Tóm tắt: Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc đến thăm đoàn phim.
"Hai người có biết đồ ngọt có hại cho cơ thể như thế nào không?" Mễ Lạc ngồi trước bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hệt như Bao đại nhân công chính nghiêm minh trên công đường.
Đồng Dật bắt chéo chân nhìn Mễ Lạc, gật đầu trả lời: "Đau răng."
Tả Khâu Minh Húc chống cằm, uống trà sữa nhìn Mễ Lạc, không trả lời câu hỏi thiếu não này.
"Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ làm tăng lượng đường trong cơ thể! Đường sẽ đi vào máu, sinh ra một chất đáng ghét phá hủy collagen, ảnh hưởng đến độ đàn hồi của da. Nếu cậu ăn nhiều đồ ngọt, sẽ trông già hơn bạn cùng trang lứa, làn da chảy xệ nổi tàn nhang. Chất chống oxy hóa sẽ làm suy yếu khả năng chống lại tia cực tím, cũng sẽ khiến làn da bị sạm đi." Mễ Lạc tiếp tục phổ cập khoa học.
"Ồ..." Đồng Dật nghe đến ngu người.
Tại sao phải nói mấy cái đó?
Tả Khâu Minh Húc tiếp tục uống trà sữa.
"Đồng thời, sẽ bị giảm trí nhớ, đau đầu, tăng cân." Mễ Lạc nói tới đây, giọng điệu trở nên vô cùng sắc bén.
"Vậy em có uống ly trà sữa này không?" Đồng Dật chỉ vào ly trà sữa trước mặt Mễ Lạc hỏi.
Cách đây vài hôm, Mễ Lạc vừa biết được tin Đào Mạn Linh và Mễ Đường ly hôn, cậu và Mễ Đường cũng coi như đã cắt đứt quan hệ.
Việc này khiến Mễ Lạc cảm thấy bản thân cuối cùng đã được tự do, có thể buông thả làm chính mình.
Cho nên hôm nay, cách thức buông thả bản thân của Mễ Lạc chọn là: Uống trà sữa.
Nhưng khi trà sữa được dâng đến trước mặt, Mễ Lạc bắt đầu dạy ngược lại hai người họ một khóa, biểu cảm đầy sự do dự, đấu tranh.
Đồng Dật cầm trà hoa quả gấu trúc lên uống.
Mễ Lạc nhìn hai người bọn họ, không nhịn được thở dài, nói tiếp: "Tuy lúc quay phim sẽ có lớp trang điểm che đi, nhưng cảnh quay cận thì không thể giấu được tình trạng làn da. Khi xem phim, làn đạn sẽ thường xuyên xuất hiện, làn da anh ấy đẹp quá, hoặc là anh ấy hay mím môi các thứ, chứng tỏ fan rất hay để ý."
"Là do tôi ăn đồ ngọt nên mới không nổi tiếng sao?" Cuối cùng Tả Khâu Minh Húc đã đặt ly xuống.
"Cậu là vì còn chưa chính thức ra mắt."
"À." Tả Khâu Minh Húc yên tâm mạnh dàn cầm ly lên uống tiếp.
Mễ Lạc vẫn cắm ống hút vào, hút một ngụm, nhai "trân châu".
Sau đó một ngụm lại tiếp một ngụm, không lâu sau đã uống hết gần nửa ly.
Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc liếc nhìn nhau, đều không kiềm được thấy buồn cười.
Phổ cập kiến thức khoa học nửa ngày trời, kết quả vẫn là muốn uống.
Mễ Lạc uống hết một ly trà sữa, có vẻ rất vui, đập xuống bàn nói: "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi đãi hai người."
Tả Khâu Minh Húc lập tức đứng dậy nói với Đồng Dật: "Nhanh chuẩn bị thôi, không dễ gì mới được Mễ Lạc mời, hồi trước cậu ấy siêu keo kiệt."
"Không thì để tôi đãi cho?" Đồng Dật nhỏ giọng hỏi.
Tả Khâu Minh Húc lắc đầu: "Đừng, hôm nay cậu ấy đang vui, cứ để cậu ấy buông thả một lần đo, cậu ấy cũng không cần tiết kiệm tiền nữa. Hồi trước tiết kiệm tiền là để một ngày nào đó bỏ trốn sẽ để lại một khoản tiền cho cha mẹ cậu ấy. Như vậy cậu ấy sẽ không thấy tội lỗi nữa, giờ đã không cần."
Đồng Dật không nén được cảm giác đau lòng, gật đầu đi theo hai người.
Lúc Mễ Lạc xem thực đơn lại bắt đầu lên cơn.
"Thịt bò đắt vậy ư? Một đĩa như thế này mà tận 98 tệ? Được bao nhiêu miếng chứ?" Mễ Lạc cầm điện thoại lẩm bẩm.
Nhà hàng này hoạt động theo hình thức quét mã QR, tự mình gọi món, thanh toán trực tuyến, một lát sau phục vụ sẽ bê đồ ăn đến.
Đồng Dật thấp thỏm nhìn thực đơn, sợ mình gọi nhiều quá sẽ khiến Mễ Lạc không vui, sau đó còn phải dỗ cậu.
Tả Khâu Minh Húc không thèm khách sáo, cầm điện thoại thêm một đống vào giỏ hàng.
Mễ Lạc nhìn tổng giá tiền thay đổi bên dưới, không nói nên lời.
Đợi khi Tả Khâu Minh Húc buông điện thoại, thản nhiên nói với Đồng Dật: "Cậu gọi món đi, đây là phần của tôi."
"Tôi... một dĩa rau chân vịt đậu phộng." Cuối cùng, Đồng Dật gọi một món.
Mễ Lạc lập tức nhìn Đồng Dật: "Đừng có làm như em bạc đãi anh được không?"
"Anh gọi đó?" Đồng Dật hỏi.
"Gọi đi."
Đồng Dật rốt cuộc gọi món phần mình, giá tiền cuối cùng so với Tả Khâu Minh còn nhiều gấp đôi.
Không có gì lạ, Đồng Dật là vận động viên, người to con khẩu phần lớn, trước kia Mễ Lạc cũng từng kinh sức ăn của Đồng Dật.
"Hay là... tôi ăn chung với hai người một chút, là no rồi?" Mễ Lạc hỏi.
"Cậu có làm được không? Thoải mái tí được không?" Tả Khâu Minh Húc hết nhìn nổi.
Mễ Lạc hạ quyết tâm, gọi vài món, gọi xong vứt điện thoại xuống che mặt: "Ăn một bữa tốn hơn một ngàn..."
"Nghe nói dì đâu đụng đến số tiền mấy năm nay cậu kiếm được, đều giữ lại trong một cái thẻ cho cậu, chắc cũng mấy chục triệu nhỉ? Sao cậu keo kiệt quá vậy?"
Đồng Dật thở dài một hơi: "Hiện tại em ấy đang quản lý tiền bạc nhà tôi, thấy ba tôi một ngày đi xã giao vung hơn tám chục ngàn, lập tức gọi điện răn dạy ba tôi một trận. Cuối cùng, hạ mức tiền xã giao của ba tôi xuống chỉ còn một phần năm so với bình thường, giờ ba tôi ra ngoài còn không dám gọi đồ ăn."
"Ba cậu cũng bị quản?" Tả Khâu Minh Húc kinh hãi.
"Phải, cả nhà họ Đồng bọn tôi bị em ấy quản sạch, lúc trước giao phó cho em ấy đâu có ngờ em ấy ki bo dữ vậy."
"Nói xấu ngay trước mặt em vậy đó hả? Đây là cách hai người đi thăm ban?" Mễ Lạc gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Cái này là nói xấu à? Đây là sự thật." Chỉ có Tả Khâu Minh Húc mới dám nói chuyện kiểu đó với cậu.
"Tôi sẽ nói cho bạn gái cậu, phim mới của cậu có cảnh hôn."
"Cô ấy chẳng quan tâm."
Cả hai đều muốn dấn thân vào giới giải trí, mấy chuyện thế này đương nhiên đều cởi mở, không để ý.
Nhưng Đồng Dật ngồi cạnh Mễ Lạc lại không thể ngồi yên, hỏi Mễ Lạc: "Gì cơ? Đóng phim còn phải diễn cảnh hôn?"
Mễ Lạc nhìn Đồng Dật, không biết nên nói gì.
Đồng Dật quay mặt Mễ Lạc đối diện với mình, sau đó nói: "Tiền anh kiếm được sẽ đưa cho em hết. Em đừng đóng phim nữa được không? Nếu không anh sẽ nổ tung mất."
"Trước đây em cũng chưa từng nhận loại kịch bản này, em có nhiều fan bạn gái, dễ gây nên phiền toái." Mễ Lạc cố gắng nói đạo lý với Đồng Dật.
"Sau này thì sao?"
"Sau này em có thể tự mình chọn kịch bản, không diễn mấy cảnh tình cảm đó là được."
"Có nhiều kịch bản như thế không?"
"Không nhiều lắm."
Đồng Dật lại không vui, nháy mắt suy sụp.
Mễ Lạc vội bổ sung: "Vầy đi, sau này chúng ta tự mình đầu tư, tự mình đóng có được không?"
"Được."
Tả Khâu Minh Húc cảm thấy bản thân không hợp ngồi ở đây.
Hắn không nên ở đây, lẽ ra nên ở dưới gầm bàn, không nên xem hai người bọn họ mắc ói như nào.
Mễ Lạc gọi thêm một ly trà sữa cho bản thân, "ừng ực ừng ực" uống một cách vui vẻ.
Quả thật, đồ ngọt sẽ mang lại nhiều thứ không tốt, xấu đi béo lên, nhưng nó có thể mang đến niềm vui!
Mễ Lạc vui vẻ uống xong, nói với Đồng Dật: "Đừng ngại, muốn ăn gì thì cứ gọi tiếp đi!"
Đồng Dật trông dáng vẻ Mễ Lạc hào phóng, không nhịn được hỏi Tả Khâu Minh Húc: "Tôi nghe người ta nói uống rượu mới say, sao nhóc này uống trà sữa lại xỉn vậy?"
"Há há há há há!" Tả Khâu Minh Húc cười không phanh được.
Mễ Lạc còn lôi điện thoại ra: "Em muốn chụp tấm với trà sữa của em!"
"Không chụp với thịt nướng của em à?" Đồng Dật hỏi.
"Chụp hết chụp hết."
*
Mễ Lạc đã ngồi xổm trên bàn cân được năm phút.
Lúc đầu, cậu không ngừng di chuyển chiếc cân, chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, lặp đi lặp lại hành động bước lên bước xuống nhiều lần. Sau khi nhận thấy thể trọng không hề thay đổi, Mễ Lạc bắt đầu ngồi ngớ người trên bàn cân.
Con số đã biết mất, nhưng Mễ Lạc vẫn không thể bình tĩnh lại được.
65 kg.
Đây là cân nặng dã man nhất đời cậu từ nhỏ đến giờ.
Đồng Dật ngồi một bên giường, không dám thở mạnh.
Vốn định chuồn lẹ, không ngờ Mễ Lạc chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn lập tức nuốt một ngụm nước bọt.
"Em 65kg." Mễ Lạc với Đồng Dật, muốn nghe Đồng Dật an ủi một câu.
"Mới có 2kg à."
"Hai ngày!"
"Ẻ ra là hết thôi."
"Anh nghĩ em ẻ ra được 2 kg hả?" Mễ Lạc tức đến nâng cao giọng.
Đồng Dật vắt óc cũng không biết nói thế nào mới không chọc Mễ Lạc tức giận.
Lúc này Mễ Lạc đã bắt đầu soi gương, cứ khăng khăng mặt mình đã phì ra rồi.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay sắp gầy như khỉ cơ mà.
Điện thoại Đồng Dật bỗng nhận được lời mời gọi video từ Tư Lê, hắn giống như tìm thấy cứu tinh, nhanh chóng nhận.
"Mày dọn hành lý xong chưa? Mang theo cái gì? Hải quan có cấm thuốc không? Mẹ tao cứ đòi bắt tao mang theo ít thuốc cảm gì đó." Tư Lê bên kia video ỉu xìu hỏi.
"Hình như từ rày về sau chúng ta không được tùy tiện uống thuốc, nhiều thứ không được tự ý ăn, sợ trong đó có thành phần gây kích thích." Đồng Dật ngồi xếp bằng trên giường trả lời.
"Tao muốn đem theo nước cốt lẩu."
"Chắc chắn sẽ bị huấn luyện viên tịch thu."
"A a a a a a, không có lẩu sao mà sống nổi?!"
"Nếu không chịu nổi thật thì đem theo một bộ mạt chược đi."
"Cũng được..."
Đồng Dật nhìn Tư Lê trong video đang nằm trên giường, tình trạng trông không ổn lắm.
"Mày bị sao vậy?" Đồng Dật hỏi.
"Đừng nói nữa, tối qua tao dẫn Liễu Phong đi ăn lẩu, uống rượu. Lúc tỉnh lại đầu đau, mông cũng đau."
"Mông đau là sao?"
"Tao ăn lẩu siêu cấp cay mấy ngày liên tục, xiên nướng, đồ ăn vặt, xong bị tiêu chảy..."
Mễ Lạc đang soi gương đột nhiên lầm bầm một câu: "Ăn nhiều đồ cay không tốt cho da."
Tư Lê tự dưng lên tinh thần, ghé sát mặt vào màn hình: "Liễu Phong nói mày ăn Tết còn chạy tới thăm Mễ Lạc là không bình thường, tao nói hai tụi bây là anh em tốt, Liễu Phong còn khinh bỉ tao! Hai đứa bây khuya rồi còn ở cạnh nhau, không phải anh em tốt thì là cái gì? Mày mắng Liễu Phong giúp tao đi."
Đồng Dật: "......"
Mễ Lạc: "......"
Cúp máy, Đồng Dật vẫn đang nghĩ cách an ủi Mễ Lạc.
Mễ Lạc tự mình bước đến, ôm lấy hắn lẩm bẩm: "Anh thu dọn đồ đạc xong chưa? Có quên mang theo gì không?"
Sắp phải ra nước ngoài huấn luyện rồi, đúng là nên chuẩn bị.
"Thật ra cầm mang theo căn cước và thẻ là được, thiếu gì thì cứ mua ở chỗ đấy là được." Dù sao hắn cũng có tiền.
Mễ Lạc gật đầu, vùi đầu vào trong ngực Đồng Dật: "Mang em theo đi."
Đồng Dật vì câu này mà trái tim bỗng hóa nước đường, lập tức ôm lấy Mễ Lạc hôn một lúc lâu.
"Em mập lên rồi anh còn thích em không?"
"Yêu."
Mễ Lạc lập tức ôm mặt Đồng Dật hôn lại một ngụm.
*
Sáng sớm hôm sau, Đồng Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy Mễ Lạc gào thét: "Tại sao để bụng rỗng cả đêm vẫn là 65 kg!"