Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 70: Đô thị sủng nịch văn [10]



Đồng thời khi Ngu Dương chạm lấy Thiệu Khiêm, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có hơi ấm áp, tựa hồ có cái gì thoát khỏi cơ thể y, tiến vào cơ thể Hứa An.

Lúc đầu sau khi linh hồn lực của Thiệu Khiêm rời khỏi cơ thể, liền rơi vào hôn mê, hắn cũng giống Ngu Dương, ý thức tiến vào một nơi kỳ quái. Hắn chỉ cảm thấy dường như mình có thể nghe được thấy âm thanh thủy lưu chuyển động, còn có một giọng nói cứng ngắc đang nói cái gì đó, nhưng hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng, lại không cách nào nghe giọng nói này đến tột cùng đang nói gì.

Ngay sau đó, hoảng sợ, tuyệt vọng, chán ghét, điên cuồng...

Có thể nói, tất cả tâm tình trong cuộc sống dường như hắn đều ôn lại một lần, vừa giống như hắn đang giao đấu với ai đó, vừa giống như bị người áp chế, không thể nào hành động dù chỉ phân nửa...

Về sau nữa, hình như có cái gì rời khỏi cơ thể, hắn chỉ thấy cảm giác này đau đớn như linh hồn bị xé rách, làm hắn muốn nằm lăn lộn rống giận trên mặt đất. Nhưng, cuối cùng hắn lại không có biện pháp nói ra, dường như có người nắm chặt tất cả của hắn trong tầm tay.

Mà có cái gì, tựa hồ xông vào thức hải của hắn, dường như muốn làm gì bên trong. Vậy, mình lại làm cái gì đây? Vì sao nghĩ không ra?

Thiệu Khiêm rất muốn tìm đoạn ký ức đó trở về, nhưng hắn vẫn không cách nào đi tới nửa bước. Trong lòng có chút chua xót, có chút khó chịu, lại không cách nào làm ra bất kỳ động tác gì. Cảm giác hữu tâm vô lực này, quả thật khiến người ta rất tuyệt vọng.

Khi hắn đang hoang mang đứng trong bóng đêm, cảm giác ấm áp trơn tru như nước chảy bao lấy đầu hắn, sau đó sức mạnh kia càng ngày càng nhiều, bao bọc lấy hắn trong đó, làm cho hắn ở trong xúc cảm này bất ngờ đi ra ngoài.

"An An, em tỉnh rồi." Ngu Dương vội vàng vịn chặt vai Thiệu Khiêm nói: "Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không?"

"Em... không sao..." Thiệu Khiêm cảm thấy mắt có hơi mờ, hắn nhìn không rõ nơi mình đang ở, chỉ có thể thông qua đường nét đại khái, nhận ra người đó là Ngu Dương.

"Xảy ra chuyện gì?" Một lúc lâu sau, mắt Thiệu Khiêm mới khôi phục trở lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương có hơi đau thở dài: "Sao lại vô cớ ngất xỉu?"

"Không biết." Ngu Dương lắc đầu: "Bác sĩ nói, không có gì đáng ngại, nhưng lại không thể tra ra nguyên nhân hôn mê cụ thể."

Thiệu Khiêm nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, hắn gật đầu biểu thị đã biết. Lục linh hồn là một loại sức mạnh rất thần kỳ, trên mỗi thế giới, hắn đều có thể nhận được một điểm lực linh hồn, sau đó luyện hóa nó để sử dụng. Nhưng, xưa nay hắn lại không biết, sức mạnh này rốt cuộc đến từ đâu, vì sao hắn có thể sử dụng.

Đối với sức mạnh huyền diệu khó giải thích này, Thiệu Khiêm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Hệ thống hoàn chỉnh sẽ biết khởi nguồn của sức mạnh này, nhưng bây giờ hệ thống đã bị hắn cắn nuốt một nửa rồi, muốn tra cũng không thể nào tra được.

"An An, chờ lát nữa kêu bác sĩ kiểm tra toàn diện, Trương Ấn nói khóe miệng em đột nhiên chảy máu." Ngu Dương sờ trán Thiệu Khiêm, cũng không có dấu hiệu nóng lên, chân mày y nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con muỗi: "Nếu không kiểm tra, anh lo lắm."

"Không sao cả." Thiệu Khiêm kiên trì xuống giường, dù sao cho dù kiểm tra một lần, cũng không kiểm tra được gì. Còn không phải uổng tiền à.

"An An..." Ngu Dương còn muốn nói tiếp, nhưng y còn chưa nói ra, đã bị Thiệu Khiêm ngắt lời: "Mà anh đó, bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ cũng nói không có việc gì." Ngu Dương cũng có chút khó hiểu, lúc y mất đi ý thức, chắc là tiếp xúc cái gì kỳ quái. Nhưng, chung quy vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc là cái gì.

Nhưng, hai loại tâm tình trong lòng, cũng làm cho y ghi sâu trong lòng, thậm chí cảm thấy, sau này phải trông chặt An An nhà y, tuyệt đối không thể cách xa mình nửa bước.

"Anh xem, bác sĩ đều nói không có việc gì. Chúng ta trở về đi." Thiệu Khiêm cầm áo khoác lên mặc vào: "Mang giàu của anh vào."

Hóa ra, vừa rồi lúc Ngu Dương chạy tới, vốn dĩ chưa kịp mang giày, mà là trực tiếp dùng chân trần chạy tới.

Ngu Dương lại không thấy có gì mất mặt, y nhìn chân của mình, sau đó mặt không đổi sắc kéo Thiệu Khiêm trở về phòng bệnh, sau khi mang giày mặc áo khoác tử tế rồi, kêu Trương Ấn đi làm thủ tục xuất viện.

Trương Ấn hai nam nhân luôn nắm tay mặc kệ thời gian địa điểm này quả thực không biết nói cái gì cho phải. Chưa nghe câu "xà nẹo mau xù"? Hai người ngày nào cũng cho cẩu độc thân ăn cơm chó như thế, sẽ bị sét đánh.

Nếu như Thiệu Khiêm nghe được, nhất định không nói hai lời liền phản bác, hắn chỉ nghe nói chia rẻ uyên ương sẽ bị sét đánh, chưa từng nghe tú ân ái sẽ bị sét đánh.

Ngày hôm nay có lẽ vận may của Thiệu Khiêm và Ngu Dương không được tốt cho lắm. Họ vừa xuống sảnh lầu một bệnh viện, liền thấy một nam nhân ôm bụng một cô gái bụng hơi to đi tới.

Nam nhân kia nhìn thấy Thiệu Khiêm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên xấu xí hết sức, gã đi mấy bước tới trước mặt Thiệu Khiêm, chỉ vào mũi hắn rồi mắng to: "Mẹ mày Hứa An, bố mày thấy mày tội nghiệp nên cho mày công việc, ai ngờ mày lại hại bố mày. Quán bar của bố mày đã bị phá ba lần rồi, bây giờ phí sửa chữa cũng tốn hết mấy trăm ngàn."

"Anh là ai? Tôi biết anh?" Thiệu Khiêm khẽ ngẩng đầu, ra vẻ hất mũi nhìn người: "Tránh ra cho tôi."

Ông chủ quán bar thấy bộ dạng này của Thiệu Khiêm nhất thời càng tức hơn nữa, gã đưa tay định nắm cổ áo Thiệu Khiêm, chỉ là, nam nhân tướng tá cao to đứng ngay bên cạnh, có thể cho gã được như ý?

Tay còn chưa chạm vào Thiệu Khiêm, đã bị Ngu Dương nắm lấy: "Bàn tay bẩn này, cũng dám chạm vào hắn?"

Ông chủ quán bar vừa gặp Thiệu Khiêm đã bị lửa giận làm váng đầu. Trước đây tìm mấy tên côn đồ muốn cho Hứa An một chút giáo huấn. Kết quả thì sao? Đám côn đồ bị người xử không nói, tên kia côn đồ còn giật của gã một khoản tiền.

Gã đang nghĩ ngợi biện pháp khác để tìm Hứa An gây phiền phức, kết quả gã còn chưa kịp hành động, con đàn bà này liền ưỡn cái bụng qua đây nói là mang thai con hắn.

Đúng là tấu hài, có lần nào gã không dùng bao? Còn làm cho một cô gái mang thai như vậy? Vốn chỉ muốn dẫn cô gái này qua đây kiểm tra, thuận tiện hỏi bác sĩ xem có thể giám định AND hay không. Không ngờ, vừa vào sảnh bệnh viện, liền thấy tiện nhân Hứa An này.

"Con mẹ nó mày là ai? Tao nói thật cho mày biết, tiện nhân Hứa An kia thiếu tao không ít tiền, hôm nay tao phải tính sổ với nó." Giọng của ông chủ quán bar rất lớn, thế cho nên không ít người trong bệnh viện đã chỉ trỏ vào họ. Lễ tân bệnh viện đã gọi cho bảo vệ, sợ mấy người này làm ầm lên.

Cô gái đi cùng ông chủ quán bar có lẽ cảm thấy hơi mất mặt, liền nhích dần dần sang một bên, chắc là không muốn ở gần nam nhân này quá.

Ngu Dương trực tiếp dùng đầu ngón tay của mình làm gãy ngón tay ông chủ quán bar, chợt nghe xoạt xoạt một tiếng, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

"Xảy ra chuyện gì?" Bảo an bệnh viện cũng chạy tới, mấy người đi đến, thấy nam nhân ngồi xổm dưới đất ôm tay kêu rên, nhìn lại Ngu Dương mặt không chút biểu cảm đứng đó, sắc mặt đều có chút khó coi: "Tiên sinh, nơi này của chúng tôi là bệnh viện, bệnh nhân đều cần có một không gian yên tĩnh, nếu có vấn đề riêng, mời đi ra ngoài giải quyết. Nếu như mấy vị vẫn còn làm ồn ở bệnh viện, chúng tôi chỉ có thể mời đồng chí cảnh sát đến đây."

Ngu Dương mà có thể bị mấy người này hù à? Tất nhiên là y liếc đội trưởng an ninh, sau đó dung cằm chỉ nam nhân vẫn còn đang kêu rên: "Người này, vừa rồi vẫn cứ khiêu khích chúng tôi, loại cặn bả mới vào bệnh viện liền la to, tuyên bố muốn tìm người ta tính sổ, tôi còn không thể ra tay dạy dỗ?"

"Đại ca, làm sao vậy?" Trương Ấn làm xong thủ tục liền phát hiện bên này vây quanh một đám người, Ngu Dương thân hình cao lớn, gã từ thật xa đã có thể nhìn thấy đại ca nhà mình hình như đang đứng chính giữa?

Trương Ấn vội vàng đẩy đám đông ra đi tới, có chút không hiểu nhìn mấy người bảo an đang đối lập với Ngu Dương: "Nếu không được, lên xe chờ trước? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh đã tới, vậy anh xử lý đi." Ngu Dương thẳng thắn kéo Thiệu Khiêm định đi, y mới vừa đi được hai bước, ông chủ quán bar ngồi xổm dưới đất kêu rên bất ngờ đứng lên, sắc mặt dữ tợn rống giận: "Mày cố ý đả thương người, tao muốn tố cáo tụi bay."

"Tiên sinh, nói phải để ý chứng cứ." Trương Ấn cười híp mắt ngăn ông chủ quán bar: "Anh nói đại ca của tôi cố ý đả thương người, anh bị thương cho nào? Cho tôi nhìn thử."

Ông chủ quản bar đưa ngón tay bị sưng lên trước mặt: "Hắn đều bẻ gãy đầu ngón tay tôi rồi, đây chẳng lẽ không phải là cố ý đả thương người?"

Trương Ấn trực tiếp nắm tay ông chủ quán bar, sau đó lại bẻ cái nữa: "A, thật ngại quá, đại ca nhà tôi dùng sức hơi lớn, không cẩn thận làm ngón tay tiên sinh trật khớp. Đây là một nghìn tệ, coi như là đại ca tôi bồi thường."

Trương Ấn lấy ra một nghìn tệ trực tiếp nhét vào ngực ông chủ quán bar: "Ngài cứ làm việc của mình đi, tôi còn có việc."

Ông chủ quán bar thật sự bị chuỗi phát triển chọc tức cho sắc mặt tái xanh, gã móc một nghìn tệ trong áo định ném ra đất, nhưng cuối cùng tay vẫn không buông, gẫ giơ lên buông xuống hai ba lần, cuối cùng cuộn tiền nhét vào túi.

Cô gái kế bên nhìn hành động của gã sắc mặt thật sự khó coi, có một nghìn tệ, anh cũng không cảm ngại mà bỏ vào túi mình? Trước đây thấy gã ra tay hào phóng, không ngờ lại là một kẻ keo kiệt như thế.

Xem ra lại là đồ bỏ, vẫn nên tìm cho con một người cha khác thôi. Người đàn ông như thế, khẳng định cũng không phải là thứ tốt gì.

Không thể không nói, chỉ có đồng loại mới có thể hấp dẫn đồng loại, đối với cô gái nhìn thấy những hành động của ông chủ quán bar thế này có thể trực tiếp xoay người rời đi, cũng coi là vật họp theo loài rồi.

Nhưng, ông chủ quán bar còn có thể trực tiếp thả Thiệu Khiêm đi như vậy? Khẳng định không thể. Khi nhìn thấy chung quanh có không ít người dùng ánh mắt khinh thường châm chọc nhìn mình, quả thực làm cho trên mặt ông chủ quán bar có chút phát sốt, gã liếc một cái nổi giận gầm lên: "Nhìn cái gì đó? Không thấy người bị thương à?"

"Không thấy, ăn vạ rõ ràng vậy mà." Người chung quanh thấy không còn náo nhiệt nữa, cũng giải tán hết, chỉ có mấy người trẻ tuổi lúc rời đi âm thanh nói ra "không cẩn thận" có hơi lớn mà thôi.

Ông chủ quán bar tức tới sắc mặt tái xanh, mà gã còn dám đi tìm mấy người trẻ tuổi gây sự? Trước không nói mấy người bọn họ, chỉ riêng bảo an đang nhìn chằm chằm vào mình bên cạnh, đã làm gã không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.

Nhất là khi nhìn sang cô gái cùng mình đến đây, đã không thấy đâu, oán khí tức giận trong lòng càng đạt tới đỉnh cao. Mẹ nó, con kỹ nữ này lại dám đi?

Bên này Thiệu Khiêm và Ngu Dương đã chờ trên xe rồi, không có gì mới phát sinh, Trương Ấn đã về tới rồi. Sau khi Trương Ấn ngồi lên ghế điều khiển Thiệu Khiêm mới mở miệng hỏi: "Người kia sao rồi?"

"Cho một nghìn tệ đuổi đi rồi." Trương Ấn bâng quơ cười cười: "Loại người kiểu đó, vừa nhìn là biết muốn đòi tiền."

Ngu Dương có chút không vui: "Không phải đánh gã một trận là được à, anh lại còn cho gã tiền."

"Đại ca, muốn chỉnh gã còn không dễ à? Một ngàn tệ này cho gã không lỗ đâu, về sau chúng ta phải làm cho gã nhổ ra gấp ngàn vạn lần." Tiền của Trương Ấn hắn dễ cầm như vậy? Còn nữa, hắn lại nhớ rất kỹ, tên này, lại là kẻ hồi đầu đại ca kêu hắn đi phá.

"Đừng làm quá mức." Tuy nói ông chủ quán bar này làm cho Thiệu Khiêm cảm thấy rất ghét bỏ, nhưng hắn vẫn không muốn Ngu Dương bởi vì... loại người này mà bẩn tay mình.

"Việc tôi làm, chị dâu yên tâm." Trương Ấn không biết trúng gió chỗ nào, thế mà không chút suy nghĩ thốt ra một tiếng "chị dâu".

Thiệu Khiêm nghe vậy trên mặt cũng không lộ vẻ không cao hứng, thậm chí hắn còn cười cười với Trương Ấn, sau đó hỏi: "Nghe nói Trương tiên sinh bắn súng và võ cận chiến rất giỏi?"

"Cũng tàm tạm thôi." Trương Ấn thân là vệ sĩ của Ngu Dương, tự nhiên là có chỗ hơn người. Bắn súng mặc dù hắn không thể nói là bách phát bách trúng, nhưng có thể làm hắn thất thủ thật sự đã ít lại càng ít.

Làm vệ sĩ, võ cận chiến là cái cần nhất, cũng là cái cơ bản nhất. Dù sao phải bảo vệ tốt một người, cũng không phải cứ am hiểu vũ khí nóng là được. Cho nên, kỹ thuật cận chiến của Trương Ấn cũng tuyệt đối có tên tuổi.

"Thật khéo, tôi có tìm hiểu sơ qua về bắn súng và võ cận chiến, không bằng chúng ta bàn luận xem?" Lúc Thiệu Khiêm nói câu này trên mặt vẫn hiện nụ cười xán lạn. Nhưng thật ra hắn cảm thấy không có gì cả, mà Ngu Dương bên cạnh thì lại không vui. Trực tiếp xoay mặt Thiệu Khiêm qua, sau đó khẽ hôn lên môi hắn một cái: "Đừng cười với người đàn ông khác, anh không muốn nhìn thấy."

"Anh quản thật rộng." Mặc dù Thiệu Khiêm nói như vậy, nhưng cũng không thấy phiền, hắn cứ thích cảm giác người đàn ông này dùng tất cả ánh mắt đặt lên người hắn.

Trương Ấn đã không muốn móc hai người này nữa, hắn chỉ đang suy nghĩ, mình nên ra tay làm sao, mới không khiến tâm can bảo bối của lão đại bị thương.

"Thẳng tới sân huấn luyện." Ngu Dương hất cằm với Trương Ấn kêu hắn trực tiếp trở về bang hội. Y lại có hiểu biết về kỹ năng của bảo bối nhà mình, cho nên, cũng không sợ Trương Ấn sẽ làm tổn thương bảo bối nhà mình.

Hơn nữa, cho dù có hơi thất thủ cũng chẳng sao, ở bên cạnh y, bảo bối khó tránh khỏi sẽ có một vài lần va chạm. Cho dù bây giờ bị tổn thương thật đi, về sau y báo thù cho bảo bối là được.

Cho nên, Ngu Dương đã dự tính sẵn hết rồi, nếu như bảo bối nhà y thắng, vậy tất cả đều vui vẻ. Nếu thua... thua cũng không sao, chỉ cần đừng để bị thương là được.

Nếu như lại không cẩn thận bị thương... Vậy cũng không sao, người yêu mình bị thương, thân là nam nhân ba tốt yêu người yêu, thương người yêu, tất cả để người yêu làm chủ, tuyệt đối sẽ lấy lại danh dự cho người yêu nhà mình.

Trương Ấn lái xe đằng trước, nghe vậy đường chạy phía trước liền đổi góc. Trong lòng hắn đã nghĩ xong, lát nữa vẫn nên dùng ba phần sức, dù sao cũng là "chị dâu", kiểu gì cũng phải nhường một chút.

Cũng chính là suy nghĩ như vậy, sau khi Trương Ấn bị đánh mặt mũi bầm dập, mới nhận ra, mình chỉ vì tiếng "chị dâu" kia mà gây họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.