Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 51: Ớt tiểu thiên sứ



Tất cả thôn dân tựa hồ đều không thể tin nổi, thậm chí còn cảm thấy thực hoang đường.

Ớt đại vương thật sự rất lợi hại, chẳng lẽ còn biết trị bệnh sao?

Vết thương mà ngay cả khoang dinh dưỡng cũng không chữa khỏi, Ớt đại vương cho dù có y thuật cao siêu cũng không thể nào cứu chữa người đã sắp tử vong.

Thế nhưng vì ngại mặt mũi Ớt đại vương nên mọi người không dám biểu lộ nhiều, nhất thời sắc mặt đều có chút vặn vẹo không biết làm sao.

Chu Bách Triết liếc nhìn phản ứng của mọi người, nháy mắt nổi giận, đám người này lại không tin mình.

Thế nhưng cũng khó trách thôn dân có phản ứng như vậy, bởi vì ngay cả Áo Cổ Đinh cũng không tin cây ớt này có cách, dù sao thì khoang dinh dưỡng đã là phương pháp chữa trị tiên tiến nhất của thế giới tương lai, nếu ngay cả khoang dinh dưỡng cũng không thể chữa trị khôi phục thì người này phỏng đoán đã hết thuốc cứu.

Chu Bách Triết đen mặt, bảo người lấy tinh hạch cấp sáu cùng tất cả tinh hạch cấp thấp trong thôn mang hết tới đây.

Sau đó Chu Bách Triết nhắm mắt, quyết tâm hấp thu toàn bộ tinh hạch cấp sáu, không ít người lộ ra biểu tình đau lòng, dù sao cũng là tinh hạch cấp sáu, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, kết quả lại bị Ớt đại vương hấp thu như vậy.

Thế nhưng bọn họ không dám nói ra một câu phản bác nào, chỉ có thể thầm nghĩ, Ớt đại vương mặc dù bản tính không xấu nhưng tính tình có chút nóng nảy không dễ chọc.

Tinh hạch cấp sáu không hổ là cấp sáu, năng lượng bên trong cực kỳ nồng đậm, Chu Bách Triết tốn hai phút mới có thể hấp thu xong, cậu có thể cảm nhận được mình trở nên rất cường đại, năng lượng làm tinh thần lực của cậu nhạy bén hơn.

Quan trọng hơn là cành lá quanh người tựa hồ cũng được thay da đổi thịt, trở nên xanh biếc như ngọc, hệt như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, vô cùng xinh đẹp.

Lúc mọi người nhịn không được kinh ngạc, một nguồn sức mạnh hùng hậu từ người Ớt đại vương tản ra làm người ta sợ hãi.

"Ớt đại vương thăng cấp à?" Mọi người nghi hoặc suy đoán.

Chu Bách Triết cuộn lá cây, cảm giác mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cậu rốt cuộc... cũng thăng lên cấp năm.

Quá tốt rồi, lúc này đối mặt với trùng cấp năm, thậm chí là cấp sáu cũng có vốn liếng đối kháng, tin tưởng uy lực của bom ớt lại càng cường đại hơn.

Lúc này, trong lòng Chu Bách Triết mơ hồ có chút mong đợi.

Bất quá có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đó chính là... tiếp tục ăn tinh hạch.

Giống như ăn kẹo vậy, hết viên này tới viên khác, ngay cả thở cũng không cần, nháy mắt Chu Bách Triết đã hấp thu sạch ba bốn viên.

Mọi người nhìn nhau, không dám hỏi Ớt đại vương rốt cuộc có thăng cấp hay không...

Ánh mắt Áo Cổ Đinh ngày càng âm trầm, hai tay khoanh lại, chân mày nhíu chặt, anh thực mong đợi muốn xem xem tiếp theo cây ớt này sẽ làm gì.

Rất nhanh, Chu Bách Triết đã hấp thu toàn bộ tinh hạch, thỏa mãn ợ một cái, vội vàng kiểm tra điểm tích phân của mình.

[Tên] Chu Bách Triết

[Giới Tính] Nam

[Chủng Tộc] Ớt

[Cấp Bậc] Năm

[Trạng Thái] Một cây ớt chỉ thiên biết chạy biết nhảy còn biết nói chuyện ca hát.

[Kỹ Năng] Bom ớt (công kích); Loa (sinh hoạt)

[Tích Phân] 2657

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm điểm tích phân, toàn bộ cây ớt giống như phi thăng, vô cùng hưng phấn, quá tốt rồi, với số điểm này cậu hoàn toàn có thể mua được [Cánh Thiên Sứ].

Không ai biết vì sao Ớt đại vương lại huơ tay múa chân, mọi người căn bản không ôm hi vọng, chỉ lẳng lặng chờ đợi những người bị thương chết đi, biểu tình lại càng đau khổ hơn.

Chu Bách Triết không lên tiếng, cậu đứng trước mặt A Ngưu, giọng nói không lộ ưu tư: "Ông nguyện ý tin tưởng tôi không?"

A Ngưu ngẩn ra, gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười khổ: "Ớt đại vương, ngài đã cứu một nhà chúng tôi, bất kể ngài làm gì, tôi cũng vô điều kiện ủng hộ ngài."

Chu Bách Triết sửng sốt, sau đó hiểu ra ý nghĩa của lời này, không khỏi có chút kinh ngạc. A Ngưu trước nay cho cậu có cảm giác thật thà chất phác, thật không ngờ đối phương lại nghĩ sâu sa như vậy.

Hiển nhiên, A Ngưu thật sự cũng không tin tưởng Ớt đại vương có thể làm được, ông cũng giống như mọi người, nghĩ rằng vết thương mà ngay cả khoang dinh dưỡng cũng không chữa được thì căn bản đã hết cứu.

Thế nhưng A Ngưu mơ hồ nhận ra Ớt đại vương muốn làm gì đó nên mới nói như vậy. Cho dù không tin nhưng vì Ớt đại vương là ân nhân cứu mạng mà A Ngưu lựa chọn phối hợp vô điều khiện.

Chu Bách Triết cũng không trách A Ngưu không tin mình, dù sao trên thế giới này, cho dù là ai cũng không tưởng tượng được cậu có bàn tay vàng, cho dù là chuyện không tưởng cậu cũng có thể làm được!

Vợ A Ngưu lau nước mắt, thu hồi biểu tình yếu ớt, có chút cẩn trọng lui ra, chẳng qua ánh mắt vẫn tràn đầy tuyệt vọng, cả quá trình vẫn si ngốc nhìn A Ngưu, tựa hồ muốn khắc ghi đối phương vào lòng, vĩnh viễn không quên.

A Ngưu né tránh ánh mắt của vợ, tựa hồ rất sợ, ông sợ nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của vợ mình, ông không làm được chuyện mà người đàn ông phải làm, không thể bảo hộ vợ mình cả đời.

Tiểu Tây mặc dù vẫn là con nít nhưng trải qua nhiều chuyện nên trưởng thành hơn hẳn nhóm bạn đồng lứa, thế nhưng giờ phút này nó theo bản năng tin tưởng không có chuyện gì Ớt đại vương không thể làm được.

Ngay cả cây ớt cũng có thể nói chuyện, còn có thể mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể cứu sống cha mình.

Tiểu Tây còn nhỏ thận trọng nói: "Ớt đại vương, cha con nhất định sẽ không có chuyện, đúng không ạ?"

Chu Bách Triết trịnh trọng gật đầu, an ủi Tiểu Tây: "Đúng vậy, cha nhóc không sao, mọi người đều không sao."

Trái tim thấp thỏm của Tiểu Tây thoáng chốc buông xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đơn thuần: "Cám ơn Ớt đại vương."

Sắc mặt vợ chồng A Ngưu lại càng bi thương hơn, bọn họ không đành lòng nói cho đứa trẻ biết, điều đó căn bản không có khả năng.

Một màn trong góc này bị rất nhiều thôn dân lẳng lặng chú ý, mọi người không tin Ớt đại vương thật sự làm được, thế nhưng trong lòng lại kỳ dị dâng lên một tia hi vọng.

Lỡ như... thật sự có thể cứu thì sao?

Vì thế, mọi người ngừng thở, chờ đợi.

Chu Bách Triết có tầm mắt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, dĩ nhiên thấy hết biểu tình của mọi người, cậu run run lá cây, quyết định phải trang bức một phát chấn động hết đám người này.

Để bọn họ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!

Ngay sau đó, Chu Bách Triết quyết tâm nhấm mua [Cánh Thiên Sứ].

Sau đó một trận âm thanh dễ nghe vang lên, màn hình trong đầu tựa hồ có pháo bông nổ tung, còn có vô số đám mây, hiệu ứng cực kỳ đẹp, rất nhanh hiệu ứng tản đi, lưu lại một hàng chữ.

[Xin hỏi có trang bị hiệu ứng đặc biệt hay không?"

Chu Bách Triết nhấn [Có], sau đó chú ý tới hàng chữ rất dễ bỏ sót ở bên dưới.

[Chú Thích: Sử dụng kĩ năng mỗi giây sẽ tốn ít nhất một trăm tích phân, hơn nữa còn có hiệu ứng bên ngoài đặc biệt, lúc sử dụng cần được người chữa trị ca ngợi, chất lượng từ ca ngợi càng tốt, hiệu quả chữa trị cũng càng tốt, ngược lại sẽ giảm hiệu quả.]

Chu Bách Triết nháy mắt im lặng, sau đó tan vỡ, hận không thể kéo hệ thống ra ngoài đập một trận, cánh thiên sứ này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy, cứu người mà còn hạn chế nhiều như vậy?

Chu Bách Triết chỉ nghĩ thôi đã ngượng đỏ mặt, cứu người còn bắt người bị thương ca ngợi, ca ngợi càng dễ nghe thì hiệu quả trị liệu càng tốt, đúng là không biết xấu hổ mà.

Thế nhưng... cậu thích!

Chỉ nghe thôi đã cảm thấy đã rồi!

Chu Bách Triết thầm ho khan vài tiếng, nói với A Ngưu: "Tôi sẽ giúp ông trị vết thương."

A Ngưu cố gắng chống người nhỏm dậy, sắc mặt nghiêm nghị: "Xin Ớt đại vương làm chủ."

Chu Bách Triết gật gật đầu, bấm sử dụng [Cánh Thiên Sứ].

Mọi người nhịn không được có chút khẩn trương, giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ không thể nào tưởng tượng nổi, sau này cũng có thể mang ra khoác lác.

Một trận ánh sáng màu trắng nhu hòa từ cây ớt tỏa ra, quan trọng hơn là sau lưng nó đột nhiên mọc ra một đôi cánh trắng noãn xinh đẹp, thuần khiết hệt như lông chím.

Đôi cánh bán trong suốt không nhiễm một hạt bụi, làm người ta vô thức cảm thấy tự ti.

Đôi cánh kia quá xinh đẹp, không giống thứ nhân gian nên có.

Quan trọng hơn là trên đỉnh đầu cây ớt lại còn có một vòng sáng màu vành tỏa sáng nhàn nhạt, làm cây ớt tựa hồ lại càng trong suốt xanh biếc hơn, cứ như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, làm người ta kinh ngạc.

"Này... rốt cuộc là gì vậy?" Thôn dân há to mồm, trái tim như ngừng đập.

Chu Bách Triết có thể thấy rõ hình dáng của mình, không kiềm được cảm khái, thứ này đúng là quá đáng tiền, hiệu ứng đặc biệt không nói, ngay cả cậu suýt chút nữa cũng muốn quỳ xuống hô to: Mẹ ơi con thấy thiên sứ!

Cánh giống như một bộ phận cơ thể, Chu Bách Triết căn bản không cần thích ứng, ngay lập tức có thể nắm giữ phi hành, chậm rãi đập cánh, lẳng lặng di động giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn chúng sinh bên dưới.

Thôn dân thở dồn dập, có chút hoảng hốt nghĩ đến những câu chuyện thần thoại lưu truyền thời địa cầu cổ.

Đó chính là thiên sứ, là người thay mặt cho thần, bọn họ có hình dáng giống như nhân loại nhưng đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng như đám mây, quan trọng hơn là có đôi cánh trắng noãn xinh đẹp, hệt như cánh chim.

Vòng sáng trên đầu bọn họ đại diện cho sinh mạng cùng hi vọng, còn cả hòa bình.

Bọn họ có năng lực phi hành, ở trên đám mây trên trời, không có gì là không thể, vừa hiền lành lại xinh đẹp.

Thế nhưng...

Đó không phải chuyện thần thoại xa xưa sao?

Chuyên gia nghiên cứu của thế giới tương lai đã chứng minh thế giới này không có thiên sứ.

Vậy... vì cái gì?

Bọn họ lại thấy được thiên sứ?

Mặc dù thiên sứ này không phải hình người mà chỉ là cây ớt.

Nháy mắt đó, chủ nghĩa duy vật mà bọn họ vẫn luôn tin tưởng thoáng chốc vỡ tan tành, cảm thấy thực hoài nghi về thế giới này.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên chút kinh ngạc, kiến thức của anh rất rộng nhưng không ngờ cảm thấy khiếp sợ và bất ngờ từ cây ớt này.

Chu Bách Triết thầm ho khan vài tiếng, mặt dày nói: "A Ngưu, ca ngợi tôi đi, sau đó ông sẽ được tôi chúc phúc."

A Ngưu không nói nên lời, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, ông chưa bao giờ nghĩ Ớt đại vương ở trước mắt còn là thiên sứ!

Là sinh vật chỉ có trong truyền thuyết!

"..." Chu Bách Triết không biểu tình, cảm thấy có chút đau đầu, cậu tựa hồ đã đánh giá thấp hình tượng của mình, đối với nhân loại tương lai mà nói, thiên sứ là sự tồn tại quá khiếp sợ.

Không có cách nào, Chu Bách Triết chỉ có thể một lần nữa nhắc nhở: "Chúc phúc có thể khiến ông khôi phục hết thảy thương tổn."

Lời đã nói đến mức này, tin tưởng A Ngưu biết làm thế nào đi?

Thế nhưng A Ngưu vẫn như cũ chìm trong khiếp sợ cùng hoài nghi thế giới này.

Tiểu Tây ở bên cạnh vội vàng kéo A Ngưu, lo lắng nói: "Cha! Cha mau ca ngợi Ớt đại vương đi."

A Ngưu sực tỉnh, lấy lại tinh thần, sau khi khẳng định mình không phải nằm mơ thì chống đỡ thân mình quỳ xuống, ông có chút không biết nên làm thế nào, sau khi suy nghĩ một đống từ ngữ ca ngợi trong đầu thì lắp bắp nói: "Ớt đại vương, tôi ca ngợi người, hi vọng ngài dồi dào sức khỏe, mọc ra thật nhiều quả ớt, sang năm lại có nhiều cây ớt hơn."

"..." Chu Bách Triết tê mặt ớt, suýt chút nữa muốn đánh người.

Cậu thật sự không muốn năm sau có ớt con mọc đầy đất đâu.

Tự dưng, cậu đột nhiên nhớ tới một bài hát thiếu nhi, tôi có một, một nguyện vọng, sau khi lớn lên sẽ trồng mặt trời! Như vậy sau này có thể có rất nhiều rất nhiều mặt trời ~

...*... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.