Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 32: Chẳng phân biệt được là mộng hay thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mễ Nhạc lại nằm trong lòng ngực Đồng Dật một hồi, tiếp theo hơi hơi nhíu mày: "Dạ dày không thoải mái."

"Uống rượu nữa đi, tôi thấy cậu rất thích ra dẻ quá đó, bộ dáng lúc uống rượu thật là trâu bò, nhiệt huyết chiến đấu y chang siêu nhân, hiện tại biết đau rồi hả?" Nhắc tới chuyện này Đồng Dật liền tức giận, tiếp theo đứng dậy lẩm bẩm: "Chờ tôi tra thông tin, đau dạ dày nên làm cái gì bây giờ."

"Trong cặp của tôi có thuốc, cậu lấy giúp tôi đi." Mễ Nhạc nhỏ giọng nói, cố ý làm ra vẻ đáng thương khiến Đồng Dật không thể nổi giận.

Đồng Dật không có cách nào với Mễ Nhạc, xốc chăn lên, xuống giường, vừa lục cặp Mễ Nhạc vừa lẩm bẩm: "Đồ không sợ đau, cậu là kẻ tái phạm nhiều lần, còn chuẩn bị cả thuốc. Tôi cảnh cáo cậu, nếu lần sau còn như vậy nữa, tôi sẽ dạy dỗ cậu, bẻ gãy chân của cậu luôn."

Nói xong, mở cặp Mễ Nhạc ra, đầu tiên thấy được cái quần lót ren màu hồng nhạt, đựng ở trong bao ni lông trong suốt.

"Mèn đét ơi... Cậu lẳng lơ thật nha, cái loại quần này dù mát tôi cũng không dám mặc."

"Buông, chưa có giặt, tắm xong liền bỏ vào trong bao đó."

"Cậu... Cậu không phải có cái nết sống sạch sẽ hả? Làm sao mà như vậy?" Đồng Dật còn hứng thú dạt dào mà xách cái quần lên cẩn thận xem xét.

"Thời điểm tôi ở khách sạn bị fan tư sinh trộm quần lót cùng vớ chưa giặt, do quá bận rộn nên không có thời gian, sau đó tôi rất cẩn thận. Thật sự là quá mệt mỏi, liền tùy tiện để vậy."

Này... Fan tư sinh ghê tởm như vậy sao?

Đồng Dật khó có thể hiểu.

Đồng Dật lấy thuốc dạ dày ra, nghĩ nghĩ lại phản ứng được điều bất hợp lý: "Không đúng nha, cậu uống thuốc ở trong mộng thì có lợi ích gì đâu?"

Mễ Nhạc nằm ở trong chăn, bộ dáng khó chịu như cũ, làm Đồng Dật trở nên rối rắm.

Đồng Dật bắt đầu nghĩ cách, đi đến vách tường muốn đâm vào để tỉnh lại.

Lần trước sinh con, hắn cũng chưa từng nỗ lực như vậy.

Sau lại phát hiện không có tác dụng, dứt khoát đi ra ngoài nhảy vào bể bơi.

Hắn sẽ không bơi.

Đồng Dật giãy giụa tỉnh lại, cảm thấy chính mình sắp bị chết đuối, lòng còn sợ hãi.

Giơ tay xoa xoa đầu tóc, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Đi ra sân nhìn hàng rào, phát hiện cái rào này thật khó leo qua, chủ yếu là vì không có cái gì chống đỡ.

Cuối cùng Đồng Dật lấy ra một cái ghế dựa, lại tìm một cái giá áo làm gậy chống đỡ thân thể, gian nan mà vượt qua, tiếp theo uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống đất.

Dùng hết sức bình sinh mà nhìn nhìn, phát hiện Mễ Nhạc còn đang ngủ ở trong phòng, lúc này mới đi đến trước cửa.

Mở cửa, phát hiện cửa thật sự không khóa.

Hắc trực tiếp đi vào phòng Mễ Nhạc, mở cặp cậu ra, lần nữa thấy cái bao ni lông, thật đúng là giống y chang trong mộng.

Cũng may là hắn đã biết vị trí thuốc, lấy ra đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, đi đến mép giường, lấy một ly nước cho Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc nói mình bị bóng đè, thật ra Đồng Dật thấy Mễ Nhạc ngủ rất sâu.

Hắn chần chờ một chút thì lay thân thể Mễ Nhạc, bóp mặt cậu, ngón tay vừa nhanh vừa nguy hiểm mà đem thuốc nhét vào cổ họng Mễ Nhạc, tiếp theo bắt đầu đút nước.

Một chút cũng không dịu dàng gì cả.

Trước kia hắn từng cho mèo uống thuốc, chính là vừa nhanh chuẩn vừa tàn nhẫn, cho mèo uống thuốc cũng chưa từng đút nước cho nó, đối với Mễ Nhạc như vậy đã xem như không tồi rồi.

Đút nước xong, Mễ Nhạc bắt đầu ho khan, sau đó cả người cuộn tròn ở trong chăn.

Qua một lúc sau lại tiếp tục ngủ.

"Tôi đi..." Đồng Dật nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng nghĩ, cậu ấy ngủ say quá, trong nhà có trộm cũng không biết?

Có điều ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Mễ Nhạc uống rượu nhiều như vậy, cơ thể sẽ rất mệt mỏi, dạ dày còn không thoải mái, vậy nên khi ngủ cũng không khác gì bị hôn mê.

Dù tửu lượng có tốt, uống nhiều như vậy cũng không có khả năng không có chuyện gì.

Đồng Dật ngồi ở mép giường, cầm ly nước còn dư uống cạn, đang muốn đứng dậy, Mễ Nhạc liền mơ mơ màng màng mà thò người tới, ôm lấy eo hắn.

Hắn hơi sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy Mễ Nhạc dường như đã tỉnh lại, nhưng vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, không phân biệt rõ là hiện thực hay vẫn ở trong mộng, chủ động vươn tay ôm lấy hắn.

À, Mễ Nhạc nằm ở đó, hắn ngồi ở đây cho cậu uống thuốc, cùng với trong mơ thật sự giống nhau.

Tác dụng của cồn cộng thêm cảm giác bị bóng đè, khiến Mễ Nhạc mơ hồ, phân không rõ cũng không có gì kỳ quái.

Đồng Dật không nhúc nhích, nhưng trái tim bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực, cảm giác như có tật giật mình.

Đây là lần đầu tiên hắn và Mễ Nhạc ở hiện thực tiếp xúc thân mật như vậy, cảm giác còn kích thích hơn cả trong giấc mơ.

Đồng Dật đột nhiên nuốt nước bọt, não hắn đột nhiên trống rỗng trong nháy mắt.

"Ở lại ngủ với tôi thêm một lát nữa nha." Mễ Nhạc vẫn dùng giọng điệu nũng nịu như vậy, lần đầu tiên Đồng Dật ở hiện thực nghe Mễ Nhạc nói chuyện như vậy.

"Ò... ò." Đồng Dật chần chừ một chút, xốc chăn trên giường nằm nghiêng xuống. Mễ Nhạc lại lần nữa tiến đến lòng ngực hắn, ôm eo hắn, chôn mặt vào trong lòng ngực hắn ngủ.

Mễ Nhạc nằm một hồi, nhịn không được hỏi: "Sao tim cậu đập nhanh như vậy hả? Điếc tai quá."

"Nó... Nó nhìn thấy cậu nên vui vẻ, muốn cho không khí sinh động một chút."

Mễ Nhạc cười cười, không nói gì nữa.

Đồng Dật vẫn đang nuốt nước bọt, cúi đầu liền nhìn thấy mái tóc mềm mại của Mễ Nhạc, hô hấp có chút theo không kịp nhịp điệu.

Nếu Mễ Nhạc hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, Mễ Nhạc chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, làm hắn chết sạch sẽ.

Nhưng mà... Nhưng mà hắn lại không bỏ được đi.

Hai người vẫn im lặng như vậy, Đồng Dật lấy hết can đảm duỗi tay ôm lấy Mễ Nhạc vào lòng.

Mễ Nhạc cũng không giãy giụa, vẫn như cũ nằm trong lòng ngực hắn ngủ.

Cuối cùng, hắn không do dự nữa, ôm lấy Mễ Nhạc, cúi đầu dùng mũi cọ cọ đỉnh đầu Mễ Nhạc, ngửi được mùi hương trên người cậu, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Xong đời.

Hắn đã từng nghĩ rằng, hắn chỉ có cảm giác với Mễ Nhạc ở trong mơ.

Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hưng phấn đến không thể tin nổi khi ôm Mễ Nhạc trong hiện thực, hắn thực sự muốn cười thật to.

Thực vui vẻ.

Siêu cấp vui vẻ.

Hắn vẫn là thẳng nam sao?

Không biết nữa, dù sao hắn vẫn không nghĩ sẽ buông ra.

Lại ôm một hồi, hắn xác định Mễ Nhạc lại ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó thử dịch chuyển thân thể.

Xuống giường, Đồng Dật ngồi xổm mép giường nhìn chằm chằm dáng vẻ lúc ngủ của Mễ Nhạc.

Nhìn một hồi liền nhịn không được che mặt, trong lòng nhắc mãi đừng nhìn đừng nhìn, rất dễ dàng phạm tội.

Nhưng mà hắn vẫn là nhịn không được, lại nhìn một hồi, cảm thấy nhìn như thế nào cũng thật đáng yêu. Lúc Mễ Nhạc không kiêu ngạo, không tỏ vẻ chán ghét mọi thứ thật sự cực kỳ mê người.

Vì bảo vệ mạng sống, Đồng Dật vẫn lựa chọn rời đi.

Khi rời đi, hắn thu dọn đồ đạc, như thể chưa bao giờ đến đây. Hắn đóng cửa lại và nhìn thoáng qua trong phòng, cuối cùng dứt khoát rời đi.

Khi ra khỏi phòng, hắn bắt đầu do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm bước vào bể bơi vô cực, bơi trở về sân của mình.

Hắn dựa vào vóc dáng của mình mà toàn đi bộ trong bể bơi, cho tới khi đến nơi ở.

9 giờ sáng ngày hôm sau Mễ Nhạc đã tỉnh dậy, sau đó đi rửa mặt.

Sau khi kết thúc, cậu mở bao thuốc ra quyết định uống một viên, kết quả phát hiện dường như thiếu một viên.

Cậu bắt đầu nhìn thoáng qua để tìm kiếm, nhớ tới từ lúc đến đây cũng không có uống, tại sao lại thiếu một viên?

Cậu đột nhiên nhớ tới trong giấc mộng hôm qua, Đồng Dật đã cho cậu uống thuốc.

Có điều cậu rất nhanh đã phủ nhận.

Không có khả năng, kia chỉ là giấc mơ, sao có thể giống như hiện thực được, có khả năng là cậu đã nhớ nhầm đi?

Sở dĩ trong giấc mơ cậu dám lớn mật, là bởi vì xác định được mỗi chuyện trong giấc mơ không thể có bất kỳ liên quan gì đến hiện thực.

Ít nhất cậu có thể xác định được hiện thực Đồng Dật không thể có dị năng sinh con được.

Uống thuốc xong, cậu tìm thực đơn bữa sáng, gọi điện thoại gọi cho mình một chén cháo.

Di động lúc này nhận được tin nhắn, Mễ Nhạc lấy điện thoại nhìn.

Đồng Dật: Tôi muốn ăn cơm, nhưng tôi không biết ngôn ngữ ở đây.

Mễ Nhạc: Cậu đói chết luôn cũng được.

Đồng Dật: Ngày hôm qua tôi mới giúp cậu chắn rượu đó.

Mễ Nhạc: Tôi là người ăn cháo đá bát.

Mễ Nhạc trả lời xong liền cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, nhưng mà không nghĩ đến Đông Dật lại trực tiếp đến gõ cửa.

Đáng hận hơn là cháo mà Mễ Nhạc gọi lại đến ngay lúc này. Lúc mở cửa ra, nhìn thấy Đồng Dật lập tức muốn đóng cửa lại.

Đồng Dật đẩy cửa ra, từ khe cửa mà đi vào: "Chúng ta có phải là học cùng ngôn ngữ không vậy?"

"Ý gì?"

Đồng Dật móc điện thoại ra, cho Mễ Nhạc xem một tấm hình: "Cậu nhìn này, tôi thật sự muốn chửi người."

Đồng Dật cho cậu xem một bức ảnh chụp màn hình giao diện phiên dịch. Mễ Nhạc nhìn kỹ thấy văn tự có chèn vào các ký tự và icon.

Mì ý.

Đây là có ý gì?

Ý của tôi là.

Hình xoắn ốc, cục shit.

Mì ý.

"Tôi cảm thấy cái phần mềm phiên dịch này có vấn đề, một câu cũng không phiên dịch được, còn hỏi tôi có ý gì? Cái cục shit kia là cái quỷ gì?" Đồng Dật chỉ vào màn hình mà mắng.

Mễ Nhạc nhịn không được mà cười, quay đầu đi lấy thực đơn hỏi Đồng Dật: "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Mì ý, còn các món này nữa."

"Buổi sáng mà cậu có thể ăn được nhiều như vậy sao?"

"Sức ăn của tôi có khi gấp 10 lần cậu, vậy mà đầu óc lớn lên cũng không quá thông minh." Đồng Dật trả lời.

"Đây là năm loại mì ý khác nhau." Mễ Nhạc chỉ vào thực đơn nói.

"Cái này không cần cậu nói tôi cũng có thể đoán được."

"Tôi khuyên cậu nên chọn loại bình thường một chút. Nếu không, ăn trúng mấy thứ đồ có hương vị lạ, cậu sẽ không ăn được đâu, hồ tiêu đen cùng cà chua nè, cậu chọn một cái đi."

"Hai cái đều được." Đồng Dật nói.

"Còn muốn ăn cái khác nữa không?"

"Có cái gì?"

Mễ Nhạc tiếp tục xem thực đơn, tiếp theo nói với Đồng Dật: "Có pizza, các loại bánh bông lan, còn có lát bánh mì, mứt trái cây, salad, kem."

"Cho một cái pizza đi, rồi cho thêm cái ức gà với salad." Đồng Dật trả lời.

"Đi, đi về phòng cậu gọi bữa sáng."

"Tại sao?" Đồng Dật khó hiểu.

"Gọi ở phòng tôi sẽ lưu lại lịch sử cuộc gọi."

"Sao cuộc sống của cậu lại phiền phức vậy chứ?"

Mễ Nhạc mặc kệ, trực tiếp đi ra, đến phòng Đồng Dật, dùng điện thoại trong phòng hắn để gọi bữa sáng.

Trong phòng Đồng Dật còn treo bộ đồ ngày hôm qua đi trong bể bơi, hiện tại vẫn nhỏ nước lách tách.

Có điều Mễ Nhạc không có quá chú ý, cúi đầu xem thực đơn.

Gọi xong đồ ăn, lúc rời đi đột nhiên nhớ ra: "Tôi quên mang thẻ phòng rồi."

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc mặc áo dài ngủ trên người, gật gật đầu: "Hình như là vậy."

"Có thể..."

"Tôi ăn cháo đá bát."

Mễ Nhạc lần nữa gọi điện thoại, biết được việc này phải yêu cầu Mễ Nhạc trực tiếp đến quầy lễ tân để xử lý, phục vụ không thể tự mình mở cửa giúp cậu.

Cậu nhìn lại bản thân đang mặc áo dài ngủ, thật sự không muốn mặc như vầy xuống dưới, lỡ như bị người ta chụp phải thì sẽ không tốt.

Vì thế hắn thở dài một hơi, lần nữa nhìn về phía Đồng Dật: "Cho tôi mượn một bộ quần áo nha?"

Đồng Dật đang ngồi trong phòng lau dấu giày, nghĩ nghĩ vẫn gật đầu đồng ý, mở ba lô của mình ra, hào phóng hỏi cậu: "Mượn quần lót luôn hả?"

"Tôi có mặc rồi."

"Cậu muốn mượn bộ nào?" Đồng Dật hỏi.

Mễ Nhạc ngồi xổm xuống nhìn, nhịn không được hỏi: "Cậu không phải là chỉ mang theo một bộ quần áo sao?"

"Tôi chính là không muốn nổi bật đó." Đồng Dật thiếu chút nữa quên mất, bộ quần áo còn lại hắn đang mặc trên người.

Mễ Nhạc lấy ra bộ quần áo đó đi vào phòng vệ sinh, sau khi mặc vào thì ra ngoài soi gương.

Áo trên màu đen, in chữ "Vũ trụ mạnh nhất", nhìn thế nào cũng thấy trẻ trâu.

Quần là kiểu quần thể thao, mặc vào rộng thùng thình, xấu cực.

"Khá đẹp đấy." Đồng Dật đứng ở bên cạnh khen Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc quay lại nhìn gương, ánh mắt tỏ ra ghét bỏ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.