Thấy cô đã ngắt máy, lúc này Đoàn A Na với Triệu Toàn mới tiến lại gần.
“Nhã Nhã, là cảnh sát hả? Tui chỉ muốn hỏi là chuyện này đã xong chưa thế? Tại sao bọn họ lại không đi bắt người xấu mà cứ nhìn chằm chằm vào cô bạn gái cũ như bà vậy?” Đoàn A Na lẩm bẩm phàn nàn: “Bà có muốn xin nghỉ không? Chắc chắn là sếp sẽ lại lải nhải với bà đấy.
”Lượng công việc hằng ngày của Thiết Kế Trung Nguyên vô cùng phức tạp, trước đó Chu Nhã bất ngờ bị tai nạn xe cộ, sếp cũng đã sứt đầu mẻ trán vì muốn tìm người tiếp nhận công việc của cô rồi, ai ngờ sau khi cô xuất viện vẫn luôn chạy ra ngoài, vì lẽ đó mà trong lòng sếp vô cùng không vui.
“Có lải nhải cũng không còn cách nào, thân là một công dân tốt, dù sao thì cũng phải tích cực phối hợp với công tác của cảnh sát mà!” Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng an ủi.
“Chẳng lẽ cảnh sát vẫn còn nghi ngờ là bà giết Đinh Thiên Lãng hả?” Đoàn A Na tức giận không giữ mồm giữ miệng, mà Triệu Toàn ở bên cạnh, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng dường như trong lòng cô ấy cũng muốn hỏi như thế.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của hai người, Tưởng Thiên Du chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng, thoạt nhìn giống như là cam chịu.
Sau đó lại vẫy tay chào hai người, cô vừa gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho ông chủ Thiết Kế Trung Nguyên vừa gọi chiếc xe taxi dừng ở bên đường.
Sau khi tài xế xác định điểm đến thì chiếc taxi cũng chậm rãi rời khỏi lề đường.
Tưởng Thiên Du nhìn qua cửa sổ nửa mở thì nhìn thấy hai bóng người đang đứng tại chỗ dần dần bé lại, hình như rất lâu sau đó hai người kia mới rời đi.
Tòa nhà văn phòng Cục cảnh sát thành phố Giang nằm rất gần con sông Mẹ của thành phố, mặc dù bây giờ là đầu xuân nhưng thời tiết ở phía Bắc vẫn không quá ấm áp.
Sau khi xuống xe, cô bị gió sông lạnh lẽo thổi rụt cổ, Tưởng Thiên Du xoay người nhanh chóng đi vào trong tòa nhà.
Nhìn tòa nhà trang nghiêm trước mắt, trái tim cô chợt xuất hiện cảm xúc kỳ diệu, cảm giác giữa ban ngày và buổi tối vẫn rất khác biệt, giống như sự thay đổi thân phận của cô vậy…Không biết tiếng còi báo động truyền đến từ nơi nào khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng đúng lúc gặp Lục Lê đang hút thuốc ở ngoài cửa ra vào.
Lục Lê nhiệt tình dẫn cô lên tầng lầu có phòng thẩm vấn, từ thái độ thay đổi đột ngột của người đàn ông này Tưởng Thiên Du cũng mơ hồ đoán được hướng đi của sự việc.
Quả nhiên, sau khi dẫn cô vào phòng thẩm vấn thì Lục Lê lập tức biến mất.
Lần này không cần phải chờ đợi lâu như lần trước nữa, khoảng hơn mười phút sau thì có tiếng động vang lên ở ngoài cửa.
Ngay sau đó là Kỳ Tử Ngang dẫn Lục Lê đi vào, khác biệt chính là phía sau hai người bọn họ còn có một nữ cảnh sát lạ mặt, đối phương khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt ốm dài, thái độ vừa thân thiện lại gần gũi.
“Cô Chu.
” Kỳ Tử Ngang đứng đối diện với bàn thẩm vấn, sau khi chào hỏi đơn giản thì anh cũng đi thẳng vào chủ đề: “Về vụ tai nạn xe cộ của cô, tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, bởi vì vụ án này quá đặc biệt cho nên đã được đội cảnh sát giao thông bàn giao cho tổ trọng án của chúng tôi.
”“Đối với vụ án này, chúng tôi đã phát hiện ra vài điểm đáng ngờ trong quá trình điều tra, chúng tôi hy vọng cô có thể hợp tác giải đáp những nghi ngờ này.
”Anh vừa dứt lời thì chỉ vào nữ cảnh sát và giới thiệu: “Cảnh sát Ngô là người có kinh nghiệm và có thẩm quyền cao nhất trong ngành tâm lý học của Cục cảnh sát của chúng tôi, tôi hy vọng cô sẽ không căng thẳng với những câu hỏi tiếp theo, nếu cô cảm thấy khó chịu thì có thể yêu cầu dừng lại bất cứ lúc nào.
”Sau đó nữ cảnh sát Ngô cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, cô ta lấy vài thứ từ túi xách của mình rồi đặt lên bàn.
Tưởng Thiên Du rũ mắt nhìn xuống, là mấy tấm ảnh chụp xe Jeep gây tai nạn, chụp mọi góc độ, trong xe hay ngoài xe đều có.
Bên cạnh bức ảnh là món đồ trang trí kim loại hình trâu rừng màu vàng rực rỡ, còn có một mặt dây chuyền pha lê.
Từ những bức ảnh này thì có thể phán đoán rằng hai món đồ này đều thuộc về kẻ gây tai nạn, một món đã từng được treo phía trên bảng điều khiển, món còn lại đã từng được treo dưới gương chiếu hậu.
Có vẻ như lần này cảnh sát đã quyết định để cô tìm ra manh mối nào đó trong ký ức về vụ tai nạn xe hơi lần này.
Nhưng mà độ khó của phương pháp tìm kiếm ký ức này rất lớn, hơn nữa vì không muốn ảnh hưởng đến ký ức của người trong cuộc mà trước đó cảnh sát cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, làm sao bọn họ lại có thể chắc chắn rằng cô nhất định sẽ nhớ ra chứ?Tưởng Thiên Du khẽ nghiêng mặt nhìn Kỳ Tử Ngang đang đứng trước cửa, ngoài ý muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng cô có chút hoảng hốt, hẳn là lần trước cô đột nhiên kích hoạt ký ức của Chu Nhã ở sân sau bãi đậu xe của đội cảnh sát giao thông cho nên đã khiến đối phương nhìn ra điều gì đó.
“Cô Chu, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Nữ cảnh sát họ Ngô cười tủm tỉm lên tiếng, giọng nói ấm áp dịu dàng còn có sức mạnh vỗ về lòng người.
.