Nguy Dã muốn một số tiền lớn, hắn vốn tưởng sẽ bị Louis tạo áp lực, không nghĩ tới đối phương không hề do dự mà đồng ý.
"Đồng ý nhanh vậy à?"
"So với mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ, số tiền này chẳng đáng là gì." Theo quan điểm của Louis, khi đàm phán sợ nhất là đối phương không có yêu cầu gì, người có thứ mình mong muốn ngược lại càng dễ khống chế.
Hơn nữa --
"Chỉ có cậu là người thích hợp nhất.". Truyện Lịch Sử
Phi thuyền của Ô Chiến lang thang khắp tinh tế, không có quy luật, trên phi thuyền chỉ có đám thuộc hạ được anh ta mang theo từ tinh cầu rác rưởi, cũng không nhận thêm bất kỳ ai khác.
Nhưng qua điều tra, có một lần thuộc hạ của Ô Chiến từng mua một Omega bị người ta bán, sau khi đến tinh cầu an toàn, mới thả người xuống.
"Omega kia không bị c**ng bức. So với những tinh tặc khác, Ô Chiến chưa bao giờ dính líu đến việc buôn bán người cùng tình d*c, đối với cậu mà nói thì xem như tương đối an toàn một ít."
"Tất nhiên, này chỉ là phỏng đoán." Louis nhẹ nhàng tựa lưng trên ghế, ánh mắt mỉm cười nhìn hắn: "Tôi cho rằng với năng lực của cậu, nếu gặp nguy hiểm, bảo vệ bản thân không phải vấn đề quá lớn."
Không có ai thích hợp hơn Nguy Dã, Omega có thể sinh tồn từ tinh cầu rác rưởi tới bây giờ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chỉ có hắn mới có thể ở trước mặt tinh tặc vẫn giữ bình tĩnh ứng phó.
Nguy Dã rời khỏi phòng thẩm vấn, Louis mang theo hắn đi qua hành lang dài, hai bên là binh lính túc trực.
Nguy Dã đi ngang qua những binh lính cao lớn, trên khuôn mặt trắng nõn không có nửa điểm câu nệ, nếu như không ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, binh lính sẽ cho rằng hắn là Alpha.
Trong quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, đối với những Alpha tràn đầy huyết khí thì Omega mang đến k1ch thích không nhỏ, không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng của hắn.
Nhìn cái cổ xinh đẹp dưới mái tóc đen mềm mại, vòng eo nhỏ đong đưa, cùng với cặp chân dài bước đi đan xen, chỉ tiếc đường cong tuyệt đẹp đó bị che dưới lớp quần jean.
Đến khi Louis trầm khuôn mặt xoay người, binh lính mới đỏ mặt thu hồi đôi mắt.
"Sao vậy?" Nguy Dã không rõ người đang đi phía trước tại sao dừng lại.
Tầm mắt Louis dừng trên vẻ mặt mờ mịt của hắn, y phát hiện Nguy Dã có chút thiếu sót về ý thức giới tính, từ tinh cầu rác rưởi lăn lê bò lết ra tới, Omega giống như cỏ dại tự do sinh trưởng thành bộ dáng như này.
Sự hiểu biết về ABO của Nguy Dã chỉ ngừng ở giai đoạn quy tắc, làm hắn nhanh chóng dung nhập thế giới này, đem một người đàn ông giống hắn xem như người khác giới, thật sự có chút làm khó hắn.
Thân thể hắn lại có khuyết tật, chẳng hề phát hiện pheromone xao động chung quanh, căn bản không biết mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào.
Louis cũng nghĩ đến điều này, lại bỗng nhiên nhớ tới lúc trước hắn trốn tránh mình, tự nhiên có cảm giác thực lực được khẳng định.
Tất nhiên y không cần dựa vào Omega để đảm bảo sự tự tin, tính cạnh tranh khắc sâu trong gen khiến alpha mạnh mẽ này khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ.
Bị đối phương nhìn có chút lâu, trên mặt Nguy Dã lộ vẻ nghi hoặc, Louis tự cười nhạo ý tưởng th ô tục của mình, nói: "Không có gì, đi thôi."
Nguy Dã bị đưa tới khu vực nghỉ ngơi trong quân đội, căn phòng thuộc về Louis.
Louis đưa hắn vào, nói: "Cậu có thể tắm rửa, nghỉ ngơi trong chốc lát."
Nhờ giới tính, trên đường Nguy Dã bị bắt tới đây không phải chịu bất luận xô đẩy hay khó xử, nhưng ngồi trên chiếc ghế lạnh băng trong phòng giam nửa ngày, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Sau khi Nguy Dã bước vào phòng tắm, nghe thấy cửa phòng bên ngoài bị đóng lại.
Khăn tắm mới, còn có một bộ quần áo mới đã chuẩn bị sẵn, kiểu dáng giống với quần áo hắn mặc.
Nước ấm rửa trôi sự mỏi mệt trên người, thời điểm Nguy Dã xoa mái tóc ướt dầm dề đi ra phòng tắm, Louis không ở trong phòng.
Hắn nhìn thoáng qua bản đồ, phát hiện đối phương đang ở ngoài cửa.
Mở cửa phòng, Louis lưng dựa vào tường, một chân hơi khuỵu xuống, quân ủng đạp lên trên mặt tường sau lưng, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, mắt xanh thâm thúy đa tình: "Xong rồi sao?"
Nguy Dã dù ngốc tới đâu, cũng phát hiện sự săn sóc của đối phương.
Là cẩn thận lại có chừng mực.
Tóc của hắn còn nhiễu nước, dầu gội đầu trộn lẫn mùi hương ngọt ngào xa lạ, Louis gọi người máy quản gia giúp hắn làm khô tóc.
Nguy Dã ngồi ở trên giường hưởng thụ người máy phục vụ, trong phòng có trí não, hắn hỏi: "Tôi có thể sử dụng sao?"
"Có thể." Louis gỡ mật khẩu, đem trí não giao cho hắn liền không hề nhìn hắn, cúi đầu xử lý việc của bản thân.
Nguy Dã lên Tinh Võng giết thời gian một lát, không có việc gì làm, hắn nhập tên Louis vào ô tìm kiếm.
Vô số tin tức hiện ra.
Louis xuất thân từ gia tộc hạng nhất lâu đời, bối cảnh hùng hậu. Y còn trẻ mà đã có quân hàm thiếu tướng, có người nói là do y dựa vào gia tộc, cũng có người tán thành vì do y có thực lực, trên Tinh Võng thảo luận ồn ào huyên náo, nhưng dù như thế nào, mọi người đều thừa nhận một điều --
Y tuyệt đối là quý tộc độc thân nổi tiếng nhất Liên Minh.
Có vài Alpha nhìn thấy Omega tựa như chó nhìn thấy xương, cho rằng Omega thích kiểu người cường tráng bá đạo, nhưng lại không biết việc được chăm sóc mà không mang lại cảm giác áp bức mới là hiếm có.
Dù xuất phát từ lễ phép vẫn là xa cách, Nguy Dã phỏng đoán, Omega ở cùng Louis hẳn là sẽ rất thoải mái.
Xuất thân cao quý, đẹp trai nhiều tiền, phong độ nhẹ nhàng, quan trọng nhất chính là tôn trọng Omega.
Thậm chí trên Tinh Võng còn có rất nhiều người bỏ phiếu, Alpha mà các Omega muốn lấy làm chồng nhất--
Quán quân mấy năm liên tiếp đều là Louis.
Nguy Dã tặc lưỡi, rất có hứng thú nhìn về phía Louis, đối phương đang xem máy liên lạc, nhạy bén nhìn lại: "Có việc gì sao?"
Nguy Dã cười nói: "Thiếu tướng, thuế độc thân mỗi năm anh đóng đều không ít chứ?"
Louis vẫn chưa có Omega, Liên Minh sẽ thu thuế với Alpha trưởng thành mà không kết hôn, tiền thuế mỗi năm mỗi tăng.
"Rất nhiều người muốn giúp anh tiết kiệm số tiền này đó."
"Cậu đang xem thông tin của tôi?" Louis nhìn ô tìm kiếm trên trí não, hài hước mà cong môi, y nói: "Tôi nghĩ, tôi còn gánh nổi số tiền này."
Không bao lâu, cửa bị gõ vang, một bác sĩ đi đến. "Chính là cậu ấy?" Tầm mắt đối phương tràn đầy mới lạ và hứng thú, nhìn Louis nháy mắt: "Thế mà đem người đưa tới đây, anh nghĩ thông suốt?"
"Anh biết tôi kêu anh tới để làm gì mà." Louis không chút để ý liếc nhìn anh ta một cái, không quan tâm lời chế nhạo.
Bác sĩ thở dài, nói một câu quả nhiên, lấy ra một ống thuốc chích, bảo Nguy Dã xoắn tay áo.
Nguy Dã hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bộ điều khiển, có thể định vị, còn có thể --" anh ta làm một động tác nổ mạnh: "Oanh!"
Anh ta tấm tắc nói: "Thế mà có người gắn bộ điều khiển lên người Omega, quá bi3n thái."
Đúng vậy, thật bi3n thái. Nguy Dã nhìn về phía vị thiếu tướng ôn nhu nhiều tiền kia, sao hắn ngoan ngoãn như này mà đối phương lại không yên tâm chứ.
Đôi mắt xanh của Louis vẫn bình tĩnh, không còn gì để nghi ngờ đây là cái giá Nguy Dã phải trả cho sự tự do.
Lấy tính giảo hoạt của kẻ lừa đảo, nếu không khống chế, hắn rời khỏi đây liền sẽ chạy trốn chẳng thấy bóng dáng.
Nhìn nhau một lát, Nguy Dã bất đắc dĩ mà nhún vai, vén tay áo: "Được rồi, tôi tin tưởng thiếu tướng."
Bác sĩ đem thuốc chích có chứa bộ điều khiển nano đâm vào trong thân thể hắn, nhìn Omega ngoan ngoãn vô tội, lại bắt đầu cảm thán Louis bi3n thái.
Bị ăn ánh mắt cảnh cáo, anh ta giơ đôi tay, biểu lộ kỷ luật quân nhân: "Tôi biết, ra khỏi cửa, chuyện này liền phong ấn trong đầu của tôi."
Sau khi gắn bộ điều khiển, Louis mới dẫn hắn rời khỏi quân khu.
Louis thay thường phục, cổ áo mở hai nút thắt, thêm vài phần lỗi lạc tùy tính.
Đôi mắt xanh thẳm mỉm cười nhìn qua, quả thực như đang tán tỉnh.
Cởi quân phục, nhìn không ra y là thiếu tướng, lại giống một vị thiếu gia bất cần đời.
Trên Tinh Võng cũng có rất nhiều người nói, Louis không muốn kết hôn, là muốn phong lưu khắp nơi, tai họa càng nhiều Omega.
Nguy Dã trầm tư một lát, ở trong lòng nghiêm túc hỏi 001: "Anh nhìn anh ta."
"Nhìn cái gì?" 001 cảnh giác, nó biết Nguy Dã rất thích vẻ ngoài tóc vàng mắt xanh đầy mới mẻ của Louis.
Nguy Dã: "Anh ta là xử nam à? Thoạt nhìn như tay chơi già đời."
001: "......"
001: "Anh thề anh ta tuyệt đối là xử nam!"
Nguy Dã cười: "Anh căng thẳng cái gì? Không cần căng thẳng."
001 ho khan một tiếng, nó sợ Nguy Dã hiểu lầm mảnh nhỏ, lại sợ mảnh nhỏ liên lụy đến nó.
Đồ của Nguy Dã còn ở khách sạn, hắn muốn về lấy, Louis hào phóng nói: "Cậu cần gì, tôi có thể mua cho cậu."
Tuy rằng hắn rất thèm tiền, nhưng Nguy Dã vẫn xua tay: "Là đồ kiếm cơm của tôi, không thể ném."
Thứ giấu trong khách sạn chỉ là một túi vải bình thường, nhưng đồ vật bên trong lại không đơn giản, gồm các loại thuốc mê chỉ mua được ở chợ đen, mã hóa thân phận để thay đổi thân phận, cùng với thuốc ức chế -- phiên bản dược hiệu giảm phân nửa.
Hắn phân hoá đã nhiều năm, theo lý sớm nên tới kỳ ph@t tình, nhưng vẫn luôn chưa trải qua, nên chỉ khi cần giả làm beta mới dùng thuốc ức chế này.
Lấy xong đồ vật thì rời khỏi khách sạn, Nguy Dã theo thói quen mà mang mũ, che khuất mặt mình. Một người đàn ông Alpha đi tới, trên người mang theo mùi rượu, đi đến chỗ hắn, đối phương lại bỗng nhiên chặn đường hắn.
Nguy Dã đ è xuống vành nón: "Xin nhường đường."
Alpha bất động, cố ý lấy pheromone câu hắn, nhưng mà Nguy Dã không hề phản ứng, chỉ thấy mùi rượu khó ngửi.
Đối phương thấy thế xuy nói: "Không cảm nhận được pheromone? Thì ra là Omega cấp thấp, khó trách sẽ ở khách......"
Trong lòng gã, Omega đàng hoàng sẽ không một mình ra ngoài, còn xuất hiện ở chỗ này.
Nguy Dã cười lạnh một chút: "Sao anh không nghĩ, bởi vì anh là Alpha cấp thấp?"
"Mày nói gì?" Alpha cảm thấy mình bị vũ nhục, giơ tay bắt lấy mũ hắn, không nghĩ tới hắn lại nhẹ nhàng tránh thoát, bang một tiếng, trên tay đau nhức.
"Một cái Omega, cũng dám đánh người?" Alpha đau đến lui về phía sau hai bước, trợn mắt há hốc mồm, càng thêm tức giận, trong miệng phun ra những lời tục tĩu: "Để tao cho mày thấy sự lợi hại của tao......"
Phong trào đòi bình quyền cho Omega đã thành công nhiều năm, nhưng Alpha kiêu ngạo vẫn không phải số ít.
Nguy Dã xoa cổ tay, muốn đánh gã một trận, bỗng thấy hoa mắt, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu người nọ bị hung hăng đập lên trên tường.
Giống dưa hấu bị đập nát, bóng dáng Louis xuất hiện ở góc bên kia, vẻ mặt y lạnh lùng nói: "Không ai dạy mày phải tôn trọng Omega sao?"
Alpha kia bị áp đảo do thực lực chênh lệch, bị một bàn tay của y đè trên tường, khuôn mặt bị ép thành hình chiếc bánh, lại dùng hết sức lực giãy giụa cũng không thoát ra được.
Cánh tay có lực, đường cong cơ bắp hơi phồng lên, trong nháy mắt Nguy Dã cảm thấy y vô cùng đẹp trai.
Alpha không thể tránh thoát, mặt đỏ lên, tròng mắt chuyển động nhìn y: "Louis...... Là mày?"
Người đàn ông này xuất thân từ một gia tộc hạng nhất, ngày thường nhìn thấy Louis thì nói chuyện lịch sự, nhưng say rượu làm gã quên mất sự chênh lệch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao nào, ra mặt vì Omega này, là đang nhớ đến người mẹ đã tự sát của mày?"
Ánh mắt Louis trở nên sắc bén, lại lần nữa hung hăng đập đầu gã vào vách tường, máu tươi từ đỉnh đầu gã Alpha chảy xuống, đến cánh tay bị Nguy Dã giữ chặt: "Anh giết gã, tôi không quan tâm, nhưng anh giết gã có đáng không?"
Alpha kia đã hôn mê, lòng ngực Louis phập phồng, buông lỏng bàn tay đang nắm tóc của gã kia.
Nguy Dã nghiêng đầu nhìn y: "Lời gã nói là thật sao? Ừm, tôi tò mò hỏi một chút, anh không muốn nói thì thôi."
Louis hít sâu vài lần, sau khi bình tĩnh lại, y dừng một chút, mở miệng: "Chuyện rất đơn giản, mẹ tôi có người trong lòng, nhưng bởi vì bị đánh dấu, chỉ có thể nịnh nọt cầu hoan với cha tôi, bà ấy vì thế mà cảm thấy thống khổ."
Bản năng thể xác và cảm xúc chân thật mâu thuẫn, làm bà ấy suy sụp.
"Cho nên tôi mới nói như cậu thật tốt." Louis nhẹ nhàng lau ngón tay chạm qua đồ dơ, nụ cười lãnh đạm: "Con người nếu bị bản năng khống chế, thì cùng dã thú có gì khác đâu."
Không ngờ, người này cùng vẻ bề ngoài tương phản, hình như là người theo chủ nghĩa độc thân.
Lúc này, hắn hẳn xin lỗi vì làm đối phương nhớ tới chuyện đau lòng.
Mà Nguy Dã lại nở nụ cười, nhìn y: "Vậy xem ra, tôi mạnh mẽ hơn anh. Không biết cha mẹ là ai, không có vướng bận, cũng không cần phiền não."
Louis ngẩn ngơ, Nguy Dã cũng đã dời đề tài, hắn cúi đầu nhìn người trên mặt đất, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Tôi có thể lại đá người này một cái sao?"
Bộ dáng không tim không phổi, Louis ngẩn ngơ nhìn hắn, phụt cười một tiếng, ngực hơi chấn động.
Đây là lần đầu tiên y thoáng biểu lộ tâm tình với người khác, mở rộng cửa lòng là một việc khó, có lẽ nguyên nhân chính là vì thân phận hai người khác biệt, về sau cũng sẽ không có quá nhiều tiếp xúc, y mới không hề có gánh nặng mà nói ra.
Không thể không thừa nhận, sau khi nói xong mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn, đặc biệt là phản ứng của đối phương nằm ngoài dự đoán......
Không chờ y trả lời, Nguy Dã đã đạp người nọ hai cái, sau đó ngồi xổm xuống, tay sờ lên người gã.
"Cậu làm gì thế?"
Người trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, tay Nguy Dã duỗi tới trong túi gã, ngẩng đầu vô tội mà nhìn Louis, như muốn xin phép: "Không được sao?"
Ngón tay trắng nhỏ sạch sẽ, thủ pháp thuần thục mà lấy chiến lợi phẩm: "Tôi xem qua, ở đây không có máy giám sát."
Louis: "......"
Trong lòng kẻ lừa đảo này đúng là chỉ có tiền.