, cầm gối quật lên người Lệ Đình Nhuận, “Anh đi ra ngoài đi!”

“Rồi rồi rồi.” Lệ Đình Nhuận sợ cô nóng lên lại rút dây sạc của mình nên đi ra ngoài theo ý cô ngay, cũng mau mắn đóng cửa phòng lại.

Nhụy Bạch Y hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong chăn.

——

Ngoài cửa, trên chiếc sofa trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt với nhau. Một kẻ chống đầu gối, nâng cằm, không biết đang suy nghĩ rất lung vì điều gì.

Một người hút sữa đậu nành, mặt vô cùng nghiêm trọng.

Lục Phong hút sữa đậu nành xong, cầm bánh kếp cắn cái “Rộp”, nhai xong rồi nuốt, nói: “Người anh em, chúng ta nói chuyện đi.”

Lệ Đình Nhuận còn đang thất thần, không để ý đến anh chàng.

“Người anh em?” Lục Phong gọi anh.

Anh vẫn lờ anh ta đi.

“Người anh em!” Lục Phong đá một cái.

Lệ Đình Nhuận nhếch mi lên.

Lục Phong tức giận đến độ cắn một miếng to, phồng mồm nói: “Mày có biết bây giờ trông mày giống gì không?”

“Hửm?”

“Giống như cắn thuốc ấy!”

“……”

Lục Phong nói: “Cô robot kia đúng là rất xinh đẹp, tao nhìn cũng thấy thích. Nếu cô ta là người thật, Lục Phong tao đây nhất định sẽ xen vào giữa chúng mày thành tình tay ba. Nhưng cô ta là robot đấy, robot đấy, mày có hiểu không.”

Lệ Đình Nhuận lạnh mặt, “Tình tay ba?”

Lục Phong: “……” Lụ má mày nghe vào chỗ quan trọng đi được không!

Anh ta không ăn nổi món bánh kếp nữa. Anh chàng bỏ bánh xuống, nói: “Hẳn chính mày cũng biết mày như thế là không được, không thì sao sáng ngày mày còn gọi tao mười mấy cuộc, tao là bác sĩ tâm lý đấy.”

Ai ngờ Lệ Đình Nhuận chẳng hề để ý, anh nói: “Khùng thì cứ khùng vậy.”

Lục Phong: “……”

Bác sĩ sợ nhất là đụng phải bệnh nhân kiểu này, loại bệnh nhân này là khó chữa nhất, Lục Phong đột nhiên cảm thấy khó mà nặng lời nổi.

Anh chàng dịu đi, nói: “Thật ra có lẽ mày lầm tưởng thôi, thì…… thì bởi, mày là trai tân mà, hai mấy năm rồi đã yêu đương nghiêm túc với ai bao giờ. Mày làm chó FA bao nhiêu năm rồi, vừa thấy gái xinh là rung rinh liền, dù cô ta có là một con robot chăng nữa. Chớ nói mày, tao thấy một con robot đẹp như thế tao còn kích động nữa là. Nhưng cái đó không gọi là yêu, cùng lắm chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, có lẽ mấy hôm nữa là mày bình tĩnh lại ngay thôi.”

Lệ Đình Nhuận lắc đầu, “Không.”

Lục Phong: “……”

“Ban đầu tao cũng nghĩ như vậy, cũng không thể chấp nhận là mình lại thích một người máy. Nhưng đối mặt với dáng vẻ như mắc bệnh nặng, dường như sẽ không tỉnh lại mãi mãi của cô ấy, tao thấy luống cuống. Tao chưa từng hoảng loạn như thế bao giờ, tao sống 28 năm trời, trước nay chưa từng bị vậy. Nếu không phải tình yêu thì là gì đây? Đây là tình yêu, tao yêu cô ấy.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lục Phong: “……” Nghe thằng bạn nói mà anh ta cũng cảm động đây này, cảm động cái con kẹc á.

“Mày nghiêm túc hả?” Lục Phong giật giật khóe miệng hỏi.

Lệ Đình Nhuận gật đầu, “Ừ.”

“……” Lục Phong nhất thời nghẹn lời.

Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên anh chàng gặp phải một bệnh nhân tâm lý lại mết con cụ nó robot.

Nhưng nếu ai bảo thằng bạn của anh ta bị bất ổn, bất thường về mặt tâm lý, anh chàng sẽ là người phản đối đầu tiên.

“Tao cảm thấy……”

Lệ Đình Nhuận cũng đồng thời mở miệng, “Tao cho rằng, tình yêu rất vĩ đại, nó có thể vượt qua tất cả sự khác biệt về tuổi tác, thân phận, giới tính, giống loài.”

Lục Phong: “……”

——

Lúc Lục Phong đi về, hốc mắt anh chàng rưng rưng vì quá cảm động.

Anh chàng cực kỳ xúc động đậy trước những lời thao thao bất tuyệt rất là nghiêm trang của Lệ Đình Nhuận. Đúng vậy, tình yêu có thể vượt qua tất cả, chỉ cần vững bền, thì yêu ai mà chẳng thế.

Mục đích của ái tình không phải là để duy trì nòi giống, mà là để bên nhau dài lâu. Anh chàng khụt khịt mũi, vỗ thật mạnh lên vai Lệ Đình Nhuận, “Người anh em, tao ủng hộ mày.”

“Biến mau đi.” Lệ Đình Nhuận đẩy anh ta ra ngoài.

Lục Phong ra khỏi căn hộ, lên xe mình rồi thì ngẫm nghĩ một lát. Anh ta buông bánh lái, lấy di động ra, gọi vào số máy của Lệ Ngân Hà.

[HẾT CHƯƠNG 61]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.