"Mấy con chó giữ cửa các người đều cút ngay cho bản tiểu thư." Trương Tinh dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của vệ sĩ, nhưng cô cũng không thử nghĩ xem, kiềm kẹp của vệ sĩ chuyên nghiệp thì làm sao mà một cái cô gái yếu đuối như cô có thể thoát được?
Bảo tiêu đang đè chặt Trương Tinh đã sớm không kiên nhẫn, bọn họ là cầm tiền lương của ông chủ phụ trách an toàn của ông chủ, nhưng đến giờ ông chủ đều khách khách khí khí với bọn họ, đâu có giống loại nữ nhân này, cứ như chó điên vớ được ai liền cắn người đó.
Trương Tinh thấy quản gia đi tới thì trên mặt mang nụ cười đắc ý: "Mấy người còn không buông ra nữa, tôi kêu quản gia sa thải mấy người."
Lão quản gia mới đến gần liền nghe thấy Trương Tinh nói thế, lão quản gia vốn đang trong cơn tức giận trực tiếp tiến lên mấy bước tát một bạt tai lên mặt cô: "Độc phụ."
"Ông làm cái gì?" Trương Tinh bị lão quản gia tát lệch mặt sang một bên, cô chậm rãi quay đầu không dám tin nhìn lão quản gia mặt mày giận dữ: "Ông dám đánh ta? Ông là ai? Bất quá là Trương gia tôi..."
"Một con chó được nuôi?" Lão quản gia cười nhạt cắt lời Trương Tinh: "Cô lại lấy tư cách gì xưng mình họ Trương? Sao cô dám xưng mình họ Trương sau khi đã làm ra chuyện này?"
"Tôi là con gái của Trương Quốc Cường, người được sủng ái nhất trong nhà chính là tôi. Là tôi." Trương Tinh sắc mặt điên cuồng thét chói tai: "Mấy người chỉ là bị thằng tạp chủng kia làm mờ con mắt."
"Đánh ngất cô ta mang về. Chờ sau khi trở về thì để nhị gia xử lý." Lão quản gia chán ghét nhìn chằm chằm Trương Tinh như đang nhìn rác rưởi.
Bảo tiêu đã sớm chịu đủ tiếng thét chói tai của Trương Tinh rồi, sau khi nghe quản gia nói xong lập tức dùng sống bàn tay đánh ngất xỉu Trương Tinh ném vào ghế sau.
Lão quản gia đi tới chỗ Mao ca run rẩy trốn sau xe đang bị bảo tiêu canh chừng: "Còn người này, sau khi tìm được tiểu thiếu gia thì để cậu ấy xử trí."
"Vâng." Bảo tiêu theo thường lệ đánh người ngất xỉu, chỉ có điều Mao ca này được đối xử đặc biệt, sau khi đánh ngất xỉu thì còn khiến tứ chi của gã trật khớp, đừng nói chạy, ngay cả bò cũng bò không được.
Công việc tìm kiếm tiến hành một ngày rồi mà vẫn không tiến triển chút nào, thậm chí phạm vi bọn họ tìm kiếm đã từ ba dặm biến thành rồi mười dặm, mà dưới sự truy tìm căn bản không nhìn thấy bóng dáng Thiệu Khiêm.
Nhưng thật ra khi một người thợ lặn ngoi lên thì cầm theo một cái áo khoác, cái áo khoác này chính là áo khoác Thiệu Khiêm đã mặc trước khi đi.
Ba anh em Trương gia vốn mới từ chỗ từ đường tế tổ trở về liền nghe thấy tin dữ Trương Tử Huy bị Trương Tinh đẩy vào biển, lúc đó Trương Quốc Cường liền trực tiếp hôn mê.
Lão trạch lại bận rộn thêm một hồi, thật vất vả Trương Quốc Cường mới khôi phục thần chí, chuyện đầu tiên hắn làm không phải vội vã tìm kiếm Thiệu Khiêm, mà là đến căn phòng giam giữ Trương Tinh, nhìn cô con gái vẻ mặt điên cuồng trong phòng, tát lên mặt cô một cái: "Sao mày dám?"
"Ba ba, con bị thằng tiểu tạp chủng kia che mắt, người ba thích nhất chính là con." Trương Tinh che mặt, tuy biểu tình đang cười, nhưng ánh mắt lại chậm rãi trào nước mắt.
"Mày điên rồi." Trương Quốc Cường tức xanh cả mặt, hắn nâng bàn tay lên lại muốn đánh Trương Tinh tiếp, nhưng thấy cô không tự chủ tránh né thì lại buông tay: "Đại ca, tìm một trại an dưỡng cho nó, về sau em không muốn gặp lại nó."
"Nhị đệ, dù sao nó cũng là con gái của em..." Trương Quốc Phú nghe thấy Trương Quốc Cường nói vậy thì cảm thấy có hơi quá, dù sao cũng là cốt nhục của Trương gia không phải sao?
"Nó không phải con của em và A Vân." Trương Quốc Cường tràn đầy căm ghét nhìn Trương Tinh đang đờ đẫn: "Năm đó A Vân muốn cho Tiểu Huy một người chị, vì vậy nhận nuôi Trương Tinh chỉ mới hơn hai tuổi. Trước đây vì sao em lại nhẹ dạ nhận nuôi thứ nghiệt chủng này, nếu không có nó Tiểu Huy của em cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Ba... Ba ba con sai rồi ba ba." Trương Tinh hiện giờ xem như đã phản ứng kịp, cô đứng lên gục trước mặt Trương Quốc Cường mặt đầy nước mắt: "Con sai rồi ba ba, đừng làm vậy với con, về sau con sẽ sửa, con sẽ sửa mà."
"Tiểu Huy của tao đã không còn, giữ lại mày có ích lợi gì." Trương Quốc Cường tàn nhẫn đá người văng ra, nhìn cô đập vào tường ngất đi mặt không biểu cảm xoay người rời đi: "Làm phiền đại ca."
Mà Mao ca kìa thì biện pháp xử lý của Trương Quốc Cường càng là ác độc hơn, không phải gã vứt con hắn xuống biển sao? Vậy hãy để gã nếm thử tư vị ở trong nước biển.
Trương Quốc Cường cho người ta rạch đầy vết thương trên người Mao ca trê, sẽ không trí mạng lại làm cho người đau đớn vô cùng, sau đó dìm người vào trong nước biển, cảm giác vết thương chạm phải nước biển có thể khiến người ta đau đến hít thở không thông, hết lần này tới lần khác Trương Quốc Cường còn kêu người ta bắt hai con cá ăn thịt trở về, nhìn hai con cá ăn thịt trong hồ nước trong suốt vui sướng gặm cắn máu thịt của Mao ca, Trương Quốc Cường trên mặt chứa nụ cười vặn vẹo, con trai của tao mất rồi, vậy tao liền cho chúng mày sống không bằng chết. Nhìn mình từng chút bị gặm cắn, loại cảm giác đó nhất định rất dễ chịu.
Khoảng chừng qua nửa tháng, người tìm kiếm Thiệu Khiêm cũng dần dần ngừng lại, thậm chí Trương Tử Hiên vẫn rất tích cực tìm kiếm Thiệu Khiêm cũng mang theo vẻ mặt cô đơn ra lệnh đình chỉ, về sau thì lại giao công ty cho con trai Trương Quốc Kiến Trương Tử Tuần rồi rời Thiên Triều, mấy người trong nhà thì sau khi anh rời đi mới phát hiện tờ giấy để lại trên bàn.
Người trong nhà cho rằng Trương Tử Hiên giống chú hai của mình đi tìm một nơi để chữa thương, cho nên cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mà sự thật lại không phải như vậy.
Hiện giờ không nói Trương Tinh và Mao ca có bao nhiêu hối hận, riêng Thiệu Khiêm ngay khi mở mắt cũng có một thoáng hối hận. Trước đây hắn đoán chắc mình ngã xuống chắc chắn sẽ chết, sau khi mình chết Trương Tinh tất nhiên sẽ bị giết, đến lúc đó hắn có thể mang theo năng lượng hệ thống tràn đầy trở về tinh hải.
Cơ mà nghìn tính vạn tính không bằng trời tính, hắn không thể ngờ rằng ngay khi rơi xuống biển thì đầu đập vào đá san hô...
Do nước biển nên hắn cũng không tính là đụng mạnh, nhưng lại có thể khiếp hắn trực tiếp ngất đi, Thiệu Khiêm bị đập đầu choáng váng khẳng định không có cách nào rút ý thức trở về tinh hải, kết quả chính là chờ hắn tỉnh lại lần nữa nhìn thấy người không nên thấy.
"Bảo bối tỉnh rồi?" Trương Tử Hiên xử lý xong hết mọi chuyện trong công ty bỏ lại lời nhắn xuất ngoại du lịch cho mọi người trong nhà hiện giờ vội vàng ấn chuông đầu giường.
Không bao lâu sau vài bác sĩ vội vã chạy tới, sau khi kiểm tra toàn thân cho Thiệu Khiêm xong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng điệu khẽ buông lỏng nói với Trương Tử Hiên: "Tỉnh lại thì không sao nữa rồi, chỉ là đầu cậu ấy phải qua một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, về sau cánh tay cũng không nhấc nổi vật nặng."
"Chỉ cần người sống là được rồi." Trương Tử Hiên mở miệng cười: "Dạo này đã khiến các vị tốn không ít thời gian, như đã thỏa thuận thù lao tăng gấp đôi."
"Trương tiên sinh hào phóng." Vài bác sĩ thức thời gật đầu rời đi, nói vậy lúc này cố chủ muốn ở cùng một chỗ với bệnh nhân.
"Thật tốt. Em đã tỉnh." Chỉ cần nghĩ đến lúc tìm được Tiểu Huy thì anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, anh đi theo hướng ngư dân chỉ dẫn đến một trạm xá, sau khi nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch thời, thậm chí còn không dám đưa tay ra thử hô hấp của cậu, anh thực sự rất sợ chạm phải chính là một thi thể lạnh băng.
May mắn ông trời thương tình, tuy lúc đó tình huống của Tiểu Huy cũng không lạc quan, nhưng trải qua chữa trị cuối cùng cũng lưu lại một cái mạng.
Thiệu Khiêm nhíu mày, năng lượng hệ thống cũng không được lấp đầy, như vậy xem ra nữ chủ còn chưa chết, có điều chỉ cần bây giờ cô ta sống không được tốt là được rồi.
"Bảo bối, em thấy không thoải mái liền nói cho anh biết." Trương Tử Hiên đưa tay muốn sờ trán Thiệu Khiêm, nhưng khi vừa chạm tới trán cậu thì thấy cậu có hơi né tránh, tay anh hơi khựng một chút nhưng vẫn đặt ở giữa trán, hiện giờ cho dù cậu không muốn để mình đụng chạm thì có thể làm gì? Không ai biết cậu còn sống, hiện tại cậu là của mình, một mình mình.
Thiệu Khiêm cảm thấy Trương Tử Hiên có gì không đúng, trong mắt anh nóng rực tựa như có thể đốt cháy người ta, điều này làm cho Thiệu Khiêm có chút bối rối, nhưng lại cảm thấy ánh mắt này rất là quen thuộc?
"Bảo bối ngủ thêm một lát nữa." Trương Tử Hiên kéo chăn mỏng đang đắp trên người Thiệu Khiêm cao lên một chúng: "Anh sẽ ở cạnh em, đừng sợ."
Thiệu Khiêm nhìn nụ cười trên mặt Trương Tử Hiên chung quy cảm thấy có chút không đúng, hơn nữa hắn đã tình hồi lâu vậy rồi cũng không thấy những người khác của Trương gia, hết thảy đều cảm thấy có chút không bình thường. Có điều bây giờ hắn không có quá tinh lực để nghĩ về việc này, thân thể này rất suy yếu, cũng không cho phép hắn có quá nhiều tinh lực để suy nghĩ.
Thiệu Khiêm ở nơi này hơn một tháng, vào hai ngày trước bác sĩ như trút được gánh nặng nói cho Trương Tử Hiên rằng các chỉ tiêu cơ thể đều đã khôi phục, chỉ cần tĩnh dưỡng cùng với làm huấn luyện khôi phục là có thể rời khỏi đây.
Ừm, chỉ là từ biệt thự này chuyển sang biệt thự khác mà thôi. Khi Thiệu Khiêm bị chuyển đi thì đang "ngủ", Trương Tử Hiên không biết xuất phát từ mục đích gì, khi Thiệu Khiêm "xuất viện" thì kêu người ta âm thầm tiêm cho hắn một liều an thần.
Mà Thiệu Khiêm cũng rất phối hợp chậm rãi "ngủ", hiện giờ Trương Tử Hiên giống như không muốn vạch mặt hắn, nhưng hắn vẫn thủy chung không hiểu mục đích Trương Tử Hiên làm như vậy là vì cái gì.
Đổi mới hoàn cảnh, Thiệu Khiêm dưới sự sắp xếp của Trương Tử Hiên làm huấn luyện khôi phục, có lẽ là cơ thể này của Thiệu Khiêm tương đối trẻ tuổi, kết quả của huấn luyện khôi phục rất rõ rệt, chỉ có điều hai chân tuy có thể đi từng bước, nhưng cũng không thể vận động mạnh gì khác, dạng như chạy nhảy thì nhất định không làm được.
Thiệu Khiêm ngầm vận dụng lực linh hồn từng chút bao trùm hai chân, đến chỗ gân chân thì bất ngờ phát hiện gân hai chân đang ở trạng thái không trọn vẹn, loại trạng thái này cũng sẽ không khiến người ta mất đi năng lực đi bộ, lại làm cho người đó không thể vận động mạnh.
Trước đây những bác sĩ Trương Tử Hiên mời về đều là chuyên gia đỉnh cấp quốc tế, không có khả năng ngay cả sai lầm rõ ràng như thế cũng không nhìn ra được, hắn chỉ có thể suy đoán rằng Trương Tử Hiên không muốn chân hắn khôi phục. Nhưng mà vì cớ gì chứ?
"Anh ơi, chân của em hình như vẫn không làm gì được." Thiệu Khiêm nằm trên giường oán trách nói với Trương Tử Hiên đang giúp hắn bóp chân: "Rõ ràng em muốn đi nhanh một chút, nhưng chân hình như theo không kịp đại não ấy."
"Chỉ là bảo bối còn chưa khôi phục mà thôi." Trương Tử Hiên cách quần ngủ cảm nhận nhiệt độ dưới bàn tay, anh từng chút bóp xuống dưới, khi đến ống quần thì ngón út chạm vào làn da bóng loáng, Trương Tử Hiên tựa như bị chạm điện vội vàng lấy tay ra.
"À." Thiệu Khiêm tiếp tục mở miệng: "Em nhớ ba ba, có thể..."
"Không thể." Thiệu Khiêm vẫn chưa nói hết đã bị Trương Tử Hiên hơi phiền não cắt ngang: "Vì sao em luôn muốn ra ngoài?"
Tựa như khi đó, vì sao luôn muốn ra ngoài, trước đây nếu không phải mình không coi chừng cậu, thì làm sao cậu lại chạy trốn? Trương Tử Hiên cảm thấy mình tựa như chia thành hai nửa, một nửa nói mau chóng chiếm lấy cậu, một nửa thì nói cho không thể gây tổn thương cho cậu.