Nhìn dáng vẻ siêu siêu vẹo vẹo của bốn cây ớt tiểu đệ, Chu Bách Triết ra lệnh: "Tới tới tới nhóm tiểu đệ, đi vài bước cho ta xem."
Những gốc thực vật này mặc dù không có tư tưởng, hơn nữa cũng không biết nói chuyện, thế nhưng điều đáng mừng là năng lực thi hành mệnh lệnh của chúng rất nhanh.
Xoay xoay động động vẫy vẫy, nhóm ớt tiểu đệ làm vài động tác khởi động đơn giản rồi bắt đầu lần đầu tiên đi bộ trong đời ớt!
Mặc dù nó chỉ là một bước nhỏ của ớt tiểu đệ nhưng lại là bước dài của cả giới ớt!
Nhóm ớt tiểu đệ xiên xiên vẹo vẹo giống như trẻ sơ sinh tập tễnh bước đi, mỗi bước đều đặc biệt gian nan vụng về, bốn cây ớt tiểu đệ cố gắng quơ quơ cành lá, hai bắp đùi rễ cây đi một bước liền run run một cái, cứ hệt như giây tiếp theo sẽ ngã quỵ xuống.
"Kiên trì a các tiểu đệ!" Chu Bách Triết thầm cổ vũ tinh thần cho bốn cây ớt tiểu đệ.
Cũng không biết có phải nghe thấy tiếng lòng của ớt lão đại hay vì khả năng điều khiển thực vật ngày càng tiến triển của Chu Bách Triết, động tác của nhóm ớt tiểu đệ dần dần không còn quá vụng về, ngược lại tiến bộ hơn không ít.
Chu Bách Triết phát hiện tinh thần lực của mình tựa hồ không giống như trước, quan trọng nhất là chỉ cần dùng ý niệm là có thể điều khiển nhóm thực vật này.
Tỷ như ý niệm vừa động muốn ớt tiểu đệ đong đưa lá cây, như vậy cây ớt này sẽ lập tức thi hành mệnh lệnh, một chút thời gian ngưng trệ cũng không có.
Cuối cùng, Chu Bách Triết lệnh cho nhóm tiểu đệ đi một vòng quanh khoảng ruộng, cuối cùng lệnh cho chúng dùng rễ cây đào đất, tự ghim mình xuống, hoàn mỹ che giấu dấu vết hành động lúc nửa đêm của chúng có thể gây ra sóng to gió lớn cho nhân loại.
Nhìn bốn tiểu đệ, Chu Bách Triết thực hài lòng run run lá cây.
Sau đó cậu lập tức sửng sốt.
Không thể tin nổi.
Cậu cư nhiên có thể điều khiển chính mình run run lá cây?
Chuyện này giống như pháo bông bùng nổ trong đầu làm Chu Bách Triết mất hết lý trí, chỉ còn lại tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, thậm chí là kích động.
Ngay sau đó, Chu Bách Triết bắt đầu thử nghiệm tất cả bộ phận trên thân thể mình, cuối cùng có chút mất mát thu được một kết quả.
Chính là trước mắt cậu chỉ có thể điều khiển nhánh chồi non đặc biệt mơn mởn trên đầu mình, có chút giống cọng tóc ngố đung đưa trong gió.
Chu Bách Triết đơ mặt ớt, cả cây ớt đều không tốt.
Khoảng thời gian mấy ngày sau đó, người nhà A Ngưu căn bản không trở về, có lẽ tình huống của đứa bé quá nghiêm trọng nên hai vợ chồng A Ngưu không có thời gian quay về nhà.
Chu Bách Triết càng chờ lại càng sốt ruột, theo lý thì Chu Bách Triết chỉ là một cây ớt chỉ thiên, hơn nữa còn mới trọng sinh tới thế giới này không được mấy ngày, sao lại nảy sinh tình cảm với nhà A Ngưu, lại còn tốt đến mức lo lắng cho họ.
Thậm chí mỗi ngày đều si ngốc nhìn con đường mòn bên bờ ruộng, chờ đến mức sắp hóa thành ớt vọng phu.
Thế nhưng...
Không quan tâm không được a.
Bởi vì cậu khát!
Cũng không biết có phải vì quá gấp gáp quên nhờ vả bạn bè hoặc hàng xóm hỗ trợ tưới nước hay người trong thôn không coi trọng loại cây trồng tiêu chỉ thiên này.
Bởi vì thông qua quan sát mấy ngày nay của Chu Bách Triết thì mọi người trong thôn rất đoàn kết hữu ái.
Thế nhưng không rõ vì sao, lâu như vậy rồi mà không có ai tới hỗ trợ chăm sóc tưới nước một chút, mỗi ngày trơ mắt nhìn nhóm chiến sĩ đi ngang qua hoàn toàn không để tâm tới đám cây ớt đã sắp chết khô.
Thực sự là quá coi thường chủng loại ớt đi?
Ớt thì sao chứ, ớt thì không phải thực vật trân quý à?
Vì sao không có ai thuận hay hỗ trợ tưới nước giùm cái, ông đây sắp chết khát rồi!
Chu Bách Triết cơ hồ nổ đom đóm mắt, thần trí có chút không rõ.
Không phải không nghĩ tới chuyện nhờ bàn tay vàng của mình giúp đỡ, thế nhưng cậu căn bản không có điểm tích phân, chỉ có thể trơ mắt nhìn những món vật phẩm trân quý trên kệ hàng mà không đụng tới được một cọng lông của nó.
Chẳng lẽ, thực sự đời ớt phải ngỏm vầy sao?
Không ngờ đời trước bi thảm bị người ta đánh lén chết, khó khăn lắm gặp được bàn tay vàng sống lại rồi tiếp tục chết vì khát, đời ớt thực sự quá bi thảm.
Kinh khủng hơn là mặt trời hôm nay lại nóng đến thái quá, nhóm cây ớt trong ruộng đều không nhịn được cuộc sống khô cằn hạn hán thiếu nước này, rất nhanh liền bày ra trạng thái dở sống dở chết.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, lá cây trên thân Chu Bách Triết đã khô kéo, cả cây ớt ỉu xìu rũ xuống, nhìn đám chiến sĩ bên kia, Chu Bách Triết nhịn không được oán giận run run chỏm tóc ngố trên đầu để phát tiết phi phẫn trong lòng!
Ai bảo thân thể cậu không thể nhúc nhích được, chỉ có mỗi chiếc lá non trên đỉnh là cựa quậy được, thực muốn tưởng tượng chiếc lá này là tay mình vươn tới tán đám chiến sĩ kia vài bạt tay.
Này thì không tưới nước cho ông chết khát này!
Này thì...
Nháy mắt, sắc mặt Chu Bách Triết cứng ngắc, không thể tin nổi.
Giờ phút này cậu rốt cuộc tin tưởng một câu nói, người.. không đúng, một khi ớt đã xui thì cho dù uống nước cũng bị sặc.
Chu Bách Triết cảm thấy lúc này mình thực sự tức tới nổ gan, cơ mà hiện giờ không có gan gì nữa, chỉ còn lại mấy quả ớt chứa đầy hột ớt mà thôi.
Chiếc lá non đáng yêu năng động của cậu...
Cả cây ớt Chu Bách Triết chìm đắm trong bi thương...
Hóa ra...
Chiếc lá non mới nhú ra giống như cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Chu Bách Triết, mấy ngày may vì phơi nắng nóng cùng thiếu nước, chiếc lá non nớt quá mức nhỏ yếu sớm đã không chống chọi nổi biến cố đáng sợ này, dần dần trở nên khô héo.
Cộng thêm vừa nãy vì quá tức giận Chu Bách Triết lại không ngừng đung đưa đung đưa, chiếc lá non còn chưa kịp nảy nở vốn đã khô héo chịu không nổi trực tiếp quặp xuống, lặt lìa treo trên đọt cây, tựa hồ chỉ một cơn gió thổi qua thì có thể cuốn nó rớt xuống.
Trái tim Chu Bách Triết căng cứng, chỉ hận không thể đánh bẹp chính mình.
Đây chính là chiếc lá duy nhất cậu có thể điều khiển a!
Lá cây a lá cây, mày ngàn vạn lần phải chống đỡ a, đừng rớt xuống a a a a.
Chu Bách Triết không ngừng cầu nguyện, khẩn trương vô cùng, chỉ sợ một trận gió thổi qua sẽ cuốn bay chiếc lá trân quý của mình.
...
Trên con đường mòn cách cổng thôn không xa có một thiếu niên thoạt nhìn chưa quá hai mươi mặc đồ chiến đấu chậm rãi đi tới, rõ ràng là gương mặt non nớt nhưng ánh mắt lại kiên nghị đến mức làm người ta không thể coi thường.
Nháy mắt có thể cảm nhận được đây là một chiến sĩ đã trải qua chém giết sinh tử.
Thiếu niên này gọi là Lý Đại Khoan, là một cái tên thực thông dụng thực bình thường, thế nhưng không có nghĩa là Lý Đại Khoan là người bình thường.
Trong thôn này, Lý Đại Khoan là một chiến sĩ trẻ tuổi có tiềm lực phát triển rất lớn, năm nay mới mười chín tuổi đã trở thành chiến sĩ cấp một, mặc dù ở tinh cầu A, chiến sĩ cấp một như Lý Đại Khoan nhiều vô số kể, không có chút nào đáng giá.
Thế nhưng ở tinh cầu nghèo khó bị liên minh tinh tế vứt bỏ này, một thiếu niên mới mười chín tuổi đã có dị năng cấp một đã có thể xem là rất có tiềm lực.
Vào lúc này, tay trái Lý Đại Khoan nắm nhẹ chuôi kiếm dị năng, mắt nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt chăm chú nhìn về phía ruộng rau ngày càng chăm chú hơn, còn có cả sát khí.
Một gốc thực vật nào đó bị ánh mắt kia soi tới theo bản năng cố gắng đung đưa chiếc lá như quơ quơ nắm đấm biểu đạt chiến ý.
Thế nhưng trong mắt Lý Đại Khoan, cái lá này... thức chướng mắt.
Nhất là khi nó rũ quặp xuống nhưng không rớt xuống hẳn mà lơ lửng dính ở đó, trong lòng Lý Đại Khoan giống như bị ghim một cây kim, mặc dù không chảy máu nhưng lại đau nhói, cơ hồ có thể hành hạ người ta đến chết.
Nội tâm Lý Đại Khoan tranh đấu kịch liệt hồi lâu, cuối cùng nhấc chân đi tới, vươn tay...
Chu Bách Triết trợn to mắt, nhìn chằm chằm tên chiến sĩ trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt.
Chẳng lẽ...
Giây tiếp theo, Lý Đại Khoan nhẹ nhàng... ngắt chiếc lá non kia xuống.
"Đấy, giờ nhìn thuận mắt hơn rất nhiều." Lý Đại Khoan nhịn không được thở phào một hơi, gãi gãi đầu rời đi.
Hơn nữa... còn thuận tay vứt chiếc lá non kia vào thùng rác.
Lưu lại Chu Bách Triết đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa kia.
Lá cây của mình... thực sự đã không còn nữa.
Ý niệm này quanh quẩn trong đầu Chu Bách Triết, sau đó bắt đầu phẫn nộ với Lý Đại Khoan!
Hái lá trên cây cậu cũng giống như chặt đứt một cánh tay của cậu a!
Chu Bách Triết phẫn nộ thầm vung vẫy cành nhánh trong lòng, thề rằng một ngày nào đó sau này nhất định phải dạy dỗ đứa bé này một bài học!
Cho nó biết dám đắc tội cây ớt thì sẽ có kết quả gì.
Đêm khuya, khi vạn vật tĩnh lặng, trong trời đất có một cây ớt không bình thường đang lên kế hoạch vượt ngục, phấn đấu tìm kiếm cam tuyền cho cuộc đời mình.
Cũng không biết có phải vì trở thành tiểu đệ của Chu Bách Triết hay không mà ớt chỉ thiên trong ruộng đều rơi vào trạng thái dở sống dở chết nhưng năm tiểu đệ của cậu thì thoạt nhìn vẫn không quá tệ.
Chỉ bị khô héo một phần ba số lá cây mà thôi.
Chu Bách Triết ra lệnh cho năm tiểu đệ đồng tâm hiệp lực hé mở một khe nhỏ trên cửa sổ nhà A Ngưu, sau đó để năm tiểu đệ chui vào tìm kiếm thiết bị tưới nước.
Sống chết của đám ớt chỉ thiên trong đám ruộng này phải trông cậy nhóm tiểu đệ.
Mặc dù Chu Bách Triết không thể nhìn thấy tình cảnh trong nhà A Ngưu nhưng cậu cũng thầm miêu tả hình dáng đại khái để nhóm tiểu đệ tìm kiếm ra thứ phù hợp.
Mặc dù không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, thế nhưng với tình huống trước mắt thì đây là phương pháp duy nhất.
Dù sao với tinh thần lực ít ỏi của cậu thì căn bản không thể điều khiển nhóm tiểu đệ tưới nước cho cả mảnh ruộng.
Chỉ chốc lát sau, một ớt tiểu đệ khiên đồ chạy tới, Chu Bách Triết kích động không thôi, vội vàng nhìn lướt qua một cái, sau đó trong lòng tựa hồ bị tạt một thau nước lạnh, cả cây ớt đều không tốt.
Mi, mi, mi!
Thực không ngờ ớt tiểu đệ này lại biến thái như vậy!
Thứ này vừa liếc mắt đã nhận ra là cái gì, rõ ràng là đồ dùng chuyên dụng của phụ nữ, hơn nữa còn nhất định là của vợ A Ngưu.
Chu Bách Triết đường đường là đàn ông con trai, ngay cả tay con gái còn chưa dám nắm, nhìn thấy thứ này mặt lập tức đỏ tới mang tai, vội vàng bảo ớt tiểu đệ mang đồ trả về chỗ cũ, trái tim ớt cũng sắp nhảy ra ngoài!