Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 18



Trưa hôm nay, cửa phòng làm việc của Phương Khởi Châu vẫn luôn mở lớn, khiến Ngải Lâm lúc rảnh rỗi cũng không dám làm cái gì, chỉ có thể trốn ở sau máy vi tính lén lút chơi điện thoại di động, nghĩ thầm ngày hôm nay hình như ông chủ uống lộn thuốc, chẳng phải ngày thường đều muốn làm việc riêng tư sao.


Mà bên trong phòng làm việc của hắn còn đang chiêu đãi hai vị khách, Lucas tự mình lột vỏ nho, cha nhóc lại nhàn nhã dựa một bên quở trách: "Cha không phải đã nói anh họ của con đang bận rồi sao, con còn đòi đi theo." Không chỉ không thèm giúp con trai tám tuổi lột vỏ nho, còn tùy hứng cướp mất quả nho của nhóc.


Tôn Minh Đường để ý thấy cháu trai nhà y không chỉ có mở lớn cửa mà còn liên tục nhìn ra ngoài, y cũng nhìn thử ra, chẳng thấy gì đặc biệt cả.


"Tiểu Châu, con nhìn cái gì bên ngoài vậy?" Y hứng thú nhướng mày, "Lẽ nào con thích cô thư ký của con hả?"


Phương Khởi Châu lắc đầu, Ngải Lâm lại đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, tự dưng hắt xì một cái.


Đại khái là bếp trưởng đã trở về, Quả Ớt Đỏ lần thứ hai rơi vào tình trạng bận tối mày tối mặt như năm trước, Tiểu Hổ mê mẩn chơi mấy trò giải đố, chờ cậu chơi đến hết pin mới phát hiện ổ cắm sạc bị anh Màn Thầu chiếm, còn dọa cậu: "Tránh xa một chút, một lát em hẵng đến sạc, cẩn thận tia bức xạ nha! Mà em chơi điện thoại nhiều như vậy, đôi mắt sẽ bị mù đó!"


Màn Thầu tự nhiên biến lời dọa thành lời răn dạy Tiểu Hổ, mặc dù lời nói có chút ngớ ngẩn, nhưng Tiểu Hổ lại dễ bị lừa. Quả nhiên, đứa nhỏ này vừa nghe Màn Thầu nói liền bị dọa nhảy dựng, trợn to mắt, "Thật, thật sự sẽ bị mù ạ?"


Máy tính tiền trong tay Mai Dược "tít tít" trở về số 0 (ý là chị vừa tính xong cho 1 vị khách nào đó á), cô nghiêng đầu qua chỗ khác, nói y như thật: "Anh Màn Thầu nói đúng đó, có thể chơi, nhưng mà chơi ít lại."


Tiểu Hổ dường như hiểu được mà gật đầu, điện thoại bên cạnh tay Mai Dược liền reo lên.


Cậu thính tai, nghe được mấy chữ "cao ốc 120".


Tiểu Hổ hỏi, "Là tòa nhà cao nhất kia ạ?"


Cao ốc 120 là biệt danh của Phương thị, bởi vì có 120 tầng lầu, cho nên tất cả mọi người mới gọi như vậy.


Mai Dược gật đầu, Tiểu Hổ liền xung phong nhận việc, "Em đi giao!"


"Không được, em sẽ lạc đường." Mai Dược còn nhớ chuyện lần trước, cô quay đầu gọi: "Màn Thầu."


Vừa quay đầu Màn Thầu liền như sử dụng công phu mà biến mất dạng, cho nên không ai để ý tới cô, chỉ có Tiểu Hổ không phục đứng ở trước mặt Mai Dược, "Em đi rồi, em biết đường mà!"


Mai Dược vui vẻ hỏi: "Em đi rồi thì sao?"


"Em..." Tiểu Hổ bị hỏi ngược làm cho đầu óc mất linh hoạt, cậu chán nản cúi hạ vai. Mai Dược phất tay đuổi cậu, "Thôi thôi thôi, em đi chơi game đi."


Sau một lát, thức ăn đã được gói kỹ mà Mai Dược vẫn chưa tìm được Màn Thầu. Có một người hầu bàn nói: "Có người trong nhà vệ sinh, chắc Màn Thầu không tiện đi giao chỗ đó đâu*."


*Chỗ này mình dịch hơi bừa vì nguyên văn là "厕所有人,馒头好像去那边写字楼方便了", vế sau gg dịch ra có ý là Màn Thầu tiện để đi giao nhưng vế trước bảo có người trong nhà vệ sinh (???) theo mình nghĩ phải phủ định câu là "không tiện" mới đúng chứ (vì người trong nhà vệ sinh là Màn Thầu, ý mình là người phục vụ muốn nói Màn Thầu bị tiêu chảy rồi =))), nếu mà giao bên kia đứng đợi thang máy chạy 120 tầng thì phọt đầy quần mất nên mới bảo không tiện :v), hoặc có lẽ mình hiểu sai TvT, ai hiểu được giúp mình với nhé.


Tiểu Hổ đứng lên một chút, đôi mắt sáng rực lên, "Em em em! Em đi!"


Mai Dược không hiểu nỗi, "Ai đứa nhỏ này, tại sao muốn đi như vậy hả?"


"Em..." Tiểu Hổ nuốt nước bọt, cậu nghĩ đến sự cố ở thang máy lần đó, nói dối với Mai Dược rằng: "... Điện thoại hết pin rồi ạ."


Mai Dược nhìn cậu một hồi, không thể làm gì khác hơn là viết giấy note dán lên túi, bàn giao cậu: "Giao từng tầng từng tầng, đi sớm về sớm, anh em mà phát hiện sẽ mắng chị đó." Nói xong, cô vừa cười vừa đội mũ lên đầu Tiểu Hổ, vui vẻ quay lại vẫy tay với cậu, "Đi đi."


Có rất nhiều văn phòng gần đó, nhà hàng cũng nhiều, thu nhập của Quả Ớt Đỏ cũng không tệ, Mai Dược có tuyển dụng sinh viên làm việc bán thời gian đi giao thức ăn, nhưng mà nhân lực vẫn không đủ. Cao ốc 120 có nhà ăn cho nhân viên, mùi vị cũng vừa miệng, vậy mà vẫn có không ít nhân viên thích ăn ở nhà hàng bọn họ. Tiểu Hổ cầm túi thức ăn to đùng đi ra ngoài, băng qua đường cái, tiến vào cao ốc, nhìn lời nhắn trên giấy note mà đi lên từng tầng từng tầng.


"Tầng 31... Í, không có tầng 31." Cậu không khỏi có chút ủ rũ mà cúi đầu. Khi cậu lấy lại được tinh thần một lần nữa, lúc muốn ấn tầng 120, nhưng túi thức ăn quá nặng khiến cậu không thể duỗi tay được, có chết cũng chạm không tới.


Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ xa lạ, "Lên tầng mấy?"


Tiểu Hổ không lên tiếng, cậu sợ sệt nhìn không gian bí bách của thang máy này, càng sợ có người lạ ở bên trong nói chuyện với cậu.


Mặc dù như vậy, người lạ kia vẫn cứ duỗi tay giúp cậu ấn số 120, Tiểu Hổ trùng chân mình một chút, người lạ lại nói: "Không cần cảm ơn... Cho anh một tấm danh thiếp đi, lần sau lại đặt thức ăn chỗ em."


Lúc này Tiểu Hổ mới nghiêng đầu sang chỗ khác, thế nhưng cũng không có ngẩng đầu, ngập ngừng đưa danh thiếp nhà hàng cho người nọ.


Lúc lấy danh thiếp người kia lại nhéo tay cậu, Tiểu Hổ lập tức lùi về sau, lại đụng phải vách thang máy.


Sự hoảng hốt của cậu lại chọc người kia cười ha hả, thang máy dừng lại, lúc người đó đi ra ngoài, Tiểu Hổ ở trong góc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn chữ "bộ phận thu mua".


Cửa hai bên thang máy đóng lại, trực tiếp đi lên tầng 120.


"Em trai, hôm nay là em đi giao thức ăn hả?" Ngải Lâm lấy điện thoại di động quét mã QR trả tiền, lại thấy gương mặt Tiểu Hổ mờ mịt, "Em không nhớ chị sao?"


Tiểu Hổ ngoan ngoãn mà lắc đầu, nhìn chằm chằm mấy màu mới trên móng tay cô.


Ngải Lâm dở khóc dở cười, "Gặp nhiều sẽ nhớ thôi, tụi em chừng nào khai giảng? Ngày mai em có đi giao nữa không?"


Tiểu Hổ vẫn lắc đầu, cũng không biết là phủ nhận cái nào. Ngải Lâm không biết phải nói gì nữa, nghĩ thầm em trai này dễ thương thì có dễ thương, nhưng mà thương không dễ nha, dường như lúc nào cũng đề phòng cô. Cô quay người lại, mang túi thức ăn đi vào văn phòng ông chủ. Phương Khởi Châu đã sớm nhìn thấy Tiểu Hổ, Tôn Minh Đường đã phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhưng cũng không hỏi, lại nhìn thấy cháu trai mình lấy mất chùm nho cuối cùng trong dĩa trái cây, Lucas không còn gì để ăn, oan ức mà nhìn về phía anh họ nhóc.


Tôn Minh Đường nói, "Đồ ăn của đứa trẻ mà con cũng giành!"


Phương Khởi Châu cũng không thèm nhìn đến hai cha con y, "Lát nữa sẽ mua thêm cho nó." Nói rồi liền đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Ngải Lâm chỉ nói một câu, "Đặt thức ăn ngoài lên bàn tôi."


Ngải Lâm kinh ngạc nhìn chùm nho trong tay hắn, rồi quay đầu lại xem, cậu bé lai đẹp trai ngồi bên trong kia, khuôn mặt giống như biến thành một túi khóc.


Đang ở tầng cao, thang máy lại chạy chậm, lúc Phương Khởi Châu đến cửa thang máy, Tiểu Hổ đang cầm túi thức ăn trống, ngẩn người nhìn chằm chằm số tầng nhảy lên.


Phương Khởi Châu đứng ngay ở sau lưng cậu.


Không lên tiếng, cũng không hề làm gì cả.


Chờ khi thang máy mở cửa, Tiểu Hổ đi vào trước hắn một bước, cậu vươn tay ấn số 1, lúc này mới nhìn thấy Phương Khởi Châu, vô cùng phấn khởi mà gọi một tiếng: "Chú ơi!"


Lúc đứa nhỏ này gọi hắn, gần như là cả mười phần vui vẻ, Phương Khởi Châu bất động thanh sắc đáp một tiếng, hỏi cậu: "Anh trai em khỏi bệnh rồi sao?"


Tiểu Hổ gãi gãi đầu, "Dạ."


"Chân còn đau không?"


"Không đau, nhưng mà, có lúc... Ngứa." Mỗi lần ngứa, Tiểu Hổ đều sẽ không nhịn được mà gãi, gãi lại cào rách da, bệnh nẻ lại tái phát, nhưng cậu không dám nói sự thật cho chú Phương.


Phương Khởi Châu gật gật đầu, tự nhiên mà giơ chùm nho lên trước mặt cậu, "Ăn nho không?"


Đôi mắt Tiểu Hổ lập tức sáng lên, "Ăn!"


Cậu vốn rộng lượng, nếu là người bình thường nhất định sẽ nghi ngờ rằng tại sao có người lại cầm theo một chùm... Một chùm nho, thậm chí mỗi quả đều căng tròn và óng ánh nước.


Phương Khởi Châu ngắt một quả, còn chưa lột được vỏ lại thấy đèn thang máy chớp tắt hai lần, cabin dường như quá nặng mà xóc nảy lên xuống, 60 nút màu đỏ đều bị tắt đèn, tình hình giống như lần trước, chỉ khác là, lần này ngay cả nguồn sáng khẩn cấp cũng không nể mặt mũi, công suất chỉ đạt một phần sáu, độ sáng rất thê thảm.


Độ cao lần trước chỉ khoảng chừng mười tầng, nhưng này lần ít nhất là năm mươi tầng, độ cao tầm 150m trở lên, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng. Tiểu Hổ rất sợ, Phương Khởi Châu cũng sửng sốt một chút, nhưng rồi không nhanh không chậm mà lột vỏ nho, dựa vào ánh sáng yếu ớt mà đem quả nho đặt bên miệng cậu.


Tiểu Hổ mở to hai mắt nhìn hắn, Phương Khởi Châu mở miệng nói: "Ăn đi."


Cậu theo bản năng há miệng, Phương Khởi Châu lại hỏi cậu: "Ngọt không?"


"Ngọt..." Tiểu Hổ nói: "Báo, báo động đi ạ?" Cậu hỏi chính là do lần trước sau khi thang máy dừng, có vang lên một hồi chuông báo động "tít tít tít".


Đó là do Phương Khởi Châu ấn chuông báo động.


Mà lần này hắn không xử lý như lần trước, chỉ nói với Tiểu Hổ: "Thang máy dừng thì phòng an ninh sẽ nhìn thấy, bọn họ sẽ lập tức đến." Hắn chú ý thấy trong đôi mắt Tiểu Hổ lóe lên một tia hoảng loạn, dường như một quả nho ngọt không thể làm cậu bình tĩnh được, "Sợ lắm sao?"


Tiểu Hổ run lên, như là tự bắt chính mình can đảm, "Không... Em không sợ!"


Phương Khởi Châu không có hỏi vậy tại sao cậu phát run, hắn chìa bàn tay ra, trầm giọng nói: "Đưa tay cho chú."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.