Lần nữa liếc trộm thì đối diện với ánh mắt của Thiệu Khiêm, Lăng Mặc tựa hồ ngượng ngùng ho khan một tiếng, nắm tay Thiệu Khiêm chặt hơn một chút.
Thật ra thì, trong lòng Lăng Mặc vẫn khó hiểu có cảm giác chột dạ, giống như y đã làm chuyện gì rất có lỗi với Tử Du, trăm ngàn cay đắng muốn giấu giếm vĩnh viễn không muốn để hắn biết, nhưng trong lòng lại muốn cho hắn biết. Cảm giác mâu thuẫn giãy giụa thật khiến Lăng Mặc bối rối vạn phần.
Y có thể khẳng định mình trừ việc chưa được sự đồng ý của Tử Du đã mang người trở về ra, tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn.
Trừ khi có người động tay chân lên ký ức của y. Nhưng chuyện này trên căn bản cũng không có khả năng, toàn bộ tu chân giới người có tu vi cao hơn y trên căn bản không có, càng không thể nào có người động tay chân lên ký ức của mình mà thần không biết quỷ không hay được!
Trừ phi là chính y!
Là chính y?
Lăng Mặc nghĩ tới đây lưng không kiềm được đổ mồ hôi lạnh, y vốn đang đi thoải mái đột nhiên bước chân dừng lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Sao vậy?" Thiệu Khiêm không hiểu nhìn sắc mặt khó coi của Lăng Mặc: "Khó chịu chỗ nào?"
"Không... không có." Lăng Mặc nghiêng người nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn tú của Thiệu Khiêm, một hồi lâu mới hỏi: "Tử Du, nếu như ta làm chuyện gì có lỗi với em, ngươi... có thể tha thứ cho ta hay không?"
"Cho nên, ngươi thật sự đã làm chuyên gì có lỗi với ta?" Thiệu Khiêm cười híp mắt hỏi: "Thôi thì đừng ngại nói ra, hai ta thảo luận một chút?"
"Ta..." Lăng Mặc mặt đầy hoảng sợ: "Ta không biết. Trong lòng ta vẫn có một loại áy náy, áy náy không bảo vệ em tốt, lại, lại sợ ngươi sẽ rời đi... Ta, ta thật sự không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này, ta thậm chí hoài nghi ký ức của ta.."
Lăng Mặc lắp bắp giải thích khiến Thiệu Khiêm mềm lòng, hắn cảm nhận được lòng bàn tay Lăng Mặc đổ mồ hôi, cảm nhận được tâm tư sợ hãi của Lăng Mặc lúc này, trong lòng cứ cảm thấy đau đớn.
Sau khi hắn chiếm đoạt hệ thống chỉ nghĩ làm thế nào trả thù những đau đớn trước kia mình phải chịu, thậm chí nghĩ cướp đoạt càng nhiều lực linh hồn, nắm giữ biển sao mênh mông kia.
Về sau nữa, hắn gặp người yêu, cũng từng sợ người yêu là bù nhìn do hệ thống sáng tạo ra để xóa mờ dã tâm của hắn. Hắn cũng từ sợ hãi bất an ban đầu, càng về sau tùy theo hoàn cảnh, thậm chí đến cuối cùng càng quý trọng người yêu hơn.
Bởi vì hắn sợ có một ngày người yêu sẽ biến mất trong cuộc đời hắn, hắn thậm chí còn từng nghĩ nếu như người yêu biến mất, hắn nên đi đâu? Là trở thành cái xác biết đi du đãng mỗi một tiểu thế giới, hay là để mình dần dần tan biến, để tất cả trong linh hồn thuộc về biển sao xinh đẹp đó.
Chính vì hắn nghĩ nhiều, mới càng thêm quý trọng thời gian bên cạnh người yêu. Mà bây giờ Lăng Mặc nói cho hắn, trong tiềm thức y luôn cảm thấy đã làm chuyện có lỗi với mình, cũng sợ mình sẽ rời đi.
Nếu lần này Lăng Mặc không nói ra lo lắng trong lòng y, thì lúc nào bọn họ mới có thể chân chính thẳng thắn suy nghĩ trong lòng? Cho nên, sở dĩ cả hai đều sợ hãi là vì trước giờ không mở rộng cánh cửa lòng để kết nối với nhau?
"Trước kia ta từng nói với ngươi, ta rất yêu ngươi, yêu đến mức nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ không sống một mình." Thiệu Khiêm giãy khỏi siết tay của Lăng Mặc, hai tay nâng lên ôm lấy đầu Lăng Mặc, kéo y đến gần mình, trán hai người trán nhẹ nhàng chạm nhau: "Cho nên, dù ngươi làm sai chuyện gì, ta cũng sẽ không chân chính rời xa ngươi."
Ừm, đến lúc đó vẫn phải nhìn xem chuyện lớn hay nhỏ, nếu như chuyện nhỏ thì phạt cái là xong, nếu như chuyện lớn...
Ha ha...
Suy nghĩ trong lòng Thiệu Khiêm tất nhiên không thể nào bày lên trên mặt, chung sống với người yêu nhiều thế giới như vậy, hiểu biết về y vẫn có một ít, bây giờ nhất định phải rộng lượng với y, rồi sau đó có nợ thì chúng ta cùng nhau tính đủ.
Lăng Mặc nghe vậy biểu hiện trên mặt quả thật thả lỏng không ít, y ôm lấy Thiệu Khiêm, trán dụi trán Thiệu Khiêm mấy cái: "Vậy chúng ta một lời đã định."
"Ta sẽ không lừa gạt ngươi." Thiệu Khiêm cười mặt đầy thuần lương. Tin tưởng ngươi là thật, muốn xử đẹp ngươi cũng là thật. Thì phải xem tình hình nặng nhẹ của ngươi lúc đó.
Tuy trong lòng Lăng Mặc vẫn cảm thấy hơi kỳ, nhưng kiên định tin tưởng lời người yêu nói. Bây giờ trong lòng y có lẽ người yêu nói gì đều là chân lý.
Nói rõ lo lắng trong lòng, tâm lý thả lỏng không ít, lúc đi bộ thấy nhịp bước cũng nhẹ nhàng. Lăng Mặc như hiến bảo kéo Thiệu Khiêm chạy đến bảo khố môn phái chọn lựa một phen, cuối cùng đưa tin cho vãn bối trong môn rồi dẫn Thiệu Khiêm rời đi.
Sau khi y đi thì qua ba ngày sau, tiểu chưởng môn chạy tới bảo khố lấy đồ thì hét thảm kinh động toàn bộ Trục Thiên Tông, các đệ tử môn phái nổi giận đùng đùng đuổi để giáo huấn người thì thấy trong bảo khố còn lại hai mươi bình trúc cơ đan hoàn toàn chưa dùng tới đều không tin mà dụi mắt.
Sau khi xác định mình không có hoa mắt thì cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc thằng ranh con nào cướp bảo khố? Đây chính là Trục Thiên Tông gần mấy ngàn năm tích lũy, phải dùng dùng bao nhiêu nhẫn trữ vật mới dời hết bảo khố lớn như vậy?
"Thái sư thúc tổ..." Tiểu chưởng môn thật sự tức đến run cả người, người ngoài nhất định không vào được Trục Thiên Tông, như vậy chỉ có thể là trong môn gây án.
Dõi mắt toàn bộ Trục Thiên Tông có thể ung dung xuyên qua kết giới hắn bày cũng chỉ có thái sư thúc tổ thôi, nhưng mà... nhưng mà...
Thái sư thúc tổ ngay cả linh vũ của hắn cũng lấy đi là sao đây? Đây chính là cây linh vũ xinh đẹp nhất của hắn đó, vì để sau này tìm phối ngẫu cần dùng linh vũ, sở dĩ bày kết giới đặt giữa bảo khố chính là vì khoe khoang đó.
Hôm nay thì hay rồi...
"Sơ suất rồi..." Mọi người trong Trục Thiên Tông đấm ngực dậm chân, nghĩ người cùng thái sư thúc tổ rời đi...
Bọn họ vốn tưởng rằng thái sư thúc tổ khiêng người về đây, ai có ngờ người đó chẳng những có khả năng đem thái sư thúc tổ đi, còn cướp sạch bảo khố của cả môn phái...
Tu... tu chân giới này từ lúc nào có người ác độc tới vậy?
Nhưng mà, cho dù Ân Tử Du thật sự cướp rỗng bảo khố cướp thì bọn họ có thể làm gì? Thái sư thúc tổ mang đồ cưới bỏ chạy với người ta, bọn họ còn dám nói gì?
Bên này mọi người trong Trục Thiên Tông nổi nóng quá chừng, Thiệu Khiêm theo Lăng Mặc rời đi lại rất là rối: "Ngươi dời rỗng bảo khố như vậy, không sợ sư môn của ngươi đuổi giết?"
Bộ dáng hung tàn thấy cái gì cũng bỏ vào nhẫn trữ vật kia cũng quá đủ rồi, cuối cùng nếu không phải hắn ngăn cản, trúc cơ đan còn sót lại cũng bị tịch thu.
"Toàn bộ Trục Thiên Tông ta lớn nhất." Lăng Mặc mặt đầy vẻ đương nhiên: "Biếu trưởng bối là chuyện đương nhiên."
Lúc này Thiệu Khiêm có chút xót cho mọi người trong Trục Thiên Tông rồi, có một trưởng bối cướp đồ của tiểu bối còn cướp đến hiển nhiên như vậy, quả nhiên là gặp người không tốt, xui xẻo cả đời.
"Phần lớn đệ tử Trục Thiên Tông đều là ta nhặt về. Mấy năm trước lúc ta rảnh thích đi dạo bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ gặp một vài sắp thoi thóp, ta thuận tay nhặt về." Sau đó, nhặt ra một Trục Thiên Tông.
"Không nghĩ tới ngươi lại còn có ái tâm này đấy." Thiệu Khiêm căn bản không tin giải thích của Lăng Mặc. Với hiểu biết của hắn về người yêu, nếu như trong đó không có nguyên do, làm sao có thể tự tìm phiền toái đi nhặt người?
"Hồi trẻ ta tâm cao khí ngạo đã nói rồi đó, sau đó thì đắc tội với một số người, một khoảng thời gian rất dài đều bị đuổi đông trốn tây." Lăng Mặc thành thật khai báo: "Ta thấy các đại môn đại phái cũng có đệ tử hung hăng sai sử, mà ta chỉ có một mình thế chẳng phải rất thua thiệt? Vì vậy, ta muốn nhặt người trở lại dạy dỗ, sau đó cùng ta đánh lại."
Rất tốt, lý do này rất mạnh. Thiệu Khiêm thật sự dở khóc dở cười, hắn vẫn luôn biết người yêu không đáng tin cậy, nhưng không ngờ cũng bởi vì cảm thấy mình đánh với một đám người bị thua thiệt, nên muốn nhặt một đám tiểu đệ, sau khi nhặt rồi còn không thu tay lại được, cuối cùng thành Trục Thiên Tông như bây giờ...
"Ngươi..." Thiệu Khiêm vừa định trêu chọc Lăng Mặc, thì thấy cách đó không xa có lóe ánh bạc, mắt hắn rét lạnh đang định động thủ, thì thấy Lăng Mặc trở tay đánh ám khí kia bay trở về, nhìn khí thế hung hăng kia không biết lợi hại hơn chủ nhân ám khí bao nhiêu đâu.
"Á." Chỉ nghe xa xa có người kêu thảm, ngay sau đó chính là tiếng vật nặng rơi xuống.
"Ai lại lén lút không dám lộ mặt?" Thiệu Khiêm cười lạnh nói: "Giấu giếm đánh lén không phải là cách quân tử nên làm."
"Đối phó với tiểu nhân âm hiểm như ngươi cần gì phải chú trọng đạo quân tử?" Có mấy người điều khiển pháp bảo từ trong rừng nhảy ra, người cầm đầu kia cũng anh tuấn, tàn nhẫn trong đôi mắt kia không thèm che giấu nữa: "Ân Tử Du, thức thời giao chí bảo Ân gia ra đây, chúng ta tất nhiên sẽ giữ lại ngươi một mạng."
"Khẩu khí thật lớn." Lăng Mặc ở trước mặt người ngoài ngay lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng: "Ngươi là thứ gì, cũng dám nói câu đó với đạo lữ của ta."
"Ha ha ha ha, không nghĩ tới nha Ân Tử Du, ngươi vì tìm kiếm che chở lại cam chịu làm lô đỉnh hạ tiện, thật là bôi nhọ uy danh hiển hách ngàn năm qua của Ân gia." Biểu cảm trên mặt Lý Tử Dương xem thường, vốn dĩ hai mắt mang tàn bạo còn kèm theo chút dâm tà: "Không bằng ngươi cùng ta... Phụt..."
Lời nói hạ lưu của Lý Tử Dương còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị đánh bay ra ngoài, chờ mọi người kịp phản ứng, thì thấy cách đó không xa Lý Tử Dương đã tắt thở, ngực có một chưởng ấn lỏm xuống.
"Thứ không biết chết sống." Lúc Lăng Mặc nghe Lý Tử Dương nói Thiệu Khiêm là lô đỉnh thì đã muốn muốn động thủ chém chết hắn, nhưng bị Thiệu Khiêm nhéo nhẹ bàn tay mới miễn cưỡng nhịn.
Chẳng qua, tuy y nhịn được, lại có người tự tìm cái chết. Câu nói sau cuối của Lý Tử Dương phía quả thật làm Lăng Mặc nổi cơn tức giận, người y yêu thương nhung nhớ nâng niu trong lòng bàn tay sao có thể bị kẻ như vậy dùng lời nhục mạ?
Nhóm người đi cùng Lý Tử Dương hiển nhiên không nghĩ tới còn chưa khai chiến, người có tu vi cao nhất trong nhóm đã là bỏ mạng trong tay đối phương, trong lúc nhất thời mười mấy người đều sử dụng pháp bảo bản mạng, thậm chí sau đó có mấy người trực tiếp xoay người chạy trốn.
"Đừng đuổi theo." Thiệu Khiêm ngăn cản Lăng Mặc: "Đànhc để cho bọn họ đi trước báo tin chứ biết làm sao? Cùng lắm chỉ là thể loại kiến hôi mà thôi, bọn họ dám đến thì cứ để bọn họ ở lại."
Lăng Mặc nghe vậy quả thật không có động tác, mà mấy người còn chưa chạy trốn nghe được lời nói của Thiệu Khiêm, thì xoay người chạy trốn luôn.
Những người này tuy đều muốn pháp bảo, nhưng cũng hiểu sức nặng của mình. Lý Tử Dương đã bị đánh chết, bọn họ càng không phải là đối thủ của đối phương, hôm nay vẫn là giữ mạng làm trọng.
Lại nói những người này tham lam thì đúng là rất tham lam, nhưng giữa tham lam và mạng sống, bọn họ nhất định vẫn chọn mạng sống. Dùsao, chỉ có lưu được mạng, mới có được càng nhiều đồ mà?
Thiệu Khiêm và Lăng Mặc đều không phải là người sẽ quan tâm người ngoài, hai người vẫn tay nắm tay bước chậm đi tới trước, sau khi họ rời đi, Lý Tử Dương nằm dưới đất hóa thành bụi bay theo gió.