Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 68: Tiếng tim đập thình thịch



Lúc Nhụy Bạch Y chọn váy, Lệ Đình Nhuận lấy một đôi dép lê cho cô. Đôi dép này cùng kiểu dáng, cùng màu sắc với đôi dép đeo trên chân anh.

Lúc hai người đi ra khỏi phòng, Lệ Ngân Hà đã bưng đủ đồ ăn lên bàn.

Cậu chàng quay đầu nhìn Nhụy Bạch Y, ngây người mất một lúc lâu, bởi vì Nhụy Bạch Y đẹp khôn xiết, trông còn quen quen nữa, hình như cậu ta đã gặp cô ở đâu rồi.

“Em trai anh – Lệ Ngân Hà.” Lệ Đình Nhuận giới thiệu cho Nhụy Bạch Y.

Sau đó anh lại nói với Lệ Ngân Hà, “Chị dâu chú mày – Tiểu Nhụy.”

Lệ Ngân Hà bỏ ba bộ bát đũa xuống, lập tức khom người 90 độ chào Nhụy Bạch Y, “Chào chị dâu ạ!”

“Chào cậu.” Nhụy Bạch Y nhìn cậu chàng một cái, đi tới ngồi xuống cạnh bàn.

Lệ Đình Nhuận lập tức ôm mấy cục sạc dự phòng đủ màu, để trước mặt cô, “Bé cưng em xem, tôi mua tất cả đống này cho em đấy.”

Anh vừa thốt lên chữ “bé cưng” này, Lệ Ngân Hà run lẩy bẩy, suýt không cầm chắc được muôi xới cơm.

“Chị dâu nè, của chị đây.” Lệ Ngân Hà đặt bát cơm đã xới trước mặt Nhụy Bạch Y, kéo ghế ngồi xuống nói: “Chị dâu, chị sắp đi đâu xa à?”

Nhụy Bạch Y nhìn cậu ta.

Lệ Đình Nhuận ngồi xuống bên cạnh cô, lừ mắt nhìn em mình, “Đi xa cái nỗi gì?”

Lệ Ngân Hà gắp một miếng thịt ba chỉ, “Không đi đâu xa thì anh mua nhiều sạc dự phòng thế này cho chị dâu làm gì?”

Lệ Đình Nhuận cũng gắp một miếng thịt ba chỉ, “Mày không hiểu đâu.”

“……”

Lệ Ngân Hà lại liếc nhìn Nhụy Bạch Y cái nữa, có một câu hỏi luôn nghẹn trong lòng cậu ta, từ lúc nhìn thấy Nhụy Bạch Y lần đầu cậu ta đã muốn hỏi.

Nhưng cậu chàng không có gan hỏi, sợ bị Lệ Đình Nhuận đánh.

Lệ Đình Nhuận lại coi như thằng em mình không tồn tại, tay phải ăn cơm, tay trái ôm eo em gái kia. Mắt anh không nhìn đồ ăn thì là nhìn em gái nọ, sến súa buồn nôn đến mức cậu ta có thể rụng da gà đầy một sân bóng rổ.

Lệ Ngân Hà thật sự nhìn không nổi nữa, cậu ta chọc chọc món thịt ba chỉ xào cà chua còn chưa ăn xong trong bát mình. Cậu chàng cảm thấy vì tiền đồ của anh trai mình, cậu cũng nên hỏi câu kia mới được. Cậu nhìn về phía Nhụy Bạch Y, mở miệng nói: “Chị dâu, tôi mạo muội hỏi chị một câu.”

Nhụy Bạch Y chỉ chớp đôi mắt to nhìn cậu ta, Lệ Đình Nhuận nói: “Mày định bày trò gì đấy, ăn cơm tử tế đi.”

Lệ Ngân Hà nói: “Chị dâu, chị đã thành niên chưa?”

Lệ Đình Nhuận: “……”

Phản ứng của Lệ Ngân Hà sau khi thấy thiên nga trắng nhỏ vẫn luôn rất có vấn đề, anh còn tưởng thằng em mình sẽ hỏi có phải thiên nga trắng nhỏ là cô robot mà cậu ta tặng cho anh không. Dù sao thì, có lẽ Allison đã từng gửi ảnh của thiên nga trắng nhỏ cho thằng em mình rồi, không ngờ thứ mà thằng nhóc này quan tâm lại là chuyện này.

Nhụy Bạch Y nói: “Chưa.”

“……” Lệ Ngân Hà bị sặc nước miếng, kho khan sù sụ, ly rượu trong tầm tay cũng bị đánh đổ.

Lệ Đình Nhuận ghét bỏ đứng dậy đỡ ly rượu đứng thẳng, đi lấy cây lau nhà và khăn.

“Xin lỗi chị dâu nhé, đã để chị chê cười rồi.” Lệ Ngân Hà vỗ vỗ ngực mình.

Chờ cổ họng không còn sặc nữa, cậu chàng lập tức quát Lệ Đình Nhuận: “Anh! Sao anh có thể làm thế?!”

Lệ Đình Nhuận lau bàn, “Anh mày làm sao.”

Lệ Ngân Hà sợ phản ứng của mình dọa em gái kia, hơn nữa đúng là cậu ta cũng hơi khoa trương. Cậu ta không nói gì nữa, đợi Lệ Đình Nhuận xử lý xong chỗ rượu đổ trên bàn và trên nền, cậu chàng mới kéo Lệ Đình Nhuận vào toilet.

“Gì đấy?” Lệ Đình Nhuận tiện thể ném cây lau nhà và khăn vào toilet.

Lệ Ngân Hà đóng cửa lại đánh rầm, nhăn mặt nhìn anh, “Anh, sao anh có thể làm ra chuyện thế này?!”

“……”

“Anh không biết ngủ với trẻ vị thành niên là phạm pháp sao? Anh bao nhiêu tuổi cơ chứ, cũng 28 rồi, cô em kia vừa nhìn đã biết là còn bé, ít nhất phải trẻ hơn em mấy tuổi. Thấy hai người đi ra từ phòng thế này, chẳng lẽ tối hôm qua hai người đã…… đã…… Trời ơi anh tôi, sao anh nỡ chén ẻm! Anh là đồ cầm thú!”

Lệ Đình Nhuận: “……”

“Mau chia tay đi, đưa con gái nhà người ta về nhà đi!” Lệ Ngân Hà có cảm giác mình vừa là em trai mà lại vừa là mẹ già, thấy rầu thối ruột vì Lệ Đình Nhuận.

“Anh, không phải em chê anh đâu nhé. Anh với em cũng giống nhau, có một khuôn mặt mài ra ăn được. Không những thế, anh còn là chủ tịch, là sếp lớn đấy, một người cao giàu đẹp trai như anh, sao lại sa cơ lỡ vận đến mức phải ngủ với em gái còn chưa thành niên? Anh tìm cô nào tuổi xêm xêm cỡ em cũng được mà!” Lệ Ngân Hà tận tình khuyên bảo anh.

Lệ Đình Nhuận không ngắt lời cậu chàng, đợi cậu nói xong, mới bảo: “Cô ấy chính là Q518.”

“……”

“Gì cơ?”

“Cô ấy chính là robot mà mày tặng cho anh đấy.” Lệ Đình Nhuận nói.

“…………”

Lệ Ngân Hà đần mặt ra.

Sau hồi lâu ngây ngẩn, cậu chàng cười, “Anh, dù anh có muốn tiếp tục hồ đồ cũng đừng bịa cái lý do thiểu năng trí tuệ như vậy chứ, anh có biết anh làm vậy khiến em thất……”

Lệ Đình Nhuận đưa điện thoại qua, “Không tin thì mày đi mà hỏi Lục Phong, nó biết chuyện của anh đấy.”

Lệ Ngân Hà: “……”

“Không không không, anh chờ em chút đã.” Đôi môi Lệ Ngân Hà run rẩy, cậu ta đẩy di động của anh đi, móc di động của mình ra.

Cậu ta hơi run tay mở màn hình, lại bật lịch sử chat với Allison lên, zoom vào mấy bức ảnh mà Allison gửi cho cậu ta.

“Đệt, hóa, hóa ra đúng là Q518 thật.” Lúc này tròng mắt Lệ Ngân Hà sắp rớt ra ngoài.

Lệ Đình Nhuận lười để tâm đến thằng em mình, anh mở cửa toilet đi ra ngoài.

Lệ Ngân Hà ngẩn người trong toilet tầm hơn mười phút thì mới chấp nhận được sự thật khốn kiếp này, cũng hiểu được tại sao hôm qua Lệ Đình Nhuận lại đăng hai status khó hiểu về “Thiên nga trắng” lên dòng thời gian.

Thiên nga trắng này có lẽ chỉ bạn gái của ổng ——Q518!

Cậu ta ổn định lại cảm xúc rồi mới đi ra khỏi toilet, lúc ra mặt cậu ta còn giần giật.

Trên bàn cơm, anh trai cậu chàng vẫn đang ôm eo…… chị dâu nhà cậu ta, dùng bữa tối trên bàn, thật ra nói là ăn khuya thì hợp lý hơn, vì giờ đã gần 11 rưỡi rồi.

Lệ Ngân Hà hơi bội phục bản thân mình, đến lúc này rồi mà cậu ta còn quan tâm về việc bây giờ họ đang ăn tối hay là ăn khuya.

Cậu ta nghiêm mặt ngồi xuống cạnh chiếc bàn, không nhịn được liếc Nhụy Bạch Y vài lần.

Tuy rằng người này giống hệt như tấm ảnh robot mà Allison gửi cho cậu ta, không thể giả được, trừ phi cậu ta có vấn đề về mặt quang học.

Nhưng khi người thật…… À không, khi robot thật ngồi trước mặt cậu ta, cậu ta thực sự không thể tin nổi con người sống động trước mắt mình lại là một con robot chứa đầy linh kiện.

Giống thật vãi cả xoài!! Thật đến mức anh trai cậu còn tưởng bản thân mình chìm vào bể tình.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng, chẳng ai mở miệng nói gì cả. Lệ Ngân Hà cảm thấy mỗi một giây phút tĩnh lặng đều có vẻ hoang đường khôn tả xiết.

Cậu gãi gãi sống mũi, mở miệng nói: “Anh, có chuyện này …… em cảm thấy mình cũng nên giải thích với anh.”

“Hửm?” Tuy rằng mệt mỏi cả ngày, nhưng Lệ Đình Nhuận không muốn ăn quá nhiều vào buổi tối, anh đặt đũa xuống, rút điếu thuốc ra, châm lửa, kề bên môi, “Mày nói đi.”

Có lẽ vì đã làm anh em với nhau hai mươi mấy năm nên họ rất ăn ý với nhau, Lệ Đình Nhuận đã đoán được đại khái Lệ Ngân Hà muốn nói gì với anh.

Ly rượu trước đó đã đổ mất, Lệ Đình Nhuận rót một ly mới cho cậu, Lệ Ngân Hà nâng lên uống một ngụm, nói: “Em với Lục Phong……”

Lệ Đình Nhuận nhướng mày, “Lại quay về với nhau rồi à?”

“……” Lòng Lệ Ngân Hà run lên, “Anh, hóa hóa hóa ra anh biết rồi à?”

“Ừ.” Hai ngón tay Lệ Đình Nhuận kẹp điếu thuốc, anh phủi phủi đầu mẩu thuốc lá, nói: “Anh từng nhìn thấy tụi bay ở sân trượt băng.”

“……” Lệ Ngân Hà che mặt lại, “Đệch bà.”

Lệ Đình Nhuận nhếch môi, “Không có gì phải ngại, thật ra mày còn đỡ hơn anh.”

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.

Nhụy Bạch Y đang cầm di động chơi game, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Lệ Ngân Hà gãi gãi sống mũi, “Em vẫn luôn không dám nói với anh, sợ anh đánh gãy chân em, không ngờ anh lại biết lâu rồi. Đù đù đù, sớm biết anh phản ứng bình tĩnh thế này, em đã nói mẹ nó từ đời tám hoánh cho xong! Hại em với Lục Phong phải yêu dấm dúi giấu giếm bao lâu, còn chia tay rồi quay lại mấy lần, đệt má.”

Lệ Đình Nhuận rít một hơi thuốc, chọc tàn thuốc vào gạt tàn, “Tự mày không có dũng khí còn trách anh ư? Làm đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm.”

“……” Lệ Ngân Hà ưỡn ngực, “Em không có nói chơi đâu nhé! Em chỉ…… Đệt, thôi, anh ạ, chúng em quyết định kết hôn vào tháng sau.”

Lệ Đình Nhuận nhếch mi, “Kết hôn?”

“Vâng!”

Lệ Đình Nhuận nói: “Hôn nhân đồng tính không hợp pháp ở Đại Lục mà nhỉ.”

Lệ Ngân Hà cười nói: “Cho nên chúng em chuẩn bị đi đăng ký kết hôn bên Đài Loan, anh quên rồi à? Lục Phong tới từ Đài Loan mà.”

“À nhớ ra rồi.” Lệ Đình Nhuận cũng nở nụ cười, hai anh em cười chung với nhau.

Tiếng Nhụy Bạch Y chơi game hòa cùng tiếng cười của họ.

Nhưng tiếng cười này không kéo dài bao lâu, Lệ Ngân Hà và Lệ Đình Nhuận chạm cốc rồi lập tức lặng đi.

Lệ Ngân Hà đóng phim xong chưa kịp thay quần áo đã chạy tới đây ngay, bây giờ cậu chàng vẫn đang mặc quần áo của Nhiếp Chính Vương. Tay áo của cậu trượt xuống, cậu lại xắn nó lên, đột nhiên bật cười, “Anh hai, anh nói coi nếu ông cụ biết chuyện của anh em mình, ổng có tức hộc máu không? Biết đâu ổng tức chết thì sao.”

Cậu chàng lại uống một hớp rượu, “Một kẻ thích robot, một người thích đàn ông, thế này là thế quái nào.”

Cậu chàng cười khổ, “Ông cụ suốt ngày gàn, bắt chúng ta mau sinh cháu trai cho ổng đó.”

Lệ Đình Nhuận lại gõ bao thuốc, rút một điếu, “Không sao, chúng ta vốn cũng không phải là con trai ruột của bố, cho dù đẻ con thì cũng chẳng phải cháu ruột ổng.”

Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn anh.

Lệ Ngân Hà thấy thế, nói: “Khụ, chị dâu à, anh trai tôi nhất định còn chưa nói với chị chuyện của hai chúng tôi phải không. Tôi mà đi đóng phim thì không biết bữa nào mới tụ tập được, để tôi kể cho chị dâu nghe nhé.

“Tôi với anh trai tôi ấy à, trước kia là trẻ mồ côi, được ông cụ nhà tôi nhận về. Thật ra á, hồi đấy bố nuôi chỉ muốn nhận mình tôi thôi, vì tôi ngọt miệng mà. Anh tôi thì tối ngày lạnh mặt, còn bé mà như cụ già đã trải qua tang thương, quả thực là một đứa lạc loài trong đám trẻ con. Có lẽ là vì tôi thân với anh tôi, ông cụ vừa liếc đã ưng tôi, nhưng nếu không nhận anh tôi về cùng thì tôi có chết cũng không chịu đi với ổng, nên ổng tiện thể nuôi luôn cả anh tôi ha ha ha.”

Lệ Đình Nhuận lập tức cạn lời lừ mắt nhìn cậu chàng, “Cút.”

Thật ra câu chuyện lúc xưa ngược hẳn lại, người mà ông cụ muốn nhận nuôi hồi ấy chính là anh.

Vì đầu óc anh thông minh nên mỗi lần viện trẻ mồ côi tổ chức thi cử anh lại được max điểm, mở miệng là có thể đọc làu làu 300 bài thơ Đường không sai bài nào.

Còn Lệ Ngân Hà thì hay khóc, đần đần ngố ngố, nhưng thích làm cái đuôi theo anh, anh đi đâu cậu theo đấy. Ông cụ thấy hai đứa dính nhau quá, bèn nhận nuôi cả Lệ Ngân Hà.

Lệ Ngân Hà với anh thật ra không phải là anh em ruột, chỉ trùng hợp được chia về cùng một phòng, nằm chung một giường, ngày ngày chơi chung với nhau.

Sau khi được ông cụ nhận về nuôi, hai người cùng đổi thành họ Lệ, người ngoài nhìn sẽ tưởng họ là anh em ruột, họ cũng thích thân phận ruột thịt này.

Lệ Ngân Hà cười nói với Nhụy Bạch Y: “Cụ nhà tôi ấy à, thật ra cũng nghèo, chỉ là công nhân trong xưởng thôi. Phải tội con ổng đi lạc rồi, vợ thì mất, ông cụ ở vậy cô đơn, cũng chỉ có thể nhận nuôi trẻ con bầu bạn, tiện thể chia sẻ việc nhà. Ông cụ tần tảo nuôi chúng tôi lớn lên. Không ngờ sau này trưởng thành rồi, chúng tôi một người thành sếp lớn, một người thành sao lớn, cuối cùng hết khổ. Với tiền đồ bây giờ của chúng tôi, ông cụ thường xuyên ngủ mơ bật cười đấy.”

Nghe Lệ Ngân Hà nói vậy, Nhụy Bạch Y không khỏi cong môi lên.

Nhưng giây tiếp theo cô lại thấy bả vai Lệ Ngân Hà run rẩy, cậu chàng bật khóc, che mặt lại.

Nhụy Bạch Y:???

Cô nhìn Lệ Đình Nhuận.

Lệ Đình Nhuận vỗ lưng cô, “Kệ đi, đừng xen vào chuyện của nó.”

Lệ Ngân Hà gầm gào, “Nhưng anh em tôi…… anh em tôi không thể sinh cháu cho ông cụ được!”

Giọng Lệ Ngân Hà trở nên run rẩy, “Cho dù không phải ruột thịt, nhưng vẫn đỡ hơn là không có cháu trai. Ông cụ chỉ muốn, chỉ muốn một thằng cháu thôi.” Cậu chàng che mặt lại, bả vai run rẩy.

Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt, chẳng hiểu sao lại thấy lòng mình thắt lại.

Lệ Đình Nhuận sợ cô bị dọa, bèn ôm lấy cô, “Không cần để ý đến nó thật mà em.”

Anh chờ Lệ Ngân Hà gào khóc xong, nước mắt nước mũi chảy từa lưa, mới mở miệng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, sắp tìm được con trai ruột của ông cụ nhà mình rồi.”

“……” Lệ Ngân Hà sửng sốt, ngẩng đầu.

“Anh vẫn luôn phát người điều tra, cũng tương đối rồi, đã tới giai đoạn xét nghiệm ADN. Bao giờ có kết quả giám định thì có thể để ông cụ nhận người thân.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lệ Ngân Hà: “……”

Cậu ta khụt khịt mũi, mắt đỏ hoe, “Anh, sao bây giờ anh mới nói cho em?!”

Chiếc ghế giật mạnh về phía sau, cọ vào sàn nhà. Cậu chàng đứng dậy chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Nhuận, “Anh, nếu tìm được người rồi thì nên để cụ nhà mình nhận người thân sớm đi. Nhận nhau rồi mới xét nghiệm ADN không phải càng tiện hơn à, sao anh lại gạt em với bố?”

Lệ Đình Nhuận nói: “Kiểm tra mọi thứ chắc chắn rồi mới đưa đi gặp ông cụ thì an toàn hơn. Cụ nhà mình cao tuổi rồi, không chịu khổ được đâu.”

Nhụy Bạch Y tắt game đi, không chơi nữa, ngoan ngoãn ngồi đấy nghe hai người họ nói chuyện phiếm.

Lệ Ngân Hà hỏi: “Có phải hồi đấy con trai ruột của ông cụ bị lừa bán không? Đúng là trời đánh thánh đâm!”

Lệ Đình Nhuận nói: “Không phải, ban đầu anh cũng tưởng thế nên đã tra nhầm hướng, toi công vất vả bao nhiêu năm, dạo trước anh mới tìm được người.”

Lệ Ngân Hà: “Ai thế ạ, ở đâu ấy? Có phải ở trong núi non gì không.”

Lúc nói chuyện, Lệ Đình Nhuận nghiêng đầu nhìn Nhụy Bạch Y, thấy cô không chơi di động nữa, anh chưa trả lời Lệ Ngân Hà vội mà hỏi cô: “Sao em không chơi nữa?”

“Anh nói tiếp đi.” Nhụy Bạch Y đáp.

“……” Lệ Đình Nhuận không ngờ thiên nga trắng nhỏ lại rất quan tâm đến chuyện nhà của mình, anh ờ một tiếng, nói tiếp: “Con trai ruột ông cụ đúng là lạc trong núi thật, chuyện này anh giao cho Lý Binh Binh điều tra rồi. Cậu ta nói gia đình bên ấy ban đầu có 5 người con gái, hơn nữa còn có tận 6 người con trai ruột. Năm đó có lẽ con trai ông cụ nghịch ngợm, lên nhầm xe bus đến một ngôi làng nọ. Trùng hợp là nhà bên ấy lên trấn họp chợ, thấy con trai ruột của cụ nhà mình đáng thương nên mang anh ta về núi nuôi.”

Lệ Ngân Hà: “……”

Lệ Ngân Hà tức quá rung cả ngực, đập bàn đánh bốp, “Cái đệch, như thế thì khác đếch gì lừa bán, nhà bên ấy bị khùng à? Nuôi con tùy tiện thế hả, mà nuôi nấng có phải dễ đâu. Dạo ấy chẳng nhẽ họ không biết đường tìm cha mẹ ruột cho con mình!”

Lệ Đình Nhuận nói: “Có lẽ là lười mua việc vào người. Vả lại những gia đình sống trên núi toàn nuôi mấy đến mười mấy đứa con, nuôi thêm một thằng con trai chắc họ cũng vui.”

Lệ Ngân Hà tức giận đến độ lại đập bàn thêm cái nữa, “Đúng là đậu má!”

Lệ Đình Nhuận nói: “Đừng tức vội, còn chưa xét nghiệm ADN, chắc gì đã phải.”

“Vậy anh mau xét nghiệm đi!” Lệ Ngân Hà nôn nóng, “Còn chờ gì nữa, tìm được người rồi thì xét nghiệm ngay thôi! Để cụ nhà mình mau được nhận con ruột!!”

Lệ Đình Nhuận lại đột nhiên không nói gì nữa, những ngón tay đang cầm ly rượu chân cao đột nhiên trắng bệch.

Lệ Ngân Hà có dự cảm không ổn, nhíu mày, “Anh à, sao thế?”

Lệ Đình Nhuận nói: “Con trai ruột của ông cụ đẻ được một đứa con trai, năm nay có lẽ cũng được 7-8 tuổi rồi.”

“……” Lệ Ngân Hà hơi sửng sốt, nở nụ cười, “Đệch, đây là chuyện tốt mà! Vậy có nghĩa là ông cụ có cháu trai rồi, còn là cháu ruột nữa! Đây là chuyện tốt mà anh, mặt anh như thế là sao, cứ như ai chết rồi không bằng, làm em thót tim!”

Cậu chàng vỗ vỗ ngực mình.

“Nhưng con trai ruột của ông cụ mất rồi, con dâu của ông cụ cũng mất luôn. 5 năm trước họ đi làm công ở Linh Tây, Linh Tây gặp động đất, họ bị chôn vùi rồi.” Lệ Đình Nhuận nói.

“……” Lệ Ngân Hà nhìn anh, đôi mắt lập tức đỏ hoe, môi run rẩy, “Đệt.”

Lệ Đình Nhuận nói: “May mà thằng bé kia không đi cùng mà ở lại trong núi, nếu không nó cũng chôn thân trong ấy rồi.”

“Chúng ta phải đi tìm đứa nhỏ này!” Lệ Ngân Hà đứng dậy, siết chặt nắm tay.

Lệ Đình Nhuận nói: “Đừng nóng, chú mày cứ ngồi xuống đã, anh đã phái người tìm rồi. Đám Lý Binh Binh đã vào ngọn núi kia tìm họ. Nhưng đám người ở quê họ bảo là thằng bé đã được chú Sáu nó đưa lên thành phố làm thuê, lên thành phố nào thì dân quê đấy không rõ lắm. Đám họ hàng này kia của thằng bé cũng đều đi nơi khác làm việc rồi, anh vẫn đang phái người tìm cách liên hệ.”

“Phải mất bao lâu?” Lệ Ngân Hà hỏi.

Lệ Đình Nhuận đứng dậy dọn bát đĩa trên bàn, “Nhanh thôi, chắc khoảng hai hôm nữa.”

Lệ Ngân Hà cởi phắt đồ quay phim ra quẳng lên ghế, “Vậy thì em không đóng phim nữa, em phải chờ!”

Lệ Đình Nhuận chồng đĩa bẩn lên nhau, “Không cần đâu, bộ phim này là do anh tiêu tiền đầu tư, mày đóng tiếp đi, mày chờ có giúp được gì đâu? Hơn nữa thằng bé này có phải cháu ruột của ông cụ không vẫn còn chưa chắc, mày có biết bọn anh đã thất bại bao nhiêu lần rồi không?”

Lệ Ngân Hà bị Lệ Đình Nhuận nói thế thì cáu lên, “Anh, anh đừng nói vậy! Hơn nữa giờ em mới biết anh rất là máu lạnh nhé, xảy ra chuyện lớn như thế mà bây giờ anh mới kể cho em!”

“Kể cho mày có tác dụng gì? Không phải bây giờ anh đã kể cho mày rồi đấy sao.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lệ Ngân Hà: “……”

Cuối cùng cậu chàng vẫn chạy đi đóng phim, Lệ Đình Nhuận không cho phép thằng em mình ở lại nhà anh dù chỉ một đêm, như thể sợ em mình lại nông nổi làm thiên nga trắng nhỏ sợ.

Trước khi đi ngủ, Lệ Đình Nhuận gọi điện cho Lý Binh Binh, hỏi anh ta tra đến đâu rồi. Giọng điệu Lý Binh Binh không được khả quan lắm, vừa nghe đã biết là chuyện chưa tới đâu. Lúc cúp điện thoại, Lệ Đình Nhuận nhéo nhéo mi tâm.

Anh vẫn luôn không dám gọi điện qua hỏi, chính vì anh sợ lại là dã tràng xe cát biển Đông.

Một người con đã thất lạc hai mươi mấy năm, tìm về được là một chuyện không khả quan lắm.

Hồi con trai ruột ông cụ mất tích, người đó mới 3 tuổi, đang ở cái tuổi chẳng nhớ nhung được gì, nói năng lắp ba lắp bắp. Có lẽ người đó đã chết ở xó xỉnh nào không hay, hoặc bị bọn buôn người bắt đi, hay bị đưa vào trại trẻ mồ côi rồi.

Dựa vào hai khả năng sau, Lệ Đình Nhuận đã tra xét những vụ buôn lậu lừa người cả trong lẫn ngoài nước ở nhiều khu vực trong vòng hai mươi năm gần đây, và cả thông tin thu nhận trẻ em của các trại trẻ mồ côi các nơi.

Bao nhiêu năm đã qua, anh cũng tìm được mấy trường hợp phù hợp, nhưng không ai qua được vòng xét nghiệm ADN này.

Trường hợp lần này có vẻ cũng rất khả dĩ, nhưng không biết có qua nổi cửa mấu chốt nhất này không.

Nếu không phải lúc ấy Lệ Ngân Hà khóc như sắp suy sụp đến nơi, cảm thấy ông cụ không còn người nối nghiệp, thì anh cũng không định nói cho em trai mình.

“Bây giờ cụ nhà mình ở đâu hở anh?” Nhụy Bạch Y dựa vào lòng Lệ Đình Nhuận nghịch di động một lát rồi tắt game đi.

“Ở khu Vân Tiêu.” Lệ Đình Nhuận nói.

Nhụy Bạch Y nói: “Sao anh không đón cụ về ở chung với mình?”

Lệ Đình Nhuận cười: “Ông cụ không muốn ấy. Lúc anh và Lệ Ngân Hà trưởng thành ông cụ đã muốn đuổi bọn anh ra riêng ngay. Chủ yếu là khu Vân Tiêu thanh tịnh, ông cụ ở bên đấy cũng tiện, ngày ngày nuôi chó, câu cá, đánh cờ với ông hàng xóm, cuộc sống vô cùng tự tại. Ở với bọn anh ông cụ lại không tìm được đề tài gì để nói chuyện, ngày ngày câu ông cụ nói nhiều nhất chỉ là giục tụi anh sinh thằng cháu cho ông cụ. Vả lại ổng cũng ghét cái kiểu điệu đà còn hơn con gái của Lệ Ngân Hà, suốt ngày ăn vận trang điểm hoa hòe loè loẹt. Hơn nữa tuần nào anh cũng về thăm ông cụ, Lệ Ngân Hà có thời gian thì cũng sẽ sang bên ấy.”

Nhụy Bạch Y gạy gạy cái tai thỏ lông xù trên ốp di động, “Vâng.”

Lệ Đình Nhuận kẹp cô giữa hai chân, ngồi đằng sau nghịch tóc cô. Anh bện mái tóc gợn sóng nhẹ của cô thành một bím tóc, bện xong thì cầm lòng không đậu hôn lên gáy cô, hôn dọc xuống dưới.

Nhụy Bạch Y để mặc anh hôn một lát, mở miệng nói: “Không thể nối dõi tông đường có được không anh?”

Lệ Đình Nhuận khựng lại, “Hửm?”

“Em không muốn sinh con.” Nhụy Bạch Y nói.

Vấn đề này hồi còn trên Thiên Đình nàng chưa bàn với Ngụy Nhuận. Nhưng có lẽ Ngụy Nhuận phát hiện ra là nàng không muốn, nên chàng chưa bao giờ đề cập cả. Thiên Đế và Thiên Hoàng cũng có vẻ không để bụng mấy, cũng chẳng có thần tiên nào bàn tán về vấn đề này.

Nàng không thích cũng chẳng ghét trẻ con, nhưng nàng không muốn nuôi lớn một sinh mệnh, nàng cảm thấy mình nhất định không đảm đương nổi thiên chức người mẹ.

Lệ Đình Nhuận bật cười thành tiếng, không hôn cô nổi nữa. Anh ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên bả vai mềm mại của cô, “Em không muốn sinh con là sao? Hử? Nói cứ như em có thể sinh con được vậy.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Được rồi, kiếp này đúng là nàng muốn sinh cũng không sinh được.

Bàn tay Lệ Đình Nhuận lần vào trong quần áo cô, nhéo một cái, nói: “Con nít phiền toái lắm, tôi không thích. Em không sinh được thì càng tốt, hơn nữa, tôi là chủ tịch tập đoàn đấy, làm chủ tịch tập đoàn mệt lắm, bình thường yêu thương em đã mệt không thở nổi, nào còn thời gian nuôi con.”

“Yêu em mệt lắm sao?” Nhụy Bạch Y nói.

“Đúng vậy, không thở nổi đương nhiên là mệt rồi.” Lệ Đình Nhuận cười xấu xa, giữ cổ cô, hôn lên đấy.

“……”

——

Buổi trưa hai hôm sau, Lệ Đình Nhuận đưa Nhụy Bạch Y đến khu Vân Tiêu thăm hỏi ông cụ mà anh hay nhắc tới.

Trước khi đi, anh đã giao kèo trước với Lệ Ngân Hà, không ai được nhắc tới chuyện của người kia trước mặt ông cụ.

Vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của ông cụ, họ cũng không tính để ông cụ biết hai thằng con mình một thằng thích robot, một thằng mê đàn ông.

Dù gì chuyện này đã từng xảy ra rồi, chính là hồi Lệ Ngân Hà còn yêu đương với Allison.

Thật ra hồi đấy cũng chẳng phải yêu đương gì, chỉ là Lệ Ngân Hà đang ở thời kỳ phản nghịch, muốn chứng thực xem xu hướng tính dục của mình có bình thường không, vậy nên cậu chàng đã hú hí với một phụ nữ gợi cảm người Mỹ. Ai ngờ cô này trông thì trẻ, thật ra không chỉ lớn hơn Lệ Ngân Hà 5-6 tuổi, mà thật ra già hơn cậu tận 22 tuổi, còn là một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ từng đoạt giải Nobel rất là trâu bò.

Khi hai người sắp tò te với nhau, Lệ Ngân Hà phát hiện mình không thể nào cửng lên được, nhưng nhìn ảnh trai nude thì lại chào cờ, không bao lâu sau cậu chia tay với Allison.

Khi đó Lệ Ngân Hà còn trẻ, hồi mới yêu không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn chia sẻ chuyện này với ông cụ. Cậu còn cảm thấy chuyện mình tòm tem với một nàng Mỹ hơn mình 22 tuổi rất là trâu chó.

Ai ngờ ông cụ mới nghe thấy cách biệt tuổi tác kia đã tức đỏ cả khuôn mặt già, vác gậy đuổi đánh Lệ Ngân Hà, bắt cậu ta phải chia tay người ta ngay, chưa bỏ bồ thì sẽ ông cụ sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với cậu chàng.

Mới cách nhau nhiều tuổi ông cụ đã tức đến mức ấy, nếu để ông cụ biết mình thích robot, Lệ Ngân Hà thật ra thích đàn ông, thì anh khá chắc ông cụ sẽ tức quá hộc máu mất.

Cho nên họ phải gạt ông cụ về chuyện của cả anh lẫn Lệ Ngân Hà.

May mắn thay, thiên nga trắng nhỏ là một tác phẩm hoàn mỹ, nhìn bề ngoài, không ai có thể đoán được thật ra cô là một con robot. Anh đưa cô đến trước mặt ông cụ, giới thiệu với ông cụ cô là bạn gái anh, bố anh chắc chắn sẽ không hoài nghi.

Nhưng đi được nửa đường Lệ Đình Nhuận lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh ngẫm nghĩ một lát, lập tức cua xe lại, đưa Nhụy Bạch Y đi làm kiểu tóc cuộn sóng to, cũng mua cho cô một chiếc áo khoác dạ dáng dài tay suông trông cực kỳ trưởng thành, bắt cô thay một đôi giày cao gót màu đen, lại đi cắt cho cô một cặp kính nhạt nhẽo.

Nhụy Bạch Y nhìn mình như già đi 10 tuổi trong gương, đẩy đẩy mắt kính, “Tại sao phải mặc thế này?”

Lệ Đình Nhuận cười bất đắc dĩ, “Để ông cụ không đánh gãy chân tôi đấy.”

“……”

——

Bố nuôi của Lệ Đình Nhuận và Lệ Ngân Hà là một ông cụ rất thú vị. Lúc thấy Nhụy Bạch Y, ông cụ mừng quá suýt rớt răng giả. Ông cụ kéo tay Nhụy Bạch Y kể cho cô nghe rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Lệ Đình Nhuận.

Ông cụ còn kéo Nhụy Bạch Y đi xem cá cụ nuôi, thăm vườn rau lớn cụ tự tay trồng sau nhà, nhìn ba con chó mỗi con một giống mà cụ nuôi. Cụ còn kéo cô ra ngoài đi dạo, gặp ai cũng khoe “Mọi người nhìn đi, đây là con dâu tôi đấy! Có xinh không? Xinh đáo để nhỉ? Sau này con bé sẽ đẻ cho tôi một thằng cháu béo mập đấy!”

Lúc Nhụy Bạch Y và Lệ Đình Nhuận rời đi, họ còn bị ông cụ nhét cho cả đống rau dưa củ quả to. Cốp của chiếc xe Rolls-Royce bị nhét chật ứ, không còn chỗ để sạc dự phòng của Nhụy Bạch Y nữa, Lệ Đình Nhuận đành bỏ mấy cục sạc dự phòng kia lên đằng trước.

Lúc xe sắp đi, ông cụ lại xách một túi cải trắng to, nhét vào lòng Nhụy Bạch Y.

Lệ Đình Nhuận nói cuối tuần này sẽ đưa bạn gái về ở hai tối, ông cụ ngoài miệng thì ghét bỏ “Đừng tới đừng tới”, nhưng lại cười rớt cả răng giả.

——

Chiều thứ Sáu, Lệ Đình Nhuận tan làm xong thì đi đón Nhụy Bạch Y, rồi lái tới khu Vân Tiêu.

Đúng hôm nay Lệ Ngân Hà cũng kết thúc cảnh quay sớm, cậu chàng võ trang hạng nặng trở về khu Vân Tiêu sớm hơn họ, còn gánh vác trọng trách làm đầu bếp.

Lúc xe gần tới khu Vân Tiêu, Lệ Đình Nhuận nhận được cuộc gọi của Lý Binh Binh.

“Ông chủ, tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Bây giờ thằng bé ấy đang bán dép lê ở TTTM Thế Mậu Quốc Tế ạ!” Lý Binh Binh nói.

“……” Lệ Đình Nhuận: “Bán dép lê?”

“Vâng!”

“Cậu sai người canh bên đấy, tôi qua ngay đây.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lệ Đình Nhuận phanh xe lại, gọi điện cho Lệ Ngân Hà.

Tiếng thái rau vang lên từ đầu máy bên Lệ Ngân Hà, “Minh tinh nhớn Lê đang nấu ăn vừa ngầu vừa đẹp trai đây. Ui, anh hai, anh nói coi, nếu có fan đứng ngoài cửa sổ chụp lén cảnh này của em rồi đăng lên mạng, hot search tối nay nhất định sẽ bị em thầu cả. Nhưng em của anh không kiếm cơm bằng hot search được, phải kiếm bằng thực lực, em phải làm nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.”

(Hot search: to hashtag trending trên mạng xã hội Weibo của Tàu.)

Lệ Đình Nhuận đợi cậu chàng nói xong rồi mới bảo: “Tìm được thằng bé kia rồi, mày lấy ít máu hoặc tóc của cụ nhà mình đi, có thế mới làm xét nghiệm ADN được. Lấy xong thì đến Thế Mậu Quốc Tế.”

“Gì cơ?” Lệ Ngân Hà cắt phải tay mình, “Đệt, anh à, chuyện lớn như vậy anh nói luôn từ đầu hộ em được không!!”

Cậu chàng nổi khùng một lúc, còn chẳng thèm băng bó tay, lấy di động ra tìm hiểu về việc xét nghiệm ADN.

“Tế bào khoang miệng, máu…… lông tóc còn chân lông, móng tay, xương, v.v., đều có thể dùng để làm xét nghiệm ADN……” Lệ Ngân Hà nhìn đi nhìn lại vài lần, sợ sai sót ở đâu. Cậu chàng mút máu trên đầu ngón tay mình, do dự tới lui, quyết định chuẩn bị mấy loại khác nhau.

Chuyện này không thể làm qua loa được.

Cậu ta lấy bừa một miếng băng gạc quấn ngón tay mình lại, lấy bấm móng tay ra khỏi ngăn kéo, đi về phía ông cụ đang múa dưỡng sinh trên nền nhạc disco trong vườn hoa.

“Bố, nào nào nào, đừng nhảy nữa, anh con bảo con cắt móng tay cho bố này.”

“Biến biến biến! Cắt móng tay móng chân nỗi gì, bố còn chưa nhảy đủ đâu!”

“Úi chà, bố xem móng tay bố dài ghê chưa, còn không cắt là để tích đất trong ấy đấy, để con cắt cho bố nhé.”

“Mày bị cái giống gì đấy? Giờ bố không muốn cắt! Mày đi nấu cơm đi!”

“Úi chà, cắt tí thôi mà.”

Tuy rằng ông cụ không hiểu vì sao thằng con út của mình lại nằng nặc đòi cắt móng tay cho mình, nhưng ông cụ vẫn ấn ngừng nhạc, ngồi xuống cạnh chiếc bàn gần đấy, để Lệ Ngân Hà cắt móng tay cho mình.

Ông cụ nhìn thằng con mình, “Tóc mày bị làm sao đây? Sao tự dưng lại dôi ra một cục thế này!”

“Đây không phải là tóc thật đâu, là tóc giả đấy ạ. Con vừa đi quay phim về, mới tẩy trang thôi, còn chưa tháo hết tóc giả.”

“Mày xem mày đấy, trông mày có ra cái giống gì không!”

“Trông con đẹp trai mà, ngoài kia bao nhiêu em mê con ấy.”

“Hừ!”

“Sao ạ, chẳng lẽ bố thấy con trai bố không đẹp trai?”

“Ối, mày cắt phải tay bố rồi!”

“Con xin lỗi con xin lỗi, úi bố ơi, chảy cả máu rồi, bố đừng nhúc nhích nhé, để con lau cho bố!”

——

Trong Thế Mậu Quốc Tế, Lệ Đình Nhuận nhìn thằng nhóc ục ịch trước mặt, sửng sốt một lúc lâu.

“Hi anh giàu chị đẹp, hai anh chị lại tới mua dép lê à?” Nhóc ục ịch ngồi xổm xuống lục tủ, “Em nói hai anh chị nha, tiệm em mới nhập nhiều mẫu mới lắm.”

Chú Sáu của thằng bé béo tròn đi tới, “Làm bài tập đi, để chú Sáu bán cho.”

“Vâng.” Thằng nhóc ục ịch ngồi xuống đất làm bài tập tiếp.

Trước khi họ tới đây, Lý Binh Binh đã trao đổi với chú Sáu của thằng nhóc béo rồi. Sau khi nghe xong, chú Sáu của thằng bé kinh ngạc khôn xiết, nhưng không biểu lộ quá nhiều ra ngoài. Chú ta hỏi: “Bây giờ luôn à, để tôi đóng tiệm đã.”

Lệ Đình Nhuận “Ừ” một tiếng, dẫn Nhụy Bạch Y lùi ra ngoài tiệm.

Chú Sáu của cậu nhóc béo nói với nó: “Mập à, chú Sáu hơi mắc cảm, phải lên bệnh viện. Cháu lên viện với chú Sáu rồi lại làm bài tập tiếp ha.”

“Được ạ.” Nhóc ục ịch cất sách bài tập vào chiếc cặp nhỏ.

Họ vừa mới đưa nhóc ục ịch và chú Sáu của nó lên xe, Lệ Ngân Hà đã tới nơi, hai anh em cùng đưa thằng bé lên bệnh viện xét nghiệm ADN.

Tuy rằng nhóc ục ịch rất nghi hoặc, nhưng chú Sáu của nó nói Lệ Đình Nhuận và Lệ Ngân Hà thật ra là bạn tốt của chú, nên nó không nghi ngờ nữa.

Khi chú Sáu nó trích máu ở ngón út của nó, thằng bé cũng rất dũng cảm.

Lệ Ngân Hà đưa cả móng tay và mẩu khăn giấy dính máu của ông cụ lên.

Mấy người có nghề nghiệp thân phận khác biệt cùng kiên nhẫn ngồi đợi trong khu chờ của bệnh viện.

Chưa cần biết kết quả xét nghiệm ADN thế nào, Lệ Ngân Hà đã trò chuyện mấy câu với nhóc ục ịch, cậu chàng hỏi thằng bé đi học ở trường nào, làm bài tập tốt không.

Nhóc ục ịch có tính cách hoạt bát thoải mái, chẳng hề sợ sệt chút nào, nó trả lời từng câu một. Chờ Lệ Ngân Hà hỏi xong, thằng bé còn tài lanh hỏi: “Anh đẹp trai, anh đã có bạn gái chưa??”

Lệ Ngân Hà dở khóc dở cười.

Ba giờ sau, kết quả xét nghiệm đã có, thằng nhóc ục ịch…… đúng là cháu ruột của ông cụ.

Lệ Đình Nhuận và Lệ Ngân Hà nhìn nhau một lúc lâu, Lệ Ngân Hà “A!!!” một tiếng, hốc mắt đỏ lên, nhào về phía Lệ Đình Nhuận.

Lệ Đình Nhuận không né tránh.

Nhóc ục ịch nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, không hiểu mô tê gì.

——

Nửa năm sau, Lệ Đình Nhuận và Allison gặp nhau, anh đẩy một tờ chi phiếu có số tiền kếch xù đến trước mặt chị ta, nói: “Hi vọng chị bảo mật sự tồn tại của Q518 thay tôi, đây là phí bảo mật, mong chị nhận lấy.”

Allison cười, “Sếp Lệ thật sự thích con bé ư?”

“Đúng.”

Allison đẩy tờ séc về, nói bằng thứ tiếng Trung trọ trẹ: “Mẫu robot này vốn chỉ cung cấp cho một mình anh thôi. Khi Lệ Ngân Hà mua Q518, chúng tôi đã bán đứt tất cả quyền lợi đi kèm, bao gồm cả quyền riêng tư. Nói cách khác, không được sự cho phép của anh, chúng tôi sẽ không công khai sự tồn tại của mẫu robot này, cũng sẽ không khai báo dữ liệu của nó lên nhà nước.”

Lệ Đình Nhuận lại đẩy tờ séc về, “Vậy cho phép tôi được tỏ lòng biết ơn, đây là quà cảm ơn các chị, cảm ơn nhóm nghiên cứu của các chị đã tặng tôi một món quà sinh nhật tuyệt vời như vậy.”

Allison lại cười, “Sếp Lệ đúng là giàu có quá.”

“Chị nhận lấy đi.” Lệ Đình Nhuận nói.

“Vậy…… Nói theo cách của nước các anh, tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Allison không thích đẩy tới đẩy lui, chị ta dứt khoát nhận lấy tấm séc, như vậy cũng có thể khiến Lệ Đình Nhuận yên tâm hơn một chút.

——

Rất nhiều năm qua đi, Lệ Đình Nhuận cũng không công bố thân phận người máy của Nhụy Bạch Y ra bên ngoài, chỉ có vài người thân cận với anh là được biết.

Không phải anh sợ người ngoài nhìn anh với ánh mắt khác thường, mà anh không muốn những kẻ ngoài kia rình mò săm soi Nhụy Bạch Y.

Trí thông minh của Nhụy Bạch Y đã vượt qua thiết kế và dự đoán của nhóm Allison, anh sợ có ngày chính phủ sẽ bắt Nhụy Bạch Y lại đem đi nghiên cứu, sợ người đời lấy nỗi lo lắng vô cớ “Liệu robot có thông minh đến mức hủy diệt thế giới được không?” để bắt tiêu hủy Nhụy Bạch Y.

Tình yêu vĩ đại của họ không cần người khác chứng nhận, làm một đôi vợ chồng bình thường thì nhẹ nhàng và đỡ phải băn khoăn hơn nhiều.

Tuy rằng Nhụy Bạch Y không có căn cước công dân, họ không thể đến Cục Dân Chính xin giấy hôn thú, nhưng họ có thể tổ chức hôn lễ, ôm hôn nhau trước sự chứng kiến của bạn bè người thân.

Người đời sẽ không thể ngờ rằng, khi họ lăn lộn trong phòng tân hôn, anh còn phải vội vàng cắm dây sạc lên mông Nhụy Bạch Y.

Anh phải để cô no bụng thì cô mới cho anh ăn no được.



Nhụy Bạch Y có rất nhiều cảm xúc khi mặc váy cưới lần nữa.

Nàng cảm thấy có lẽ mình và Ngụy Nhuận sắp hòa vào xương tủy lẫn nhau, hạt mầm trong lòng nàng đã hoàn toàn nở hoa.

Bảy kiếp đời, lần nào nàng cũng lấy được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận dễ như trở bàn tay. Dần dà, Ngụy Nhuận hình như cũng…… đạt được tình cảm chân thành của nàng rồi.

Tiếng tim đập thình thịch này nghe cũng khá êm tai.

Lúc Nhụy Bạch Y vượt thời không lần nữa, nàng đang nướng đậu phụ thối để ăn với Lệ Đình Nhuận.

Lệ Đình Nhuận vừa mới để nàng đút miếng đậu phụ thối thứ hai thì mắt nàng bỗng hoa lên. Nhưng lần này nàng không cảm thấy váng đầu, cũng không rớt xuống, mà tận mắt nhìn thấy Lệ Đình Nhuận đong đưa điên cuồng trước mặt nàng, biến thành Hoàng Phủ Nhuận mình khoác long bào.

Rồi chàng lại biến thành Mã Đại Nhuận ngăm đen, sau đó trở thành Dạ Nhuận mặt dính máu, rồi thành Hách Liên Nhuận phiên bản thiếu niên đeo vòng tay, ngay sau đó là lại là Tô Nhuận Nhuận béo múp míp, và cả Mộ Dung Nhuận ăn mặc hoa lệ của kiếp trước.

Cuối cùng chàng biến thành một đóa hoa sen đen tuyền, một ngọn lửa thiêu đốt phía dưới hoa sen.

Ngọn lửa lan tràn về phía này, thiêu đốt người nàng, nhưng nàng không cảm thấy đau.

Ngọn lửa quấn quanh nàng, bao vây lấy nàng, đột nhiên biến thành một người đàn ông áo đen.

Người đàn ông này trông giống Ngụy Nhuận như đúc, ngón tay dài lạnh lẽo xương xẻo của chàng bóp chặt cằm nàng, chàng trừng mắt nhìn nàng: “Nam Cung Nhụy! Hối hận chưa? Có phải mỗi một đốt xương, mỗi một tấc da đều thấy hối hận không?”

Nhụy Bạch Y: “……”

Vậy là nàng đã vượt thời không rồi sao?

Sao lại không giống phương thức vượt thời không trước kia?

[HẾT CHƯƠNG 68]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.