Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 182: Cổ đại tu chân văn [6]



◎ Ai lại không dở hơi chứ ◎

Tại tu chân giới tin tức gì cũng nhanh không tưởng, trừ dạng bế tử quan* ra, những người khác đều biết hậu nhân Ân gia Ân Tử Du nịnh hót một vị đại năng tu vi Nguyên Anh làm núi dựa.

*bế tử quan: bế quan tu luyện nhưng tỷ lệ đột phá cực nhỏ

Sau khi toàn bộ tu chân giới đều biết tin tức này, Thiệu Khiêm và Lăng Mặc còn chưa đi được ba dặm, tốc độ truyền bá thật khiến người ta chắt lưỡi hít hà.

Cho nên, khi Thiệu Khiêm và Lăng Mặc tay cầm tay chưa đi bao xa đã bị người cản đường, lần này lại có bảy tám cá cao thủ kỳ Xuất Khiếu, hai ba chục người theo sau bọn họ thấp nhất cũng là kỳ Kim Đan.

Có thể thấy mức độ để ý của những người này đối với cái gọi là bí bảo Ân thị. Dù sao, dõi mắt khắp tu chân giới hiện nay, tu giả trên kỳ Xuất Khiếu tính tới tính lui cũng không vượt qua hai trăm người, trong đó phần lớn còn đều đang bế quan, lần này chỉ vì bao vây một tiểu bối tu chân giới, lại điều động đến mấy cao thủ kỳ Xuất Khiếu như vậy.

Bí bảo Ân gia thật sự khiến người để ý như vậy? Thiệu Khiêm không để những người này trong lòng, ở một bên cố gắng nhớ lại ký ức của Ân Tử Du. Ân Tử Du và Ân Tử Nghiêu là hai hậu bối còn lại của Ân gia không sai, nhưng Ân Tử Du là trẻ mồ côi chi thứ, nghe nói Ân Tử Nghiêu mới là dòng chính Ân gia.

Có thể nói mọi thứ của Ân gia Ân Tử Du trên căn bản chưa thấy qua, trước kia hắn tu luyện cũng toàn dựa vào chính mình, trên căn bản chưa từng lấy được gì từ Ân gia.

Ngược lại Ân Tử Nghiêu hậu nhân dòng chính của Ân gia, có cả Ân gia không nói, tiểu bảo khố của Ân gia tất nhiên cũng thuộc về gã.

Cho nên, nếu nói có bí bảo chắc cũng là Ân Tử Nghiêu hưởng, đâu đến phiên Ân Tử Du?

Vậy bây giờ một đám người bỏ hậu nhân dòng chính Ân gia qua một bên không tra hỏi, tại sao một hai cứ bắt tiểu tử chi thứ kêu đánh kêu giết muốn bí bảo?

Ký ức của Ân Tử Du cũng không hiểu sao bị truy sát, nguyên chủ mới từ một bí cảnh nhỏ đi ra, cũng chỉ là hái một ít linh thảo luyện chế đan dược thường dùng mà thôi, ai biết mới ra đã bị người đuổi giết buộc đòi lại bí bảo Ân gia bí bảo.

Quỷ biết bí bảo Ân gia là đồ chơi gì?

Nếu Ân Tử Du không biết chuyện gì, vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện trên người Ân Tử Nghiêu. Dọc theo đường đi nếu là Ân Tử Nghiêu không xuất hiện, hắn cũng có thể sau khi đi núi Thái Hư rồi lại đi tìm hắn, nếu gã nhất quyết muốn xuất hiện trước mặt mình, vậy cũng đừng hòng nguyên vẹn rời đi.

"Mạo muội hỏi tục danh công tử?" Ông già cầm đầu cười tủm tỉm chắp tay nói với Lăng Mặc.

"Bổn tọa vẫn cho rằng phẩm hạnh tu dưỡng của một người đều có thể tăng trưởng theo tuổi tác, không nghĩ tới hôm nay lại thấy một kẻ lạc loài." Lăng Mặc vẫn mặt vô cảm: "Hôm nay coi như gia tăng kiến thức."

Nếu không nghe ra châm chọc trong câu nói này đúng là sống uổng với số tuổi lớn như vậy, lập tức nụ cười trên mặt biến mất, gương mặt già nhăn đùm: "Nhìn ngươi tuổi không lớn, lá gan cũng không nhỏ, cùng lắm tu vi mới Nguyên Anh cũng dám tự cao tự đại trước mặt đại năng Xuất Khiếu bọn ta, đúng là không biết sống chết."

Lăng Mặc có một tật xấu, lúc còn trẻ y từng có một món pháp bảo che giấu tu vi, lúc tu vi y tu vi chưa đủ một mình tung hoành tu chân giới thì chỉ thích ngụy trang tu vi thành tu giả Nguyên Anh uy hiếp người khác, chờ tu vi y cao rồi vẫn không bỏ được tật xấu này, chẳng qua là biến thành giả heo ăn thịt hổ mà thôi.

"Kỳ Nguyên Anh à." Thiệu Khiêm cười trêu nói: "Không nghĩ tới ngươi yếu như vậy, nhìn dáng dấp không tệ, tu vi lại kém như thế."

"Cho dù tu vi ta không cao nhưng nhất định cũng có thể bảo vệ Tử Du." Lúc Lăng Mặc nói chuyện với ông già kia mặt mũi lạnh lùng, mà lúc quay đầu nói chuyện với Thiệu Khiêm, nụ cười trên mặt rực rỡ hết sức, nói là hoa đào tháng ba cũng không quá đáng.

Ông già đó từ khi tiến vào kỳ Xuất Khiếu quả thật không có mấy ai dám coi thường lão, bây giờ hai kẻ không biết chết sống trước mặt lại dám can đảm coi thường lão, nếu bị truyền đi cái mặt già này của lão biết để đâu?

Bên này Lăng Mặc còn muốn nói chuyện với Thiệu Khiêm, thì phát hiện động tác của ông già kỳ Xuất Khiếu. Lăng Mặc không vui nha, y đơn giản chỉ muốn cùng đạo lữ nhà mình chu du bốn phương bồi dưỡng tình cảm, sao lại hay có mấy thứ bị mù tới quấy rầy vậy? Một tên kỳ Xuất Khiếu thôi cũng không biết xấu hổ lắc lư trước mặt y, ở Trục Thiên Tông Phượng Cửu tu vi thấp nhất cũng có thể đè bẹp lão.

"Vậy ngươi phải bảo vệ ta cho tốt. Kẻ đối diện dữ như vậy, ta sợ lắm đó." Nửa người Thiệu Khiêm đều tựa lên người Lăng Mặc, thể hiện dáng điệu ôm bắp đùi rất tinh tế.

Những người đối diện bị bộ dạng này của hắn chọc tức xanh mặt, nhất là mấy đại năng Xuất Khiếu hoàn toàn bị lơ đẹp.

Có một hai người tính hơi nóng, trực tiếp sử dụng pháp bảo tấn công.

Lăng Mặc thấy người kia tấn công cũng không động đậy nhiều, khi thấy trường kiếm của người kia hướng vào ngực Thiệu Khiêm mới đưa tay phải ra, bàn tay trắng nõn cùng trường kiếm màu mặc tạo thành chênh lệch rõ rệt, hai ngón tay kẹp mũi kiếm nhìn như không có dùng lực gì, lại có thể khiến người cầm kiếm không cách nào thoát được.

Người kia là kiếm tu duy nhất trong mấy người kỳ Xuất Khiếu, miễn ra chiêu đều là tấn công điểm yếu của người khác, một kiếm này của hắn tuy là hướng về phía Thiệu Khiêm, thực ra lại có mười phần nắm chắc tránh điểm yếu khiến người ta không thể động đậy.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, hăn vừa ra tay đã bị người nắm binh khí, dù tu vi Nguyên Anh thì sao có thể chắn được một kích ác liệt của hắn?

"Cút." Hai ngón tay của Lăng Mặc kẹp trường kiếm màu mực, sau đó một cước đá đại năng Xuất Khiếu ra thật xa, người kia sau khi ngã xuống đất thì không còn nhúc nhích nữa.

Mấy đại năng kỳ Xuất Khiếu ban đầu còn không cho là đúng lập tức đổi sắc mặt, kiếm tu kia tuy không phải người có tu vi cao nhất trong bọn họ, nhưng cũng có thể nằm trong năm người đứng đầu, lại không chịu nổi một chiêu trong tay oắt con kỳ Nguyên Anh?

Ngay sau đó những người này lập tức nghĩ đến bí bảo Ân gia, bí bảo Ân thị trong tin đồn có thể khám phá thiên cơ tìm được một đường sinh cơ phi thăng tiên giới. Bí bảo này nếu có khả năng nghịch thiên như vậy, cho nên tất nhiên có năng lực gia tăng tu vi.

Nghĩ đến tiểu tử đối diện chỉ dựa vào tu vi Nguyên Anh đã đánh bại Xuất Khiếu chỉ trong một chiêu, nếu như bọn họ có pháp bảo này...

Lăng Mặc nhìn những người đối diện không những không bị y dọa, mà vẻ tham lam ở đáy mắt càng nồng hơn, đúng là nằm ngoài dự đoán của y.

"Bọn họ đang nghĩ tới cái gọi là bí bảo Ân thị." Thiệu Khiêm đứng thẳng người cười lạnh nói: "Chỉ là mấy tên Xuất Khiếu thôi mà tưởng mình đáng gờm lắm."

Lăng Mặc thấy Thiệu Khiêm chuẩn bị tiến lên cũng không ngăn cản, chẳng qua chỉ lấy bao tay màu trắng tinh trong nhẫn trữ vật đưa cho hắn: "Giao sa, có thể chống bụi chống bẩn."

Thiệu Khiêm nhìn những người đối diện mặt mày tham lam, cố ý nói: "Giao sa này rất quý?"

"Không hề, môn phái ta có giao nhân, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Năm đó lúc y du lịch có đi ngang qua Nam Hải, trùng hợp gặp một giao nhân bị tu chân giới đuổi giết, y tuân theo lý tưởng người của tu chân không thoải mái y sẽ thoải mái, thuận tay vớt người trở về.

Mình năm đó tuyệt đối là đi một ngày làm một việc thiện, trong lòng Lăng Mặc yên lặng vui mừng mình cơ trí.

Âm thanh hai người nói chuyện cũng không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy hết, nhất là những tu giả Xuất Khiếu nghe Lăng Mặc nói giao nhân trong môn phái thì tâm lý kích động càng không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ đuổi bắt một hậu nhân Ân thị thôi, lại chồi ra một môn phái có nuôi giao nhân.

Nghĩ đến tác dụng của giao nhân mọi người ở hiện trường không có một ai không đỏ con mắt, máu thịt của giao nhân có thể luyện chế đan dược, nước mắt của giao nhân có thể ngưng kết thành trân châu, trân châu là thứ nữ tu thích nhất, cuối cùng là giao sa, giao sa mà giao nhân dệt có thể chế thành quần áo, không thể so với quần áo qua luyện chế chống được nước lửa, cộng thêm giao sa có tính dẻo dai, có thể khắc bất kỳ trận pháp nào lên quần áo...

Thiệu Khiêm thấy hết gương mặt tham lam của đám người đối diện, hắn nở nụ cười lạnh, lực linh hồn bao trùm toàn thân, lắc người một cái xuất hiện trước mặt đám người kia.

Mấy tu giả kỳ Xuất Khiếu khẽ co con người, cơ hồ theo bản năng lui về phía sau.

Người đang đứng đối diện Thiệu Khiêm không may mắn như vậy, chỉ mấy hơi thở đã bị Thiệu Khiêm phá khí hải, trong lúc nhất thời tu vi tu luyện mấy trăm năm toàn bộ tan biến.

Tu giả kỳ Xuất Khiếu bị hủy tu vi mặt mũi nhanh chóng biến già, gò má vốn trắng nõn của hắn hiện nếp nhăn, lúc này hắn không dám tin che khí hải bị phá muốn giữ lại linh khí đang dần tan.

Thiệu Khiêm cũng không dừng lại, sau khi phá vỡ khí hải của người đó liền nhanh chóng rời đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Trong lúc nhất thời, đội ngũ cơ hồ có thể tung hoành ngang dọc tại tu chân giới này phải bỏ trốn khắp nơi.

Chẳng qua là, bọn họ không thể nhanh hơn người truy kích sau lưng, cho dù có người chạy trốn được thật, cũng bị Lăng Mặc đang quan sát bên cạnh túm lấy ném cho Thiệu Khiêm.

Chỉ trong thời gian một tách trà, những đại năng tu vi cao thâm đều bị phá khí hải nằm dưới đất kéo dài hơi tàn.

"Muốn đoạt bảo cũng phải xem có bản lãnh này hay không, các ngươi nghĩ mình là chim ưng săn thỏ, cũng phải xem nhìn thỏ có đồng ý hay không mà nhỉ?" Thiệu Khiêm lột bao tay giao sa nhuốm máu ra, bao tay hóa thành hư không trong tay hắn: "Các ngươi không ngại tra thử xem hậu nhân chân chính của Ân gia là ai, nếu có năng lực cũng có thể xem gia phả của Ân gia."

Nói tới đây, Thiệu Khiêm tin tưởng không bao lâu Ân Tử Nghiêu sẽ xuất hiện trước mặt mình. Cho dù hắn miệng lưỡi trơn tru lừa tu chân giới rằng mình là hậu nhân chính thống của Ân gia, nhưng tin tưởng chỉ cần dụng tâm tra tuyệt đối có thể tra ra chân tướng. Huống chi, gia phả Ân gia...

Thiệu Khiêm cứ cảm thấy có lẽ hắn sẽ có cơ hội xem gia phả Ân gia, nói không chừng cũng sẽ có đầu mối gì.

Lăng Mặc lại gần dùng nước linh tuyền rửa tay cho Thiệu Khiêm, vừa rửa còn vừa dài dòng: "Em tội gì phải tự mình ra tay? Sau này có chuyện gì cứ để ta, em mệt thì ta lại đau lòng."

"Lần sau tới lượt ngươi." Bây giờ Thiệu Khiêm cũng lười để ý tới bọn họ, cũng không muốn đoạn đường của mình bị những người đó cản đường, trực tiếp kêu Lăng Mặc lấy linh chu rời đi.

*linh chu: thuyền có linh khí

Đám người tới gây chuyện lần này đều bị Thiệu Khiêm phá khí hải, có số ít mấy người dựa vào linh lực còn lại thông báo môn phái rồi vội vàng bỏ trốn.

Tu chân giới này luôn theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, bọn họ có thể tu luyện tới cảnh giới này ai mà không có kẻ thù? Nếu như bị kẻ thù biết được hôm nay khí hải của bọn họ bị phá, chỉ sợ sẽ rơi vào kết quả sống không bằng chết.

Lời tác giả:

Ân thị bí bảo: Meo meo meo???? Ta là ai? Ta có tác dụng gì? Ta ra sân lúc nào? Mấu chốt ta có phải pháp bảo không?

Thiệu Tiểu Khiêm: Có lẽ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.