Phỉ Nhiên mất hứng, không vui. Y muốn thân thiết với bé cưng nhà mình sao mà khó khăn quá vậy? Mới có tí thôi mà gõ cửa biết bao nhiêu lần?
Nếu như thư ký tiên sinh biết suy nghĩ của y nhất định bày tỏ mình oan uổng, lần trước y gõ cửa là hai giờ trước được chứ? Đương nhiên, cho dù anh ta biết suy nghĩ của sếp cũng không dám nói ra.
Phỉ Nhiên không vui buông Thiệu Khiêm ra, nhìn giờ bất đắc dĩ nói: "Bé cưng đi họp với anh, hay là nghỉ ngơi trong phòng làm việc?"
Phỉ Nhiên nói ra câu này liền hối hận, y cũng không phải là hối hận gì khác, mà là lo lắng lúc họp quá nhàm chán, bé cưng nhà y lỡ như mất hứng thì hỏng.
"Em, ở phòng làm việc." Thiệu Khiêm với lấy quyển sách tâm lý học lắc lư với Phỉ Nhiên: "Em, đọc cái này tiếp."
Phỉ Nhiên rất là bó tay, y thật sự không hiểu sao bé cưng nhà mình lại thích đọc quyển sách này vậy? Có điều, y còn có thể ngược ngạo lấy lại không cho bé cưng nhà mình đọc? Vậy tuyệt đối không thể, làm một bạn đời thập nhị tứ hiếu, đương nhiên là luôn xem sở thích của bé cưng nhà mình làm chuẩn rồi.
"Vậy em ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc, nếu khát thì kêu anh hoặc chị thư ký giúp em lấy nước trái cây, nếu mệt liền thì nằm ngủ một giấc." Bộ dạng lắm mồm này của Phỉ Nhiên nếu lại để cho thư ký tiên sinh nhìn thấy, không chừng sẽ cảm thấy sếp tổng bị ma nhập. Dịu dạng lúc đầu gì đó chẳng là gì đâu, bây giờ lại còn bắt đầu càm ràm, ngài thay đổi quá nhanh, thật sự khó mà tiếp nhận.
"Ừm." Thiệu Khiêm gật đầu một cái, sau đó tầm mắt đặt vào trong sách.
Phỉ Nhiên nhìn hình dáng tập trung của hắn cầm tài liệu lên đi ra ngoài, lúc sắp đóng cửa còn không quên dặn dò lần nữa: "Nhớ lời anh vừa nói."
"Anh, nói nhiều quá." Thiệu Khiêm không chút khách sáo trả lời một câu.
Phỉ tiên sinh nghe được câu này thì sợ ngây người, y lại bị bé cưng chê nói nhiều, thật sự không phải một hiện tượng tốt.
Còn như thư ký tiên sinh chờ một bên? Biểu cảm trên mặt thư ký tiên sinh đã đơ, lại có người chê sếp tổng nói nhiều, còn không có bị sếp tổng mắng, bây giờ anh ta cảm thấy cả thế giới đều như mơ.
Không chỉ anh ta cảm thấy như mơ, hôm nay mọi người đi họp đều cảm thấy như mơ. Bởi vì mặc kệ họ nói gì, sếp tổng cũng trả lời, không phải ừ, chính là à, hoặc là ồ.
Sếp nói gì đi chứ, ừ à ồ là ý gì trời? Sếp đánh đố thế này chúng em áp lực rất lớn đó? Hôm nay họp hơn một tiếng với hôm qua ba giờ còn mệt hơn hôm qua. Nghe nói, cán bộ đi họp sau khi trở về đều uống một bụng nước, nghe nói là lúc họp đổ mồ hôi quá nhiều nên mệt quá trời.
Vì vậy, trong công ty tin tức liên quan tới tổng tài là Chu Lột Da* lại lặng lẽ truyền ra, chỉ là lần này hình dung về sếp tổng càng làm cho người ta khó có thể tin. Bởi vì, sếp tổng tài trong truyền thuyết bất mãn với thành tích của công ty, nên kêu giám đốc quản lý các ban ngành hí đất hơn hai trăm trong phòng làm, còn nhất quyết bắt người ta bảo đảm nhất định phải tăng hiệu suất làm việc rồi mới thả người đi.
*Chu Lột Da: nhân vật địa chủ ác bá trong tác phẩm Nửa Đêm Gà Gáy
Kết quả tin tức này truyền ra từ lúc nào, thì phải chờ kiểm chứng nữa. Nhưng, ta chỉ cần biết công ty của Phỉ Nhiên lại thêm một truyền thuyết về sếp tổng tài phạt nhân viên. Mặt thâm trầm.
Trong lúc Phỉ Nhiên họp, Thiệu Khiêm cũng không có nhàm chán quá, sau khi cửa phòng đóng lại hắn mới để sách trong ngực xuống, sau đó kêu hệ thống mở bảng điều khiển muốn hệ thống kiểm tra hoàn toàn, nhìn xem có thể tìm được nơi nào dị thường hay không.
Nhưng mà, sau khi hắn mở bảng điều khiển thì sắc mặt đại biến, bây giờ bảng điều khiển của hệ thống đã hoàn toàn khác với trước kia, từ khi hắn cắn nuốt hệ thống, bảng điều khiển của hệ thống giờ đây chỉ có hai mục mà thôi, một cái là không gian hệ thống của mình, cái còn lại chính là một vài cốt truyện của tiểu thế giới đơn lẻ, hoặc là tin tức tài liệu liên quan tới một người mà thôi.
Bây giờ, mục liên quan đến cốt truyện thế giới đã biến mất, mà không gian hệ thống của hắn chiếm cứ toàn bộ các mục trong hệ thống rồi. Đối với thay đổi của hệ thống, Thiệu Khiêm không hề phát hiện gì hết.
Từ khi quen biết bạn đời nhà mình, dường như hắn cũng rất ít khi chú ý hệ thống, trước kia thì còn có thông báo hoàn thiện hệ thống, từ khi nào, thông báo này không còn nữa?
Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch không ngừng, cái cảm giác mất khống chế đã trở lại lần nữa, giống như hắn vẫn bị nắm trong tay hệ thống, lần nữa phải trở về thời điểm bị buộc đi hết các cốt truyện.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thiệu Khiêm thoáng đỏ bừng, nếu như... thật không cách nào khống chế trở lại thời điểm đó, hắn nhất định cùng hệ thống lấy mạng đổi mạng, cũng tiết kiệm lại trải qua những cuộc sống không người không quỷ.
Nhưng mà...
Nghĩ đến lấy mạng đổi mạng Thiệu Khiêm lại có chút do dự, bây giờ hắn khác ngày xưa rồi, ngày xưa hắn chỉ có một mình căn bản không hề cố kị. Bây giờ hắn có bạn đời, mỗi một thế giới đều có thể gặp được bạn đời. Bọn họ cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau sưởi ấm...
Những tình cảm ghi lòng tạc dạ này là thứ trước giờ hắn chưa từng cảm nhận, giờ đây lại muốn liều mạng lưu lại. Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hệ thống lấy bạn đời của mình uy hiếp, mình có thỏa hiệp đi vào khuôn khổ hay không.
Thiệu Khiêm có chút thoát ra ngửa đầu nằm trên sô pha, cảm giác không nơi nương tựa trong lòng quá mức rõ ràng, khiến cho hắn muốn khinh thường cũng không thể nào. Huống chi, hắn cũng không thể khinh thường, chuyện này không chỉ liên quan đến mình mình, còn có bạn đời của mình.
Mỗi một thế giới đều có thể gặp được bạn đời, bạn đời mỗi một thế giới đều... cùng mình sống nương tựa lẫn nhau...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thiệu Khiêm rét lạnh, một suy nghĩ kinh khủng sinh ra trong đầu hắn. Dường như, từ khi mình cắn nuốt hệ thống, mỗi một thế giới mình đến đều thấy sai sai, mỗi một thế giới đều có thể gặp được bạn đời của mình, dường như y luôn ở một chỗ đợi chờ mình, dường như... mỗi một thế giới đều có thể tìm được mình, nhận ra mình.
Nói là trực giác, Thiệu Khiêm nhất định không tin. Bạn đời nhà mình cũng không có lực linh hồn như hắn có thể xác nhận, dựa vào cái gì y có thể nhìn một cái liền nhận ra mình? Dựa vào cái gì sau một cái nhìn đã có thể yêu thích mình?
Đúng, còn có lực linh hồn, nghĩ đến lực linh hồn lúc nào cũng hữu ích, tại sao khi chạm bạn đời thì không tới bất kỳ tác dụng gì? Đến tột cùng là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ...
Nghĩ đến nhà mình bạn đời có thể là số liệu hệ thống bố trí, việc này thật khiến trong lòng Thiệu Khiêm sinh ra một sự hung ác, sự hung ác khiến hắn hận không thể hủy thiên diệt địa sắp nhấn chìm hắn, khiến hắn không thở nổi.
Thậm chí hắn cảm thấy, dường như có ai đang cười nhạo bên tai hắn...
Trong lúc nhất thời, Thiệu Khiêm cảm thấy mình đi vào góc chết. Cảm giác này quá mức tuyệt vọng, còn mãnh liệt hơn cái lúc hắn biết mình sắp bị hệ thống chiếm đoạt.
Lực linh hồn vốn đang an an ổn ổn trong cơ thể Thiệu Khiêm bắt đầu bạo động, vài đồ vật trong phòng làm việc của Phỉ Nhiên bắt đầu rung động, bình hoa đặt ở cửa bang một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ánh mắt Thiệu Khiêm gắt gao nhìn chằm chằm bình hoa bể tan tành, con ngươi đỏ bừng quả thật có chút kinh người.
Phỉ Nhiên đang họp khó hiểu cũng cảm thấy trong lòng có chút đau nhói, y khẽ cau mày quả thực không nghĩ ra sao mình lại có cảm giác như vậy.
Chưa họp được bao lâu, y chỉ cảm thấy có vật gì dường như đã chạm mình một cái, vô hình nghe được âm thanh gì đó kêu mình tới phòng làm việc. Nghĩ đến Thiệu Khiêm còn trong phòng làm việc, sắc mặt Phỉ Nhiên nhất thời đại biến, rồi sau đó chợt đứng dậy vọt ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp một đám tinh anh xã hội lần nữa bị bỏ lại sau lưng toát mồ hôi lạnh trố mắt nhìn nhau, sếp tổng... cuối cùng bị gì vậy? Giờ... còn họp nữa không?
Lúc này Phỉ Nhiên đâu còn muốn họp nữa? Y càng đến gần phòng làm việc, càng có thể rõ ràng cảm nhận được dao động kỳ lạ đó, y theo bản năng sẽ kêu các thư ký rời khỏi tầng lầu này, sau đó mình đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Khi thấy thảm trạng trong phòng làm việc, sắc mặt Phỉ Nhiên lập tức đại biến, bình hoa trang trí và chậu bông kệ sách trong phòng làm việc đều bị bể nát, bé cưng nhà y như bị người vứt bỏ hai cánh tay ôm đầu gối co ro trên sô pha, gấu bông "Thiên Thần" hắn thích nhất thì bị vứt lẻ loi dưới đất.
"Bé cưng?" Phỉ Nhiên vội vàng đến gần Thiệu Khiêm ôn nhu nói: "Đừng sợ, em ngẩng đầu nhìn anh một cái có được hay không?"
Thiệu Khiêm hình như cũng không có nghe thấy y nói chuyện vẫn đang cúi đầu, Phỉ Nhiên đi tới bên cạnh Thiệu Khiêm, bàn tay dò xét đặt lên vai Thiệu Khiêm: "Bé cưng, em khó chịu chỗ nào? Nói cho anh biết có được hay không?"
Mà thiếu niên trong ngực y như ngủ vậy, vô luận y nói thế nào, bé cưng trong ngực cũng không nói một câu.
Việc này làm cho Phỉ Nhiên rất là nóng nảy, y lập tức muốn bế người lên đưa đi bệnh viện, nhưng mà khi tay y vừa chạm vào khuỷu chân của bé cưng nhà mình thì thấy bé cưng trong ngực ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ ửng phủ đầy tuyệt vọng: "Anh... là ai?"
Nói cho em anh là ai, nói cho em anh không liên quan gì đến hệ thống. Nói cho em... anh là chân thực...
Trong tiềm thức Thiệu Khiêm thức biết hắn như bị ma nhập, nhưng hắn lại không cách nào thoát khỏi cảm giác này. Ký ức bị kẹt trong biển sao ban đầu quá mức sâu sắc, sâu sắc đến mức khiến cho hắn luôn có xung động muốn muốn hủy diệt thiên địa.
Hắn thật sự không biết, nếu như người này thật sự có liên quan đến hệ thống, hắn nên đối mặt thế nào, còn có thể đối mặt hay không.
"Anh là Phỉ Nhiên." Phỉ Nhiên hai tay ôm Thiệu Khiêm vào trong ngực, nhìn biểu tình thật thà của bé cưng trong ngực khiến y đau lòng không thôi: "Bé cưng nói cho anh nghe sao vậy? Có ai đã tới sao? Phòng làm việc sao lại biến thành như vậy?"
"Phỉ Nhiên?" Đôi mắt Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm Phỉ Nhiên, trong ánh mắt mang chút cảnh giác, nhưng càng nhiều hơn vẫn là tuyệt vọng. Lúc này quả thật hắn có chút khó phân biệt, đến tột cùng mình đang ở đâu, người đối diện mình, đến tột cùng là số liệu hệ thống lừa hắn, hày là người thật sự tồn tại.
"Đúng, anh là Phỉ Nhiên." Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, y không biết trong thời gian mình đi họp rốt cuộc bé cưng nhìn thấy gì, hoặc là biết cái gì. Nhưng trong lòng y lại rõ ràng, lúc này tình trạng của bé cưng không được tốt lắm, thậm chí nếu như có hơi sơ suất, có thể sẽ khiến y hối hận cả đời.
Phỉ Nhiên ôm người vào trong ngực, tay phải vuốt ve lưng hắn, giọng nói thấp trầm nhỏ nhẹ an ủi bên tai Thiệu Khiêm, có lẽ trấn an của y tạo nên tác dụng nhất định, ít nhất bây giờ Thiệu Khiêm bình tĩnh lại rồi.
Thiệu Khiêm có chút thật thà đáp lại cái ôm của Phỉ Nhiên, cằm tựa lên vai y, màu đỏ trong đôi mắt từ từ biến mất không ít, nhìn sắc mặt của hắn cũng bình tĩnh hơn vừa rồi một ít.
Hồi lâu sau, trấn án của Phỉ Nhiên đã đưa đến tác dụng nhất định, Thiệu Khiêm từ từ hoạt động cánh tay, sau đó chậm rãi ôm lấy Phỉ Nhiên, đầu tựa lên cổ y.
Nếu như thật sự là hệ thống đang dần dần khôi phục, hắn có biện pháp gì đây? Nếu hệ thống thật sự khôi phục, vậy thì chẳng qua đã đến thời điểm cùng hệ thống lấy mạng đổi mạng mà thôi. Mà bạn đời nhà hắn tốt nhất là số liệu hệ thống tạo ra, vậy thì cho dù mình chết, cũng có thể mang y đi cùng, như vậy chẳng phải rất tốt?
Không thể không nói, lúc này Thiệu Khiêm rất tiêu cực, khi biết rõ mình không phản kháng được, điều duy nhất hắn nghĩ tới đích chính là cùng thứ khống chế hắn lấy mạng đổi mạng.
Nhưng, cho dù mình chết, hắn cũng không muốn để bạn đời nhà mình sống một mình, hắn không cách nào tưởng tượng được cảnh người này ở cùng những người khác, như vậy nhất định hắn sẽ phát điên.