Thông tin truyện

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

NXB Văn Học

Trạng thái:

Full
Đánh giá: 8.4/10 từ 73 lượt
"Có người yêu bình lặng, có người yêu nồng nhiệt, lại có người yêu rất vụng về. Người luôn làm ra vẻ như không quan tâm đến bạn thật ra ánh mắt lại luôn vô tình trôi về phía bạn, vì yêu, vì quan tâm nên luôn tìm cách ăn miếng trả miếng. Tình yêu bình lặng của những người bình thường luôn có hạnh phúc, rung động riêng của nó. Một vụ "huyết án" do chiếc quần lót "vô tội" gây ra, cô gái keo kiệt và chàng trai độc miệng chẳng cách nào chạy khỏi "nghiệt duyên".

"Hàng ngàn hàng vạn mối tình, hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện, như Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi, tình yêu giữa họ cứ thế xoay vần, nhưng người đọc dần dần vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc. Có lẽ tác giả và "nửa kia" cũng đang rất hạnh phúc, nên sự ấm áp mới tràn ngập cuốn sách như vậy... Ghen tị-ing."
(Mặc Ngôn)

Cô gái Viên Nhuận Chi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, luôn luôn thích tiết kiệm tiền và tìm kiếm những anh chàng giàu có. Theo mệnh lệnh của cấp trên, cô phải chuyển sang làm trợ lý cho Kỷ Ngôn Tắc - Tổng thanh tra thị trường mới. Khi đối mặt với đôi mắt màu hổ phách quái dị của tên Tổng thanh tra thị trường đó, cô hận mình không thể nhảy lên cào nát bộ mặt kia. Bởi vì, khi còn là sinh viên, chỉ tại cái quần lót khốn kiếp của tên đàn ông đáng chết ấy đã rơi lên mặt cô, hại cô gặp vận đen liên tục, toàn gặp phải vận đào hoa chết tiệt.

Viên Nhuận Chi và Kỷ Ngôn Tắc suốt ngày hễ gặp mặt là gây gổ, đấu đá nhau. Điều này làm cho Kỷ Ngôn Tắc cảm thấy rất hao tâm tổn trí, anh thường xuyên phải hành động bất ngờ, phải nghĩ ra những quái chiêu để hành hạ cô tiểu sư muội đầu óc không được thông suốt này. Thế nhưng hình bóng của cô cứ xâm chiếm lấy đầu óc anh, không thể nào xua tan đi được.

***

Trích đoạn:

Cô vẫn luôn hiếu kì không biết bức thư đó viết những gì, có điều Tằng mỹ nhân mặt mũi lạnh lùng, không chịu tiết lộ lấy nửa lời, bình thản nói với cô, chỉ cần đưa thư là được.

Hôm đó, mặt trời chói chang, nghe đài báo là một ngày cát tường đại lợi.

Bởi vì trước đó đã từng sang kí túc xá nam sinh một lần để mượn bóng rổ, cô suýt nữa ngất vì mùi vị hỗn hợp khủng khiếp trong khu này, nên đã thề rằng cả kiếp này không bao giờ đặt chân vào đây lần nữa. May mắn, Tằng sư huynh ở ngay phòng 107 trong tòa lầu kí túc, cô có thể nhét thư cho Tằng Tử Ngao thông qua phần ban công phía Nam mà không cần bước chân vào kí túc, vừa hay có thể tránh được tai mắt thế nhân, nếu không lúc đó lại truyền bá khắp nơi tin đồn cô ái mộ Tằng sư huynh, rồi gây ra một trận sóng gió trong trường học.

Cô cầm bức thư trong tay, nhanh bước đi vào tòa lầu của nam sinh, vòng qua phía Nam, thông qua ban công nhìn xem gian phòng 107 ở đâu. Đúng vào lúc cô đang tập trung tinh thần quan sát số phòng, bỗng nhiên cảm thấy có gì ươn ướt nhỏ lên đầu mình. Cô nhíu chặt đôi mày, đưa tay lau đi, quả nhiên là có nước nhỏ xuống, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đang định nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, thì một vật nguồn gốc bất minh rơi từ trên cao xuống, ấp thẳng vào mặt. Tất cả mọi thứ bỗng nhiên tối sầm lại.

Lúc này, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng của nam sinh ở phía trên vọng xuống: "Chết toi, làm sao lại rơi xuống rồi!"

Khóe miệng cô co giật liên tục, vơ vội lấy vật bất minh kia, muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì. Khi nhận ra đó là một chiếc quần sịp của con trai với nhãn hiệu CK to oành trên đó, máu huyết toàn thân cô dâng trào dữ dội.

Khi thi đỗ vào trường Đại học H, đúng vào ngày lên đường nhập học, bà dì đã dặn dò cô kĩ lưỡng, trong thị trấn Đào Hoa có một truyền thuyết: Các hoàng hoa khuê nữ thân còn trinh trắng, cấm kị không được động đến quần sịp của đàn ông, nếu không người con gái đó cả đời đừng mong tìm được đàn ông, cho dù là tìm được thì đó cũng không phải là một người tốt lành gì.

Quần sịp! Quần sịp tam giác! Không ngờ chính là quần sịp tam giác của con trai!

Bình luận truyện