Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 186: Cổ đại tu chân văn [10]



◎ Chuyến đi đến núi Ngọc Hư ◎

Bởi vì người tới chặn đường đều là lực lượng trung kiên của tu chân giới, những người này sau khi bị Trục Thiên Tông đánh, cũng không có ai cản đường nhóm Thiệu Khiêm nữa.

Cho nên, lần này hai người đến núi Ngọc Hư rất thuận lợi.

Đứng dưới chân núi, Thiệu Khiêm khó hiểu cảm thấy trong lòng cảm thấy hơi nặng nề, giống như câu trả lời mình luôn truy tìm rất lâu, đang giấu trong ngọn núi này.

Thiệu Khiêm có cảm giác như vậy, Lăng Mặc từ lúc đến gần núi Ngọc Hư đã trầm mặc rồi. Ban đầu y lấy được pháp bảo bản mạng ở nơi này, sau khi luyện chế cũng không tới đây nữa. Cứ như đáy lòng có một loại tiềm thức kháng cự núi Ngọc Hư.

Người tu chân rất là tin trực giác của mình, cho nên, mấy năm nay y rất là kháng cự đến gần núi Ngọc Hư.

Nhưng mà, hôm nay y vẫn tới, đi cùng đạo lữ của mình.

Lúc ấy khi Thiệu Khiêm hỏi, y có thể biện một lý do khác, nhưng y không có. Y vạn phần không muốn giữa y và Tử Du giữa tồn tại bất kỳ lời nói dối nào.

"Tử Du..." Lăng Mặc nắm chặt tay Thiệu Khiêm phát đau: "Nhất, nhất định phải tìm được câu trả lời sao?"

"Ta muốn biết ngươi là ai." Thiệu Khiêm sắc mặt nghiêm túc nhìn Lăng Mặc: "Thế giới trước, ngươi nhớ lại phần lớn việc, biết ta cùng ngươi ở nhiều thế giới gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau. Nhưng mà, thế giới này ký ức của ngươi lại biến mất, không hề nhớ những gì trước kia chúng ta từng trải qua. Cho nên, ta khẩn cấp hy vọng có thể biết chân tướng, biết ngươi là ai, biết biện pháp có thể mãi mãi bên cạnh ngươi."

Ngón tay trái Lăng Mặc siết tay Thiệu Khiêm khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn núi Ngọc Hư: "Vậy, chúng ta đi ngay đi."

"Ngươi đang sợ cái gì?" Thiệu Khiêm không phải đồ ngu, Lăng Mặc biểu hiện rõ ràng như vậy, sao hắn lại không nhìn ra người này đang bất an? Rõ ràng không có ký ức gì, nhưng vẫn bất an sao?

Nếu bất an nhưng lại không ngăn cản mình, vậy đến tột cùng là muốn cho mình biết, hay là không muốn đây?

"Ta không biết." Lúc Lăng Mặc nói chuyện, cảm thấy tâm cảnh của mình dường như đang từ từ bình tĩnh lại, thậm chí có một cảm giác nên cái gì nên đến chung quy sẽ đến: "Trong lòng vẫn có một loại cảm giác, vừa muốn cho em biết, lại không muốn để cho em biết. Loại cảm giác này rất mâu thuẫn."

"Lăng Mặc, ta sẽ không rời xa ngươi." Thiệu Khiêm vùng khỏi tay Lăng Mặc, hai tay nâng lên ôm má Lăng Mặc, hơi nhón chân tựa lên trán y lẩm bẩm nói: "Nhưng, ta muốn biết chân tướng, muốn biết chân tướng ngươi lần nào cũng quên ta, cũng muốn biết chân tướng ký ức của ta, có phải hay không bị phong ấn."

"Được." Lăng Mặc thấp giọng đồng ý, hai tay ôm eo Thiệu Khiêm: "Vô luận chân tướng kết quả như thế nào, mặc kệ khi biết được chân tướng em có oán hận ta không, ta cũng sẽ không buông tay để em rời đi."

Thiệu Khiêm buông má Lăng Mặc, đẩy đầu y ra xa một chút, kéo tay người đi vào trong núi, vừa nghĩ tới ôn tinh hiếm có, kết quả bị một câu nói của gã này phá hỏng.

Nhưng, chân tướng bị chôn giấu đến tột cùng là nghiêm trọng thế nào, mới có thể khiến người yêu trong hai thế giới liên tiếp đều khác thường như vậy?

Hôm nay đến đây, cũng chỉ có thể tiến vào núi Ngọc Hư tìm chân tướng.

Nói lúc đầu lấy được ngọc bích đã quên từ lâu, cũng may thức thần của hai người cũng rất mạnh mẽ, Lăng Mặc trực tiếp phóng thức thần của mình ra ngoài, định tìm sơn động tầm thường lúc đó.

Thiệu Khiêm bên cạnh cũng thả toàn bộ lực linh hồn ra ngoài, bao phủ toàn bộ núi Ngọc Hư bên trong, ngay khi hắn thả lực linh hồn, sâu trong sơn cốc Ngọc Hư có vật gì đó kết nối với lực linh hồn của hắn.

"Đi." Thiệu Khiêm kéo Lăng Mặc chạy như bay về hướng kia.

Sau khi hai người đi, trên cây cách đó không xa có một người rớt xuống, chính là Ân Tử Nghiêu đã chạy trốn.

Lá bùa truyền tống kia đã trực tiếp truyền tống hắn đến phụ cận núi Ngọc Hư, hắn vốn muốn trốn vào núi Ngọc Hư để điều dưỡng thương thế, nhưng không ngờ hắn mới vừa định vào núi Ngọc Hư, thì thấy Ân Tử Du cùng tu sĩ trẻ tuổi đó tới.

Cũng may ban đầu hắn có lấy được một pháp bảo có thể che giấu hơi thở trong núi Ngọc Hư, bằng không đúng là sẽ bị hai người kia phát hiện.

Có điều, giờ này bọn họ đến núi Ngọc Hư làm gì? Chẳng lẽ núi Ngọc Hư có gì hấp dẫn bọn họ?

Ân Tử Nghiêu cuối cùng vẫn không có thể ngăn cản lòng tham, đuổi theo hướng Thiệu Khiêm và Lăng Mặc.

Nhưng hắn không dám tiếp cận quá gần, nếu bị hai người này phát hiện, tất nhiên khó mà giữ được mạng.

Tốc độ của Thiệu Khiêm và Lăng Mặc rất nhanh, chỉ trong thời gian uống cạn chung trà đã đến cuối sơn cốc Ngọc Hư, nhìn động phủ đen thui, Thiệu Khiêm lại sinh ra cảm giác về đến quê lòng chẳng yên.

"Tử Du?" Lăng Mặc nhìn Thiệu Khiêm mặt không biểu cảm đứng trước động phủ có chút khó hiểu: "Chắc là chỗ này, không đi vào sao?"

Có phải đúng là nơi này không Lăng Mặc cũng không xác định, năm đó khi y lấy ngọc bích rời đi, cũng không về lại nơi này, tất nhiên không nhớ ra được động phủ kia hình dạng ra sao.

"Vào." Thiệu Khiêm rất muốn cạy đầu Lăng Mặc, nhìn xem trong đó chứa suy nghĩ gì. Vừa rồi ở chân núi Ngọc Hư y còn lo lắng sợ sệt, bây giờ lại thúc giục hắn vào động đi.

Nghĩ lại thì Lăng Mặc đúng là đã phát huy tinh tế suy nghĩ lúc trước của mình, vừa muốn cho hắn biết chân tướng, lại không muốn cho hắn biết chân tướng. Bây giờ phản ứng này, chắc là có chút hí hửng?

Động phủ này cũng không có cấm chế, cho nên hai người trực tiếp đi vào động phủ cũng không có gì ngăn cản.

Sơn động vừa đi vào vẫn đen thùi lùi, cũng may hai người có thể nhìn ban đêm, có thể thấy rõ cấu tạo bên trong. Sơn động rất sâu, thậm chí khi bọn họ đi được một đoạn thì xuất hiện lối rẽ, Thiệu Khiêm thả ra lực linh hồn, quả nhiên cảm giác lúc đó xuất hiện lần nữa, là lối đi bên trái.

Lần này Thiệu Khiêm còn chưa có động tác, Lăng Mặc đã kéo hắn đi về phía bên trái: "Chắc là nơi này, tóm lại cũng đã tới rồi, kiểu gì vẫn có chút trí nhớ."

"Làm sao, bây giờ không sợ chân tướng nữa?" Thiệu Khiêm không nhịn được nhạo báng.

"Sợ chứ, nhưng chỉ cần em vẫn còn bên cạnh ta, dù cho có sợ đi nữa ta cũng sẽ không từ chối." Lăng Mặc kéo tay Thiệu Khiêm lắc lư: "Ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì của em."

"Ta phát hiện bây giờ ngươi nói ngọt càng ngày càng trôi chảy rồi." Thiệu Khiêm không nhịn được cảm khái, lần đầu tiên gặp gã này, tuyệt đối không biết nói chuyện đâu, chỉ biết có hai suy nghĩ đó là ta thích ngươi, ngươi phải làm người yêu của ta.

Mà hôm nay, mấy câu thả thính nói ra rất tự nhiên, hoàn toàn không hề ngại ngùng.

"Ta chỉ nói với em thôi." Giọng nói của Lăng Mặc rất là dịu dàng, yêu chiều trong ánh mắt như muốn người ta chết chìm trong đó.

Mỗi một thế giới người yêu đều có thái độ yêu chiều này, Thiệu Khiêm sớm đã không còn đỏ mặt tới mang tai nữa, thậm chí sẽ còn liếc xéo đáp trả: "Dù ngươi chỉ dám có suy nghĩ với người khác thôi, ta cũng bóp ch.ết từ trong nôi."

Lúc hai người nói chuyện, cũng đi tới nơi sâu nhất của sơn động, trong này quả nhiên giống như Lăng Mặc nói, có một đầm nước, chẳng qua là, trong sơn động không có nước suối chảy qua, trên đỉnh cũng không thạch nhũ nhỏ nước, cho nên, đầm nước này đến tột cùng là từ đâu ra?

Thiệu Khiêm lần nữa thả lực linh hồn ra ngoài, tràn ngập cả sơn động, lúc này mới phát hiện dưới đầm nước còn một vật tồn tại.

"Lúc ấy ngươi vớt ngọc bích, cũng không xuống chút quan sát thêm?" Thiệu Khiêm đi tới bên đầm nước ngồi xuống, nước suối trong suốt thấy đáy, vật phía dưới chắc bị cấm chế che giấu, mắt thường căn bản không thể thấy.

Nhưng, với thái độ cẩn thận của Lăng Mặc, làm sao có thể hoàn toàn không kiểm tra đã rời đi?

Lăng Mặc đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khiêm, cau mày suy nghĩ một hồi rồi cho ra câu trả lời khẳng định: "Đã kiểm tra, xác nhận không có những vật khác mới đi."

"Vậy ngươi nhìn kỹ chỗ kia một chút, dùng thần thức." Thiệu Khiêm muốn dò xét, xem vật kia có phải chỉ nhận lực linh hồn hay không.

Lăng Mặc thả thần thức theo hướng Thiệu Khiêm chỉ, một hồi lâu mới lắc đầu nói: "Cũng không có phát hiện gì."

Thiệu Khiêm gật đầu, xem ra nơi này quả thật chỉ nhận lực linh hồn.

Đã như vậy, cái đó chắc cũng chỉ có thể dùng lực linh hồn mới có thể mở mới được. Chẳng qua là, khi Thiệu Khiêm thử dò xét dùng lực linh hồn đánh vào lại không cách nào di chuyển, điều này làm hắn hắn có chút không hiểu, chẳng lẽ hắn nhầm rồi?

"Không được sao?" Đúng như Thiệu Khiêm hiểu Lăng Mặc, Lăng Mặc cũng rất hiểu Thiệu Khiêm, cho nên khi thấy hắn khẽ nhíu mày đã biết xảy ra vấn đề.

"Hình như, thiếu cái gì đó." Thiệu Khiêm có chút khổ não, rốt cuộc là thiếu cái gì? Làm sao không cách nào mở ra?

Lăng Mặc nhìn Thiệu Khiêm, lại nhìn đáy đầm có vẻ trống rỗng, cuối cùng có chút bất đắc dĩ lấy ra ngọc bích đưa tới: "Nếu không, dùng cái này thử xem?"

Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, cầm ngọc bích dùng lực linh hồn bao bọc, sau đó từ từ bỏ vào trong đầm.

Ngay khi ngọc bích tiếp xúc đầm nước bắt đầu sôi trào, đầm nước vốn trong suốt dần dần chuyển thành trắng ngà, trông như thạch nhũ linh tuyền ngàn năm vậy.

Lăng Mặc và Thiệu Khiêm đã sớm đứng lên, lúc này y thật sự cảm thấy trong lòng có chút xót xa, người yêu mình muốn tìm chân tướng, y còn thuận tay đưa chìa khóa.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút không tình nguyện. Sao y lại đưa qua đơn giản như vậy chứ? Kiểu gì cũng phải kêu Tử Du hôn một cái mới đúng.

Cho nên, đây không phải là rối rắm việc mình đưa chìa khóa, mà là rối rắm tại sao không chiếm được tiện nghi?

Khi đầm nước sôi trào càng kịch liệt, Thiệu Khiêm và Lăng Mặc cũng lần nữa lui về phía sau, đầm nước vốn đang biến thành màu trắng ngà bây giờ màu sắc dần dần càng đậm, thậm chí nơi gần ngọc bích nhất lại bắt đầu biến thành đỏ nhạt, rồi sau đó đỏ thẫm.

"Cái này..." Tay áo rộng lớn của Lăng Mặc che chở Thiệu Khiêm không để nước văng trúng: "Cái này rốt cuộc là thứ gì? Lại còn có thể ngăn cách linh lực?"

Khi đầm nước bắt đầu biến đỏ, Lăng Mặc chỉ cảm thấy linh lực toàn thân như bị rút ra toàn bộ, hoàn toàn không cách nào điều động một tia linh lực để bảo vệ bản thân.

Thấy đầm nước tràn ra, y vội vàng liền dùng tay áo che chắn, đề phòng nước bắn trúng người Thiệu Khiêm.

"Không sao." Thiệu Khiêm kéo Lăng Mặc để y đứng sau lưng mình, lực linh hồn tự động chắn trước người làm bình phong che chở, đề phòng bị đầm nước quỷ dị đó chạm đến.

Nhưng vào lúc này, hai người nghe thấy trong đầm vang lên âm thanh có cái gì bị vỡ, ngay sau đó khóe miệng Lăng Mặc rỉ vết máu.

"Bị thương?" Thiệu Khiêm dùng lực linh hồn bọc lên người cả hai, khi khóe miệng Lăng Mặc rỉ máu lúc thì phát hiện, nhất thời khẩn trương quay đầu nhìn Lăng Mặc: "Ngươi làm sao vậy? Vừa rồi dường như ta nghe thấy có gì bị vỡ, chẳng lẽ..."

"Đừng lo, ngọc bích vỡ rồi." Ngọc bích là vũ khí bản mạng của Lăng Mặc, nếu ngọc bích hư hại, vậy y nhất định cũng sẽ bị cắn trả, cộng thêm hôm nay y không cách nào sử dụng tu vi, chỉ mới bị thương hộc máu thôi đã là hoàn toàn nhờ vào phúc từ lực linh hồn của Thiệu Khiêm.

Mới vừa rồi ngay khi ngọc bích tan vỡ, y cảm giác sức mạnh của Tử Du đang bao bọcở trên người mình đột nhiên xâm vào trong cơ thể, ngay sau đó chính là cắn trả do ngọc bích tan vỡ mang tới.

Cho nên, nhưng nếu không phải Tử Du che chở, lúc này y nhất định sẽ bất tỉnh.

"Vẫn là Tử Du phản ứng kịp thời, nhưng nếu không nhờ linh lực của em, nói không chừng bây giờ ta đã bất tỉnh nhân sự rồi." Lăng Mặc mượn việc mình bị thương tựa lên người Thiệu Khiêm, đầu vẫn còn cọ lên hõm cổ của hắn: "Nhờ Tử Du thương ta."

Thiệu Khiêm bị lời Lăng Mặc nói làm ngớ người: "Cái gì linh lực?"

"Cái em dùng để làm bình phong che chở chẳng lẽ không phải linh lực?" Lăng Mặc nghe giọng điệu ngu ngơ của Thiệu Khiêm có vẻ không phải giả vờ, cũng không mặc kệ tất cả nhân cơ hội nũng nịu: "Vừa rồi trước khi ngọc bích vỡ, linh lực em dùng để làm bình phong che chở có một phần tiến vào cơ thể ta, cũng chính bởi vì linh lực này, ta mới không có bị thương nặng."

Thiệu Khiêm đang muốn giải thích, thì phát hiện có hơi nóng từ sau lưng nhào tới, hắn vội vàng mang Lăng Mặc nhanh chóng né tránh.

Sau khi né tránh được nhiệt lưu, mới phát hiện hướng đầm nước ban đầu, lúc này chỉ có một miếng ngọc bích bị hư hại, cùng với hộp gấm dưới đáy đầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.