Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 22



Lúc về đến nhà, Lucas đã ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.


Phương Khởi Châu tra được số điện thoại của Mai Dược, gọi một cuộc cho cô, bảo rằng từ nay hắn sẽ tạm thời chăm sóc cho Tiểu Hổ. Mai Dược bây giờ làm gì còn tâm tư đi quan tâm Tiểu Hổ, ngài Phương kia ở nơi sang như vậy, xe đi là Maybach, còn mướn cả tài xế, làm sao có thể là người xấu, cô đồng ý rất nhanh, bảo lần sau sẽ đến thăm Tiểu Hổ.


Phương Khởi Châu có chút không quen tay mà thấm ướt khăn lông, giúp Tiểu Hổ lau mặt, "Muốn tắm không?"


Tiểu Hổ lắc đầu, có lẽ nhờ thức ăn nên tinh thần của cậu đã tốt lên một chút, Phương Khởi Châu thay cậu mở dây kéo, lau lau cổ cậu, hỏi: "Tại sao lại chạy xa như vậy?"


Tiểu Hổ đi bộ, mà dù gì xe cảnh sát cũng có bánh xe, người có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể đuổi kịp, huống hồ cục cảnh sát nói gần cũng không gần, chẳng biết đứa nhỏ này làm sao tìm được nữa.


"Em... Nghe thấy."


Phương Khởi Châu suy nghĩ một hồi mới hiểu được, "nghe thấy" mà cậu nói, chính là chỉ còi cảnh sát, trong lòng lại cảm thấy khó mà tin nổi, cái năng lực này quả thật chẳng khác gì một con chó nghiệp vụ, chỉ dựa vào tiếng còi cảnh sát còn vang vảng sót lại trong khu phố mà cũng tìm thấy được chi cục bắt giữ Chung Long.


Hắn đem bàn chải đã trét kem đưa cho Tiểu Hổ, một cái tay khác cầm ly súc miệng, sẵn sàng đưa đến miệng cậu bất cứ lúc nào, "Ngâm chân rồi đi ngủ."


Tiểu Hổ đáp một tiếng, chờ cởi tất xong, cậu mới nhận ra chân mình đã không còn ra hình thù gì nữa.


Phương Khởi Châu đương nhiên cũng nhìn thấy, cau mày ngồi xổm ở trước mặt cậu, "Em quên bôi thuốc rồi phải không?" Lúc trước hắn có đưa một túi đồ cho Tiểu Hổ, bên trong có thuốc mỡ, Phương Khởi Châu đặc biệt dặn cậu mỗi ngày phải bôi hai lần không được bỏ, mà nhìn tình trạng hiện giờ xem, còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước nữa.


Tiểu Hổ do dự, cậu cắn cắn ngón tay cái, "... A." Ban đầu cậu còn nhớ, nhưng cậu lại mắc chứng hay quên, lúc sau thấy không có gì nên cũng chẳng bôi nữa, cũng chẳng biết qua mấy ngày có tái phát hay không, hơn nữa hôm nay cậu đuổi theo xe cảnh sát suốt cả một đường, không nặng thêm mới là lạ.


"Không phải đã bảo em mang giày dày một chút sao?" Hắn thở dài, nhấc chân Tiểu Hổ ra khỏi chậu nước nóng, nhưng mà Tiểu Hổ cứ lùi lại, kháng cự hành động của Phương Khởi Châu, miệng còn cậy mạnh: "Em không sao, em không đau."


"Không khó chịu sao?"


Đôi mắt cậu khô khốc như một cái giếng cạn, một giọt nước cũng không còn nữa. Tiểu Hổ vùi đầu, thấp giọng nói: "Không khó chịu."


Phương Khởi Châu cau mày nhìn cậu chằm chằm, Tiểu Hổ lại chôn đầu càng ngày càng thấp. Hắn đứng dậy, đặt chân Tiểu Hổ lên một cái ghế đẩu, sau đó dùng khăn mặt thấm nước, "Trước tiên khoan đụng nước, chú đi tìm thuốc."


Thuốc trị nẻ da lúc trước mua ở tiệm vẫn còn, Tiểu Hổ kiên trì muốn tự mình bôi, Phương Khởi Châu chỉ có thể tùy theo cậu.


Cửa vừa mở ra, Lucas mang tính cảnh giác cực cao đã lập tức tỉnh dậy, nhóc trở tay lấy một con dao gọt hoa quả từ dưới gối ra. Bởi vì chuyện Phương Khởi Châu khi còn bé từng bị bắt cóc, Lucas từ nhỏ liền bị huấn luyện thành như vậy, con dao gọt hoa quả này là nhóc lấy trong nhà bếp.


Tiểu Hổ vốn đang căng thẳng lại bị một đứa nhỏ tám tuổi chĩa dao dọa đến bối rối, Phương Khởi Châu xoay đầu của cậu, "Đó là đồ chơi mà thôi, làm bằng cao su..." Hắn đối diện cùng cậu, nói: "Nghe lời, ngoan ngoãn ngủ một giấc, có chuyện gì thì mai rồi nói." Nói xong liền lén liếc Lucas một cái.


Lucas bé nhỏ vô tội nhún vai, nhét dao gọt hoa quả về dưới gối.


"Anh trai nhỏ tên gì vậy ạ?"


Tiểu Hổ nhìn nhóc Lucas sở hữu khuôn mặt như thiên sứ kia, lập tức bị đôi mắt xanh của nhóc hấp dẫn, cảnh giác liền rơi xuống mức thấp nhất.


Phương Khởi Châu đỡ cậu leo lên tầng giường trên, nói với Lucas: "Gọi anh là được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi..." Hắn tắt đèn, uể oải mà nói, "Ngủ ngon."


Nương theo tiếng sóng biển rì rào giội rửa những bãi đá ngầm, Phương Khởi Châu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.


Vào cuối tuần, Lucas có nếp sống rất tốt, ngủ sớm dậy sớm, mà Tiểu Hổ vì thân thể và não đã quá mức mệt nhọc, tận buổi trưa ngửi thấy mùi cơm cậu mới mở mắt. Đại khái do giường quá mềm, chăn quá dày, nhiệt độ của máy sưởi quá cao dẫn đến xương cốt đều mềm nhũn, giống như một cái máy đã nhiều năm không được bôi trơn, một giây sau lập tức muốn vỡ tan tành. Đôi mắt cậu cũng vì hôm qua khóc rất nhiều mà bây giờ díu chặt vào nhau, lúc nào cũng muốn nhắm lại, mũi thì không thông, dẫn đến lỗ tai cũng ù ù cạc cạc, tinh thần cũng không tốt, giống như đang bị bệnh nặng vậy.


Phương Khởi Châu đặt thức ăn ở một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, lúc giao đến thì nhiệt độ rất vừa phải, mở nắp nồi mì ramen vẫn còn bốc khói. Từng lát từng lát xá xíu cực lớn, trứng lòng đào nằm gọn vào một bên tô, lòng đỏ chan khắp sợi mì, bên trên còn có hành tây rải đều đều. Nước tương và vị canh thanh đạm vọt vào hơi thở, khiến Tiểu Hổ không nhịn được nhìn chằm chằm rồi nuốt nước miếng.


Hắn đem đũa đặt trước mặt Tiểu Hổ, ôn nhu nói: "Ăn đi."


Lucas khiếp sợ nhìn anh họ nhà nhóc, hoài nghi có phải anh ấy uống lộn thuốc hay không, nếu không thì làm sao lại nói như vậy!


Sau khi ăn xong, Phương Khởi Châu lấy ra tất cả đồ chơi đã mua, chất thành đống trong phòng khách.


"Buzz Lightyear!" Tiểu Hổ thích rất nhiều nhân vật hoạt hình, ngày đó lúc gắp thú bông, cậu gắp rất lâu rồi cũng không lấy được Buzz Lightyear, bây giờ nó lại ở ngay trước mắt. Cậu không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Chú Phương ơi, chú là ông tiên hả?"


Phương Khởi Châu có chút buồn cười, "Không phải, nhưng chú có thể thực hiện điều ước của em."


"... Vậy chú có thể đưa anh của em ra ngoài không?" Tiểu Hổ rụt rè mà đưa ra thỉnh cầu, "Bên trong tối lắm, anh ấy sẽ sợ."


Tiểu Hổ sợ tối, sợ không gian giam cầm, càng sợ những nơi chỉ có một mình cậu, có đôi khi cậu mơ thấy ác mộng, hoàn toàn là do những cảnh tượng như thế này, sau đó thì "rầm" một tiếng, giống như có thứ gì đó đập vào gáy cậu, dường như là một chai bia, cũng có thể là chiếc lọ vỡ, đầu của cậu gần như muốn nứt ra, sau đó nhanh chóng chìm vào bóng tối. Cho nên cậu nghĩ, anh mình cũng sợ những thứ như thế này.


Phương Khởi Châu trầm mặc nửa ngày, bây giờ đưa Chung Long ra, nhất định sẽ có chút khó khăn, nhưng mà không phải là không làm được. Hắn nhìn chăm chú viền mắt còn chưa bớt sưng của Tiểu Hổ, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, chú làm không được."


Nghe thấy đáp án, Tiểu Hổ ôm Buzz Lightyear, ngơ ngác mà ngồi trên sàn nhà.


Phương Khởi Châu xoa đầu cậu, thả cho giọng mình mềm xuống, "Xem phim hoạt hình không, chú với Lucas xem cùng em."


Lucas mở TV chỉ trong nháy mắt, những bộ phim hoạt hình hot gần đây là: "Kubo và sứ mệnh Samurai", "Moana", "Your name"... Lucas từng cái từng cái mà giới thiệu cho cậu, "Anh trai nhỏ, anh muốn xem cái nào?"


Đối với Lucas mang tuổi thơ bất hạnh mà nói, xem phim hoạt hình hiển nhiên là một trải nghiệm mới mẻ, mà nhóc cũng coi như biết rõ, ở trong nhà này, ý kiến của anh trai nhỏ mới là quan trọng nhất, còn nhóc là địa vị thấp nhất, làm cái gì cũng phải hỏi ý người ta.


Tiểu Hổ rất nhanh đã bị phim hoạt hình hấp dẫn, cậu ngồi bên cạnh Lucas, ngoan ngoãn xem một hồi, Lucas làm càn mà cười vang vảng bên tai cậu, khiến cậu cũng không nhịn được mà cong khóe môi, để lộ lúm đồng tiền và răng nanh.


Thấy cảnh này, Phương Khởi Châu mới coi như yên tâm, thời gian sẽ xóa đi tất cả, Tiểu Hổ có chứng hay quên và cũng dễ bị ảnh hưởng, em ấy cũng không bài xích mình, sớm chiều ở chung, một ngày nào đó em ấy sẽ quên Chung Long đi.


Qua một buổi chiều, Tiểu Hổ và Lucas liền trở thành bạn tốt, Tiểu Hổ tò mò nhìn đôi mắt và tóc của nhóc, nhỏ giọng hỏi: "Anh... Anh sờ tóc em một chút được không?"


Lucas ngẩn người, rất nhanh đã vui vẻ lại, đưa đầu về phía cậu, "Sờ đi sờ đi, tóc em mềm lắm đó."


Tiểu Hổ vô cùng cẩn thận đưa tay ra, giống như đang chạm vào một bảo bối vậy, chốc chốc lại vuốt xuống, cậu hỏi: "... Em nhuộm hả?" Có lần cậu đi trên đường nhìn thấy đủ loại màu tóc, anh nói với cậu là do thợ cắt tóc làm phép thuật, sau đó cậu nhìn thấy quảng cáo thuốc nhuộm tóc trên TV mới hiểu ra.


Lucas cười ha hả: "Không phải nhuộm, là tóc thật đó."


Tiểu Hổ lại nhìn chằm chằm vào mắt nhóc, "Vậy đôi mắt là nhuộm hả?"


"Không phải, làm gì có mắt nào nhuộm được chứ, chỉ có thể đeo kính áp tròng thôi."


"Ồ..." Tiểu Hổ như hiểu được mà gật đầu, mà thật ra kính áp tròng là cái gì, cậu cũng không biết rõ, "Em là người nước ngoài hả? Em họ Lu hả?"


Lucas lắc đầu một cái, "Mẹ em là người nước ngoài, em không phải họ Lu, là Lucas, em đánh vần cho anh nghe..." Nhóc nói ra từng chữ cái một, "L, U, C, A, S."


Tiểu Hổ mờ mịt lắc đầu, biểu thị rằng cậu không hiểu.


Lucas xoắn xuýt một hồi cũng không biết giải thích thế nào, cuối cùng nói rằng: "Nói chung là... Nói chung anh gọi em là Lucas được rồi!"


Phương Khởi Châu nhìn thấy cảnh này liền thấy không thích hợp lắm, Tiểu Hổ hoàn toàn nghe không hiểu mấy chữ cái, cho dù là một người không biết tiếng anh hẳn cũng phải biết hai mươi sáu chữ cái kia chứ, mà nhìn bộ mặt mờ mịt kia của Tiểu Hổ, hiển nhiên là không hiểu một chút nào.


Hắn chần chờ hỏi: "... Tiểu Hổ, em có muốn đi học không?"


Tiểu Hổ nhìn hắn.


Phương Khởi Châu nói: "Đi học... Học được những điều mới, làm quen được nhiều bạn mới nữa."


Tiểu Hổ giãy dụa lắc đầu, "Em sợ."


Cái gì cậu cũng không hiểu, còn rất nhát người lạ, ai mà chịu làm bạn với cậu chứ.


Lucas ở một bên nói: "Đi học, đi học cũng như đi chơi đó, em xem TV họ đều diễn như vậy, mấy chục người ngồi trong một phòng... À, có lớp học, làm thủ công, được ăn đồ vặt và nhiều thứ khác nữa." Nhóc tự nhiên trình bày một loạt suy nghĩ của mình về trường học ra như thể nhóc đã thật sự đến trường vậy.


Lúc này Phương Khởi Châu mới nhớ tới, Lucas cũng là một đứa nhỏ chưa từng được đến trường, trong đó có cả hắn, tuổi thơ phải chịu sự quản lý quân sự nghiêm ngặt, sách giáo khoa cũng chỉ viết về các loại súng ống, tầm ngắm, đường kính đạn.


Tiểu Hổ rất kiên trì, lại có chút sợ hãi mà nói: "Không đi học được không ạ?"


"Được..." Phương Khởi Châu nói: "Em thích vẽ, vậy chú mời gia sư đến dạy em vẽ, được không?"


"... Ở nhà ạ?"


Nghe thấy từ "ở nhà" này, lòng Phương Khởi Châu liền mềm nhũn một chút, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng coi nơi đây là nhà.


Hắn ôn nhu đáp: "Ừm, ở nhà."


"Không cần... Không cần đến trường học ạ?"


"Không cần."


Tiểu Hổ đồng ý.


Phương Khởi Châu muốn bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ bù đắp lỗ hỏng ký ức của cậu, dùng bàn tay của chính mình lấp đầy màu sắc lên bức tranh chỉ có hai màu trắng đen của cậu, người khác có, hắn hi vọng Tiểu Hổ cũng sẽ có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.