Tông Hạ cùng Tiêu Sơ Bạch một chưởng một kiếm, dù từng có hiềm khích, lúc này lại phối hợp ăn ý.
Thực lực của hai người đều đứng đầu trong chốn giang hồ, một người mãnh mẽ, một người sắc bén, trong thiên hạ rất ít người có thể thoát được sự vây công của hai người.
Mà người áo đen xử lý một cách dễ dàng.
Chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được áp lực to lớn mà các chủ Thất Tinh Các mang đến, khi nhìn Nguy Dã chạy về, hai người đều biến sắc.
Tông Hạ muốn quát lớn kêu hắn rời đi, ngực lại trúng một chưởng, miệng phun ra máu tươi.
Nguy Dã như bay mà trở về, lọt vào trong mắt là vạt áo dính máu tươi của Tông Hạ, lại nghe leng keng, thanh kiếm chém sắt như chém bùn của Tiêu Sơ Bạch bị gãy thành hai đoạn!
Mũi kiếm đâm vào sườn bụng Tiêu Sơ Bạch, thợ săn nhẹ nhàng rút ra đoạn kiếm, lại muốn đâm thêm một nhát.
“Chết đi!” Một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang vọng bên tai.
Hai người miễn cưỡng nâng mắt, cùng nhìn qua, thấy đôi mắt đào hoa đen nhánh của Nguy Dã đang hừng hực lửa giận.
Gió trên sông thổi phần phật, vạt áo người người thanh niên tung bay, hắn giống như sao băng, vì người trong lòng mà liều mình.
Không biết là bởi vì bị thương vẫn là vì tình cảnh trước mắt, tim đập như đánh trống.
Vô số ám khí phóng từ chỗ Nguy Dã, đánh về phía sau gáy của các chủ Thất Tinh Các.
Gã xoay người, phất tay nắm lấy ám khí, vứt qua một bên.
Nhìn Nguy Dã đứng ở giữa hai người kia, thợ săn lạnh lùng nói: “Còn khá chân thành.
Nhưng cũng chỉ có thế.”
Gã đến gần, giống như đi về phía ba con kiến yếu ớt: “Tôi giết qua không biết bao nhiêu người, mỗi người bọn họ đều muốn phản kháng, nhưng cuối cùng đều biến thành chất dinh dưỡng của tôi.”
Trong lúc nói chuyện, bên môi gã lộ ra nụ cười khinh miệt hung ác nham hiểm.
Những lời này để người ngoài nghe được, sẽ cho rằng các chủ Thất Tinh Các là một người điên cuồng, nhưng Nguy Dã biết, gã đang dùng thân phận thợ săn để nói chuyện với hắn.
Nguy Dã nhìn đối phương đang đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Có biết bơi không?”
Hắn biết Tông Hạ bơi rất giỏi, lời này là hỏi Tiêu Sơ Bạch.
Không nghĩ tới Tiêu Sơ Bạch nói: “Không biết.”
Nguy Dã: “……”
Hắn dùng một tay nắm lấy người: “Vậy giữa chặt tôi!”
Chân dùng lực, mang theo hai người lui về phía sau.
Phanh! Bọt nước bắn lên.
Mặt sông rộng lớn, trong nháy mắt nuốt chửng bóng dáng của ba người, thợ săn nhìn sóng nước cười lạnh một tiếng rồi dừng lại.
Vừa xuống nước, khí lạnh xâm chiếm toàn thân, Nguy Dã run lập cập.
Nhảy xuống sông là sự lựa chọn bất đắc dĩ, nước sông không phẳng lặng như ao hồ, sóng gió mãnh liệt, chìm mình xuống sông chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hắn nhớ Tiêu Sơ Bạch không biết bơi, cố gắng ổn định thân hình, nâng vai cổ Tiêu Sơ Bạch.
Người không biết bơi đột nhiên rơi xuống nước thường sẽ giãy giụa, may mà tố chất tâm lý của Tiêu Sơ Bạch rất cao, không kéo chân hắn.
Mấy đợt sóng to đánh tới, cả người chìm nổi trong nước, Nguy Dã lo lắng y không thở được, chạm vào cánh môi y, truyền hơi cho y.
Cánh môi chạm nhau, Tiêu Sơ Bạch lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, duỗi cánh tay ôm eo hắn.
Cảm nhận được y ôm chặt mình, Nguy Dã buông lỏng tay đang giữ chặt y, dùng tay trái túm Tông Hạ.
Sau khi nhìn thấy y thì hắn thiếu chút nữa sặc nước.
Hai mắt Tông Hạ nhắm chặt, lúc này không hề có phản ứng, ngực…… Thậm chí còn không thở?!
Nguy Dã: “Hệ thống! Y sẽ không chết đuối chứ!!”
“Tông Hạ bị thương rất nghiêm trọng, lâm vào hôn mê.
Y từng luyện quy tức công, có thể ngưng thở rất lâu, ký chủ tạm thời không cần phải lo lắng cho y.” Có 001 an ủi làm Nguy Dã hơi bình tĩnh lại.
*Quy Tức Công: một loại kỳ thuật, dùng để giả chết đánh lừa đối phương.
Tuy nhiên nó còn có thể che giấu hơi thở, ẩn giấu tu vi võ công.
Lúc này giọng nói của 001 vẫn cứ bình ổn, nhưng chỉ có trời biết, nó tức giận bao nhiêu.
Không có thân thể nó không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguy Dã tự mình nỗ lực thoát vây.
Nhìn Nguy Dã vì mảnh nhỏ của nó mà liều mạng, 001 cảm thấy lòng mình chua xót đau đớn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tới nhánh sông, Nguy Dã kéo hai người lên bờ, lúc này mới phát hiện cánh tay ôm chặt eo hắn, lạnh như băng, Tiêu Sơ Bạch đã hôn mê không biết từ khi nào.
“Y không chết đuối.” 001: “Do miệng vết thương mất máu quá nhiều.”
C.ởi q.uần áo bên hông Tiêu Sơ Bạch, vết thương ở bụng đã bị ngâm nước đến trắng bệch.
Nguy Dã vội đem quần áo trên người xé xuống một đoạn, dùng sức buộc chặt quanh eo y.
Nhánh sông này đi ngang qua một mảnh núi rừng, bốn phía thanh u yên lặng.
Nguy Dã tìm đất trống rồi dùng nhánh cây đốt lửa, đem hai người đang bị thương đến gần lửa để sưởi ấm.
Trước ngực Tông Hạ là một chưởng ấn đen nhánh, thiếu quần áo thiếu thuốc, tạm thời không có cách chữa trị.
“Thợ săn có thể theo định vị mà tới.” Nguy Dã thở dài: “Em mang theo bọn họ, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.”
Nhưng hắn rời đi, hai người này chết càng nhanh.
001 im lặng một hồi, nói: “Ký chủ, chúng ta bỏ thế giới này đi.
Anh mang em đến thế giới tiếp theo, nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm.”
“Vậy chẳng phải là chính anh sẽ không hoàn chỉnh?” Trong đầu Nguy Dã bỗng hiện hiện lên hình ảnh cái bánh tròn bị thiếu một gốc, chợt nở nụ cười.
Mái tóc đen dính ướt dính trên má, mi cong cong, ở trong mắt 001, chỉ cảm thấy giống một đóa hoa hồng mềm mại ướt át, vừa đáng yêu lại mê người.
“Mảnh nhỏ không thu được, chỉ thiếu hụt một ít lực lượng.” 001 lẩm bẩm: “Em càng quan trọng.”
“Không, thế giới tiếp theo cũng sẽ có thợ săn, trốn tránh trong nhất thời là vô dụng.” Nguy Dã sau khi cười xong thì trở nên nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “Huống chi nếu không phải ở thế giới trước em nói cho Tịch Uyên biết sự thật, cũng sẽ không bị Chủ Thần theo dõi.”
“Việc mình làm, thì mình chịu nha.”
001 cười nhẹ, giọng nói dịu dàng như nước: “Quả nhiên, anh biết em nhất định sẽ không đồng ý.”
Nó nói: “Còn có một cách.
Anh có thể dùng năng lượng quấy nhiễu hệ thống của thợ săn, tạm thời che dấu được vị trí của em.
Nhưng…… Năng lượng tiêu hao rất lớn, anh sẽ chìm vào giấc ngủ.”
Nguy Dã hơi sửng sốt.
“Hệ thống ban đầu của em bị anh cải tạo thành hệ thống dự phòng, nếu em gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó sẽ mang em rời khỏi thế giới này.”
“Ký chủ…… Dã Dã.” Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong đầu: “Nếu hai người kia quá nặng, thì ném bọn họ đi.”
Nguy Dã chỉ nghe đượcvài tiếng tư tư, sau đó mọi thứ trở nên yên lặng.
“…… Hệ thống?”
【 hệ thống 28354 vì ngài phục vụ.
】
Âm thanh lần nữa vang lên lại là lạnh tiếng máy móc lạnh băng, trong nháy mắt tinh thần Nguy Dã hoảng hốt.
Ở thế giới trước hệ thống cũng từng rời khỏi hắn, nhưng Nguy Dã biết 001 luôn đi theo mình, mà lúc này đây, hoàn toàn mất kết nối.
Hắn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng “A” một tiếng: “001 cũng rất quan trọng đối với tôi.”
Đêm đen, gió lạnh thấu xương.
Nguy Dã không thể mang hai người đang bị thương rời khỏi rừng cây, vị trí của hắn tuy rằng đã được hệ thống che dấu, nhưng trước đó vẫn bị theo dõi.
Cả ngọn núi bị vây quanh, không biết bao nhiêu sát thủ lẻn vào.
Nguy Dã giết xong người thứ tư, dựa trên thân cây nhẹ nhàng thở d.ốc.
Nghe tiếng lá cây sàn sạt, hắn cảnh giác quay đầu lại, một bóng đen đang đến gần, đồng thời tay đặt ở bên hông, đang lắc qua lắc lại thứ gì.
Ánh mắt trở nên Nguy Dã sắc bén, phóng ra ám khí.
Cùng lúc đó, một nhánh cây bắn ra, xuyên qua cổ của sát thủ.
Pháo hoa tín hiệu bị ám khí đánh rớt trên mặt đất, Nguy Dã nhanh chóng nhào qua dẫm nát.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt vui mừng: “Huynh tỉnh?”
Tiêu Sơ Bạch che lại phần bụng đứng lên, như muốn đi về phía hắn, cơ thể lung lay.
Nguy Dã vội đến bên cạnh đỡ lấy y, đang muốn nói chuyện, lại im tiếng, kéo y đến chỗ khuất.
Có mấy tên sát thủ bị tiếng động dẫn lại đây, bọn họ phát hiện thi thể trên mặt đất, lập tức tìm kiếm chung quanh.
Hai người trốn trong góc khuất, không khí chật chội, thân thể gần sát nhau.
Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên eo Nguy Dã.
Khác với khi nâng đỡ nhau trong nước, cái tay kia thế mà đặt trên eo còn sờ sờ, làm Nguy Dã run lên theo phản xạ.
Trong bóng tối nhìn không thấy nét mặt của Tiêu Sơ Bạch, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang chăm chú nhìn hắn, sờ so.ạng thân thể hắn, như tuần tra lãnh địa.
Thiếu trang chủ làm gì nha, bỗng nhiên chơi lưu manh!
Ngón tay thon dài có chút lạnh băng, cảm giác ngứa ngáy lan ra dưới lớp quần áo, Nguy Dã cắn môi nín thở, rốt cuộc chờ đến vài tên sát thủ đi tra xét nơi khác, hắn né tránh bàn tay kia.
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Sơ Bạch, vừa muốn chất vấn, lại nghe đối phương mở miệng: “Quần áo trên người cậu sao thế?”
Nguy Dã ngay người, theo bản năng kéo tay áo: “À, huynh đang sờ cái này sao.”
Quần áo bị hắn xé đến rơi rớt tan tác, như bị chó gặm.
“Tôi làm đồ tốt, huynh đi theo tôi.”
Tiêu Sơ Bạch lẳng lặng đi theo sau hắn, nhìn hắn lột ra tầng tầng lá rụng cùng bùn đất, lộ ra một mảnh thân cây thon dài chế thành bè gỗ.
Khớp nối được dùng dây thừng buộc chặt, Nguy Dã hành tẩu giang hồ, luôn mang theo một ít vật dụng cần thiết, nhưng dây thừng trong tay vẫn không đủ để buộc bè, vì vậy xé áo buộc thành dây thừng.
Nguy Dã lại từ bên cạnh đào ra Tông Hạ, cười nói: “May mắn không bị bọn họ phát hiện.”
Dưới ánh trăng, hắn tươi cười ranh mãnh vui sướng, tựa hồ chưa từng trải qua chạy trốn khổ cực.
“Thời gian eo hẹp, chỉ có thể làm được như vậy.” Nguy Dã chuyển Tông Hạ đến bên bè, buộc chặt lại: “Chúng ta còn phải đi đường thủy, cứ dùng tạm đi.”
Hắn kéo dây thừng quấn quanh bè gỗ, đi đến bờ sông, âm thanh sàn sạt khi di chuyển được khống chế.
Một người như thế nào mang theo hai người đàn ông đang hôn mê, đột phá vòng vây?
Có lẽ y cũng từng nằm trên bè gỗ, bị kéo đi.
Tiêu Sơ Bạch nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hình như có bóng đêm lắng đọng lại, lại hình như có tia lửa chập chờn.
Nguy Dã không nghĩ để bị Tiêu Sơ Bạch đang thương giúp đỡ, nhưng đối phương không nói một lời liền đem dây thừng kéo đến trong tay mình.
Có người giúp đúng là nhẹ nhàng hơn, trong bóng đêm, hai người đem bè gỗ đẩy đến bờ sông, tiến vào dòng nước.
Trôi đến một chỗ, chợt thấy một mũi tên lửa xuyên qua bóng tối!
Bên bờ sông có người lớn tiếng nói: “Bọn họ ở trong nước! Mau bắn tên!”
May mà nước sông chảy xiết, bè gỗ trôi đi rất nhanh.
Xa xa vài ánh lửa rơi xuống mặt sông, tắt trong nước.
Rốt cuộc đã hơi an toàn, Nguy Dã dựa vào trên người Tiêu Sơ Bạch, không một tiếng động mà ngủ gật.
Lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm nhận được mình bị đối phương ôm vào trong lòng ngực rộng lớn, có nội lực từ nơi tiếp xúc truyền đến, mang đến ấm áp, nhưng có chút đứt quãng, như là đối phương cũng đang thong thả khôi phục.
Nguy Dã quá mệt mỏi, dần ngủ sâu.
Đến nửa đêm, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, khi mở mắt ra phát hiện bè gỗ đã trôi tới sông lớn.
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Bên tai là giọng nói trầm thấp của Tiêu Sơ Bạch.
“Chuẩn bị cái gì?” Nguy Dã nhất thời không kịp phản ứng.
Chiếc bè gỗ xoay một vòng, bị sóng hất lên rồi lại rơi xuống, sợi dây bất ngờ nổ tung!
Cơn buồn ngủ của Nguy Dã nháy mắt tiêu tán, khéo léo dùng tay giữ chặt.
Một tán cây đập xuống, hắn được Tiêu Sơ Bạch bảo vệ, bên tai nghe thấy một tiếng kêu rên.
“Tiêu Sơ Bạch? Huynh không sao chứ?”
Không nghe được câu trả lời, hắn chỉ có thể hít một hơi, để Tiêu Sơ Bạch vượt qua.
Sức người quá yếu ớt trước sức mạnh của thiên nhiên, khinh công tuyệt đỉnh như Nguy Dã, cũng không thể thoát khỏi dòng xoáy dữ dội của dòng sông mà chỉ có thể dao động theo sóng biển.
Hắn muốn ngất đi giống hai người kia, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng chịu đựng, thỉnh thoảng lại cho Tiêu Sơ Bạch một hơi thở.
Khi sắc trời tờ mờ sáng, cả ba người dạt vào bờ ở vùng nước nông.
Nguy Dã ngã xuống đất, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Sau khi thở xong, hắn lại xoay người đứng lên, hấp nhân tạo cho Tiêu Sơ Bạch.
Ngay sau đó, hắn bắt gặp Tiểu Thư Bạch đột nhiên mở to hai mắt.
Cả hai giật mình.
Đến khi tiếng ho khan của Tông Hạ vang lên ở cách đó không xa, Nguy Dã như bừng tỉnh muốn ngẩng đầu, cái gáy lại bị bàn tay đối phương đè lại.
Mái tóc đen ướt của Nguy Dã rũ xuống, làm Tiêu Sơ Bạch nhớ tới rong biển trong nước, lại tựa như mạng nhện, đem người quấn chặt.
Cánh môi chạm vào hau, Tiêu Sơ Bạch nhìn vào đáy mắt hắn.
Y không còn bộ dáng lạnh như băng, lại tựa như sông băng núi tuyết được hòa tan..