Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 11



Buổi chiều Phương Khởi Châu đặc biệt đi một chuyến đến nhà lão bác sĩ. Lúc sớm hắn đã gọi điện thoại hỏi, vừa vặn có thuốc đặc trị bệnh nẻ do lạnh, là do lão bác sĩ tự mình phối, trên thị trường tìm không ra. Nghe nói bôi mấy lần sẽ có chuyển biến tốt, lão bác sĩ còn đặc biệt chỉ hắn cách sử dụng, "Muốn thuốc có hiệu quả trong thời gian ngắn, con hãy bôi một lớp dày, sau đó dùng tay xoa bóp mười phút..." Lão bác sĩ vừa nói vừa khoa tay, "Nhất định phải dùng thuốc xoa—— xoa vào, hiểu chưa? Còn nữa, bôi xong sẽ có cảm giác ngứa, thế nhưng tuyệt đối không được dùng tay gãi, sẽ bị nhiễm trùng."


Phương Khởi Châu ghi nhớ toàn bộ, lão bác sĩ còn nói, "Mới vừa hạ sốt thì mỗi ngày phải tắm nước nóng, nếu có thể thì xông hơi cũng rất hữu ích. Tốt nhất uống chút canh gừng, nếu không sẽ dễ bị cảm."


Chờ đến khi hắn về nhà, Tiểu Hổ đang nghiêng đầu ngủ trên ghế salon, trên TV đang chiếu "Kẻ trộm mặt trăng phần 2"—— đứa nhỏ này bây giờ đã học được cách sử dụng chức năng tìm kiếm bằng giọng nói. Phương Khởi Châu quan sát hồ sơ một chút, đều là những thứ đồ vật hắn chưa từng xem qua, cũng không phải là đồ vật mà một cậu bé mười chín tuổi có thể thích.


Thế nhưng đối với Tiểu Hổ, lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.


Tiểu Hổ trở mình trên ghế salon, kém tí nữa thì té xuống. Phương Khởi Châu nhanh tay lẹ mắt mà ôm lấy cậu, Tiểu Hổ liền cuốn lấy chăn lăn áp vào ghế salon.


Phương Khởi Châu đứng ở đó nhìn một lúc, cảm thấy ghế salon này đối với một cậu bé mười chín tuổi mà nói thì thật sự quá hẹp. Nhưng nhà hắn cũng chỉ có một cái giường, lúc hắn vào ở thì phòng đã được xây lại, phòng ngủ chỉ có một gian. Tuy đối với đàn ông độc thân thì diện tích rất lớn, nhà có hai tầng, trên lầu là phòng ngủ, phòng để quần áo và buồng tắm, dưới lầu là phòng khách, nhà bếp và thư phòng. Hơn nữa còn là thiết kế không gian mở, chỉ có trên lầu mới là không gian kín, cả thư phòng cũng không có cửa, chỉ có bức bình phong bằng pha lê không che được cái gì.


Nếu muốn thêm một cái giường cũng chỉ có thể đặt ở phòng khách, hoặc phòng để quần áo của hắn cũng còn chỗ trống... Phương Khởi Châu đột nhiên dừng lại, hắn phát hiện chính mình đang suy tư một chuyện hoang đường, muốn an bài một đứa nhỏ mới quen chưa đầy 24h tiến vào phòng của chính mình, sinh hoạt cùng chính mình—— hắn liền đình chỉ ý nghĩ lại, bởi vì hắn biết rõ Chung Hổ sẽ không ở đây được bao lâu, chỉ là bây giờ cái gì cậu cũng không biết, mà chuyện hắn cần phải biết cũng không có đáp án.


Tiểu Hổ đến đúng giờ ăn cơm liền tỉnh dậy. Bởi vì bây giờ là tết, không có một quán thức ăn bên ngoài nào mở cửa, Phương Khởi Châu đành phải tự mình xuống bếp nấu mì sợi, bên trên phủ thịt bò đóng hộp. Hắn chỉ có trù nghệ như vậy, thế nhưng Tiểu Hổ không kén chọn, ăn rất sạch sẽ. Điều này rất may cho Phương Khởi Châu bởi vì hắn cũng không thể ăn được đồ ăn của chính mình làm. Chỉ có điều Tiểu Hổ ăn xong lại liếm khóe miệng hỏi hắn, "Chú ơi, còn có cái kia, cacao nóng không ạ?"


Phương Khởi Châu nói, "Hết rồi." Thật ra vẫn còn, còn rất nhiều chocolate nữa là đằng khác, thế nhưng thức ăn ngọt ăn nhiều không tốt, hơn nữa hắn không biết một ly vào bụng rồi cậu lại khẩn cầu thêm ly nữa thì chính mình có mềm lòng hay không, cho nên Phương Khởi Châu không có cách nào khác, chỉ có thể lừa cậu.


"Dạ." Trên mặt Tiểu Hổ lộ ra thất vọng, Phương Khởi Châu há miệng, "Có sữa bò, chờ một lát rồi uống sữa đi..."


"Dạ!" Tiểu Hổ dùng sức mà gật đầu một cái, Phương Khởi Châu thở một hơi, thì ra cảm giác có trẻ em trong nhà là như thế này sao... Trước đây trong nhà có Lucas hắn cũng không như vậy, hay có lẽ đứa bé đó cũng không thật sự quá trẻ con.


Dù sao mười chín tuổi cùng tám tuổi, khác biệt lớn như vậy...


Phương Khởi Châu nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, tắm nước nóng, xông hơi.


Trong phòng tắm của hắn vừa vặn có một cái phòng xông hơi nhỏ. Bởi vì mùa đông sợ hắn bị lạnh, Vệ Tư Lý liền tự mình quyết định xây một cái, mà hắn cũng chưa từng dùng qua một lần.


Phòng xông hơi ở sát bồn tắm, cao hơn mặt đất một đoạn, làm bằng gỗ tuyết tùng đỏ sơn màu nâu nhạt, chói sáng đến mức khiến mí mắt người ta không ngăn lại được.


Phương Khởi Châu lấy áo sơ mi của mình đưa cho Tiểu Hổ làm áo ngủ, treo khăn tắm thành một khối, thanh thản mà bàn giao cho cậu, "Ngâm lâu một chút, như vậy mới có tác dụng. Tắm xong thì đi vào phòng xông hơi..."


Phương Khởi Châu chỉ chỉ nhà gỗ nhỏ màu nâu nhạt kia. Tiểu Hổ cảm thấy rất mới mẻ, liên tục nhìn chằm chằm không chớp mắt, "Lúc đi vào thì lật ngược đồng hồ cát một lần, hạt cát rơi xuống hết thì có thể ra ngoài nghỉ ngơi, nếu nóng quá thì dùng nước đá hạ nhiệt độ." Giao phó xong, hắn vẫn có chút không yên lòng, kiểm tra mấy lần nhiệt kế trong phòng xông hơi có bình thường hay không, cục đá có tổn thương người hay không, cuối cùng nói: "Chú ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi chú."


Tiểu Hổ gật gật đầu, từ khi nhận được ly cacao nóng kia, cậu đã nhận định chú này là người tốt rồi.


Buồng tắm có tiếng nước của vòi hoa sen tí tách tí tách xuyên qua cửa phòng truyền ra ngoài. Một tay Phương Khởi Châu gối ở sau gáy, dựa vào đầu giường đọc sách. Chờ tiếng nước ngừng, hắn liền giơ tay liếc mắt nhìn. Đồng hồ cát đảo một lần ước chừng là bảy, tám phút. Mắt của Phương Khởi Châu đặt trong sách, nhưng tâm tư lại đặt trên đồng hồ đeo tay, cách nửa phút sẽ nhìn một lần. Bởi vì vừa nãy hắn nhìn thấy Tiểu Hổ ngồi xổm trên mặt đất chơi cục đá trong phòng xông hơi. Dường như cục đá bình thường không có gì lạ này nhưng với cậu lại nhìn giống như một bông hoa, cậu nắm trong tay vân vê, như thể làm vậy sẽ tròn hơn một chút, hoặc là nóng hơn một chút. Cho nên hắn hơi lo đứa nhỏ kia mải chơi quên ra, sẽ bị ngất xỉu ở bên trong.


Mặc dù là gia dụng, nhưng phòng xông hơi này của Phương Khởi Châu cũng không tính là nhỏ, rộng đến mức có thể nằm xuống ngủ, gỗ tuyết tùng đỏ mài cực kỳ bóng loáng. Nếu không thỉnh thoảng lấy một ít nước đá đắp lên mặt đem nhiệt khí xua tan, người có thể sẽ lưu luyến mãi loại nhiệt độ đến từ bốn phương tám hướng kia. Cho nên vừa qua khỏi bảy phút đồng hồ, Phương Khởi Châu liền lớn tiếng hỏi một câu, "Tiểu Hổ, hạt cát rơi hết chưa?"


"Chưa, vẫn chưa hết!"


Tinh thần tốt như thế, chắc đã chơi cục đá rất vui vẻ.


Đã tám phút đồng hồ, Phương Khởi Châu lại hỏi tiếp, giọng nói Tiểu Hổ vang dội mà đáp, "Vẫn chưa!"


Phương Khởi Châu đặt sách qua một bên, "Em đi ra, đừng nghịch nữa."


Tiểu Hổ nói: "Hạt cát còn chưa có, rơi hết."


Chân mày Phương Khởi Châu dựng một cái, "Còn bao nhiêu?"


Giọng nói Tiểu Hổ có chút rụt rè, "Một chút xíu..."


"Một chút?" Phương Khởi Châu đã đoán được, đứa nhỏ này e sợ không phải chơi cục đá, mà là chơi đồng hồ cát đây!


Hắn đi tới gõ cửa buồng tắm. Âm thanh vừa vang, Phương Khởi Châu liền nghe thấy một trận "rào rào rào" như là một đống đá lớn đập xuống đất.


"Phương, Khởi Châu, chú đừng vào!"


Phương Khởi Châu cầm lấy chốt cửa, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng mà nhảy một cái, hắn hít sâu một hơi, "Em đi ra khỏi phòng xông hơi, chú sẽ không đi vào." Vừa dứt lời, Phương Khởi Châu liền nghe thấy một loạt âm thanh, có thể đoán ra đứa nhỏ trong kia đang luống cuống tay chân.


Một lát sau, Tiểu Hổ ăn mặc chỉnh tề đi ra, tóc đã hong khô một nửa, một giọt nước từ chân tóc trượt xuống đuôi tóc mất hai mươi giây, sau đó bốc hơi trước khi kịp rơi xuống đất.


"Ngồi ở bên trong lâu như vậy, đầu không choáng sao?" Phương Khởi Châu cầm sách trở lại, vẫn là trang đọc từ nửa giờ trước.


"Chú nói, hạt cát rơi hết, mới đi ra." Tiểu Hổ giống như cây ngay không sợ chết đứng mà phản bác hắn.


Phương Khởi Châu "ừ" một tiếng, "Chú còn nói em lật một lần là được rồi, có phải em đã lật đồng hồ cát liên tục hay không?"


Tiểu Hổ không biết nói dối, cho nên cậu không dám nhìn Phương Khởi Châu, giọng nói nhỏ như con muỗi, "Không, không có."


Phương Khởi Châu theo dõi cậu, nghe không ra hỉ nộ, "Tại sao lại nói dối?"


Tiểu Hổ khẩn trương hơn, cậu trầm mặc rất lâu. Phương Khởi Châu bất động thanh sắc lật trang sách, trang giấy va nhau sàn sạt khiến Tiểu Hổ cảm giác chính mình đã phạm lỗi rất lớn.


"Em, em sợ chú, tức giận, sợ chú lần sau, không cho phép em vào nhà gỗ nhỏ." Từ cách nói của cậu có thể khiến người ta nhận ra được đứa nhỏ này có chút khác biệt với người bình thường, nhưng suy nghĩ của cậu vẫn rất lý trí.


Sắc mặt Phương Khởi Châu không thay đổi, "Chú không tức giận..." Hắn lật lại trang sách trước, liếc nhìn số trang, "Mà nói dối thì không ngoan, hiểu chưa?"


"Dạ..." Tiểu Hổ thoạt nhìn rất thấp thỏm, dùng đôi mắt liếc trộm sắc mặt không thay đổi của Phương Khởi Châu, "Vậy... Vậy ngày mai em, còn có thể, vào nhà gỗ nhỏ chơi không?"


"Có thể chơi, nhưng chú gọi em đi ra, em phải ra ngay, không được dùng mánh khóe đùa giỡn."


"Dạ!" Tiểu Hổ dùng sức mà gật đầu, "Cảm ơn chú!"


Giọng nói đầy sinh động khiến Phương Khởi Châu không biết nên khóc hay nên cười, mới vừa rồi còn gọi thẳng tên đầy đủ của hắn mà.


Khi chuẩn bị ngủ, Phương Khởi Châu cho cậu uống sữa bò nóng, để cậu ngoan ngoãn ngồi. Thuốc đặc trị của lão bác sĩ phối để trị bệnh nẻ do lạnh có mùi rất nặng, có chút giống xi đánh giày màu trắng, không biết đã cho vào thuốc bắc loại gì. Phương Khởi Châu cau mày thích ứng một chút, nói với Tiểu Hổ, "Duỗi chân ra, bôi thuốc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.