Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 115: C115: Omega chỉ muốn làm tiền 11



Căn phòng này không chỉ cản trở pheromone, còn cách âm trong không gian nhỏ hẹp này.

Phòng này cơ hồ không ai tới, giường đệm đơn sơ, Ô Chiến vội cởi áo ngoài trải lên.

Nguy Dã nằm ngửa ở trên, bị pheromone mãnh liệt của Alpha làm choáng váng hoa mắt, khó chịu mà hừ nhẹ ra tiếng.

Lý trí của Ô Chiến cơ hồ bị hòa tan, người trong lòng mềm nhũn nằm trong lòng ngực, đôi môi đỏ khẽ mở để thở, có thể nhìn thấy hàm răng trắng cùng đầu lưỡi bên trong.

Y nhịn rồi lại nhịn, trong lòng nhắc bản thân không thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng không nhịn được cúi người, ngậm lấy cánh môi Nguy Dã.

Môi bị cạy ra, cảm giác đầu lưỡi bị li3m m*t truyền đến đại não, Nguy Dã bị hôn đến da đầu tê dại.

Omega thật là đáng sợ, hắn chưa từng có khát vọng bị người…… Mẹ nó suy nghĩ gì thế này?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng, dùng tay sờ, bàn tay ướt dầm dề.

Đồng tử Nguy Dã chấn động: “Hệ thống, hệ thống! Em sao thế này?”

Huhu này không khoa học.

“Này là đặc tính của Omega ở thế giới này.” Giọng 001 hơi khàn: “Nếu em thấy không thoải mái, tôi tiến cơ thể Ô Chiến giúp em……”

“Ưm, vẫn là đừng.” Nguy Dã nhỏ giọng từ chối, hắn không muốn 001 điều khiển cơ thể của mảnh nhỏ khi nhiệm vụ đang trong thời điểm quan trọng.

Huyệt Thái Dương co giật, 001 từ kẽ răng nói ra một chữ: “Được.”

Quần áo trên giường thấm ướt một mảnh, hiện ra dấu vết, Ô Chiến bị pheromone thơm ngọt của Omega làm mê mẩn đến không khỏi nuốt nước bọt, dùng tất cả lý trí, mới rút ra khỏi cánh môi mềm mại.

Y quỳ một gối ở mép giường, lắp bắp nói: “Mấy năm nay, tôi tích cóp được chút của cải, trừ phi thuyền Chúc Long, thì trên danh nghĩa tôi sở hữu ba cái tinh cầu, một cái là quặng tinh cấp A, một cái có đủ các loại trái cây……”

Alpha như cầu hôn mà nói sơ lược về sơ yếu lý lịch của mình, chỉ có giọng nói khàn khàn bại lộ sự nôn nóng của y: “Cùng tôi ở bên nhau, mấy thứ này đều là của em, tôi sẽ đối xử tốt với em.”

“—— tôi có thể đánh dấu em không?”

Nhiều tài sản như vậy? Hình như có lời rồi.

Một đống lời nói lọt vào trong tai, trái tim Nguy Dã loạn nhịp, lý trí chỉ đủ để suy nghĩ trong chốc lát, đại não liền nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.

“Cảm giác thật kỳ quái, tại sao lại như vậy chứ……”

Thật sự là quá sức tưởng tượng, trước kia cho rằng kỳ động d*c giống như uống thuốc, nhưng lại đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn, giờ hắn chỉ cảm thấy nếu không được thỏa mãn, thì giây tiếp theo sẽ chết.


Trong căn phòng cách ly nhỏ, pheromene bùng nổ, Nguy Dã túm lấy quần áo dưới người, làn da bị vải dệt thô ráp cọ đỏ một mảnh.

Trước kia ỷ vào việc kỳ động d*c sẽ không đến nên thoải mái biết bao nhiêu, giờ thì chật vật bấy nhiêu.

“Tôi không muốn làm Omega, thật phiền.” Nguy Dã lẩm bẩm, tiếng khóc mang theo ủy khuất: “Ô Chiến, anh giúp tôi……”

Omega bình thường mạnh mẽ làm người ta có h@m muốn chinh phục. Giờ nhìn y bằng đôi mắt ướt át, mê mang xin giúp đỡ.

Loại tương phản này, làm thiên tính xâm lược của Alpha bùng cháy, nếu là người khác thì thậm chí sẽ có cảm xúc muốn hủy diệt.

Ô Chiến dùng ý chí cố gắng giữ bình tĩnh, cái trán nổi gân xanh, bởi vì thứ y muốn không chỉ là trước mắt, trầm giọng hỏi: “Tôi đánh dấu em? Em tỉnh lại không thể hối hận.”

“Lằng nhằng gì chứ.” Cảm giác khó chịu dâng trào, Nguy Dã gấp đến mức bật khóc: “Anh mẹ nó trinh tiết liệt A? Còn dài dòng nữa…… Thì gọi người khác tới cho tôi……”

Ô Chiến phảng phất nghe thấy thanh âm lý trí của mình đứt đoạn.

Omega mạnh mẽ trở nên mềm mại xưa nay chưa từng có, hàng mi cong treo nước mắt, từng giọt rơi xuống gối.

Người trên phi thuyền Chúc Long ăn ý không tới quấy rầy, hai người cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này.

Linh hồn Nguy Dã phảng phất bay ra ngoài cơ thể, ba ngày lướt qua như trong giây lát, rồi lại như rất dài, ý thức dần khôi phục, đầu ngón tay hắn đều mềm, nhưng thủ lĩnh tinh tặc thể lực dồi dào còn chưa chịu ngủ, Nguy Dã chịu không nổi mà dùng sức đẩy người ra, xin giúp đỡ: “Hệ thống!”

001 như đã chờ sẵn, trong nháy mắt chiếm lấy cơ thể Ô Chiến.

Nhẹ giọng gọi: “Ký chủ……”

“Ưm.” Nguy Dã úp mặt vào gối.

Phải nói là, có chút đáng sợ. Ba ngày, mỗi một sợi tóc đều bị sờ s0ạng, người ở thế giới này trên phương diện kia thực ngưu bức.

Ánh mắt 001 ám trầm, vươn ngón tay chạm vào cái gáy đỏ bừng của hắn. Nguy Dã co rúm lại một chút, kinh hô: “Anh đừng chạm vào.”

001 đau lòng muốn chết, cắn răng thấp giọng mắng: “Tên súc sinh.”

Được người thương tiếc, liền sẽ muốn làm nũng, Nguy Dã rầm rì nói: “Em mệt mỏi quá.”

Người đàn ông kìm nén ngọn lửa trong mắt, dịu dàng hôn lên trán hắn, rồi ôm hắn vào lòng.

Nguy Dã dùng trán cọ bả vai 001, cả người ấm áp, cảm giác được y không bình tĩnh, thấy buồn cười mà cười hai tiếng.


001: “……” Haizz.

Chỉ có vừa vui vừa buồn mới có thể miêu tả trạng thái hiện tại của y.

001 cho hắn uống chút nước, hai người nằm ôm nhau, Nguy Dã ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì 001 mở miệng: “Đến xem Hải Sâm đi, tình huống của cậu ta không tốt lắm.”

“Sao thế?” Nguy Dã lúc này mới nhớ tới, trước khi hắn vào phòng cách ly pheromene, hình như nhìn thấy sói con chạy theo tới đây.

Lúc ra ngoài, những người đi ngang qua đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, thấy chỉ có một mình hắn thì sôi nổi thì thầm.

“Nguy Dã còn có sức lực nha, không hổ là Omega cấp S.”

“Lão đại sao còn chưa dậy, chẳng lẽ thể lực không được…… Khụ khụ.”

Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười trộm, bị Nguy Dã nhìn, tức khắc xấu hổ ho khan.

Nguy Dã cười cười, hỏi: “Hải Sâm đâu?”

“À, cậu ta luôn muốn đến quấy rầy các anh, nên anh Vu nhốt cậu ta lại…… Chúng tôi vẫn luôn đưa cơm tới cho cậu ta!”

Căn phòng bình thường không nhốt được Hải Sâm, y bị nhốt trong một phòng tạm giam đặc chế. Sau khi Nguy Dã đến thì làm những người khác rời đi, một mình mở cửa đi vào.

Cửa vừa hé một chút, đã bị một lực lớn từ bên trong phá mở, Nguy Dã hơi lảo đảo.

Phát hiện là hắn, bước chân đang lao tới của Hải Sâm dừng lại, nhìn hắn rồi biến sắc.

Pheromene của Nguy Dã ngọt thanh, y từng ngửi được trong game thực tế ảo, biết đó là mùi hoa đào.

Nhưng giờ đây, quanh thân hắn nhiễm mùi hương của người khác, giống như chói lọi chiêu cáo thiên hạ, Omega này đã có chủ.

Thiếu niên âm thầm nắm chặt bàn tay.

“Ai đánh nhóc?” Nguy Dã phát hiện vết thương trên người y, kinh ngạc hỏi.

Sói con có chút thảm, trên người xanh tím, trên quần áo có vết máu loang lổ.

Hải Sâm lắc đầu, thấp giọng: “Là tự tôi.”


Vũ khí trên người y bị lấy đi, vô số lần muốn phá mở cửa phòng. Đáng tiếc…… Gì cũng chưa làm được.

“Chính nhóc?” Nguy Dã có chút nghi hoặc, ngay sau đó phát hiện tình huống của y, kinh hỉ: “Nhóc phân hoá? Thật tốt quá, là do bị pheromene của tôi k1ch thích? Vậy đúng là nhờ họa được phúc……”

“Cái gì nhờ họa được phúc!” Hải Sâm lần đầu tiên kịch liệt phản bác hắn.

Nguy Dã ngay người, ba ngày không gặp, thiếu niên thay đổi rất lớn, giống như nẩy nở trong một đêm, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, khí chất thâm trầm.

Dưới ánh mắt thâm thúy, đôi mắt xanh lục sắc bén chứa đầy sát khí, y bỗng nhiên tiến lên một bước, cắn răng nói từng chữ: “Tôi báo thù cho anh.”

“Từ từ ——”

Thấy người sắp rời đi, dưới tình thế cấp bách, Nguy Dã nhào qua đè y lại: “Báo thù cái gì? Tôi căn bản không có việc gì!”

“Sao không có việc gì? Anh ta ức hiếp anh.”

Nguy Dã lúng túng: “Anh ấy, anh ấy không có ức hiếp tôi, việc kia cũng không tính là ức hiếp……”

Hải Sâm lại khẳng định: “Đó chính là ức hiếp.”

Omega nhất định là đã khóc, hốc mắt hồng hồng, da thịt trắng nõn còn có vết đỏ hoa lệ, tựa như cánh hoa mềm mại bị nghiền nát thành chất lỏng.

“…… Như những người lần trước thấy ở trên phố.” Giọng y trầm thấp, đầy sát khí: “Đáng chết.”

Nguy Dã than nhẹ một hơi, kéo y vào phòng, đóng cửa lại.

Hải Sâm còn nhìn chằm chằm cửa, như thể hắn buông lỏng tay thì liền lao ra ngoài.

Cơ thể bỗng nhiên bị ôm lấy, Hải Sâm cứng đờ, bên tai là thanh niên dịu dàng trấn an: “Đừng giận đừng giận, thật ra Ô Chiến đã giúp tôi, nếu không tôi sẽ chết.”

Pheromene từ Alpha khác làm Hải Sâm có cảm giác lãnh địa bị xâm chiếm, nhưng y chỉ giật giật ngón tay, vẫn là ôm lấy vòng eo thon chắc của người thanh niên.

Chậm rãi trả lời: “Tôi cũng có thể giúp anh.”

Nguy Dã cười khúc khích: “Nhóc con, cậu biết cái gì chứ.”

“Tôi đã phân hoá.” Hải Sâm nghiêm túc nói: “Còn đọc qua sách s1nh lý, tôi biết, đơn giản nhất, chỉ cần cắn vào gáy anh một cái……”

Trong mắt thiếu niên không có d*c vọng, đơn thuần là muốn giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn.

“Đúng, cậu đã trưởng thành.” Nguy Dã sờ đầu y, trong lòng thấy được an ủi, bỗng nhiên phát hiện mình sờ đầu của y còn phải nâng tay lên: “Eo, vóc dáng hình như cũng cao hơn.”

Phân hoá thành Alpha cũng thật tốt quá đi.

Hải Sâm không rên một tiếng, hơi cúi đầu để hắn sờ.

Đối với chuyện phân hoá, y không mấy quan tâm, nhưng giờ đây sức mạnh trong cơ thể như tăng thêm một bậc, y phát hiện mình đúng là cần điều này.


Nếu có lần sau, y sẽ không để Nguy Dã bị mang đi ở trước mặt mình.

Ánh mắt Hải Sâm nhìn chằm chằm hắn: “Chúng ta rời khỏi nơi này, được không?”

Y chỉ là hỏi thử, không nghĩ tới Nguy Dã không chút do dự: “Được chứ.”

Quá mức dứt khoát, ngược lại thiếu độ đáng tin, giọng Hải Sâm buồn bực, lộ ra một chút ngây ngô của thiếu niên: “Anh chỉ xem tôi như con nít mà dỗ dành.”

“Tôi không lừa cậu, thật sự.”

Hải Sâm chần chờ: “Trong sách nói, Omega sau khi bị đánh dấu sẽ theo bản năng khát cầu muốn thân cận với Alpha kia, anh……”

“Không sao, việc nhỏ này sẽ không làm anh cậu trở nên yếu ớt.” Nguy Dã sờ sau gáy: “Hơn nữa chỉ là đánh dấu tạm thời.”

Thật ra hắn cũng có chút nghi hoặc, còn tưởng rằng Ô Chiến sẽ đánh dấu hắn hoàn toàn.

Nhưng thế này rất tốt, rốt cuộc hắn còn phải rời khỏi phi thuyền Chúc Long.

Ở bên kia, Ô Chiến tỉnh lại cũng đang vì thế mà buồn bực.

Phát hiện Nguy Dã không ở bên cạnh, y ngược lại càng giống Omega bị đánh dấu, lo được lo mất đi qua đi lại ở trong phòng, bực bội mà xoa tóc, mở máy liên lạc.

Phía bên kia đầu dây là bác sĩ Phạm: “Ô lão đại à, có chuyện gì tìm tôi?”

“Sao không nói gì? Gọi sai?” Sau một lúc lâu, đối diện không thanh âm, bác sĩ Phạm đang muốn tắt máy, thì giọng Ô Chiến vang lên: “Lão Phạm, hỏi ông chuyện này.”

“Một Alpha muốn đánh dấu hoàn toàn một Omega đang động d*c, nhưng không thành công, lại biến thành đánh dấu tạm thời…… Là tại sao?”

Bác sĩ Phạm: “Ha ha ha ha, người cậu nói không phải là chính cậu chứ?”

Ô Chiến tức giận nói: “Cười cái con khỉ khô!”

“Khả năng cao nhất là Alpha quá kém so với Omega.” Bác sĩ Phạm đồng tình mà thở dài: “Không được ó.”

Không được?

Ô Chiến cảm thấy hít thở không thông.

Vài giây sau, bác sĩ Phạm cười đủ rồi nói tiếp: “Nếu là Omega lần trước cậu đưa tới…… Thì hai người các cậu rất xứng đôi. Chỉ là Omega kia rối loạn đặc điểm giới tính, kỳ động d*c tới, cũng chưa chắc có thể ổn định.”

“Có lẽ Alpha sẽ không thể đánh dấu cậu ta hoàn toàn.” Gặp được ca bệnh mới lạ làm bác sĩ Phạm rất hưng phấn, ngâm thơ: “A ~ Omega tự do như một cơn gió, chú định không ai có thể vĩnh viễn có được cậu ta……”

Ô Chiến: “……”

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết sự thật nào càng làm y khó chấp nhận hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.