Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 72-73: Đô thị sủng nịch văn [12-13]



Chương 72: Đô thị sủng nịch văn [12]





Tình nhận đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, ánh mắt kia của cô nàng chớp chớp rồi trực tiếp chảy nước mắt: "Ngài mắng em làm gì chứ, cũng không phải em muốn tiền của ngài."

"Cô ăn cô ở, không phải đều xài tiền của bố à?" Hồng gia kéo tình nhân ra mắng một trận. Hồi lâu sau, có lẽ là hết giận, liền bỏ tay tình nhân ra tự ngồi lên sô pha buồn bực.

"Sau này không phải ngài vẫn cầm về được sao." Tình nhân này nếu có thể tới bên cạnh Hồng gia, tự nhiên là có vài phần tâm cơ. Cô nghĩ đến họ Ngu mà Hồng gia nói, nhất thời nghĩ tới nam nhân trẻ tuổi đẹp trai hôm nay gặp ở bệnh viện. Cô nhớ, nam nhân này chính là Ngu Dương trong miệng Hồng gia.

Mà cũng không phải trí nhớ cô tốt, mà là nam nhân anh tuấn đẹp trai như không phải hàng chợ, nhìn thấy một lần, trên cơ bản liền ghi tạc trong lòng. Nếu như cô có thể nhỏ đi vài tuổi, nhất định sẽ không không danh không phận đi theo lão nam nhân như vậy đâu.


"Cô biết cái gì." Hồng gia thuận tay nhặt lên một xấp tiền lên ném vào người tình nhân, kết quả cầm lên rồi lại không nỡ ném đi, mà lại cầm trong tay sờ lên sờ xuống, bộ dáng kia, quả thực còn thân hơn con ruột của mình.

"Vâng vâng vâng, em không hiểu." Tình nhân ngồi bên cạnh Hồng gia, cũng cầm lên một xấp tiền một bên thưởng thức rồi thờ ơ nói: "Nhắc tới cũng khéo, hôm nay em tới bệnh viện tìm bác sĩ Lý, quả thật có nhìn thấy thiếu gia Ngu gia."

Động tác sờ tiền của Hồng gia khựng lại, gã quay đầu nhíu nhìn tình nhân: "Cô xác định hôm nay thấy hắn ở bệnh viện?"

"Cái này còn có thể giả bộ?" Tình nhân ném tiền lên bàn, một tay để lên vai Hồng gia đấm bóp cho gã, rồi kể hết đầu đuôi sự việc một lần.

Hồng gia nghe vậy con mắt đều sáng, gã lập tức kêu đàn em đi thăm dò người có xung đột với tiểu tình nhân của Ngu Dương là ai. Gã lại thích dùng tiểu nhân vật thế này, người như thế dễ dùng, lại có thể tạo ra tác dụng lớn.


"Bảo bối, em đúng là phúc tinh của Hồng gia." Hồng gia sắc dục bóp ngực nữ nhân: "Chờ sau này Hồng gia nhất định sẽ đối tốt với em."

"Cảm ơn Hồng gia." Gương mặt được bảo dưỡng rất tốt của tình nhân đỏ lên, giọng nói cũng mềm đi không ít. Bàn tay để trên vai Hồng gia cũng tuột xuống một ít.

Hai người này không biết xấu hổ trực tiếp lăn trên sô pha, nếu để Ngu Dương biết hộ làm chuyện này bên đống tiền, nhất định sẽ trực tiếp cầm tiền đập chết lão già khốn nạn này.

Buổi tối Thiệu Khiêm thức dậy không để ý ánh mắt ai oán của Ngu Dương, trực tiếp kêu Trương Ấn đưa hắn về quán bar. Con người Trương Ấn ấy, mau giận, nhưng cũng mau hết. Sau khi ăn no nê một bữa, tâm tư bối rối gì cũng mất hết. Đến tối, vừa nghe Thiệu Khiêm đưa hắn trở về, thì hí ha hí hửng chịu khó hơn bất cứ ai.


Đương nhiên, vấn đề bốn lạng đẩy ngàn cân này, hắn đã hỏi trên đường về một lần. Sau khi nghe Thiệu Khiêm cam đoan sau này lại tỷ thí nữa, mới chịu dừng lại.

Nhưng mà, hai người này nói chuyện vui vẻ, Ngu Dương cũng đang ngồi đằng sau lại không vui, khi thấy đề tài của hai người này vừa kết thúc, kết quả lại bắt đầu nói tới những vấn đề khác thì bùng nổ, trực tiếp nâng miếng che ngăn cách hai người.

"An An, anh cũng có cơ bụng." Ngu Dương mặt mày lạnh lùng vén áo mình lên, kéo tay Thiệu Khiêm để bên trên: "Em xem, rất rắn chắc."

"Ừm, sáu múi." Thiệu Khiêm sờ sờ vỗ vỗ đầu Ngu Dương: "Tuy anh chỉ có sáu múi, nhưng em rất yêu anh."

Câu này của Thiệu Khiêm, cũng không có nghiêm túc. Hắn cũng chỉ đang nhạo báng Ngu Dương mà thôi. Chỉ là, hiển nhiên Ngu Dương lại bị đả kích rồi, bỏ áo xuống, đầu cũng rũ thấp: "Em chờ đi, anh sẽ có tám múi."
"Thôi. Cơ mà, vận động cần số lượng vừa phải thôi." Thiệu Khiêm lại không hiểu tính tình của người này sao? Việc y đã quyết định, bất kể như thế nào đều phải áp dụng. Hắn lại không muốn người yêu mình lại vì hai múi cơ bụng mà là bản thân chịu thiệt.

"Em yên tâm." Ngu Dương ngẩng đầu cười cười với Thiệu Khiêm: "An An, hôm nay anh ngủ ở quán bar nha."

"Anh ngủ quán bar em không có ý kiến, nhưng em phải về nhà ngủ." Thiệu Khiêm cười khẽ: "Quán bar dù sao chỉ là một phòng nghỉ, không thể xem là nhà."

"Em nói đúng. Cho nên, chúng ta về nhà ở." Ngu Dương vừa nghe Thiệu Khiêm nói vậy, lập tức sửa lại. Người yêu y nói cái gì chính là cái đó, cho dù y nói chim sẻ sống trong nước, nhất định cũng đúng nữa.

Không thể không nói, hành vi càng ngày càng chân chó của Ngu Dương, thật sự cũng sắp theo kịp Tống Đạo hoặc là Nhiếp chính vương điện hạ rồi.
Cười cười nói nói cả đoạn đường cũng đã đến nhà Thiệu Khiêm, hai người kết bạn lên lầu, chỉ bỏ lại một mình Trương Ấn đứng dưới lầu ngửa đầu nhìn đèn sáng trên lầu. Chưa từng nghe nói phải bảo vệ động vật nhỏ sao? Tuy hắn có chút cơ bắp, nhưng cũng thuộc hàng ngũ cẩu độc thân mà?

Nhưng hắn dám đi quấy rối đại ca nhà mình vui vẻ? Đừng nói giỡn, tên kia rất là mang thù, hắn đã bị đánh cho một trận rồi, không muốn lại bị đánh thêm trận nữa đâu. Vì vậy, cẩu độc thân Trương tiên sinh ủ rũ cúi đầu lên xe, mặt màu ủ dột lái xe trở về, trên đường trở về còn suy nghĩ, hôm nào hắn cũng phải tìm một người tương thân tương ái, đến lúc đó cũng lắc lư trước mặt hai người này.

Mà lúc này ở một nơi khác, ông chủ quán bar chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm bị người trùm bao tải rồi, đánh một trận rồi ném ra ngoài đường. Vất vả lắm gã mới giãy giụa bò ra khỏi bao, ôm cái bụng bị đá đau trong lòng thầm mắng, để gã biết tên khốn nào làm, nhất định cũng tìm người đánh hắn một trận.
Có điều, ông chủ quán bar còn chưa đi được hai bước, lại bị mấy nam nhân áo đen cản đường, nhất thời gã sợ đến mặt mũi trắng bệch: "Các... các đại ca..."

"Hồng gia chúng tôi muốn gặp anh. Đi theo chúng tôi." Thủ lĩnh trực tiếp phất tay kéo người lên xe. Lên xe bánh mì, ông chủ quán bar thật sự sợ muốn tè ra quần, đánh người rồi chưa nói, còn muốn bắt cóc?

Chờ xe ngừng, ông chủ quán bar bị người lục soát từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không có vật phẩm nguy hiểm gì rồi mới đưa gã đến trước mặt Hồng gia.

Mới vừa hưởng thụ chưa bao lâu Hồng gia đang để trần nửa người dựa lên sô pha, khi nhìn thấy ông chủ quán bar qua đây cầm ly rượu vang bên nâng về phía người tới: "Chương tiên sinh, chào anh."

Trên đường tới đây ông chủ quán bar cũng biết mình rốt cuộc phải gặp ai, trên xe gã còn xin bảo tiêu một chai nước suối rửa mặt, dù sao gặp đại nhân vật như vậy, với bộ dạng bẩn thỉu này thì thật sự rất bất nhã.
"Hồng gia chào ngài, làm sao dám nhận tiếng Chương tiên sinh này của ngài." Ông chủ quán bar hết sức sợ sệt cúi người gật đầu: "Có thể gặp đại nhân vật như ngài, đúng là phúc đức ba đời."

"Chương tiên sinh thật khéo nói." Ngón tay Hồng gia chỉ chỗ đối diện mình mở miệng nói: "Ngồi đi. Tôi cũng không phải là người nghiêm cẩn gì, không cần khách sáo như thế."

"Cảm ơn Hồng gia." Sau khi Ông chủ quán bar ngồi xuống quả thật có chút không biết nên ứng xử thế nào, gã thẳng người hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi như học sinh tiểu học tham gia buổi họp của trường.

Hồng gia thấy bộ dạng này của ông chủ quán bar trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra là một kẻ thức thời, vậy cũng tiện.

"Nghe nói, anh và tiểu tình nhân của Ngu Dương có ân oán?" Hồng gia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ngu Dương?" Ông chủ quán bar sửng sốt, gã lại không biết ai tên là Ngu Dương. Lẽ nào Hồng gia tìm lộn người rồi? Có điều, nhân vật như Hồng gia, không tìm lộn người mới đúng. Ngay sau đó, gã nghĩ tới rồi người hôm nay làm mình bị thương ở bệnh viện.

"Hồng gia, tiểu tình nhân ngài nói có phải tiện nhân Hứa An không?" Khi ông chủ quán bar lại nói đến Hứa An, quả thật cắn răng nghiến lợi. Gã luôn cảm thấy, mình bị thương đều là do tiện nhân Hứa An giở trò quỷ. Chẳng phải dựa hơi kẻ có tiền? Gã còn cũng không tin, giữa đàn ông có thể tồn tại thiên trường địa cửu gì.

"Chắc là một người." Hồng gia vẫy tay với đàn em, kêu hắn đưa hình chụp lén đưa cho ông chủ quán bar xen: "Là bọn họ, chắc anh có biết nhỉ."

"Chính là hai tên khốn nạn này." Ông chủ quán bar thấy sườn mặt của Thiệu Khiêm và Ngu Dương cũng sắp bùng nổ rồi, gã thật sự có xung động muốn gϊếŧ chết hai người này.
"Chương tiên sinh, con người tôi ấy thích thẳng thắn, anh ghét người này, tôi cũng không thích." Hồng gia kêu đàn em mồi một điếu xì gà hút một hơi: "Kẻ ngay thẳng không nói lời mờ ám, chúng ta có chung kẻ địch, hợp tác thì sao?"

"Hồng gia, tôi chỉ là một tiểu nhân vật, đâu thể so với ngài." Ông chủ quán bar khổ sở thở dài: "Nếu có thể đối phó tiện nhân Hứa An, hôm nay tôi đâu có bị thương?"

"Chương tiên sinh không cần tự ti." Hồng gia nhếch miệng cười cười: "Tôi đối phó Ngu Dương, anh đối phó Hứa An, chỉ cần tách chúng ra, chẳng phải tốt à?"

Ông chủ quán bar nghe vậy con mắt đều sáng, gã nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy biện pháp này cũng được. Dù sao Hồng gia là ai? Lăn lộn trong thành phố R, ai không biết Hồng gia và Ngu gia? Nghe nói hiện tại Ngu gia đi tù, thành phố R hôm nay chẳng phải do Hồng gia định đoạt? Nếu ông ta nói có thể đối phó Ngu Dương, vậy nhất định có thể đi.
Hai người này rất nhanh đã đạt thành chung nhận thức, thậm chí Hồng gia còn hứa hẹn đủ thứ sau khi xong việc, tặng cho ông chủ quán bar một ít quà hậu hĩnh.

Đôi mắt mịt mờ của ông chủ quán bar đảo qua đống tiền trong phòng khách, trong lòng nghĩ, tiền trong phòng khách này, chỉ cần có thể lấy đi 1%, đã đủ cho gã tiêu dao cả đời rồi.

Hồng gia tuy không được thông minh cho lắm, nhưng dù sao đã lăn lộn trong giới vài thập niên rồi, dù ánh mắt tham lam của người này đang mịt mờ, gã vẫn có thể nhìn ra được. Hồng gia tự nhận không mẫn cảm với những người khác, nhưng đối với tiền của mình, quả thật xem trọng hơn bất cứ thứ gì. Có điều, chút đạo hạnh của ông chủ quán bar gã còn không nhìn trong mắt. Chờ xử Ngu Dương rồi, người này cũng không còn tác dụng gì nữa.
Hai ngày trôi qua trong một chớp mắt, giao dịch lần này ở một nơi khác, Thiệu Khiêm vốn muốn đi cùng Ngu Dương cùng đi, kết quả mới vừa ra cửa quầy bar, đã bị vệ sĩ bên cạnh Ngu Dương cản lại: "Hứa tiên sinh, ông chủ nói ngài theo tôi lên một chiếc xe khác, xe của ông chủ ở phía trước, lúc nào cũng có thể dùng bộ đàm liên lạc."

Thiệu Khiêm có chút hoài nghi nhìn vệ sĩ này: "Vì sao Ngu Dương không tự nói với tôi?"

"Lúc đi ông chủ rất sốt ruột, không kịp nói cho ngài, nhưng ông chủ có để lại điện thoại di động, nói là lúc nào cũng liên lạc được." Bảo tiêu dứt lời thì đưa điện thoại di động cho Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm nhận lấy mở ra nhìn, là một chiếc điện thoại di động mới, bên trên chỉ có số điện thoại của một mình Ngu Dương, hắn thử gọi, có tín hiệu, thế nhưng tạm thời không có ai bắt máy.
"Hắn bề bộn nhiều việc?" Rõ ràng đãnói hôm nay muốn cùng Hồng gia 'giao hàng', sao lại tự mình đi trước? Đừng bảo sợ mình đi theo gặp nguy hiểm?

Nghĩ tới đây sắc mặt Thiệu Khiêm không thay đổi, nếu như tên này quả thật nghĩ như vậy, hắn nhất định sẽ đập chết y. Có điều, kế trước mắt vẫn đuổi theo mới được.

"Lái xe, đi tìm y." Thiệu Khiêm gật đầu với vệ sĩ: "Tốc độ nhanh nhất."

"Vâng." Vệ sĩ mở cửa xe để Thiệu Khiêm ngồi xuống. Gã thì tới ghết điều khiển, cho xe chạy rời khỏi đầu hẻm quán bar.

Lúc này Thiệu Khiêm đã kêu hệ thống truy tìm vị trí của Ngu Dương, khi xác nhận y đang chạy về nơi giao dịch thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, hắn cũng xác định vệ sĩ có vấn đề, hắn nhìn hướng đi, căn bản không phải hướng Ngu Dương đi.

"Anh xác định là chỗ này không sai?" Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn vệ sĩ: "Sao tôi thấy đường đi không đúng?"
"Chúng ta đi trang trại trà Thắng Lợi." Tuy giọng nói của vệ sĩ nghe trấn định, kì thực lòng bàn tay đã toát không ít mồ hôi, gã lái xe rất nhanh, sau đó dùng kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Thiệu Khiêm: "Ông chủ nói, trước tiên ngài cứ chờ ở trang trại trà Thắng Lợi, chờ ông chủ làm xong việc, thì chúc mừng với ngài."

Thiệu Khiêm cũng không nói gì, chỉ là tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn cũng phải nhìn xem, người này rốt cuộc muốn diễn trò khỉ gì. Nếu gã định bắt cóc mình, vậy chỉ có thể nói mắt nhìn của gã kém lắm.

Rất nhanh đã đến trang trại trà Thắng Lợi, sau khi Thiệu Khiêm xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của trang trại trà, rồi gật đầu với vệ sĩ: "Vào thôi."

"Vâng." Vệ sĩ thấy Thiệu Khiêm tự động đi vào, nét ngoan lệ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, hôm nay gã sẽ khiến tên trai bao này không ra được trang trại trà Thắng Lợi.
Chương 73: Đô thị sủng nịch văn [13]





Sau khi Thiệu Khiêm xuống xe, đã vận dụng lực linh hồn đến cực hạn, chung quanh quả nhiên co người mai phục, hơn nữa không chỉ một người. Xem ra, người này vẫn để ý đến mình nhiều lắm?

Vệ sĩ dẫn Thiệu Khiêm vào phòng trà, khi nhìn thấy ông chủ quán bar ngồi bên trong thì nhíu mày: "Không phải đã nói, kêu tôi chờ Ngu Dương ở đây?"

"Cậu thật sự cho rằng để cậu qua đây chờ Ngu Dương đó à?" Ông chủ quán bar nhe răng cười: "Hứa An, hôm nay cậu đã rơi vào trong tay ông đây rồi, cậu hãy từ từ mà chịu đựng."

"Ây da, tôi cũng hơi sợ rồi đó nha." Thiệu Khiêm lui lại hai bước, mắt đảo qua vệ sĩ đã khóa cửa phòng, nói với ông chủ quán bar đã đứng lên: "Sao, các người muốn đánh nhau hay gì? Nơi này có camera đó."

"Camera đã bị tắt từ lâu rồi." Vệ sĩ cởϊ áσ khoác ra, phun một bãi đờm xuống đất: "Con mẹ nó, bố mày theo Ngu Dương nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy."
Với sự hiểu biết của Thiệu Khiêm về Ngu Dương, y không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với anh em: "Con người Ngu Dương luôn ân oán rõ ràng, chỉ cần anh không làm gì có lỗi với anh ấy, anh ấy cũng không có khả năng có lỗi với an hem."

"Anh em?" Vệ sĩ cười nhạt: "Xem tao là anh em, còn có thể đập nát hai tay của em vợ tao? Nếu không phải vì hắn, em vợ có tao có thể không cấp cứu kịp thời mà bị phế hai cánh tay?"

Thiệu Khiêm nghiêng đầu quan sát vệ sĩ từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Em vợ của anh là ai? Ngu Dương biết không?"

Vệ sĩ kia nghẹn họng, em vợ gã có xuất hiện trước mặt Ngu Dương bao giờ đâu? Sao Ngu Dương có thể biết em vợ gã? Nhưng cánh tay của em vợ gã bị Ngu Dương phế đi thì không sai vào đâu được.

"Xem ra bản thân anh đã có đáp án." Thiệu Khiêm thuận tay kéo ghê ngồi xuống, hắn cười nhạt nhìn vệ sĩ: "Trước đây có lưu manh tới quán bar của tôi gây sự, anh nói xem có nên đánh không?"
"Đã không còn gì để nói. Cánh tay của em vợ tao bị phế là sự thật. Hôm nay tao cũng phải phế cánh tay của mày, để mày nếm thử sự thống khổ của em vợ tạo." Tuy vệ sĩ cao lớn thô kệch, cũng là một người vợ quản nghiêm, mấy ngày nay cô gái kia cứ suốt ngày khóc lóc bên tai gã, em vợ lại nằm trong bệnh viện kêu rên, chuyện này làm cho vệ sĩ thật sự rất phiền lòng.

Nhưng lúc này, Hồng gia tìm tới gã, nói là sẽ chữa trị cánh tay cho em vợ gã, đồng thời sẽ cho gã một số tiền lớn, đến lúc đó gã dẫn người nhà cao bay xa chạy là được.

Không thể không nói, vệ sĩ động lòng, nếu gã có tiền, còn bị con đàn bà kia nắm ở trong tay? Chờ mình có tiền, trực tiếp cao bay xa chạy, còn quan tâm thằng em vợ chỉ biết gây họa với con đàn bà như cọp mẹ kia nữa?

Vệ sĩ đồng ý yêu cầu của Hồng, đồng thời dựa theo yêu cầu của Hồng gia lừa hai người Ngu Dương và Thiệu Khiêm. Mới có một màn hôm nay.
Tuy bên này Thiệu Khiêm đang đọ sức với ông chủ quán bar và vệ sĩ, kì thực lại kêu hệ thống quan tâm nhất cử nhất động của Ngu Dương, thấy y đến nơi, đồng thời gặp Hồng gia rồi, mới không có tâm tư đọ sức với cùng vệ sĩ và ông chủ quán bar.

"Mấy người thế nào tôi mặc kệ. Bây giờ tránh ra cho tôi." Thiệu Khiêm đứng dậy lạnh lùng nhìn vệ sĩ.

"Hứa An, mày ngang ngược cái gì?" Ông chủ quán bar âm ngoan cười cười: "Ngày hôm nay, mày đã đến rồi thì đừng hòng ra ngoài."

Thiệu Khiêm cũng lười quan tâm hai người kia, hắn nhìn một cái, hơi nhún chân nhảy lên đá về phía vệ sĩ, vệ sĩ kia quả thật không thể ngờ Thiệu Khiêm lại có kỹ năng nhanh nhẹn như vậy, nhất thời có chút luống cuống tay chân đỡ đòn.

Cái lần Thiệu Khiêm và Trương Ấn luận bàn thì vệ sĩ vừa vặn xin nghỉ, chờ khi gã quay về, vẫn chưa gặp Thiệu Khiêm thêm lần nào, tự nhiên cũng không có ai nói Thiệu Khiêm lợi hại gì gì đó trước mặt gã. Điều này cũng trực tiếp dẫn tới, người này không biết Thiệu Khiêm giỏi võ.
Vệ sĩ này ngay cả Trương Ấn cũng không đáng xách dép, chớ đừng nhắc chi Thiệu Khiêm. Không được mấy phút, đã bị Thiệu Khiêm đá bất tỉnh dưới đất.

Ông chủ quán bar từ khi Thiệu Khiêm ra tay thì mắt đều nhìn thẳng, Hứa An này đánh nhau nhanh nhẹn như vậy từ lúc nào thế? Vậy... vậy bây giờ có thể làm gì đây?

Thiệu Khiêm hoạt động cổ tay, đi tới trước mặt ông chủ quán bar, giơ ngón giữa với gã, sau đó bắt đầu đánh cho một trận. Chờ Thiệu Khiêm dừng tay, gương mặt của ông chủ quán bar cũng không nhìn ra mặt mũi nữa rồi.

Sau khi đánh ông chủ quán bar ngất xỉu, Thiệu Khiêm rất dứt khoát từ lầu hai nhảy xuống. Có lẽ là Hồng gia không nghĩ tới một người được bao dưỡng như Thiệu Khiêm sẽ giỏi như vậy. Cho nên, gã cũng không có phái tay súng bắn tỉa, thậm chí người canh bên dưới, chỉ dẫn theo mấy người.
Khi Thiệu Khiêm từ lầu hai nhảy xuống, mượn mái hiên lầu một để giảm xóc, sau đó lại từ mái hiên nhảy xuống đấy. Âm thanh có người rơi xuống mái hiên rất lớn, Thiệu Khiêm đã nghe thấy có chạy sang đây. Hắn vận dụng một ít lực linh hồn lên chân, cực nhanh chạy tới bên xe, mở ra cửa xe không khóa rồi nhảy vào. Lúc những người kia chạy tới nơi, đã đạp cần ga xông ra ngoài rồi.

Thiệu Khiêm có hệ thống chỉ đường, tự nhiên bớt đi không ít đường vòng. Khi hắn đuổi tới nói, vừa lúc thấy Ngu Dương phái người kiểm tra tiền trên xe. Nhưng nhiều tiền như vậy, trong thời gian ngắn khẳng định không kiểm tra hết.

Thiệu Khiêm đến, làm cho người của song phương đều có chút khẩn trương, thậm chí có người cầm lấy vũ khí nóng nhắm ngay chiếc xe đột nhiên đến.

Ngu Dương tự nhiên nhìn ra, đây là xe của mình. Y phất tay một cái kêu người bên cạnh mình không cần khẩn trương. Quả nhiên, người bên này vừa mới buông cánh tay xuống, Thiệu Khiêm đã đẩy cửa xe đi xuống.
Hồng gia phía đối diện nhìn thấy Thiệu Khiêm, quả thật muốn đập chết mấy tên thành sự không đủ bại sự có thừa này. Ngay cả một tên trai bao cũng không đối phó được, cần tụi nó có lợi ích gì?

"Bảo bối, sao lại tới trễ như thế?" Ngu Dương nhìn thấy Thiệu Khiêm liền nở nụ cười: "Chẳng phải Tiểu Lý bảo chờ em dậy sẽ đưa em qua đây hả? Gã đâu rồi?"

"Gã ở đâu, anh còn không biết?" Thiệu Khiêm liếc xéo, hắn còn cũng không tin người này không biết ngọn nguồn sự việc. Cho dù ban đầu y không biết, sau đó điều tra cũng hiểu là tình huống thế nào. Bây giờ còn giả nai với hắn, đúng là giỏi.

Ngu Dương nghe vậy lập tức cười làm lành: "Chẳng phải anh tin tưởng thực lực của bảo bối sao?"

"Vậy thì rất là cám ơn anh." Thiệu Khiêm vỗ vỗ mặt Ngu Dương, hắn quan sát chiếc xe chứa tiền bên cạnh kỹ càng một hồi, sau đó đi tới cửa thùng chứa hàng cửa nhìn vào trong, lực linh hồn đều quét hết thùng chứa hàng.
Xe không có gì ngoài ý muốn, Thiệu Khiêm cũng yên tâm. Còn như tiền bên trong có đủ hay không, nó không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Dù không đủ, tin tưởng Ngu Dương cũng có thể moi từ tay Hồng gia.

Ngu Dương đi theo sau lưng Thiệu Khiêm, thấy hắn định để ý đến mình, trực tiếp ôm eo hắn ủy khuất nói: "Bảo bối, ta cũng vì tin tưởng em mà?"

Lực linh hồn quả thực vẫn như trước đây, khi Ngu Dương chạm vào mình liền rụt trở về, tốc độ nhanh đến mức làm Thiệu Khiêm sầu nhe răng. Nếu lực linh hồn này có thực thể, chắc hắn phải dạy dỗ một trận mới được, để nó biết, ai mới thật sự là chủ nhân.

"Cháu trai, kiểm xong chưa?" Từ sau tiểu tình nhân của Ngu Dương qua đây sau đó, Ngu Dương cũng không thèm nhìn mình cái nào nữ. Điều này làm cho Hồng gia rất rầu, bây giờ có thể nói gã là lão đại thành phố R, tiểu quỷ lông còn chưa đủ dài này lại dám bơ gã?
"Xong rồi." Thiệu Khiêm cười cười với Hồng gia: "Vậy, chúng tôi đi về trước."

"Chờ đã." Hồng gia cười nhạt: "Tiền các cậu kiểm rồi, hàng của chúng tôi đâu?"

"Tất nhiên sẽ đưa cho Hồng gia." Thiệu Khiêm gật đầu với Ngu Dương, hắn tin Ngu Dương nhất định chuẩn bị kịp.

Ngu Dương từ trong túi âu phục lấy tờ giấy A4 được gấp gọn, giao cho Trương Ấn để hắn đưa qua cho Hồng gia.

"Hồng gia mời." Trương Ấn giao tờ giấy gấp gọn cho Hồng gia, thấy gã mở ra nhìn, sau đó lại nhanh lên khép lại thì trong lòng không khỏi cười nhạt. Nếu là gã biết, mấy đường dây này, từ lâu đã bị hủy sau khi đại ca tiếp nhận, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm kêu những người khác trở về. Lúc này Hồng gia cũng lộ ra bộ mặt thật: "Thằng khốn nạn, mày tưởng bố có thể để mày đem tiền về?"
Không thể không nói, Hồng gia thật sự quá mức tự phụ. Gã cho rằng, thành phố R không ai dám lừa gã, thậm chí cũng không kiểm tra thử xem trên giấy A4 viết có đúng không. Khi nhận được thứ mình muốn rồi, đã muốn trực tiếp trừ khử đám Ngu Dương.

"Lão chó đẻ kia, ông tưởng thiếu gia không phòng bị gì sao?" Hồng gia đều đã lộ bộ mặt thật rồi, Ngu Dương còn giả vờ khép nép nữa? Y buông Thiệu Khiêm ra, chỉ thiếu chỉ vào mũi Hồng gia mũi: "Ai không biết lão già như ông không tuân thủ quy tắc? Bộ ông cho rằng tôi sẽ thành thật giao dịch với ông á?"

"Mày có ý gì?" Gương mặt hồng gia cũng thay đổi: "Mày cho tao đường dây giả?"

"Đường dây là thật." Chỉ là đã sớm bị y hủy mà thôi. Nếu y không muốn làm nghề này, tự nhiên sẽ phá hủy toàn bổ, đâu thể bán cho cái thứ đen tim đen phổi này chứ?
Hồng gia bị lăn qua lăn lại như thế, tự nhiên không thể nào tin được Ngu Dương. Gã lấy giấy A4 ra xem đi xem lại, cuối cùng lại bỏ vào túi: "Tiểu tử, nết mặt cha mày, bố không gϊếŧ mày, mày trở về với bố, bố cam đoan sẽ cho mày ăn no nhậu say."

Đến lúc đó lỡ như đường dây này là giả, gã còn có thể ép Ngu Dương nói ra sự thật, so với trực tiếp gϊếŧ hắn thì an toàn hơn.

"Lão đầu, ông muốn bao dưỡng tên này nhà tôi, cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không chứ." Thiệu Khiêm dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực Ngu Dương cười nhạt: "Hồng gia đúng là mạnh miệng thật, còn định một lướt bắt hết chúng tôi hay sao?"

"Hồng gia tự nhiên là có bản lĩnh này." Hồng gia phất tay một cái, định ra lệnh bao vây mọi người. Người Ngu Dương mang tới, đã sớm nâng vũ khí nhắm ngay trước mặt.
Đang lúc hết sức căng thẳng, điện thoại của Hồng gia đột nhiên vang lên. Gã lui lại mấy bước nghe máy, liền nghe thấy bên kia rất lộn xộn, nói vài câu mới nghe rõ, có người mang theo giấy phép tịch thu hang ổ của gã.

Lần này Hồng gia khiến thật sự luống cuống, cũng không để ý Ngu Dương và tiền trên xe, trực tiếp dẫn người vội vàng lên xe chạy về. Hang ổ kia lại là toàn bộ tài sản của gã, giá trị của nó cũng không phải thể so sánh với hơn 120 triệu này.

"Anh làm?" Thiệu Khiêm nhướng mày hỏi.

"Anh chỉ gửi cho cảnh sát một tin mà thôi." Lúc Ngu Dương nói câu này, quả thật muốn thuần lương bao nhiêu là có thuần lương bấy nhiêu, trông vô tội cực kỳ.

Nhưng Thiệu Khiêm còn bị y gạt? Tất nhiên là không. Hắn vỗ vỗ ngực Ngu Dương cười nói: "Bớt lắm mồm, kêu các anh em trở về, sau đó thông báo mọi người tới lãnh tiền."
Ngu Dương tất nhiên sẽ không cự tuyệt Thiệu Khiêm. Y kêu những người đi theo trở về. Sau đó lại thông báo các anh em trong bang hội qua đây, hơn 120 triệu này không phải số lượng nhỏ,người trong bang hội dựa theo cấp bậc đưa xuống, nhưng đến tay mỗi người đều không ít.

Sau đó Ngu Dương lại trưng cầu ý kiến mỗi người, nếu có người không muốn đi con đường này, y sẽ cho tiền đi đường tiền sinh hoạt rồi rời đi. Người ở lại y cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng có hai điều tuyệt đối không thể vi phạm, một là ma túy, hai là ép người bán dâm. Một khi vi phạm hai thứ này, thì đừng trách y trở mặt.

Người dưới quyền, mặc dù có vài người không thích bỏ hai nghề dễ kiếm tiền nhất này, thậm chí có một số người bởi vì cái này mà thẳng thắn rời đi tự lập môn hộ. Ngu Dương tự nhiên sẽ không khách sáo với những người này, chỉ cần họ dám buôn lậu ở thành phố R, cũng đừng trách y chấp hành quy định đã nói từ trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.