Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 184: Cổ đại tu chân văn [8]



◎ Đánh tay đôi hay đánh hội đồng ◎

"Thật là không biết liêm sỉ, phục vụ dưới thân người khác đã vứt hết mặt mũi tổ tông, không giấu giếm thì thôi, lại còn trắng trợn bày ra trước mặt người khác, thật là... thật là..." Huyền Vân Tử mặt đầy đau lòng ôm đầu, nhìn bộ dáng kia giống như đang đau lòng cho các tổ tông Ân thị vậy.

"Tổ tông chết thì đều chết hết rồi, còn để ý mặt mũi gì? Ngươi có bản lĩnh kêu tổ tông sống lại chỉ mũi mắng ta? Vả lại, Ân gia ta cũng không có gì để lưu luyến, tới một công pháp tu luyện cũng không có nổi, hơn nữa cũng không có tài nguyên gì để ta tu luyện. Quay đầu lại còn không phải là tự liều sống liều chết ra vào các bí cảnh lớn nhỏ hái ít linh thảo?" Thiệu Khiêm cười lạnh nói: "Kết quả tiểu gia mới ra khỏi bí cảnh, đã bị đám lão bất tử các ngươi đuổi theo đòi bí bảo gì đó, ngươi nói ta nghe coi bí bảo dáng dấp ra sao, có tác dụng gì?"

"Bí bảo Ân gia có hình dáng như thế nào chúng ta làm sao biết?" Huyền Vân Tử còn chưa nói chuyện, một đại hán đã tức giận mắng: "Ân gia ngươi chiếm bảo bối tu chân giới nhiều năm như vậy, hiện nay lại còn chết không nhận, Ân gia đúng là sa sút quá thể, ngay cả khí phách dám làm dám chịu đều bị mài mòn."

"Cho nên, bí bảo này rốt cuộc là của Ân gia, hay là của tu chân giới? Chứng từ đều chưa thống nhất mà cũng dám ra đây gạt người?" Thiệu Khiêm cười ha ha nói với Ân Tử Nghiêu: "Cho nên, Ân Tử Nghiêu rốt cuộc ngươi đã nói cho bọn họ mấy phiên bản về bí bảo Ân gia? Nếu ngươi dám nói ra, vậy ngươi cứ nói thử bí bảo Ân thị hình dáng ra sao, có tác dụng gì? Đồ chơi đến mình cũng không biết, cũng dám vu oan lên người ta, còn đi tìm đại tông môn che chở? So với ngươi, độ mặt dày của ta còn mỏng hơn vỏ hoành thánh."

Ân Tử Nghiêu bị lời nói của Thiệu Khiêm làm sắc mặt xanh lè, lúc này tầm mắt phần lớn mọi người đều dồn lên người hắn, bây giờ nếu hắn không muốn nói, tất nhiên sẽ dụ cho người hoài nghi. Nhưng nếu hắn nói ra bí bảo Ân thị có bộ dáng gì, vậy thì khác gì bại lộ ngụy trang chưa từng thấy bí bảo đã nói trước đó?

Hắn ở đây nghĩ tới nghĩ lui, Thiệu Khiêm cũng không cho hắn bao nhiêu thời gian: "Làm sao? Không biết bí bảo Ân thị ra làm sao? Có tác dụng gì? Không phải ngươi nói cho người khác, bí bảo Ân thị có thể dò một đường thiên cơ, có thể đạt được cơ hội phi thăng tiên giới, cũng có thể giúp tu vi tăng lên nhiều?"

"Tử Du biết rõ về bí bảo như vậy, cần gì phải dối gạt người khác?" Ân Tử Nghiêu cũng không phải đèn cạn dầu, nếu là thật sự có thể bị vài ba câu của Thiệu Khiêm lừa, vậy thì sao có thể lừa toàn bộ tu chân giới?

"Ta biết cái gì? Những thứ này chẳng lẽ không phải do ngươi tung tin?" Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua mọi người ở tại chỗ, khinh thường cười nói: "Người bị ngươi lừa gạt cũng thật ngu dốt, không thử tự động não suy nghĩ xem, nếu như Ân gia thật sự có bí bảo thế này, vậy khi ta bị người đuổi giết lâu như vậy, vì sao không tìm một chỗ ẩn núp để bế tử quan? Đợi tu vi tăng nhiều rồi ra ngoài báo thù mối nhục ngày xưa?"

"Ngươi có tu vi thế nào? Thì làm sao có thể kích hoạt bí bảo tu luyện?" Ân Tử Nghiêu xem thường, tựa hồ bí bảo kia quả thật ở trên người Thiệu Khiêm vậy.

"Nếu ngươi chưa từng thấy bí bảo, làm sao biết ta tu vi không đủ, không cách nào kích hoạt bí bảo?" Nụ cười trên mặt Thiệu Khiêm sâu hơn: "Hay là ngươi thử rồi?"

"Ân Tử Du ngươi đúng là cãi cùn, ta chưa từng thấy bí bảo, thì như làm sao kích hoạt thử được?" Trong lòng Ân Tử Nghiêu giật thót, vội vàng bổ sung: "Hôm nay cùng lắm mới Trúc Cơ, thì làm sao có thể kích hoạt tiên khí?"

"Ô, ngay cả bí bảo là tiên khí ngươi cũng biết?" Thiệu Khiêm cố ra vẻ kinh ngạc, biểu hiện trên mặt rất là khoa trương.

Ân Tử Nghiêu bị lời nói Thiệu Khiêm làm cho rất khó coi, đối thoại lúc này của bọn họ đã khiến mọi người sinh ra hoài nghi đối với hắn, nếu như lại phát triển như vậy, mọi hành động trước kia của mình nhất định sẽ bị bại lộ: "Nếu có thể được gọi là bí bảo gia tăng tu vi, dò tiên cơ, vậy thì tất nhiên phẩm cấp không thấp được."

"Thật là càng nói sơ hở càng nhiều." Thiệu Khiêm khinh thường nói: "Nếu như Ân gia quả thật có bí bảo, vậy nhiều năm qua những nhân vật kinh tài tuyệt diễm của Ân gia sao không một ai tu luyện trên Nguyên Anh? Nếu như bí bảo thật sự là tiên khí, vậy ngươi làm sao lại đơn giản công bố ra ngoài như vậy? Nếu như ta thật sự là người thừa kế của Ân gia, bí bảo ở trên tay ta, tu vi của ngươi lại cao hơn ta không ít, tại sao ngươi lại không giết ta rồi cướp lấy, mà lại nói cho sư tôn của ngươi là Huyền Vân Tử? Bản thân lời giải thích này của ngươi đã vô số sơ hở rồi, lại có người mắc lừa, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt."

"Ngươi đúng là giỏi ăn nói, cho rằng đặt hoài nghi của mọi người lên người ta, thì có thể chạy khỏi Sinh Thiên?" Ân Tử Nghiêu cũng không phải đèn cạn dầu, nghĩ đến tốt sư tôn tốt Huyền Vân Tử của hắn đã sinh ra hoài nghi đối với hắn, nếu lại để Ân Tử Du nói mấy câu nữa, chỉ sợ sẽ dẫn chiến hỏa lên người mình. Kế sách hắn chuẩn bị kỹ lưỡng lâu như vậy sợ là khó mà thực hiện, Ân Tử Du đáng chết này, lúc ấy hắn nên trước kết quả.

"Tiểu gia mà phải trốn?" Thiệu Khiêm dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực rắn chắc của Lăng Mặc: "Ngươi quên ta nhưng là người đang ôm bắp đùi à."

"Chỉ dựa vào hai người các ngươi?" Huyền Vân Tử suy nghĩ tới lui, lúc này tất nhiên cũng biết Ân Tử Nghiêu nhất định có gì giấu giếm mình. Nhưng lão cũng không có khả năng cứ như vậy thả Ân Tử Du đi, lập tức đưa ra quyết định, trước tiên bắt Ân Tử Du, chờ mang người về tông môn rồi mới thấm vấn cùng Ân Tử Nghiêu luôn một thể.

"Hắn cảm thấy chúng ta ít người." Thiệu Khiêm chọt chọt ngực Lăng Mặc: "Ngươi nhìn người ta kìa, vừa ra ngoài đã nhiều người đi theo như vậy, ngươi nhìn ngươi đi, ra ngoài ngay cả một đạo đồng cũng không dẫn theo, thế chẳng phải để người ta coi thường chúng ta?"

Tu chân giới này đúng là một chút cũng không thay đổi. Lăng Mặc bất đắc dĩ truyền tin cho đám người rảnh rỗi trong tông môn. Vốn chỉ muốn có thể tận hưởng thế giới hai người với bảo bối, ai ngờ đám mù mắt này cứ nhảy ra quấy rối.

Dù sao mấy người nhàn rỗi trong tông môn cũng nhàn rỗi, kêu bọn ra ngoài hết hoạt động chút gân cốt cũng không tệ.

"Không tốt, bọn chúng sợ là muốn gọi thêm người." Ân Tử Nghiêu quả thực cảm thấy hôm nay không thích hợp ra ngoài, từ khi gặp Ân Tử Du mọi chuyện bắt đầu không thuận, thậm chí Ân Tử Du chỉ nói mấy câu thôi đã khiến cho đám cáo già này hoài nghi hắn sâu hơn.

Vì kế trước mắt vẫn là bắt Ân Tử Du, nếu như lại để bọn chúng gọi người tới, thế chẳng phải sẽ phiền toái hơn?

"Bắt." Huyền Vân Tử cũng không phải đồ ngu, tu sĩ trẻ tuổi sau lưng Ân Tử Du tuy nói chưa từng gặp, nhưng nhìn hắn quần áo bất phàm, chắc là con cháu của gia độc lánh đời nào đó. Nếu lặng lẽ bắt người, cho dù gia tộc phía sau tìm tới đòi người, bọn họ cũng có thể lừa bịp được.

Nhưng nếu thật sự để bọn chúng gọi người tới, đến lúc đó dẫn đến đại năng ẩn sĩ gì sợ là không tiện thu xếp.

Chẳng qua, pháp bảo của Huyền Vân Tử còn chưa đến gần hai người, đã bị một dòng kiếm khí đánh bay ra ngoài, chỉ thấy giữa không trung lục tục thoáng qua mấy bóng bảo khí, sau lưng Thiệu Khiêm và Lăng Mặc tự nhiên xuất hiện hai mươi mấy người, thậm chí một người trong đó còn mặt đờ đẫn cầm con thoi dệt vải, chắc là bị người cưỡng ép kéo theo cho đủ số.

Từ khi pháp bảo bị kiếm khi đánh bay sắc mặt Huyền Vân Tử đã không được đẹp cho lắm rồi, bây giờ thấy sau lưng tên tiểu bối kia có thêm hai mươi mấy người, biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn.

Tầm mắt cảnh giác của lão quét qua hai mươi mấy gương mặt, cuối cùng đặt tầm mắt lên người đang cầm con thoi.

Tầm mắt từ con thoi trong tay chuyển lên trên mặt, khi nhìn thấy lỗ tai của hắn có chỗ khác với mọi người cùng với trang sức trên đầu thì mừng rỡ như điên: "Giao nhân, tu chân giới lại còn giao nhân còn sống."

Không riêng gì lão, miễn là tu giả nhìn thấy giao nhân mặt đều đầy kích động, bây giờ tu chân giới sớm đã không còn giao nhân tồn tại, cho tới hôm nay tu chân giới cũng không nhất định có thể tìm được một tấm giao sa hoàn chỉnh.

Mà ngay hôm nay, bọn họ cùng lắm chỉ là đuổi bắt một tiểu bối Ân gia tiểu bối, nhưng không ngờ lại nhìn thấy giao nhân trong truyền thuyết, nghĩ đến tác dụng của giao nhân, không một ai không mừng rỡ, nếu như bắt giao nhân này trở về, chỉ bán giao sa thôi cũng có thể khiến môn phái bọn họ bước lên hàng môn phái cao cấp.

Giao nhân bị kéo ra ngoài từ phòng mình từ ban đầu mặt còn đờ đẫn, bây giờ bị tầm mắt như vậy nhìn chăm chú, đâu còn đờ dẫn được nữa?

Đối với loại ánh mắt tham lam này hắn đã quá quen thuộc, dẫu sao, năm đó nếu không phải sư tổ cứu mình, nói không chừng hắn thật sự sẽ rơi vào một kết quả bị phân chia.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy giao nhân phong hoa tuyệt đại như vậy sao?" Liên Y thu con thoi trong tay vào nhẫn trữ vật, đthoải mái vượt qua Thiệu Khiêm và Lăng Mặc đi tới phía trước, đôi mắt sáng trong tràn đầy ác ý quét qua mọi người tại đây: "Không cần con ngươi thì cứ móc ra cho chó ăn."

Huyền Vân Tử nhìn Liên Y không chớp măt, từ lâu đã âm thầm kêu môn hạ đệ tử đưa tin trở về môn phái, kêu trưởng lão lánh đời trong môn phái cùng ra ngoài ứng địch.

Trước kia chỉ dựa vào một bí bảo Ân thị không biết thật giả Ân thị khó mà lay động bọn họ, bây giờ còn cộng thêm một con giao nhân còn sống, nghĩ xem ai mà không động tâm chứ?

"Thái sư thúc tổ, người trả linh vũ lại cho ta." Phượng Cửu căn bản không xem những người đối diện ra gì, chẳng qua chỉ bày mặt phàn nàn tìm Lăng Mặc đòi lông phượng hoàng của mình: "Đây chính là đồ để ta tìm phối ngẫu, sao người có thể ngay cả linh vũ để cầu phối ngẫu của người khác cũng lấy?"

Lăng Mặc mặt đầy chê bai lấy linh vũ ra ném cho Phượng Cửu: "Cái loại đuôi lông này cũng không biết xấu hổ ném vào bảo khố."

Phượng Cửu chỉ quan tâm linh vũ của mình, mặc kệ Lăng Mặc nói gì. Hơn nữa, lông đuôi thì thế nào? Lông đuôi phượng hoàng là đẹp nhất đó, trên đó ngũ sắc lấp lánh, nếu luyện chế nhiều thêm thì chính là một món vũ y phượng hoàng, đây chính là thứ mà bao nhiêu người cầu cũng không cầu được đó nha.

"Đó... đó là lông phượng?" Những người truy kích lúc ban đầu đều cảm giác mình đã bị đánh đau, đầu tiên là bí bảo Ân thị, tiếp đến là giao nhân còn sống, bây giờ lại xuất hiện lông vũ.

Nếu nói những người đó vốn chỉ muốn bắt Thiệu Khiêm về tra hỏi bí bảo, bây giờ chính là toàn bộ bắt hết Thiệu Khiêm cùng với hai mươi mấy người về, so ra trong tay bọn họ còn có nhiều bảo bối chưa lấy ra.

Mà lúc này trong Vân Thiên Tông —

"Sư tôn, chưởng môn sư đệ truyền tin nói giao nhân xuất hiện, hy vọng sư tôn có thể rời núi." Ông lão quỳ xuống trước động phủ đổ nát trịnh trọng nói.

"Giao nhân?" Động phủ mở kết giới để đệ tử đi vào: "Sao lại đột nhiên xuất hiện giao nhân?"

"Trước đó vài ngày nghe nói tộc nhân Ân thị mang theo bí bảo, mọi người truy đuổi tung tích. Hôm nay còn nói tộc nhân Ân gia bị người làm thành lô đỉnh, lô đỉnh kia chắc là thuộc gia tộc lánh đời, bảo vật trong tộc hết sức phong phú, thậm chí ngay cả giao nhân còn sống cũng hiện thế." Ông lão đi vào động phủ cung kính nói.

"Gia tộc lánh đời? Giao nhân?" Chẳng biết tại sao, biểu cảm của ông lão đang nói chuyện trở nên khó có thể dùng lời diễn tả được, như là nghĩ đến cái gì không tốt.

"Đúng vậy." Ông lão nói xong, thì nhìn thấy một con hạc giấy đưa tin đang dừng trước mặt mình. Lão lập tức nghe hạc giấy đưa tin ngay trước mặt sư tôn.

"Trong tay người kia có lông phượng hoàng, nhanh tới." Nội dung cũng rất đơn giản, nhưng mà hai người nghe được nội dung lại không hẹn mà cùng đổi sắc mặt.

Ông lão nghe được tin mặt mừng rỡ, mà ông lão sư tôn lại sắc mặt khó coi, giống như bị cái gì mắc nghẹn ở cổ họng.

"Sư tôn, chúng ta..."

"Đừng tìm chết." Ông lão sư tôn tức giận nói: "Cũng không nghĩ xem, gia tộc lánh đời có giao nhân cùng lông phượng hoàng mà có thể để bọn họ đắc tội? Đám óc heo, còn có bí bảo Ân thị tầm phào gì đó, có đồ chơi kia Ân gia còn có thể rơi vào nước đường này? Đều bị mỡ heo che mắt, một đám ngu xuẩn."

Ông lão nghe được lời nói của sư tôn thì thật sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, phải biết sư tôn của lão có thể được công nhận là tính tình tốt, không nổi giận, đối xử với mọi người luôn ôn hòa.

Ai có ngờ đời này còn nghe được sư tôn thô lỗ mắng người như vậy?

Thậm chí, sư tôn mình còn biết gia tộc lánh đời đó?

"Sư tôn ngài biết gia tộc lánh đời này?" Lão giả cẩn thận hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần chuẩn bị đổi chưởng môn là được." Ông lão sư tôn vẫy tay đuổi người ra ngoài, sau đó bố trí kết giới đóng kín động phủ.

Ông lão biết bộ dáng kia của sư tôn là không muốn nhiều lời, bây giờ lão cũng không dám hỏi nhiều nữa, chẳng qua nghe theo sắp xếp của sư tôn, chuẩn bị thay đổi chưởng môn.

Mà bên đây sư tôn mới đuổi người đi, dọn dẹp đồ đạc động phủ như trốn nợ vậy vội vàng bỏ chạy. Loại chuyện bị người cướp môn phái này cả đời chỉ trải qua một lần là đủ rồi, trải qua thêm lần nữa lão sợ mạng mình không đủ dài.

Thật không nghĩ tới, đám sát tinh Trục Thiên Tông còn chưa phi thăng, nói xem một đám biến thái giao long phượng hoàng giao nhân các ngươi nên đi thì nhanh lên cho xong chuyện, cả đám tiên thú dị thú được ông trời ưu ái các ngươi cần gì cùng một đám sĩ tu nghịch dại?

Tu sĩ tu vi có mạnh hơn đi nữa đó cũng chỉ là người phàm, đâu thể so sánh với đám tiên thú dị thú kia? Còn bắt giao nhân, đúng là suy nghĩ hảo huyền, cũng không nghĩ xem toàn bộ tu chân giới này chỉ còn lại một con giao nhân, nếu hắn không có bản lĩnh sao có thể sống đến bây giờ?

Ông lão sư tôn thật lòng cảm thấy mình sống mệt quá, sư tôn sư huynh sư đệ của lão người chết người người binh giải*, hắn vốn còn muốn trước hết hưởng thụ thêm hai năm phàm trần, ai ngờ lại đụng phải đám biến thái kia.

*binh giải: hi sinh bằng binh khí, mượn binh khí giải thoát thể xác, dồn công lực của mình lên nguyên thần rồi lựa chọn đầu thai hoặc mượn thân xác sống lại

Nghĩ lại hay là thôi, chờ phong ba đi qua, mình sắp xếp xong mọi chuyện cũng binh giải rồi tu lại từ đầu. Tránh cho gặp lại đám không phải người kia.

Cũng làm ra quyết định này, không phải là chỉ có mình ông lão sư tôn, miễn là người biết năm đó môn phái từng bị cướp, đều như chim cút trốn trong động phủ mình, tuyệt đối không dám sinh ra suy nghĩ lên nhập bọn đánh nhau.

Con người mà, sống trên đời không dễ dàng, cần gì phải tự đi tìm chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.