Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không tới mấy ngày, Vệ Tư Lý đã mang về một thầy giáo dạy vẽ, họ Tống, là một họa sĩ vẽ tranh minh họa* trẻ tuổi. Phương Khởi Châu yêu cầu rằng: Cậu phải đối xử với em ấy như một đứa trẻ bình thường, không được để em ấy cảm giác mình đang bị kì thị hay bị thương hại, em ấy rất thông minh, học rất nhanh chóng.


*Vẽ minh họa được hiểu là việc sử dụng những sản phẩm vẽ tay để diễn giải một câu chuyện, để giải thích hay mô tả một hành động hoặc nội dung cụ thể.


Phương Khởi Châu đem bức tranh mà Tiểu Hổ vẽ bằng bút bi cho thầy giáo xem, thầy giáo Tống liền thốt lên: "Khả năng quan sát rất tốt, đánh bóng với cả tạo hình đều rất chuẩn xác, đã học từ lâu rồi hả?"


Phương Khởi Châu tự hào nói: "Chưa bao lâu cả, tôi đã nói rồi, em ấy rất thông minh."


Tuy rằng Tiểu Hổ không nhớ được cái gì, nhưng mà sâu trong xương tủy cậu, có gì đó đang chậm rãi thức tỉnh.


Khả năng ghi nhớ đồ họa của Tiểu Hổ rất đáng nể, không chỉ có thể ngay lập tức xem tỉ mỉ một cảnh tượng rồi ghi vào đầu, vẽ liền ra giấy, ngay cả trò xếp hình, tấm hình địa ngục trắng tinh* được tách ra 108 miếng, Tiểu Hổ liều mạng bỏ cả ngày cũng hoàn thành xong. Mà nghe bảo có người bỏ công bỏ sức tận mấy năm cũng chưa chắc xong được. Trong tiết đầu tiên, thầy giáo Tống kiểm tra qua trình độ của Tiểu Hổ, mặc dù đã biết kỹ năng vẽ của cậu rất tốt, nhưng chân chính nhìn thấy được quá trình mới càng khiến người ta thán phục, anh nhìn chằm chằm bức tranh súng hoa bốn góc kia tận một canh giờ*, bức tranh dường như giống đến bảy phần mười, rất có linh khí, đủ để coi như một bản sao hoàn chỉnh có thể đem đi bán. Tiết thứ hai, thầy giáo Tống mang đến tập tranh của chính mình, bên trong sưu tập những tác phẩm tiêu biểu của những họa sĩ đa phong cách mà anh yêu thích. Anh cho Tiểu Hổ tự lật xem, sau đó nói lại cho anh là thích cái nào. Gặp gỡ qua một vài tiết học, Tiểu Hổ vừa mới bắt đầu còn rất lúng túng khó chịu, mà sau này đã có thể thuận lợi nói chuyện cùng thầy giáo Tống, cũng lớn mật nói ra suy nghĩ của mình.


*纯白地狱: Đây là tên của một loại bức xếp hình, mình dịch tạm thành địa ngục trắng tinh (=))))??) Hình của nó mình để bên dưới nhé.


Sau giờ học, thầy giáo Tống nói với Phương Khởi Châu: "Em ấy đã được học qua rất nhiều thứ, lai lịch của mỗi bức tranh em ấy dường như đều đã nghe người ta nói rồi vậy, tôi hỏi em ấy nghĩ gì về nó, em ấy nói không biết, bảo rằng lúc nhìn thấy thì tự nhiên trong đầu nảy ra những thứ đó... Hoặc có thể em ấy là thiên tài, hoặc là em đã biết rõ hết những bức tranh này rồi." Thầy giáo Tống là một họa sĩ vẽ tranh minh họa có danh tiếng, anh có dạy học sinh, nhưng vẫn chưa tạo ra được ai quá xuất sắc cả, gặp Chung Hổ có khả năng thiên phú như vậy làm cho anh giống như thấy được ánh rạng đông. Khi anh đưa ra ý tưởng muốn bồi dưỡng thật tốt em học sinh này, đưa tác phẩm của cậu đi triển lãm, cũng cam kết sẽ giúp cậu đạt giải thưởng và đưa cậu nổi tiếng, Phương Khởi Châu lại nói cho anh biết: "Em ấy không cần tham gia bất kì cuộc thi nào, cũng không cần triển lãm tranh làm gì. Lúc cậu dạy em ấy, có thể bảo đảm cho em ấy vui vẻ là đủ rồi."


"Nhưng mà..." Người thầy kia còn muốn nói gì nữa, nhưng thần sắc nghiêm túc của Phương Khởi Châu đã cắt đứt đề nghị của anh.


Bởi vì được làm chuyện mà mình yêu thích, Tiểu Hổ rất nhanh đã khỏe lại, ngày diễn ra tòa án thẩm vấn Chung Long Phương Khởi Châu không hề dẫn cậu theo, nói hắn ích kỷ cũng được, nhưng mà Chung Long là một mầm họa vô cùng lớn, ban đầu tuy Phương Khởi Châu không đồng tình, nhưng mà sau này cũng cảm thấy Vệ Tư Lý nói không sai.


Toà án thẩm vấn diễn ra, luật sư của Chung Long thể hiện rõ thái độ bỏ mặc, bởi vì vụ án này vốn đã bị che phủ bởi một cái bóng xám, lúc trước người tìm đến hắn và hiện tại đá văng hắn ra tuy không phải là cùng một người, nhưng chuyện này cũng không phải là thứ có thể đưa ra ánh sáng. Mà lúc Chung Long bước ra đối mặt, chỉ nói không phải anh làm, anh không có phóng hỏa, cũng không có giết người, đặt video nhận tội ra trước mặt, anh vẫn nói như vậy, nói mình không thẹn với lòng.


Toà án thẩm vấn rất nhanh liền kết thúc, quan tòa giải quyết dứt khoát, tuyên án Chung Long tù chung thân, căn cứ biểu hiện có thể giảm nhẹ hình phạt, hơn nữa ở một nhà tù cấp hai—— được xưng là một nhà tù cao cấp giống như là đảo nghỉ mát, nơi đó chỉ giam giữ phạm nhân tri thức và phạm nhân tài chính, phần lớn những người trước kia bị đưa vào là nhân vật đáng chú ý. Nhà tù bố trí phòng giam và nhà tắm độc lập, muốn giải trí thì có thể câu cá hay chơi golf, Chung Long là tội phạm nghiêm trọng duy nhất ở đó.


Sau khi thẩm phán kết thúc, Chung Long đứng ở giữa tòa, nhìn Phương Khởi Châu không tiếng động mà cảnh cáo: "Họ Phương, mày dám động vào em ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày."


Phương Khởi Châu thờ ơ không quan tâm, cúi đầu viết một tờ giấy, bảo vệ sĩ đưa cho anh.


Sau khi mở ra, Chung Long nhìn thấy trên đó viết: Tôi sẽ bảo vệ tốt em ấy.


Anh cười lạnh một tiếng, khinh thường đạp chân lên tờ giấy, bởi vì xưa nay anh không hề tin loại người này, bọn họ vốn trước mặt là thế này nhưng sau lưng là thế khác, chóng thích chóng chán. Chung Long không biết đời này của mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần này hay không, mà cho dù có hay không có, Tiểu Hổ cũng không nên ở cùng một người như vậy.


Anh nhất định phải nghĩ cách thoát ra.


Phương Khởi Châu không biết anh nghĩ gì, mà hắn cũng chưa bao giờ đem mấy chuyện râu ria này để ở trong lòng. Công việc dần dần rảnh rỗi hơn, thỉnh thoảng cũng có về Phương gia một lần, ngoài chuyện đó ra, Phương Khởi Châu giành hầu hết thời gian rảnh để chơi cùng Tiểu Hổ. Hắn biết thời gian sẽ thay đổi được tất cả, mà mỗi ngày hắn làm bạn cùng Tiểu Hổ đã có hiệu quả rõ rệt, Tiểu Hổ không hề bài xích đụng chạm cùng hắn, hắn từng chút từng chút mở rộng hành vi thăm dò, ngay cả ôm ấp và bôi thuốc cho cậu đều đã nằm trong phạm vi chấp nhận. Đây là chuyện tốt, bởi vì hắn không chỉ một lần nhìn thấy Tiểu Hổ tránh né đụng chạm của anh cậu, vậy có nghĩa là... Chỉ cần không đụng vào giới hạn, bọn họ vẫn có thể tiếp tục như vậy phải không?


Cũng trùng hợp rằng từ lúc Tiểu Hổ đến, chứng mất ngủ của Phương Khởi Châu đã cải thiện rất nhiều, khiến Vệ Tư Lý thẳng thừng khen Tiểu Hổ đúng là phúc tinh.


Cuối tuần, Tiểu Hổ đang đứng vẽ vời cảnh vật ngoài cửa sổ, lúc Vệ Tư Lý gõ cửa đi vào, phát hiện cái phòng khách to lớn trước kia đã bị cải biến thành phòng vẽ tranh, Phương Khởi Châu đóng khung mỗi một tác phẩm của Tiểu Hổ rồi treo lên tường, giống như treo mấy cái bằng khen vậy. Thuốc màu ngoại trừ dính tung tóe đầy người, trên kính cửa sổ cũng dính không ít, thậm chí cả ghế sofa, sàn nhà... Hơn nữa vì muốn hun đúc tình cảm dành cho nghệ thuật của cậu, Tiểu Hổ có lúc sẽ vẽ theo những bức tranh của những họa sĩ nổi tiếng, tất cả đều do Phương Khởi Châu sưu tập về đây.


Vệ Tư Lý dừng chân đứng ở phía sau nhìn cậu, Tiểu Hổ liền trở nên lúng túng, bút cũng không biết làm sao đặt xuống, luống cuống làm xáo trộn cả bảng màu, mãi đến khi thuốc màu bị khô cứng mới thôi.


"Chú Vệ ơi, chú... Chú tới tìm, chú Phương, hả?" Tiểu Hổ gác bút lại, nhìn về Vệ Tư Lý.


"... Ừm." Hắn thở dài, chân thành mà khen: "Vẽ đẹp lắm."


Một tháng trước khi hắn đến, Tiểu Hổ đã biết hắn tên là Vệ Tư Lý, vì vậy lễ phép gọi hắn là chú Vệ. Vệ Tư Lý á khẩu không trả lời được, im lặng giải thích rằng hắn không phải họ Vệ. Tiểu Hổ lại hỏi: "Giống Lucas phải không ạ, em ấy cũng nói mình không phải họ Lu." Bởi vì Lucas nhấn mạnh rất nhiều với cậu, cho nên cậu nhớ rõ lắm, nhưng mà vẫn không hiểu tại sao.


"Đúng! Đúng!" Vệ Tư Lý gật đầu, vậy mà Phương Khởi Châu ở một bên lại xen vào, "Gọi không sai đâu, là chú Vệ." Hắn nói cho Tiểu Hổ: "Em gọi đúng rồi."


Mà bởi vì hắn đã xen vào, Vệ Tư Lý muốn nói cũng không nói được nữa, sống gần năm mươi năm, cả nửa đời trôi qua như vậy, lần đầu tiên hắn phải đổi thành họ Vệ. Tiểu Hổ được chú Phương tôn sùng như một quyển "sách giáo khoa", cảm thấy cậu nói cái gì cũng đúng hết, vì vậy mỗi lần Vệ Tư Lý đến, cậu cứ gọi hắn như vậy. Lâu dần, Vệ Tư Lý cũng trở nên chết lặng.


Hắn lên lầu, cửa phòng của Phương Khởi Châu đang mở, Vệ Tư Lý gõ một cái, Phương Khởi Châu liền kéo cửa ra: "Vào đi..."


Hắn vẫn luôn đứng bên cạnh cửa, xuyên qua khe cửa vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng của Tiểu Hổ, nhưng nếu như hắn ra khỏi cánh cửa này, hắn sẽ lại buồn rầu vì Tiểu Hổ quá mức chăm chú vẽ tranh mà không để ý tới mình. Vì vậy để chính mình không suy nghĩ trằn trọc nữa, Phương Khởi Châu đã vẽ mặt đất làm nhà tù*, tự quy định một vòng tròn cho chính mình, đợi đến lúc cần di chuyển mới mở rộng phạm vi một chút.


*画地成牢: một câu ẩn dụ chỉ được phép di chuyển trong một phạm vi hạn chế.


"Tiểu Châu, ngày hôm qua Phương Nghệ Nguy bị Nhị gia cấm túc ba tháng..." Vệ Tư Lý liền đi thẳng vào vấn đề: "Xe của Phương Nghệ Nguy bị dán phiếu phạt, Phương Nghệ Nguy..." Hắn dừng một chút, cảm thấy chuyện sắp nói ra vô cùng hoang đường, "... Liền đánh người cảnh sát giao thông kia, đánh ngay bên đường, còn bị người ta quay video lại, bây giờ video phát tán đầy trên mạng. Tôi đã xem video, Phương Nghệ Nguy giống như bị bệnh dại vậy, người nào can ngăn cũng đánh luôn, đánh xong chưa hả giận còn lái xe tông người, kết quả đâm thẳng vào cây, xe bị phá huỷ, vậy mà người cũng may là yên lành."


"Cho nên tôi đã tỉ mỉ tra một chút, phát hiện Phương Nghệ Nguy đã từng đến bác sĩ tâm thần."


"Nó có bệnh tâm thần?"


"Đúng, nó có chứng rối loạn bùng phát gián đoạn, rất dễ bị chuyện nhỏ làm cho tức giận, tiện đó gây ra một số chuyên điên loạn." Vệ Tư Lý mở hồ sơ bệnh ra, "Bệnh của Phương Nghệ Nguy rất phức tạp, cậu còn nhớ không, trong hồ sơ của nó có viết, ngày xưa lúc còn đi học, bạn cùng bàn chưa xin phép nó đã lật sách nó ra, nó liền lôi đầu người ta đâm vào cạnh bàn nhọn, bao gồm chuyện vé phạt ngày hôm qua cũng vậy. Các hành vi của nó thoạt nhìn rất ngây thơ, hơn nữa sau đó, nó sẽ chẳng nhớ mình vừa làm cái gì, chuyện này đã chứng minh rõ bệnh tình của nó rất không ổn định. Bác sĩ tâm thần đã đề nghị rằng không nên cho nó ra ngoài, nhưng mà Nhị gia và Ngụy Bội Bội... đang cố tình nuông chiều nó."


Phương Khởi Châu nhíu mày lại, "Tại sao nó có bệnh này?" Loại bệnh này bình thường là do tuổi thơ chịu ngược đãi nghiêm trọng, hoặc chịu lạm dụng bạo lực, hoặc là người có gia đình bất hạnh mới có khả năng mắc bệnh này.


Vệ Tư Lý há miệng, chậm rãi nói: "Năm đó tôi đến Phương gia, qua miệng một người giúp việc biết được rằng lúc Phương Nghệ Nguy năm tuổi từng bị bắt cóc, là đối thủ một mất một còn với Nhị gia, tên là Trương Tiết, năm đó cũng là lão đại của thành phố Vũ Hải, hiện tại đang ở trong ngục giam trên một đảo "nghỉ mát". Nghe nói... Nghe nói, lão ta thích sưu tập bộ phận cơ thể, hơn nữa có chút ham muốn biến thái. Lão ta bắt cóc Phương Nghệ Nguy, không cần tiền cũng không giết con tin, chỉ là vì buồn nôn Nhị gia... Phương Nghệ Nguy bị lão để trên một du thuyền trôi giữa biển lớn..." Vệ Tư Lý nói ra cũng cảm thấy vị nhị thiếu này có chút đáng thương, nhắm hai mắt nói một hơi, "... Gần nửa năm."


Sở dĩ hắn đi điều tra chuyện này, còn cố ý trịnh trọng nói cho Tiểu Châu, chính là hi vọng hắn sẽ cảnh giác hơn, "Sau này nó có chọc giận cậu, đừng để ý đến nó, chỉ là một con chó điên, nếu có xảy ra chuyện gì, Ngụy Bội Bội nhất định sẽ khóc lóc với Nhị gia, kể lể rằng con trai nhà ông ấy có bệnh tâm thần."


✰✰✰


*Địa ngục trắng tinh đây =))))



*Súng hoa bốn góc



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.