Mục Thanh bị thái độ lạnh lẽo này của Mục Thần chọc giận nhưng không thể làm gì, cuối cùng đành phải nghe theo hắn, "Ngươi hỏi đi, ta biết gì nói nấy, ngươi hỏi xong thì đi theo ta."
Mục Thần không hề trả lời là được hay không, trực tiếp hỏi: "Quan hệ thật sự của ta và ngươi là gì?"
Mục Thanh đáp: "Ta tên là Mục Thanh, là đường ca của ngươi, cha ngươi là Tam thúc của ta, đời này của chúng ta chỉ có ngươi, ta, và còn một lão Tam mới vừa cai sữa, người nhà họ Mục của chúng ta không nhiều."
Mục Thần hỏi tiếp: "Số mệnh của người nhà họ Mục là gì? Còn Luân Hồi Châu là gì?"
Sắc mặt của Mục Thanh âm trầm, ngữ khí đột nhiên trở nên trầm trọng, "Số mệnh của người nhà họ Mục, cũng là vì thân mang Luân Hồi Châu. Luân Hồi Châu do thượng cổ thần thạch tạo nên, tương truyền là một phần của Bàn Cổ thạch, người có được Luân Hồi Châu, tự nhiên sẽ được linh khí thân cận, tu luyện ít nhưng hiệu quả nhiều, cho dù là linh căn bình thường, việc tu hành cũng có thể tiến triển cực nhanh. Nhưng ngược lại, nếu như Thiên Đạo xảy ra bất ổn, Tam Giới Lục Đạo phát sinh kiếp nạn, người nắm giữ Luân Hồi Châu phải lấy thân vá trời."
Mục Thần biến sắc, đây chính là trách nhiệm và số mệnh mà lời nói ấy nhắc đến.
"Vì không để người khống chế Luân Hồi Châu vì tư dục của bản thân mà nhiễu loạn muôn dân, thiên đạo sẽ bố trí rất nhiều hạn chế, một trong số đó, chính là chỉ định đạo lữ." Nói xong, Mục Thanh nhìn về phía Cố Vân Quyết, không hiểu tại sao y từ một đồ đệ lại biến thành đạo lữ, còn cao hơn Mục Thần, mà bộ dáng lại hệt như một cô vợ nhỏ nhút nhát, đệ đệ của hắn cũng thật lợi hại, chẳng những nuôi đồ đệ thành như vậy, mà còn tự mình ăn luôn, đây chẳng lẽ là "dưỡng thành" trong truyền thuyết? Chuyện này không phải là làm càn hay sao?!
Cố Vân Quyết thản nhiên đối diện với Mục Thanh, vẫn là bộ dạng ngây thơ thẳng thắn hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, y hết sức tò mò hỏi: "Có biện pháp lấy Luân Hồi Châu ra không?"
Mục Thanh nhìn thấy bộ dáng "đơn thuần" này của Cố Vân Quyết, khó giải thích được có chút chột dạ. Đệ đệ mình nuôi người ta lớn xong rồi ăn luôn, hắn làm gia trưởng, theo lí cần phải đánh Mục Thần trước một trận, nhưng mà hắn không hạ thủ được, vì bảo vệ người trong nhà, biện pháp tốt nhất của hắn chính là giết chết Cố Vân Quyết.
Người trẻ tuổi đơn thuần này thế mà không nhận ra được sát cơ của mình, ánh mắt vẫn trong suốt như lần đầu tiên gặp mặt y mời mình uống rượu... Tâm tình của Mục Thanh hết sức phức tạp, thái độ đối với Cố Vân Quyết cũng thoáng hòa hoãn một chút, hắn thở dài, nói: "Có, nhưng mà cũng không có gì khác nhau cả, chỉ khi kí chủ chết đi, hơn nữa hắn phải rơi vào tuyệt vọng khiến sinh mệnh bị mài mòn từng chút một, Luân Hồi Châu mới có thể rời khỏi cơ thể."
Cố Vân Quyết nặn nặn ngón tay Mục Thần, ý tứ chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu, có thể đây chính là nguyên nhân kiếp trước Mục Thần bị nhốt lại khiến sinh mệnh dần dần bị hao mòn, chuyện của y bất quá chỉ là một chất xúc tác mà thôi.
Từ chuyện của Phượng Cửu Lê, xem ra trong cơ thể của Mục Thần nhất định có Luân Hồi Châu.
Được linh lực thân cận, được thiên phú không gì sánh được, là chuyện biết bao người tha thiết ước mơ. Trước khi tiểu sư tôn chiếm được Cửu Dương Minh Hỏa, chỉ là một hỏa linh căn bình thường mà tu vi của hắn lại tiến bộ nhanh đến thế, xông vào nhiều bí cảnh như vậy, hắn luôn có thể tìm được trân bảo mà người khác không nhìn thấy, đi vào nhiều hiểm địa như vậy, vậy mà Mục Thần luôn gặp dữ hóa lành, đây cũng đều do Luân Hồi Châu.
Là ai đã nói chuyện của Luân Hồi Châu cho người trong Tiên giới? Kiếp trước ngay cả Mục Thần cũng không biết thân thế của mình, vậy hắn đã bị phát hiện như thế nào? Cố Vân Quyết âm thầm suy đoán trong lòng.
Mục Thần nắm lại tay của Cố Vân Quyết, cúi đầu để tâm tình của mình tỉnh táo hơn, Cố Vân Quyết có thể nghĩ đến, thì sao hắn lại không hiểu được. Lại mở miệng, thanh âm của hắn vẫn nhàn nhạt, thậm chí không nghe ra vui buồn, "Nói như vậy, mỗi người của Mục gia đều có loại số mệnh này sao?"
"Dĩ nhiên không phải, " Mục Thanh lắc lắc đầu, "Không nhất định mỗi người đều có Luân Hồi Châu, nhưng ngươi, tám phần mười là có, bởi vì mỗi đời chỉ có một người mang Luân Hồi Châu, đời trước là phụ thân của ngươi, thế hệ này của chúng ta, trên người ta không có, trên người lão Tam cũng không có, vậy dĩ nhiên là ở trên thân thể của ngươi."
Mục Thần gật gật đầu, hỏi tiếp: "Nếu không ở cùng người được thiên đạo chỉ định, trái lại đi kết đạo lữ với một người khác, vậy người khác có hậu quả gì không?"
"Phụ thân ngươi yêu mẫu thân ngươi, nên mẫu thân của ngươi mới bị trừng phạt, bệnh chết rất sớm, chúng ta tìm khắp cả Tam giới, vẫn không tìm được hồn phách của nàng."
Ngón tay đang nắm lấy Cố Vân Quyết của Mục Thần run rẩy, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị Cố Vân Quyết nặn nặn đầu ngón tay, thấy khuôn mặt tươi cười không để ý chút nào của đối phương, sắc mặt của Mục Thần càng thêm khó coi, cái tên nghiệt đồ! Thực sự là... Thực sự là nghiệt đồ!
Thấy động tác nhỏ này của hai người, Mục Thanh tức giận xoay mặt không nhìn, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, "Mà phụ thân ngươi..."
"Ông ấy thế nào?" Mục Thần có chút sốt sắng hỏi.
"Dù sao ông ấy cũng đã thành thần, khá hơn mẫu thân ngươi một chút, vì bảo vệ một tia thần hồn cuối cùng của ông ấy, lão gia tử không thể không đặt ông ấy ở khe hở hư vô của Tam giới, hy vọng một ngày nào đó có thể gom lại toàn bộ hồn phách của Tam thúc, cứu ông ấy sống lại." Mục Thanh lắc lắc đầu, vẻ mặt trở nên mất hứng, "Chúng ta đều biết, đây chẳng qua chỉ là một tưởng niệm mà thôi, nói nghe thì dễ."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Thần, nét mặt của Mục Thanh ôn hòa hơn, "Chúng ta đều cho rằng phụ thân của ngươi là do không nghe theo chỉ thị của Thiên Đạo nên mới bị trừng phạt, nhưng không rõ tại sao thần lực của ông ấy lại biến mất hoàn toàn, mãi đến khi phát hiện sự tồn tại của ngươi, lão gia tử mới biết ông ấy đã dùng toàn bộ tu vi của mình để ngăn trở thiên đạo dò xét, muốn cho ngươi thoát khỏi số mệnh. Chuyện này cũng giải thích vì sao ông ấy cố ý đưa ngươi lưu lại Tiên giới, đồng thời không nói cho chúng ta biết sự tồn tại của ngươi. Đáng tiếc, khối ngọc này vẫn để cho Thiên Đạo cảm giác được chỗ của Luân Hồi Châu!"
Mục Thần cụp mắt, che giấu tâm tình âm u khó tả nơi đáy mắt, trong lòng hắn tích tụ cảm giác khó chịu, trái tim giống như bị ai bóp lấy, ngay cả hô hấp cũng thấy ngột ngạt.
Người kia làm nhiều chuyện cho hắn như vậy mà hắn lại hận đối phương lâu đến thế, kiếp trước, đến lúc chết hắn vẫn còn hận ông ấy. Đời này nếu không phải bất ngờ có được khối ngọc đó, nếu không phải bất ngờ biết được thân thế của chính mình, hắn khẳng định vẫn âm thầm hận đối phương ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.
"Sư tôn, vẫn còn cứu vãn được." Cố Vân Quyết đau lòng nắm chặt lòng bàn tay của Mục Thần, nhắc nhở hắn rằng cho dù rất khó, nhưng không phải không cứu được, bây giờ không phải thời điểm để hổ thẹn. Nếu đối phương có thể nghĩ đến chuyện che chở cho cốt nhục của mình, vậy ông ấy sẽ không bỏ mặc cho thê tử mình hồn phi phách tán, khẳng định ông ấy đã sớm có an bài, chỉ khi gom đủ hồn phách của đối phương, mới có thể biết được ngọn nguồn.
Mục Thần ừm một tiếng, cảm động nhìn đồ đệ, vẫn còn may mắn, có y ở đây, nhưng nếu y cũng giống như mẫu thân của hắn...
Tay của Mục Thần đột nhiên bị kéo qua, thoáng cái liền rơi vào trong một bờ ngực ấm ấp, Cố Vân Quyết nhếch miệng, an ủi: "Đừng sợ, thân thể ta vẫn tốt, khỏe mạnh lắm!"
Mục Thần mở to hai mắt, lập tức bị câu nói đùa này chọc cười, tên tiểu hỗn đản này quả thật rất rắn chắc, khi còn bé cho y ăn nhiều bảo bối như vậy, nếu lớn lên trở thành một con gà bệnh, chắc mấy bảo bối đó đến chết cũng thấy oan ức.
Cố Vân Quyết cũng cười cười, tiếp tục hỏi Mục Thanh: "Cái người được số mệnh định sẵn ấy, mỗi người đều có sao?"
Mục Thanh nhíu mày suy nghĩ một chút, "Hẳn là đều có, e rằng đã xuất hiện ở bên cạnh Mục Thần từ rất sớm, hoặc có lẽ là ở tại Thần giới, bởi vì một nửa huyết mạch trên người của Mục Thần là thần."
"Thần giới?" Mục Thần nhíu mày nhìn về phía Cố Vân Quyết, ánh mắt có chút tức giận.
Cố Vân Quyết căng thẳng đứng thẳng người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
"Người mà Phượng Cửu Lê muốn tìm có thể không phải là ta, có lẽ là ngươi!" Mục Thần nghĩ tới đây, cả người đều muốn phát nổ, thật sự không nên thả cái con Hoa Lau Kê kia đi! Cần phải nướng y! Lần sau gặp mặt nhất định nướng y!!
Cố Vân Quyết giật giật khóe miệng, rốt cuộc sao lại nghĩ đến chuyện này! Căn bản không phải cùng một chuyện có được hay không? Hắn luôn nói y là một bình dấm chua, tiểu sư tôn ăn dấm chua cũng vô lý lắm đó biết không? Cố Vân Quyết cười khan một tiếng, oan ức nhìn Mục Thần, ánh mắt lộ ra một ý nghĩ, ngươi không thể vu oan cho ta, đời trước chúng ta chính là đối thủ, là cái kiểu gặp mặt thì phải đánh nhau!
Mục Thần trừng mắt, đời trước các ngươi đã quen nhau rồi, còn là cái loại tương ái tương sát!
Nhất thời Cố Vân Quyết cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình có chút vi diệu, có lúc y không theo kịp dòng suy nghĩ đối với mấy chuyện mà tiểu sư tôn nghĩ đến, nhưng mà người xui xẻo cuối cùng vẫn luôn là y.
Sư tôn không sai, người sai luôn là đồ đệ!
Nếu như sư tôn vô tình phạm lỗi, vậy hắn cũng không sai, vui lòng xem lại câu trên!
Cho nên hắn không cao hứng thì chính là lỗi của y, làm sư tôn tuyệt đối không thể có lỗi, đây là phong cách trước sau như một của tiểu sư tôn nhà y!
Cố Vân Quyết chỉ có thể ngọt ngào chịu đựng phần tình– cảm – sâu – đậm này!
Mục Thần vẫn còn bất mãn, lúc trước bên cạnh tên nghiệt đồ này còn có một nữ Mị Ma, là cái kiểu ngoại hình cực kỳ xinh đẹp!
Trong lòng Cố Vân Quyết vô cùng oan uổng, đó thật sự chỉ là thủ hạ mà thôi, tuyệt đối không có quan hệ gì khác, thiên địa chứng giám! Nói dối không được chết tử tế!
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, cuối cùng quả thật ngươi có chết tử tế được đâu, còn dám ngụy biện! Ngươi là nghiệt đồ!
Cố Vân Quyết gần như thua trận, chuyện này thật sự không giải thích được, bởi vì y chết quả thật không mấy dễ nhìn!
Mục Thần bất mãn xoa xoa nắm đấm, muốn đánh người, nhìn đi, hết lý do rồi chứ gì!
Mục Thanh thấy hai người vẫn cứ liếc mắt đưa tình, căn bản không coi hắn tồn tại, có chút bất mãn đánh gãy hai người, hỏi: "Cái gì nên hỏi ngươi cũng hỏi rồi, theo ta về đi thôi."
"Không!" Mục Thần mặt lạnh từ chối, "Từ lúc bắt đầu đến giờ ta chưa hề đồng ý quay về với ngươi." Lúc ra khỏi Sùng Vân Môn, nhất định lão Lý đã đoán mệnh cho hắn không chuẩn, còn nói hắn có Đào Hoa kiếp, nếu thật sự có, Đào Hoa kiếp của hắn cũng đến từ tên nghiệt đồ này!
Bây giờ cần phải thay đổi câu nói đó một chút, không nên gọi đây là Đào Hoa kiếp, phải gọi là Mũ Xanh* kiếp! Mặt Mục Thần như sương lạnh, giờ khắc này hắn rất muốn rút kiếm chém người!
(Đội mũ xanh = bị cắm sừng)
Cố Vân Quyết ôm ngực, đã không biết nên giải thích thế nào với Mục Thần, trực giác nói cho y biết, bây giờ nên biết điều một chút thì tốt hơn.
Mục Thanh cũng thắt tâm, "Ngươi lừa ta!"
Mục Thần nhíu mày, "Ta cũng đâu phải hòa thượng xuất gia, tại sao không thể lừa ngươi? Hơn nữa đây cũng không thể tính là lừa gạt, từ đầu tới đuôi ta đâu có đồng ý đi theo ngươi."
Mục Thanh sốt ruột, "Nếu ai đó có lòng muốn bắt ngươi, muốn lấy Luân Hồi Châu thì làm sao bây giờ?"
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, sát khí dày đặc nói: "Vậy thì giết hết, không cần biết hắn là chính hay là tà, lần này chắc chắn ta sẽ không lưu tình, trước đó ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Sùng Vân môn, tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, ngược lại ta cũng muốn xem Thiên đạo này có thể làm gì được ta!"
Mục Thanh: "..." Tam thúc của hắn ôn nhuận như ngọc, là quân tử khiêm tốn có tiếng trong Thần Giới, đứa con này của ông ấy có ngoại hình giống hệt, nhưng tính cách lại không giống chút nào. Nhất định là do hắn ở Tiên giới chịu rất nhiều đau khổ, cho nên bây giờ mới vặn vẹo thành như vậy.
Mục Thần không muốn quay về với mình, Mục Thanh cũng không thể đánh hắn, đành phải đi cùng Mục Thần đến Phủ Thành Chủ của Tuyết Thành, Mục Thần cũng không để ý đến Mục Thanh, để Mục Thanh ở đó rồi bỏ đi luyện chế đan dược, quán triệt câu nói "dùng xong liền vứt" vô cùng triệt để, Mục Thanh đau lòng ôm ngực, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng Mục Thần, vò vò đầu tóc bù xù.
Cố Vân Quyết cười híp mắt đưa cho đối phương một vò rượu, nhiệt tình chiêu đãi: "Lần trước ngươi nói yêu thích rượu mạnh, ta còn cố ý giữ lại một ít." Y cũng ngồi xuống, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ôn nhuận, mâu sắc đen như mực, ý cười càng tôn lên vẻ thành thật của y, khí chất này, cực kỳ giống với phụ thân của Mục Thần.
Mục Thanh tiếp nhận rượu, tâm tình phức tạp nhìn Cố Vân Quyết.
Cố Vân Quyết thúc giục: "Đại ca mau nếm thử, xem có hợp khẩu vị hay không."
Mục Thanh ngửi hương rượu, ngay cả khi Cố Vân Quyết gọi đại ca mà hắn cũng không phản ứng lại, ôm vò rượu đột nhiên ực một hớp. Tuy rằng không lên tiếng, ánh mắt hắn lại sáng ngời, rượu ngon!
Cố Vân Quyết lấy ra thêm một bầu rượu và một cái ly ngọc, rót cho mình một ly, nhìn vò rượu lớn trong lòng đối phương, y lại cười híp mắt lấy từ trong không gian giới chỉ ra một vò khác đặt ở bên cạnh Mục Thanh, phóng khoáng nói: "Hôm nay tiểu đệ bồi đại ca uống thật sảng khoái, uống!"