Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 4



Chế độ thuận tiện cho người như vậy dĩ nhiên đi kèm là hợp đồng bảo mật thông tin. Phương Khởi Châu không rõ dì lao công này là hạng người gì, mà thời điểm lựa chọn nhân viên, đáng lẽ ra phía quản lí nên ưu tiên đánh giá nhân phẩm trước mới phải.


Từ bên ngoài thang máy hắn đã tìm được tấm danh thiếp có ghi số liên lạc của người quản lí nọ, lúc đang chuẩn bị gọi điện thì bất chợt nhìn lên đồng hồ trên tường.


Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay yên tĩnh nửa phút. Phương Khởi Châu thở dài, tay buông xuống. Trong đầu lại đang hồi tưởng hình dạng của mặt phỉ thúy kia, mặt trên điêu khắc hình hổ con ngây thơ đáng yêu, trông rất sống động. Khuôn mặt trước giờ vẫn lạnh lẽo đột nhiên có chút cảm xúc ấm áp.


Là đồ tốt.


Mà dây đỏ xuyên qua mặt phỉ thúy kia thì lại rất cũ kỹ, chắc là vật đã mang từ khi mới sinh ra. Vật như vậy, thông thường ngoại trừ giá trị vật chất, còn có ý nghĩa đặc biệt khác.


Có lẽ không phải có tiền là có thể giải quyết được chuyện.


Trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng đứa nhỏ kia nghiêm túc vẽ vời, lại nghĩ tới dây chuyền hình hổ con, cảm thấy có chút trùng hợp.


Mất ngủ hai tháng tới nay, tối hôm đó ngủ thật thẳng giấc, một giấc mơ cũng không có thấy. Phương Khởi Châu ra khỏi cửa chuyện thứ nhất chính là đến nơi quản lý hỏi thăm chuyện nhân viên quét dọn ngày hôm qua, quản lý nhân viên bàn giao xong nói có kết quả sẽ lập tức liên hệ hắn.


Kết quả điều tra quản lý tận trưa mới đưa đến, "Đại thiếu, thật không tiện. Dì này mới tới, lại lớn tuổi, dì nói dì có để lại tờ giấy cho ngài, đồ vật trong túi đều đặt trong huyền quan*, chắc tờ giấy dán ở đâu đó... Xin ngài tha thứ..."


*Huyền quan: khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách


Bởi vì danh xưng "đại thiếu" này, lông mày Phương Khởi Châu không nhịn được cong lên, đối phương thấy hắn trầm mặt cũng không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ nói, "Tôi sẽ sa thải dì ấy, lần sau bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"


Bút máy trong tay Phương Khởi Châu thả xuống, lạnh lùng nói, "Không sao..." Hắn dừng một chút, "Chuyện này tôi cũng có lỗi, đừng sa thải dì."


Bên kia cúi đầu khom lưng, lập tức kinh hoảng, "Không không không, là lỗi của chúng tôi! Lỗi của chúng tôi! Ngài yên tâm, tôi đã cho người xuống thăm hỏi..."


Phương Khởi Châu chỉ về nước hai tháng, cũng đã đem tác phong làm việc bên này "chỉnh" một trận. Quả thật là hắn không thích, nhưng hắn nhớ ông bà từng nói: Ta tôn trọng người khác, người khác cũng tôn trọng ta.


Nhưng dạng tôn trọng này, kỳ thật càng giống như loại người từ lúc sinh ra đã mang theo quyền uy. Tựa hồ trong toàn bộ gia đình, cũng chỉ có hắn sẽ không thoải mái với điều này.


Phương Khởi Châu đang muốn ra ngoài, Ngải Lâm gõ cửa hai lần liền dò xét đưa đầu vào, nói thật nhanh, "Ông chủ, Nhị gia đến."


Nhị gia —— chính là Phương Nghĩa Bác, bởi vì ở trong nhà Phương Nghĩa Bác xếp thứ hai, bên ngoài người biết hay không biết, đều xưng một tiếng Nhị gia. Như Ngải Lâm, cô không biết thân phận cụ thể của Nhị gia, chỉ biết ông là một nhân vật lợi hại, giậm chân một cái, toàn bộ thành phố Vũ Hải cũng phải run rẩy—— cha của ông chủ và tiểu Phương tổng.


Phương Nghĩa Bác vẫn là lần đầu tiên tiến vào tòa nhà lớn này, trước đây lúc Phương Nghệ Nguy vẫn còn làm ông chủ, ông một lần cũng chưa từng tới, cho nên ông cũng không biết, việc tuyển chọn thư ký xinh đẹp là toàn bộ tác phẩm của Phương Nghệ Nguy. Có thể nói, Phương Nghệ Nguy chỉ làm duy nhất một chuyện tốt cho cái công ty này, chính là xây nên một tòa cao ốc cao nhất trong thành phố.


Phương Nghĩa Bác tùy ý gã tiêu sài, chỉ vì nghe theo một câu của Ngụy Bội Bội: "Nghệ Nguy cần phải rèn luyện, đây coi như tạo cơ hội học tập cho nó." Kết quả đây, sự cố xảy ra, Ngụy Bội Bội sợ là phổi cũng phải nổ khí.


Phương Khởi Châu từ chỗ ngồi đứng lên, "... Cha."


Phương Nghĩa Bác sắp sáu mươi, đương nhiên vẫn là Nhị gia phong độ tiêu sái, tóc tai không bạc, người cũng rất có tinh thần, nhìn không tới bốn mươi. Gương mặt của ông và Phương Khởi Châu có ba phần tương tự, đôi môi mỏng theo cách người ta vẫn hay bảo nhau chính là bạc tình.


So với Nhị gia, Phương Khởi Châu càng giống như Tôn Minh Mị nhiều hơn, Phương Nghệ Nguy ngược lại là lớn giống như Nhị gia khi còn trẻ. Điều này làm cho Ngụy Bội Bội luôn tự hào treo ở bên mép, hơn nữa Phương Nghệ Nguy trùng hợp cũng là xếp thứ hai, bên ngoài có danh xưng gọi "nhị thiếu". Ngụy Bội Bội cố ý đặt cho gã một chữ "Nghệ", bởi vì "Nghệ" và "Nghĩa" đọc giống nhau, vừa nghe liền biết là cha con ruột. Mà cô hi vọng sau khi con trai lớn lên, gã có thể trở thành Phương nhị gia tiếp theo.


Phương Nghĩa Bác lộ ra tươi cười, nếp nhăn trên trán hiện ra một ít, "Khởi Châu, hôm nay cùng cha ăn cơm."


"Cha, con..." Hắn mới gọi Vệ Tư Lý đến đón mình, chuẩn bị về nhà tìm lại dây chuyền một chút.


"Làm sao, ăn một bữa cơm cũng không vui? Hôm nay cũng không có người ngoài, chỉ có hai người nhà chúng ta."


Từ lúc Phương Khởi Châu đến, Phương Nghĩa Bác đối với thái độ "người trong nhà" liền chuyển biến rõ rệt. Ông không biết nói với Phương Khởi Châu bao nhiêu lần: "Con hãy tha thứ cha, tuy rằng trong nhà có Nghệ Nguy và Tuyết Ly, nhưng cha vẫn chỉ yêu mẹ con, bọn họ... Một người cũng không bằng con."


Phương Khởi Châu cũng không có cảm xúc gì đối với lời nói của ông. Hắn chỉ cảm thấy thờ ơ, đối với thê tử kết tóc còn như vậy, đối với hắn thì tốt hơn chỗ nào đây.


Hắn hít sâu một hơi, "Cha, con..." Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay thật nhanh, "... Chỉ có một giờ."


Phương Nghĩa Bác sừng sộ lên, "Dành thời gian ăn cơm cùng cha khó như thế sao? Con không vui khi ở nhà, được rồi, cha có thể hiểu được. Đằng này, cha tới công ty tìm con, con lại nói cha chỉ có một giờ."


Lúc Vệ Tư Lý đỗ xe ở dưới lầu, đã nghe các nhân viên bảo vệ đang bàn luận: Nhị gia đến gặp ông chủ. 


Trong lời nói, tràn đầy cảm khái "hóa ra người này mới là người thừa kế thật sự".


Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không gọi điện thoại cho Phương Khởi Châu, mà là đỗ xe ở ven đường, mở kính xe xuống hút thuốc.


Bữa cơm này Phương Khởi Châu ăn ba tiếng, trong đó hắn liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Phương Nghĩa Bác một bên cảm thấy được con trai không kiên nhẫn, một bên lại cảm thấy hắn cuồng công tác đến bỏ bê cha ruột mình, ông bất mãn nói, "Bây giờ con là ông chủ, nên để việc cho cấp dưới làm, tại sao trông con còn mệt hơn cả nhân viên?"


Hắn cúi đầu mà cười cười, "Con cũng phải lấy lương."


Phương Nghĩa Bác liền quở trách hắn một trận. Thời gian hai người ở chung, thoạt nhìn như cặp cha con hòa thuận. Nhưng mà Phương Khởi Châu vốn không phải loại người tinh thông mấy đạo lí đối nhân xử thế, chỉ vì quan hệ huyết thống mới làm hắn nguyện ý ngồi ở chỗ này tán gẫu cùng Phương Nghĩa Bác.


Phương Nghĩa Bác đổi đề tài, nói: "Tết năm nay, dù gì con cũng nên về nhà cùng ăn đi chứ? Con còn chưa gặp em gái con..."


"Đã gặp rồi." Phương Khởi Châu nói, "Trên ti vi."


Cách đây không lâu Phương Tuyết Ly tham gia một cuộc thi ca hát quy mô lớn, dùng giọng hát chiếm được giải nhất, liên tiếp xuất hiện trên quảng cáo ở TV. Phương Khởi Châu cũng không phải loại người không xem TV, đương nhiên cũng sẽ thấy được vài lần.


Phương Nghĩa Bác có chút bất đắc dĩ cau mày, hiển nhiên không thể nào tán thành việc Phương Tuyết Ly dấn thân vào showbiz, mà quan hệ của Phương Tuyết Ly và ông ngược lại là cực kỳ thân mật, nếu như nói bây giờ ông còn ôm ấp phụ nữ, đó chính là đang nói hai người bọn họ. 


Phương Khởi Châu lại liếc nhìn đồng hồ, "Cha, không còn sớm, con còn có việc bận phải về."


"Cha chỉ mới vừa nói..."


Hắn đứng sửa lại quần áo một chút, gật đầu, "Con sẽ trở lại."


Phương Nghĩa Bác mừng rỡ, nói liên tục ba chữ "được".


Phương Khởi Châu từ hội sở đi ra, Vệ Tư Lý trực tiếp chở hắn trở về nhà trọ, cái gì cũng không có hỏi, chỉ nhắc nhở hắn, "Tiểu Châu, tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngơi một chút, nếu cần bác sĩ tâm lý, tôi có thể..."


"Không cần." Phương Khởi Châu cự tuyệt nói, "Tôi không sao, uống chút thuốc ngủ là tốt rồi."


Phương Khởi Châu nhìn chính mình từ gương chiếu hậu bên trong, một gương mặt uể oải, râu tua tủa đã cạo đến sạch sành sanh. Hắn nói, "Hết bận việc này tôi liền nghỉ ngơi, không cần tìm bác sĩ."


Vệ Tư Lý vẫn là miễn cưỡng nhét vào hai tấm danh thiếp cho hắn, "Một là bác sĩ tâm lý, một bác sĩ khác định kỳ sẽ tới kiểm tra sức khoẻ cậu một lần." Rồi lại nói, "Đều đáng tin cậy."


Hắn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài khu giải trí có người đến người đi, lại có vài con chim bay từ bờ biển bay vào.


Hắn đáp, "Ừm, tôi biết rồi.


 Bây giờ Vệ Tư Lý là người duy nhất hắn còn, hắn có thể nói chút lời từ tận đáy lòng.


Ở huyền quan quả nhiên tìm được dây chuyền, xoay tìm một cái, hóa ra dì giúp việc dán tờ giấy trên cửa tủ lạnh. Trong lòng hắn không khỏi hổ thẹn, con người một khi bận rộn sẽ quên mất rất nhiều chuyện.


Mà Tiểu Hổ toàn bộ buổi trưa đều nhìn cửa, Chung Long đi ra mấy lần, "Hắn còn chưa tới?" Tiểu Hổ lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng, "Sẽ đến."


Ngày hôm nay Tiểu Hổ có chút chấp nhất ngoài ý muốn, giống như lúc anh gặp cậu, Tiểu Hổ một mực không chịu rời đi, nói muốn "chờ mẹ", hỏi cậu nhà ở đâu, Tiểu Hổ mờ mịt trả lời không biết. Cho nên Chung Long nói cho Tiểu Hổ khẳng định đó là tên lừa đảo, Tiểu Hổ kiên trì nói chú kia là người tốt, cũng không biết tại sao cậu kết luận như vậy. Chung Long không có cách nào đấu võ mồm cùng cậu, buồn bực mà bồi cậu cùng nhau chờ.


Dần dần đến buổi chiều, trong nhà hàng có khách tới. Chung Long đứng lên vỗ lưng cậu, "Đừng ngu ngốc nữa."


Tiểu Hổ lắc lắc đầu, cậu nằm nhoài trên chiếc ghế đơn bên cửa sổ, cằm đặt trên mu bàn tay, từ bên trong cửa kính pha lê phản quang nhìn thấy mình, trong đôi mắt của cậu cũng có chính mình.


Vệ Tư Lý dừng xe trước cửa Quả Ớt Đỏ, "Đây?"


Phương Khởi Châu gật đầu, còn chưa có xuống xe đã nhìn thấy ở cửa sổ nhà hàng có một đứa nhỏ hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bên ngoài. Cửa nhà hàng treo vài quả ớt đỏ, tuy nói là giả, lại không hiểu sao cảm thấy gay mũi. Phương Khởi Châu đứng tại vị trí ngày hôm qua, "Xin lỗi, anh đến muộn."


Đứa nhỏ tròn vo mắt chuyển hướng nhìn hắn, vẫn duy trì bất động cái tư thế kia, ánh mắt không có tiêu cự. Phương Khởi Châu móc ra dây chuyền cho cậu, "Có chút việc trì hoãn, cần phải đổi dây đeo mới trong cửa hàng thì lần sau sẽ không lại rơi mất."


Tiêu cự trong đôi mắt Tiểu Hổ dần dần tập trung ở trên mặt của hắn, trở nên rõ ràng, hai mắt chớp vài cái, cậu đưa tay nhận lấy dây chuyền, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn chú."


"..." Phương Khởi Châu còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, "Em gọi anh là cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.