Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 58: Phong Vân Võ Hiệp Văn [9]



"Muội đi gọi cha nương." Lục Ngưng Nhi nói rồi thì chạy thẳng đi tìm cha nương nhà mình. Để lại Thiệu Khiêm cùng Trương phu nhân vẻ mặt kích động chờ trong lương đình.

"Bạch công tử, ta thật sự có thai?" Bây giờ Trương phu nhân thật sự kích động vạn phần, nàng cùng Thất ca phu thê bốn năm, vẫn không thể dựng dục con nối dõi. Chung quy vẫn do sức khỏe mình suy yếu, khó có thể thụ thai mà thôi.

Hai năm qua nàng thậm chí đã sinh ra ý tưởng cưới thiếp cho Thất ca, nhưng chung quy vẫn bị mẹ chồng cùng Thất ca ngăn cản. Nhưng nàng thủy chung đều cảm thấy rất có lỗi với Thất ca, nàng vẫn cho rằng dạo này mình ăn không ngon ngủ không ngon là do tâm sự quá nặng, vì vậy cũng không có gặp đại phu, cũng không ngờ lại mang thai.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi âm thầm thấy may mắn trong lòng, may mà mình nhất quyết đòi theo Thất ca đến Nghi Nam thành này, nếu không nói không chừng hài nhi thật vất vả mới có được cũng không giữ được.

"Tất nhiên là thật rồi." Thiệu Khiêm ngồi trước mặt Trương phu nhân ôn nhu cười nói: "Phu nhân đừng suy nghĩ quá nhiều, giữ trạng thái bình thường là được. Nhưng vừa rồi bắt mạch phát hiện thể trạng của phu nhân rất là suy yếu, nếu như không chăm sóc cẩn thận, chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm."

"Việc này... nên làm sao mới được đây?" Trương phu nhân vừa nghe vậy nhất thời cũng gấp, hài nhi này nàng trông mong mãi mới có, nếu... nếu hài nhi có chuyện bất trắc, quả thật muốn giết nàng mà.

"Đã bảo là phu nhân giữ trạng thái bình thường mà." Thiệu Khiêm nhét khăn tay của Trương phu nhân vào lòng bàn tay nàng, sau đó chuyển lực linh hồn thành nội lực đưa vào cơ thể Trương phu nhân: "Chờ Ngưng Nhi dẫn bá phụ bá mẫu trở về, ta liền kêu Lục Ngao ghi lại phương thuốc, dựa theo phương thuốc uống mấy thang nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp."

"Đa tạ công tử. Đa tạ công tử." Trương phu nhân có thể nói là mừng đến chảy nước mắt, nàng sờ bụng mình trên mặt nở nụ cười tươi. Nụ cười bí mật này ẩn chứa cả nước mắt, theo Thiệu Khiêm thấy nó đẹp tuyệt.

"A Lăng." Đến đầu tiên là Trương gia nhị thiếu Trương Kỳ, hắn vội vội vàng vàng chạy tới lương đình, cứ thế đứng bên cạnh phu nhân nhà mình, hai tay ôm hờ phu nhân nhà mình, tay kia run rẩy hoàn toàn không dám chạm vào Trương phu nhân.

Thiệu Khiêm thấy Trương Kỳ chẳng những khẩn trương tay còn trực tiếp run rẩy, môi cũng trở nên hơi trắng, hắn vội vàng đứng lên vỗ vỗ Trương Kỳ: "Ngươi hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã."

"Ta, ta không sao." Trương Kỳ không ngừng đảo quanh Trương phu nhân, mồ hôi rỉ ra trán do khẩn trương cũng không kịp lau.

Đúng lúc này mấy người đằng sau cũng chạy theo, gia chủ Trương gia cùng với phu nhân cũng mặt mày khẩn trương đi tới: "Lăng Nhi, có đúng... có đúng là..."

"Thanh Huyền nhà ta chẩn đoán ra, tất nhiên là thật rồi." Lục Ngao nghe Trương lão phu nhân nói thế thì nhất thời có chút không thích, y đi tới bên cạnh nắm bàn tay xuôi bên người Thiệu Khiêm rồi chà xát: "Thanh Huyền, vừa rồi có người nói muốn làm mai cho ta, bị ta đuổi chạy rồi."

Cho nên, nể mặt ta ngoan như vậy, buổi tối phải ngủ chung với ta nha. Tuy Lục Ngao không có nói thẳng ra, nhưng trong mắt y đã chứng minh cả rồi.

Thiệu Khiêm cười sờ sờ đầu y không nói gì, thứ này thích được voi đòi tiên nhất, nếu như hiện tại cho y hứa hẹn gì, chỉ sợ họ ở chưa được một khắc đồng hồ, là bị thứ này lôi về phòng rồi.

"Đa tạ Bạch công tử." Gia chủ Trương gia mặt mày nghiêm túc ôm quyền nói: "Ngày khác sẽ đến cảm tạ."

"Ngài khách khí rồi. Đều là người một nhà, sao lại nói như vậy." Thiệu Khiêm vội vàng ôm quyền đáp lễ: "Chỉ cần phu nhân và hài nhi không sao, vậy là tốt nhất."

"Lời cám ơn thì vẫn phải nói." Trương lão phu nhân sắc mặt vui mừng nói: "Hai năm qua tâm tư Lăng Nhi càng ngày càng trầm lắng, ta có tâm khuyên giải, nhưng cũng không cách nào chân chính đi vào lòng nàng. Bây giờ nàng có con, việc này đối với Trương gia ta mà nói, quả là thiên đại hảo sự."

"Vậy Thanh Huyền liền chúc mừng trước." Thiệu Khiêm cũng ý cười đầy mặt: "Ta liền cùng Lục Ngao về phòng viết phương thuốc, một lát sau sẽ kêu Lục Ngao mang đến, còn phải nhờ lệnh công tử đi trước lấy thuốc."

"Đây là tự nhiên." Trương Kỳ vẫn lo cho phu nhân nhà mình nghe vậy vội vàng lên tiếng trả lời, thuốc này tự nhiên là do hắn đi lấy, người ngoài đi hắn lại không yên tâm.

Thiệu Khiêm hành lễ với mấy người này rồi mới dẫn theo Lục Ngao vẫn túm đai lưng của hắn trở về. Thử này đúng là không cần mặt mũi, không để ý tới y, là vẫn túm đai lưng của mình, ngay trước mặt mọi người, có biết xấu hổ hay không vậy?

Trở về phòng, đóng cửa phòng Lục Ngao liền quấn lên người Thiệu Khiêm: "Thanh Huyền, vừa rồi người đều không để ý đến ta."

"Đứng lên cho gia." Thiệu Khiêm đẩy đẩy đầu Lục Ngao: "Ngươi cũng không nhìn xem ngươi nặng bao nhiêu? Suốt ngày leo lên người ta, nếu để người ngoài nhìn thấy, thì biết làm sao đây?"

"Người ngoài nhìn thấy thì nhìn thấy." Y cứ thích kề cận bạn đời nhà mình đó thì sao? Có bản lĩnh thì các ngươi cũng dính đi.

Thiệu Khiêm cảm thấy hai năm qua da mặt thứ này càng ngày càng phát triển rồi. Lúc đầu chỉ dám móc ngón tay hắn lúc không có người, sau đó lại ngay trước mặt mọi người mà dám kéo tay hắn. Bây giờ hay rồi, đã không thèm để ý đến chuyện mắc lên người mình có bị nhìn thấy hay không nữa rồi.

"Đừng có quậy nữa." Thiệu Khiêm đi tới bàn bên cạnh nói với Lục Ngao: "Nghiền mực cho gia."

"Việc nặng thế này phải để cho tiểu nhân." Lục Ngao rất là vui vẻ mài mực cho Thiệu Khiêm, nhìn ngón tay trắng nõn của hắn cầm cán bút màu đen mà nhịn không được chảy nước miếng: "Thanh Huyền, đêm nay..."

"Ngươi lăn ra ngoại thất mà ngủ." Nhận thấy y đang nhìn chằm chằm tay mình, Thiệu Khiêm cũng biết thứ này muốn làm cái gì. Nghĩ trước đây y kêu mình...

Nghĩ đến thứ không nên nghĩ, tay Thiệu Khiêm run lên, viết sai một nét. Hắn vội vàng bỏ giấy Tuyên Thành, một lần nữa trải tấm khác. Quả thật ở chung lâu với Lục Ngao, ngay cả tư tưởng của mình đều trở nên không được nghiêm túc.

Lục Ngao vẫn quan tâm Thiệu Khiêm, bây giờ thấy sắc mặt hắn ửng hồng, cộng thêm viết sai chữ...

Cái thứ da mặt dày này, trực tiếp đi tới sau lưng Thiệu Khiêm, đẩy cái ghế sau lưng Thiệu Khiêm qua một bên, đôi tay ôm eo hắn, hạ thân khẽ đẩy đẩy: "Thật sự muốn ta ra ngoại thất ngủ?"

Động tác viết chữ trên tay Thiệu Khiêm khựng lại, sau đó tốc độ viết nhanh hơn. Bây giờ tên này không chỉ da mặt dày nữa, nói chuyện cũng bỉ ổi không ít.

Lục Ngao kề vào lỗ tai hắn cười khẽ hai tiếng, hàm răng khẽ cắn vành tai Thiệu Khiêm, nhìn lỗ tai nhạy cảm của hắn trở nên đỏ bừng: "Thanh Huyền, ta nhớ ngươi."

Ngày nào họ cũng gặp nhau, chữ "nhớ" này rốt cuộc nhớ nơi nào, tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Thiệu Khiêm để trang giấy đã viết xong qua một bên để khô mực, sau đó xoay người lại một tay ôm cổ Lục Ngao, tay kia từ ngực y từ từ trượt xuống: "Nơi nào nhớ ta?"

"Toàn thân đều nhớ ngươi." Lục Ngao hô hấp dần dần trở nên nặng nề theo tay của Thiệu Khiêm tay, cơ thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng. Khi y sắp không nhịn nổi định áp đảo Thiệu Khiêm...

"Lăn đi truyền tin cho gia." Thiệu Khiêm vỗ vỗ má Lục Ngao: "Ban ngày ban mặt đã tuyên dâm, ngươi giỏi lắm."

"Thanh Huyền..." Lục Ngao ôm Thiệu Khiêm không chịu buông tay, hạ thân còn không hết hy vọng cọ xát Thiệu Khiêm: "Ta khó chịu."

Thiệu Khiêm bị y cọ đến mức sắc mặt hồng hồng, sau đó trong miệng thốt ra hai chữ: "Nhịn."

Lục Ngao cố sống bám lên người Thiệu Khiêm không chịu đi: "Nhịn lâu, không tốt cho sức khỏe."

"Đi đưa cho Trương phu nhân trước đã." Thiệu Khiêm đưa phương thuốc đã hơ khô cho Lục Ngao: "Nếu không, ngươi cứ nhịn luôn đi."

Lục Ngao cân nhắc một chút, cuối cùng có hơi không tình nguyện đi đưa phương thuốc: "Ngươi chờ ta trong phòng."

"Nhanh đi." Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Lục Ngao: "Ta chờ ngươi trong phòng."

Lúc này Lục Ngao mới vui vẻ ra mặt, chờ sau khi cơ thể ổn định lại, mới rời khỏi nội thất đi đưa phương thuốc.

Thiệu Khiêm thấy Lục Ngao đi rồi thì nhịn không được cười lên, ta chỉ nói chờ trong phòng, cũng không nói làm những chuyện khác. Vừa vặn hôm nay thấy có hơi mệt, liền nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

Chờ Lục Ngao đưa tin xong, vội vàng trở về phòng, thì thấy Thiệu Khiêm đã nằm trên giường ngủ say sưa.

Lục Ngao nhìn người đang ngủ say ánh mắt đều là ai oán, đã bảo là chờ mình trong phòng mà, sao lại tự ngủ trước?

Cơ mà, thấy ái nhân đang ngủ say, tất nhiên y sẽ không tự ý đánh thức hắn. Nhưng thấy hắn ngủ say sưa, Lục Ngao vẫn dư thừa tinh thần cũng thấy có hới buồn ngủ, cởi ngoại sam ra, thả nhẹ tay chân thận trọng nằm bên cạnh Thiệu Khiêm.

Y vừa nằm xuống, Thiệu Khiêm đã ngủ say liền tự nghiêng mình về phía y, Lục Ngao cẩn thận ôm cả vai hắn, điều chỉnh vị trí, để hắn gối lên ngực mình.

Trong lúc mơ hồ, nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc, ý thức của Thiệu Khiêm lại lần nữa chìm vào cơn ngủ mê, ngươi vẫn ở đây, thật tốt.

Lục Ngao nghe hô hấp của hắn nhẹ nhàng, hai tay ôm chặt Thiệu Khiêm, cũng nhắm mắt ngủ, giữa thiên địa, có thể cùng bầu bạn bên người, chính là sự ban ân lớn nhất mà ông trời dành cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.