Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 65: Dùng sạc dự phòng được không em?



Họ dạo đến tầng cao nhất, lại mua cả đống quần áo và giày mới, anh còn mua mấy set đồ trang điểm cho Nhụy Bạch Y mà vẫn chưa thấy cửa hàng bán dép lê. Lệ Đình Nhuận thấy cách đó không xa có rạp chiếu phim.

“Có muốn xem phim không?” Lệ Đình Nhuận xoa bóp gáy Nhụy Bạch Y, hỏi.

Nhụy Bạch Y cũng thoáng liếc về phía rạp chiếu phim, gật đầu.

Lệ Đình Nhuận nhướng mày, kéo cô đi mua vé xem phim.

“Em muốn xem phim nào?” Lệ Đình Nhuận hỏi.

Thật ra anh chỉ hỏi một câu có tính tượng trưng thôi, không ngờ Nhụy Bạch Y lại trả lời. Một cô robot mà lại có thể thưởng thức phim ảnh thì thần kỳ thật.

Nhưng thiên nga trắng nhỏ đã làm được rất nhiều chuyện thần kỳ, chỉ xem một bộ phim chiếu rạp đã là gì. Cô thiên nga trắng nhỏ quả nhiên lại thay đổi nhận thức của anh về robot, cô nhìn lướt qua hai dãy tên phim, nói: “Em muốn xem phim kia.”

Ngón tay trắng nõn của cô chỉ về phía một bộ phim trông rất giống phim tình cảm mà hình như lại không phải là phim tình cảm.

Lệ Đình Nhuận bật cười, “《 Cưng chiều 》? Được, tôi cũng muốn xem phim này.”

Nhụy Bạch Y lắc đầu, “Không phải, phía dưới phim ấy cơ.”

Lệ Đình Nhuận đưa mắt nhìn xuống, 《 Bản tứ tấu chết chóc 》.

“……”

“Phim kinh dị à……” Anh nói.

Nhụy Bạch Y: “Hình như thế.”

“Anh muốn xem phim gì?” Nhụy Bạch Y hỏi anh, “Chúng ta có thể xem riêng.”

“……” Lệ Đình Nhuận quay đầu nhìn cô, ngây người.

Chỉ vì một bộ phim kinh dị mà cô tình nguyện xem riêng với anh ư?

Phim kinh dị thì kinh dị thôi, một anh sếp lớn 28 tuổi như anh còn sợ hay sao?

Lệ Đình Nhuận nắm tai Nhụy Bạch Y, “Em đã thấy bạn trai nào lại không xem cùng một phim với bạn gái chưa, em muốn xem phim nào thì tôi xem phim ấy.”

Nhụy Bạch Y hiếm lắm mới cong môi lên cười, “Vâng.”

Lệ Đình Nhuận ngẩn ra.

“Bé cưng, cười cái nữa xem nào.” Mới xác định quan hệ không bao lâu, sếp Lệ đã gọi người ta là bé cưng, nghe buồn nôn ghê người. Nhưng hai người đều không cảm thấy vậy, hồi còn trên Thiên Đình Nhụy Bạch Y đã bị bắt phải quen rồi, bản thân Lệ Đình Nhuận lại càng không để ý.

“Mau đi mua đi.” Nhụy Bạch Y mặc kệ anh, đẩy anh về phía trước.

Lệ Đình Nhuận mua vé suất chiếu từ 19-21 giờ. Còn hơn một tiếng nữa phim mới chiếu, anh tính đưa Nhụy Bạch Y đi tìm chỗ bán dép lê tiếp, tiện thể ăn tối luôn.

Có lẽ là nể tình anh cứ nằng nặc đòi đi như thế nên lúc hai người dạo được nửa vòng tầng cao nhất, rốt cuộc họ cũng thấy một quán nhỏ bán dép lê trông cực kì dễ thương.

Quán này vô cùng bé, chen giữa một tiệm trà sữa và một tiệm bánh ngọt, có vẻ lạc quẻ, hơi giống nhà một kẻ sa cơ thất thế nằm giữa khu phố người giàu. Mấy đôi dép lê xiêu vẹo treo ngoài cửa tiệm, phía trên bên trái còn móc mấy quả bóng bay ghép thành hình con sâu, hình như có sơn dính trên bóng bay.

Nếu không tinh mắt, thì rất có thể sẽ bỏ lỡ sự thu hút của cửa hàng dép lê này.

Lệ Đình Nhuận cũng không thể ôm vai Nhụy Bạch Y cùng đi ngang vào được, vì dép lê chất đầy trong tiệm, quá chật chội.

Anh đành phải buông vai Nhụy Bạch Y ra, chuyển qua nắm tay cô, đi vào một trước một sau.

Chủ quán không ở trong tiệm, chỉ có một đứa trẻ con béo béo lùn lùn, đeo khăn quàng đỏ, trông như mới học lớp 1 lớp 2 đang lót hai chiếc dép lê dưới mông ngồi trên sàn, ôm một chiếc ghế nhỏ vùi đầu làm bài tập.

Nghe thấy có người đi vào, thằng bé ngước cái đầu nhỏ lên.

“Hai người muốn mua dép lê ạ?” Thằng nhóc ục ịch hỏi.

“……” Lệ Đình Nhuận do dự không biết có nên trả lời hay không, anh thực sự chẳng hứng thú gì với việc đối thoại với một thằng cu thế này.

Nhụy Bạch Y thì lại nghiêm túc trả lời thằng bé, cô “Ừ” một tiếng.

Nhóc ục ịch buông bút chì kim và cục tẩy xuống, đứng lên khỏi mặt đất. Nó vỗ vỗ mông, đi về phía họ, “Hai người xem thử thích mẫu nào nhé? Nhà cháu có đủ kiểu dép lê luôn.”

“…… phụ huynh nhà nhóc đâu?” Lệ Đình Nhuận hỏi.

“Chú Sáu của cháu ra ngoài mua bánh bao kẹp thịt và bánh xèo rồi, phải một lát nữa mới về, kêu cháu ở lại trông cửa hàng.” Nhóc ục ịch nói.

Lệ Đình Nhuận nghĩ thầm, ông chú này xuề xoà nhỉ, để một đứa con nít bé tí thế này trông hàng, nhỡ gặp trộm thì sao.

Nhưng dạo này cũng chẳng ai lại vào trung tâm thương mại lớn thế này để trộm…… dép lê của một cửa hàng tồi tàn nhỏ xíu.

Lúc anh hỏi chuyện thằng nhóc ục ịch, Nhụy Bạch Y đã rút tay khỏi tay anh, bắt đầu đứng lựa dép lê bên cạnh.

Lệ Đình Nhuận chuẩn bị đi qua cho tí ý kiến thì cậu nhóc ục ịch đã mở miệng nói: “Chú ơi, cháu cảm thấy chú sẽ thích đôi này.”

Ngón tay béo múp của thằng bé chỉ vào một đôi dép bông màu đen tuyền. Đôi dép kia hình như là hàng thủ công, trông rất bình dân, Lệ Đình Nhuận nói: “Chú không mua dép lê, cô ấy mua.”

Nhóc ục ịch lập tức lờ anh đi, chạy qua ngước khuôn mặt nhỏ hỏi Nhụy Bạch Y: “Chị đẹp à, chị muốn mua dép bông hay là dép nhựa ạ?”

Lệ Đình Nhuận: “……”

Vì sao nó gọi anh là chú, mà lại gọi thiên nga trắng nhỏ là chị?

Được rồi, anh vốn cũng già hơn thiên nga trắng nhỏ một giáp mà.

Nhụy Bạch Y đáp: “Mua cả đi.”

Nhóc ục ịch lập tức ngồi xổm xuống đất, móc mấy đôi dép ra từ chiếc hộp phía dưới, dép bông dép nhựa đủ cả.

Nó ôm dép trước ngực, đứng lên nói: “Chị đẹp ơi, mấy đôi này đều hợp với chị ạ, đặc biệt là đôi có hai cái tai thỏ này, rất hợp với chú thỏ bông trong lòng chị đấy.”

Nhụy Bạch Y đang ôm hai con búp bê trong lòng, cô phát hiện nhóc ục ịch nhìn hai con búp bê với đôi mắt sáng rỡ, cô đưa búp bê cho thằng bé, “Em muốn à?”

“Vâng!” Nhóc ục ịch lại vội vàng lắc đầu, mặt hơi đỏ, “Không ạ, chú Sáu của em bảo em không được tùy tiện nhận đồ của người lạ.”

“Chị tặng cho em.” Nhụy Bạch Y cười, để búp bê qua một bên, nhận tất cả số dép lê trên tay thằng bé, “Chị mua hết số dép lê này.”

Nhóc ục ịch há to miệng.

“Anh cũng mua mấy đôi đi.” Nhụy Bạch Y cũng chọn mấy đôi cho Lệ Đình Nhuận.

Lệ Đình Nhuận ngẩn người, được yêu mà sợ, gật đầu, “Được thôi.”

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh mua rất nhiều dép lê kiểu tình nhân với Nhụy Bạch Y, tâm trạng vui sướng bay lên đến tận trời.

Họ phải xách hẳn hai túi lớn.

Lệ Đình Nhuận kéo thằng nhóc ục ịch qua, nhướng mày với nó đầy vẻ ấu trĩ: “Nhóc gọi anh là anh hai, anh sẽ mua thêm hai đôi cho nhóc.”

Nhóc ục ịch: “Bốn đôi.”

“…… được.”

“Anh hai!”

Nhóc ục ịch nhìn giá từng đôi một, móc một cái máy tính ra khỏi ngăn tủ, những ngón tay béo mân mê máy tính một lúc lâu.

“Ừm, anh chị ơi, em học Toán không giỏi lắm, hình như tính sai rồi, em phải tính lại ạ.” Nhóc ục ịch gãi gãi mặt nói.

“……” Lệ Đình Nhuận móc hết mấy đồng bác Mao trong ví ra, “Chừng này chắc là đủ rồi chứ? Nhóc không cần thối lại tiền lẻ đâu.”

Nhóc ục ịch lắc đầu, “Nhiều quá.”

“Không nhiều đâu, anh với chị đây còn vội đi ăn và xem phim.” Lệ Đình Nhuận bỏ tiền lên bàn, sợ tiền bay, anh còn đè sách bài tập của thằng nhóc béo lùn lên đấy.

Anh xách mấy cái túi to bằng một tay, nắm tay Nhụy Bạch Y đi ra ngoài.

“A, anh chị chờ chút đã!” Nhóc ục ịch đuổi theo họ ra ngoài, ôm một quả bóng bay trong tay, “Vậy em tặng cái này cho anh chị.”

Nhụy Bạch Y nhận lấy dây bóng, “Cảm ơn em.”

“Khỏi cần cảm ơn!” Nhóc ục ịch sảng khoái vung tay lên, chạy vào trong tiệm.

Lệ Đình Nhuận buông tay Nhụy Bạch Y ra, sờ lên gáy cô, “Em muốn ăn gì? À tôi quên mất, em không thể ăn gì cả.”

Nhụy Bạch Y nói: “Nhưng anh thì phải ăn, em ngồi chung với anh.”

Mấy chữ “Em ngồi chung với anh” này thốt ra từ đôi môi xinh của thiên nga trắng nhỏ, Lệ Đình Nhuận bỗng thấy hơi cảm động, không nề mấy túi dép lê nữa.

Anh cười một tiếng, khoác tay lên vai Nhụy Bạch Y, “Tôi thật sự cũng thấy hơi đói.”

Bây giờ đang là giờ cơm, cách đó không xa là một cửa hàng nổi tiếng trên Internet đầy người xếp hàng, một số tiệm cơm khá có tiếng cũng có cả đống người lấy số xếp hàng. Lệ Đình Nhuận không thích chờ nên chọn một nhà hàng Tây trông rất nhã nhặn lạnh lẽo.

Phong cách của nhà hàng theo tông lạnh, trang hoàng rất thời thượng, biển nhà hàng như thể đang nói “Một bữa cơm ít nhất phải tốn 7-8 ngàn tệ của nị, đỗ nghèo khỉ thì đừng có vào”.

Lệ Đình Nhuận xách theo mấy túi dép lê to, đưa Nhụy Bạch Y đi vào.

“Hoan nghênh ghé…… tiệm, xin hỏi anh chị đi mấy người?”

Nhóc ục ịch không tìm được túi không trong suốt, nên những chiếc túi đựng dép lê của họ đều là trong mờ hoặc rất trong. Phục vụ của nhà hàng liếc nhìn mấy cái túi rất không phù hợp với khí chất của Lệ Đình Nhuận, suýt thì nghẹn giọng, giữ nụ cười trên môi, hỏi.

“Hai.” Nhụy Bạch Y nói.

Người phục vụ tươi cười niềm nở dẫn họ đến một chiếc bàn dài cạnh cửa sổ.

Lệ Đình Nhuận ném túi dép lê vào trong cùng, thấy cũng sắp đến lúc chiếu phim nên nhận menu rồi nhanh chóng đặt pizza và bò bít tết, cùng với một chai rượu.

“Chị đây không gọi món ạ?” Người phục vụ cười không lộ răng, hỏi.

“Cô ấy không cần.” Lệ Đình Nhuận nói.

“…… Vậy ạ, vâng, vậy anh chị chờ một lát nhé.” Người phục vụ liếc Lệ Đình Nhuận thêm cái nữa, nụ cười kém tươi đi một chút, ôm menu bỏ đi.

Có lẽ là do ít khách nên nhà hàng này lên món rất nhanh. Lệ Đình Nhuận và Nhụy Bạch Y chưa nói chuyện được mấy câu đồ ăn đã lên rồi.

Lệ Đình Nhuận cắt bò bít tết, liếc Nhụy Bạch Y một cái. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi ngồi đấy cũng chẳng có gì làm, anh lấy di động trong túi ra đưa cho cô, “Em biết chơi game không, di động của tôi có game đấy.”

“Có game gì ạ?” Nhụy Bạch Y nhận lấy di động.

Lúc đưa di động cho cô, Lệ Đình Nhuận đã mở khóa màn hình bằng vân tay rồi, cô chỉ cần lướt màn hình xem thôi.

“Nhiều lắm, em trai tôi cài cho tôi cả đấy. Nó bảo để tôi kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, lúc nào mệt quá thì chơi một tí cho giải tỏa.” Lệ Đình Nhuận uống một hớp rượu, nói.

Nhụy Bạch Y “Ồ” một tiếng, thấy có King of Glory, cô click vào đấy.

Nhưng đăng nhập vào tài khoản của Lệ Đình Nhuận rồi, cô phát hiện anh chỉ là một nick đông nho nhỏ.

Nhụy Bạch Y: “……”

(King of Glory: Vương Giả Vinh Diệu, một trò chơi moba rất nổi tiếng bên Tàu. Rank từ Đồng => Vua. Vậy nên rank của anh Nhuận là thấp nhất)

Cô còn nhớ Hách Liên Nhuận chơi game rất đỉnh, rõ ràng cùng là một người, vậy nhưng cá tính và sở thích hình như không được giống nhau lắm.

Nhưng ngẫm lại kiếp này Lệ Đình Nhuận là chủ tịch lớn, phải lèo lái cả công ty to như thế, quản lý biết bao nhiêu nhân viên, nhất định sẽ không có tính tình công tử như tên nhóc Hách Liên Nhuận kia được, không có thời gian chơi game cũng là bình thường.

Cô khinh thường anh một lúc rồi thôi, tiếp tục chơi game, coi như luyện tập vậy. Hơn nữa lâu rồi cô cũng không chơi, ngày xưa Hách Liên Nhuận phải cầm tay chỉ dạy, cậu dạy rất lâu cô mới lên được rank Vua.

Nhìn những ngón tay trắng trẻo ấn lên màn hình di động, cách điều khiển thiện nghệ, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt chuyên chú của cô, cái nĩa đang chọc pizza của Lệ Đình Nhuận khựng lại, anh không nhịn được nói: “Chơi lưu loát quá nhỉ.”

Thiên nga trắng nhỏ lờ anh đi, chân mày cau lại.

Lệ Đình Nhuận nhai miếng pizza trong miệng rồi nuốt xuống, gọi cô một tiếng “Bé cưng?”

Sao em lại lờ tiệt tôi đi vậy.

Đôi mày đẹp của Nhụy Bạch Y dựng cả lên, “Anh đừng nói chuyện với em!”

Lệ Đình Nhuận: “……”

Anh vùi đầu lặng lẽ ăn tiếp.

Lúc ăn được một nửa món bò bít tết thì anh hơi buồn vệ sinh, anh nói: “Bé cưng, tôi đi WC nhé.”

Nhụy Bạch Y còn đang chơi game, lại bơ lác anh. Lệ Đình Nhuận sờ sờ mũi mình, yên lặng đứng dậy đi WC.

Vào WC, vừa mới cởi thắt lưng, anh đã nghe thấy tiếng bàn tán của hai người phục vụ đi ra từ WC nữ, “Chẳng phải thế sao, gã kia đẹp trai khủng khiếp, còn đẹp trai hơn minh tinh trên TV, nhưng đã là trâu già gặm cỏ non thì chớ, lại còn keo kiệt. Chị nói xem anh ta mua nhiều dép lê trông rẻ mạt như thế làm gì? Nhất định là nhà gã ta trên có cụ già dưới có con nhỏ, kết hôn rồi! Thế mà còn ra ngoài bao nuôi một cô gái ít tuổi như thế.”

“Chị thấy lão gọi bò bít tết đắt nhất tiệm mình, pizza đắt nhất, rượu cũng đắt nhất, nhưng chỉ ăn một mình, không chịu cho bạn gái ăn, nhân phẩm không ra gì. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Em nói xem, trông lão tuấn tú lịch sự, đeo đồng hồ Patek Philippe, mặc comple Armani, sao có bữa cơm mà cũng không nỡ để bạn gái ăn cùng.”

“Nếu chị nói thế, thì cô gái kia chưa chắc đã là bạn gái đâu, có khi là bà ba bà tư không biết chừng.”

“Chị nhìn từ xa, thấy cũng xinh đẹp lắm. Em nói coi sao em gái này lại nghĩ quẩn thế, bám lấy một lão già kẹt sỉ làm gì.”

“Người ta giàu mà, có ki bo mấy cũng không giấu được sự thật người ta là kẻ lắm tiền, bây giờ hội gái trẻ toàn thích kiểu đàn ông có tuổi vừa có địa vị lại vừa chín chắn ấy.”

Lệ Đình Nhuận: “……”

Nước tiểu suýt không ra nổi nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh đen như đáy nồi.

Lệ Đình Nhuận quay lại từ WC, không ngồi vào vị trí ban đầu, mà ngồi xuống cạnh Nhụy Bạch Y, vừa ăn vừa xem cô chơi game.

Lúc dùng bữa xong gọi phục vụ đến thanh toán, anh ôm vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y, hôn hôn lên mặt cô, nói bằng giọng dịu dàng khôn xiết: “Vợ ơi, đừng chơi nữa được không, sắp tới giờ phim chiếu rồi, anh cũng ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Thật ra thì anh không ngại người khác nói anh keo kiệt, anh ki bo kẹt sỉ hay hào phóng rộng lượng cũng chẳng cần ai phải biết, nhưng người khác nói thiên nga trắng nhỏ bị anh bao nuôi thì anh thấy không vui.

Nói xấu anh thì được, nói xấu thiên nga trắng nhỏ thì không.

Cái tay đang ấn màn hình của Nhụy Bạch Y khựng lại, đờ người xong cô lại đẩy anh ra, “Miệng anh dính dầu.”

Lệ Đình Nhuận lấy thẻ ra từ ví da, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài. Anh ném thẻ cho bồi bàn mà không thèm nhìn lấy một cái, vừa rướn người sang hôn tiếp lên mặt Nhụy Bạch Y gương, “Vợ à, nãy anh lau miệng rồi, anh muốn hôn em.”

Tay của bồi bàn run lên, không cầm chắc được thẻ của Lệ Đình Nhuận. Cô ta vội ngồi xổm xuống nhặt nó lên, “Xin lỗi quý khách ạ.”

Cà thẻ xong, cô ta nhanh chóng đưa thẻ cho Lệ Đình Nhuận bằng hai tay: “Được rồi ạ thưa anh, hoan nghênh lần sau lại ghé tiệm.”

Lệ Đình Nhuận nhướn người nhấc túi dép lê ở phía bên kia lên, ôm vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người phục vụ, anh nói với giọng trầm thấp: “Quán các người, nấu không ngon.”

Người phục vụ: “……”

Cô ta quay đầu nhìn lướt qua hai đĩa thức ăn đã được Lệ Đình Nhuận ăn sạch sẽ.

Lệ Đình Nhuận tưởng mình đã tuyên bố được địa vị chính chủ cho Nhụy Bạch Y, nhưng anh không ngờ mình lại vinh quang nhận được danh hiệu “Lão khọm hãm tài” từ đám nhân viên nhà hàng.

Đẹp trai, kẹt sỉ, hãm tài.

May mà không phải bao nuôi bà hai, nhưng em gái kia càng đáng thương hơn, còn trẻ như thế mà phải gả cho một gã keo kiệt bủn xỉn như vậy.

Hai người phục vụ dọn bàn nhìn nhau, thở dài.

……

Nhụy Bạch Y vẫn chưa đánh xong ván game, cô vẫn ôm di động của Lệ Đình Nhuận ấn không ngừng. Ỷ vào việc Lệ Đình Nhuận đang ôm cô, cô còn chẳng thèm nhìn đường.

Nhưng lần này cô không chăm chú lắm, mở miệng hỏi: “Sao anh lại gọi em là vợ?”

Lệ Đình Nhuận nhéo gáy cô, “Thì vốn là vậy mà.”

Nhụy Bạch Y nói: “Nhưng em là robot.”

Lệ Đình Nhuận trả lời không chút suy nghĩ: “Tôi không để bụng.”

“……”

Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn cột máu của mình bị đánh cạn, cô coi như không thấy, trái tim run rẩy.

Lúc gần đến rạp, cô tắt game đi, ngẩng đầu, thấy Lệ Đình Nhuận xách dép lê trong tay, đưa vé cho nhân viên soát vé.

“Cầm đống này có cản trở việc xem phim không anh? Chúng ta nên gửi nó ở cửa hàng của thằng bé kia, xem phim về rồi lấy.” Nhụy Bạch Y nói.

“Không sao, nhét dưới ghế là được, đống này không nặng, hơn nữa tôi muốn đeo, trong này có dép lê tình nhân của chúng ta mà.” Lệ Đình Nhuận xoa xoa đầu cô nói, nhận kính 3D mà anh soát vé đưa tới, đeo lên cho cô.

Nhụy Bạch Y không nói gì.

Dép lê…… tình nhân thôi mà.

Chẳng hiểu sao Lệ Đình Nhuận lại cưng chúng như thế.

Khi đi vào phòng chiếu, phong cách của hai người hơi khác lạ so với những kẻ khác.

Mấy túi dép lê to đùng của Lệ Đình Nhuận phối chung với dáng người cao ráo và khuôn mặt bự đẹp trai lai láng của anh thực sự rước được không ít ánh mắt. May mà họ nhanh chóng đi tới chỗ ngồi, hơn nữa quảng cáo cũng đã chiếu xong, rạp phim lập tức tối đi.

Phần lớn mọi người có lẽ đều đi xem bộ phim “Cưng chiều” ở phòng kế bên, phòng chiếu phim kinh dị này chỉ có mười mấy người. Lệ Đình Nhuận mua ghế ở hàng cuối cùng, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu thiên nga trắng nhỏ sợ quá trốn vào lòng anh thì anh sẽ ôm chặt lấy cô.

Bộ phim kinh dị này cũng không làm anh thất vọng, vừa mở đầu đã đáng sợ khủng khiếp, tiếng thét chói tai vang lên ầm ĩ. Những người ngồi phía trước họ đều kêu la, bao gồm cả bọn con trai.

Nhưng cô gái nhỏ bên cạnh anh lại vững vàng như núi, chẳng hề chớp mắt cái nào, cô nhìn màn hình chằm chằm, xem vô cùng nghiêm túc.

Lệ Đình Nhuận cào cào đuôi lông mày, cầm lấy bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y không hất tay anh ra, để kệ cho anh nắm, cũng không phát hiện mỗi khi phim chiếu đến cảnh nội tạng người, Lệ Đình Nhuận sẽ lập tức nắm chặt tay cô hơn một chút.

Một cặp yêu nhau ngồi ngay đằng trước họ. Cô bạn gái sợ quá không dám nhìn, cứ che mắt trốn trong lòng cậu bạn trai mãi.

Cậu bạn trai ôm cô nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bạn gái. Hai cô cậu ôm nhau một lúc rồi chuyển qua hôn hít, hoàn toàn không coi hai khán giả ngồi đằng sau ra gì.

Nhụy Bạch Y xem phim rất nghiêm túc, không để ý tới họ, Lệ Đình Nhuận muốn không để ý cũng bị bắt phải để ý.

Anh ho khan một tiếng, cặp tình nhân kia vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục hôn hít quên mình. Bộ phim cũng đang tới hồi yên tĩnh, tiếng chùn chụt của họ vang lên trong rạp.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Anh hít sâu một hơi, buông bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y ra, ôm cổ cô, đôi mắt tối đi, cổ họng cũng hơi khó chịu.

Chầm chậm, từ tốn, anh ghé sát lại gần cô, hơi thở sắp phả vào lỗ tai cô.

“A!” Nữ chính trong phim gặp phải ma, sợ quá gào tướng lên, làm Lệ Đình Nhuận giật mình thon thót, ngã về ghế.

Đầu Nhụy Bạch Y rướn về phía trước, cô bỗng bật cười, mà còn cười rất lớn tiếng.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Cô cười như vậy nên toàn bộ khán giả trong rạp đều nhất loạt ngoái đầu về đằng sau, cả cặp tình nhân nhỏ đang anh anh em em cũng ngừng lại, trợn tròn mắt quay ra nhìn họ.

Nhụy Bạch Y vẫn còn cười, cười mãi không ngừng được, bả vai run rẩy. Lệ Đình Nhuận ngẫm nghĩ một lát, cực kỳ tuân thủ đạo đức công dân mà bưng kín miệng cô lại.

Nhụy Bạch Y cũng ý thức được mình làm vậy là không hay, cô nín nhịn không cười nữa, vỗ vỗ vào bàn tay to của Lệ Đình Nhuận, Lệ Đình Nhuận buông cô ra.

Cặp đang yêu đằng trước không hôn hít nữa mà còn dắt nhau ra khỏi rạp phim, có lẽ là bị tiếng cười của Nhụy Bạch Y dọa sợ.

Cơ mặt Lệ Đình Nhuận hơi giần giật, anh xoay đầu, nhìn Nhụy Bạch Y một cái thật sâu.

Xem phim xong ra ngoài, Nhụy Bạch Y phát hiện sắc mặt Lệ Đình Nhuận hơi tái, cô hỏi: “Anh thấy khó chịu à?”

“Không.” Lệ Đình Nhuận cào cào đuôi lông mày.

“Hay là anh mệt?” Nhụy Bạch Y nhìn anh.

Lệ Đình Nhuận nhếch môi cười, sờ đầu cô, “Đi dạo phố mua sắm xem phim với em vui như thế, tôi nào có mệt.”

Trái tim Nhụy Bạch Y thấy ấm áp hơn, cô nảy sinh niềm xúc động muốn hôn Lệ Đình Nhuận, bèn nói: “Anh cúi thấp đầu xuống đi.”

“Trên mũi tôi có gì à?” Lệ Đình Nhuận cười.

“Cúi đầu nào.” Nhụy Bạch Y nhìn anh.

Lệ Đình Nhuận không hỏi nữa, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ngay sau đó thần kinh anh chấn động, đôi mắt buồn ngủ lập tức tỉnh táo hẳn.

Bởi vì thiên nga trắng nhỏ nhón chân, hôn lên mặt anh.

Tuy rằng chỉ chạm một cái rồi rời đi, nhưng lòng anh mềm nhũn.

——

Lúc vào gara lấy xe, thắt dây an toàn cho Nhụy Bạch Y, Lệ Đình Nhuận rốt cuộc không kìm nén được nữa, anh giữ gáy cô, đặt một nụ hôn sâu, mở hai cánh môi cô ra.

Nhụy Bạch Y vẫn còn cầm chiếc di động Lệ Đình Nhuận mới mua cho cô ở một bên tay. Lệ Đình Nhuận thấy cô thích chơi game, lại đột nhiên nghĩ bụng sao không mua di động cho cô nhỉ, nên xem phim xong anh liền dẫn cô đi mua. Cô đang định lên xe rồi chơi game thì Lệ Đình Nhuận bỗng hôn cô.

Chiếc di động trên tay cô bị Lệ Đình Nhuận rút ra, ném vào hàng ghế sau. Lưng ghế của cô cũng bị ngả xuống, người đàn ông chen người vào, đóng cửa xe đánh rầm. Anh đặt cổ tay cô lên vai mình, đè cô xuống.

“Ưm, anh từ từ đã, giày em rớt ……” Nhụy Bạch Y nói một câu hai lần mà vẫn chưa xong, “rớt một chiếc ở……”

Lệ Đình Nhuận lại hôn cô.

Cô đẩy anh ra, “Bên ngoài.”

Lệ Đình Nhuận nói: “Kệ nó.”

“Đắt lắm đấy.” Nhụy Bạch Y đặt tay lên ngực anh.

“Không sao, nhóc con, tôi là chủ tịch đấy, em có biết chủ tịch nghĩa là sao không? Nó có nghĩa là rất giàu có rất xịn xò, tôi nào thiếu chút tiền ấy.” Lệ Đình Nhuận lại ngậm lấy môi cô.

Nhụy Bạch Y đá một cái, chiếc giày búp bê ở chân bên kia cũng rơi ra, hạ cánh trên đài điều khiển.

——

Vì có cửa sổ xe nên người bên ngoài không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì, họ chỉ để ý thấy chiếc Rolls-Royce sang chảnh kia thi thoảng sẽ lắc lư một chút, hơi nhún nhún.

Bảo vệ đi tuần qua mấy lần, không nhịn được chỉ muốn gõ vào cửa sổ xe.

Nhưng sợ lỡ móng tay mình cào xước cửa sổ xe thì có táng gia bại sản anh ta cũng không đền nổi, cuối cùng anh bảo vệ vẫn không xen vào việc người khác.

Chiếc Rolls-Royce lắc lư tầm hơn nửa tiếng mới lăn bánh, mà trông có vẻ còn vô cùng sốt sắng, đuôi xe gấp gáp vọt ra khỏi bãi đỗ xe.

Nhụy Bạch Y chộp chiếc áo len mặc lại vào, gom mái tóc hơi xoăn hất về đằng sau. Cô soi gương chiếu hậu thấy mình mất một bên khuyên tai nên cúi người xuống tìm.

Thật ra mới nãy cô với Lệ Đình Nhuận chỉ hôn nhau một lúc thôi, cũng không làm chuyện gì khác nữa, nhưng không ngờ lại khiến bản thân mình nhếch nhác thế này.

Lệ Đình Nhuận sợ cô bị cụng đầu, bàn tay to của anh che sau đầu cô. Anh lại giữ cằm cô, nâng đầu cô lên, “Tìm gì đấy?”

“Hoa tai.” Nhụy Bạch Y nói.

“Đừng tìm nữa, tôi mua cho em nhiều lắm mà.”

Hôm nay ở trung tâm thương mại, phàm cái gì con gái thích thì Lệ Đình Nhuận đều mua cho cô chẳng thiếu thứ gì: quần áo, túi xách, giày, trang sức, và cả đồ trang điểm nữa. Cái gì mua được anh đều mua tất, mà còn mua rất nhiều, nhiều đến độ phải gửi về tận nhà.

Sợ ảnh hưởng đến việc lái xe của Lệ Đình Nhuận, Nhụy Bạch Y “Dạ” một tiếng rồi không tìm nữa. Cô với tay về ghế sau lấy chiếc di động mới mà Lệ Đình Nhuận mua cho cô.

Vừa sờ vào di động, cô phát hiện đầu mình hơi choáng. Một dòng chữ đỏ tươi nhảy ra trên giao diện màu xanh lam trong đầu cô: [ Lượng pin không đủ! Lượng pin không đủ! Lượng pin chỉ còn 8%!!! ]

Nhụy Bạch Y: “……”

Cái gì nên tới vẫn phải tới.

Cô lập tức đỏ mặt, không còn tâm tư nghịch di động nữa. Như thể sợ cử động mạnh quá lại hao pin, cô ngồi về chỗ với tốc độ như sên, đôi mày nhíu lại thành nếp.

Lệ Đình Nhuận nhìn cô một lát, “Em sao thế?”

Nhụy Bạch Y nói: “Em sắp hết pin rồi.”

“……” Bàn tay đang cầm bánh lái của người đàn ông cứng lại.

“Vậy…… thì phải sạc thôi.” Lệ Đình Nhuận nói.

Do nghĩ tới hình ảnh nào đó nên cổ họng anh lại thấy ngứa ngáy, người còn nóng ran hơn cả lúc nãy.

Khuôn mặt Nhụy Bạch Y càng đỏ hơn, cô rất muốn đấm Lệ Đình Nhuận một cú, “Ngồi trên xe thì sạc thế nào được!”

“Chỗ này này.” Lệ Đình Nhuận đẩy nắp vách ngăn giữa hai người họ ra, chỉ chỉ vào vị trí để gạt tàn.

Anh nói xong thì đỗ lại ven đường, đóng hết tất cả cửa sổ xe, lấy đồ sạc của cô ra khỏi túi.

Nhụy Bạch Y: “……”

Lệ Đình Nhuận nhìn cô, khóe môi như đang ngậm ý cười, nhưng lại không dám bật cười, “Nếu em thấy…… ngại, thì có thể trèo ra ghế sau, tôi không nhìn đâu.”

Nhụy Bạch Y lập tức quát anh: “Không cần!”

Tức chết mất thôi, cô đột nhiên muốn tự tháo dỡ chính mình. Người máy người móc gì chứ, cô đã quên khuấy mất việc mình là robot, nhưng cách sạc điện khốn nạn này lại tàn nhẫn nhắc nhở cô về sự thật ấy.

Ý cười trên mặt Lệ Đình Nhuận lập tức ngưng lại, anh ho khan một tiếng, cầm lòng không đặng nhéo lên khuôn mặt đỏ lựng vì tức của cô. Anh lại lục lọi trong chiếc túi da, lấy ra một cục sạc dự phòng.

“Vậy dùng sạc dự phòng được chứ em?”

[HẾT CHƯƠNG 65]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.