Cô ngã mạnh xuống đất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Hậu Chiếu nhẹ rũ áo bào, đang thong thả ngồi xuống ghế dài ở đối diện. Cô còn chưa lấy lại tinh thần từ sự việc vừa rồi, đầu óc rối loạn, ánh mắt cũng không có tiêu cự rõ ràng, giờ mới phát hiện bên cạnh cô là hai tên sơn phỉ vừa rồi bị cô đánh lén. Bọn họ chắc là vừa mới tỉnh, miệng vết thương còn chưa có xử lý, một tên còn mang cái đầu đầy máu, nhìn thật đáng sợ.
Thời Niên chột dạ không dám nhìn, thế nhưng Chu Hậu Chiếu không chịu buông tha cô, cười tủm tỉm nói: “Nói một chút xem, nàng làm thế nào đánh ngất được họ?”
Thời Niên cắn môi, Chu Hậu Chiếu vuốt cằm, “Lão Bát nói, nàng dùng một thứ ám khí kỳ quái, hắn không phòng bị nên mới để nàng thành công. Có thể nói cho ta biết là ám khí gì sao?”
Thời Niên: “…”
Vô nghĩa, đương nhiên…không thể!
Thời Niên ho khan một tiếng, giả lả cười nói: “Không có, ta đâu có dùng ám khí gì, chỉ là…đánh lén thôi…”
Chu Hậu Chiếu nụ cười tăng thêm, “Ồ, cho nên ý nàng là một cô nương tay trói gà không chặt, đánh lén một chút liền đánh bại được hai tên to lớn của Tàng Long Trại ta sao?”
Thời Niên định gật đầu, lại đột nhiên phát hiện lời này có vẻ không thích hợp lắm, quả nhiên, trong nháy mắt đã thấy thần sắc Chu Hậu Chiếu trầm xuống, lập tức có người tiến lên lôi hai tên sơn phỉ kia xuống. Thời Niên cảm thấy căng thẳng. Dù biết là hắn đang ép cô nói thật, nhưng xem cách hành xử của hắn, nếu muốn đánh chết hai người kia cũng không phải không có khả năng. Tuy rằng chỉ là hai tên sơn phỉ, nhưng cùng cô không thù không oán, chính mình đánh họ bị thương, chẳng lẽ còn khiến họ vì mình mà mất mạng sao?
Mắt thấy hai tên kia đã bị kéo đến cửa, cô bỗng nhiên nói: “Chờ một chút!”
Khóe môi Chu Hậu Chiếu hơi cong, ý bảo bọn họ dừng lại, nhìn về phía cô. Cô thở sâu, lấy đồ từ trong lòng ra, đưa cho hắn. Chu Hậu Chiếu tiếp nhận lấy, vừa thấy chỉ là một cây gậy nhỏ, mày nhướng lên, “Là cái này?”
Thời Niên gật đầu, “Đúng vậy, ta dùng cái này để đánh bọn họ. Không có lừa ngươi, chính là cái này, không tin ngươi nhìn xem trên đó còn dính máu đó!”
Quả nhiên phần đầu còn có chút máu chưa khô, Chu Hậu Chiếu vẫn cảm thấy khó tin, không lẽ chỉ dùng thứ này là có thể đánh lén được hai tên thủ vệ mà hắn đã chọn?
Thời Niên vẻ mặt thản nhiên. Cô suy nghĩ cẩn thận rồi, dù sao hiện giờ gậy kích điện cũng không dùng được, giữ bên người cũng không để làm gì, để hắn cầm cũng không sợ lòi đuôi, chỉ cần hồi sau tìm cơ hội trộm về lại là được.
Nghĩ vậy, cô đơn giản chìa hai tay, “Thật sự chỉ có cái này, không tin ngươi cứ lục soát ta đi, tìm được cái gì thì đều là của ngươi.”
Nữ hài vẻ mặt vô lại, cũng rất có phong thái riêng. Chu Hậu Chiếu buồn cười nhướng mày, ánh mắt ở trên người cô chuyển động, rồi thâm ý nói, “Tìm được gì cũng thuộc về ta?”
Thời Niên rùng mình, lập tức bảo vệ ngực, mặt đầy phòng bị. Chu Hậu Chiếu thấy vậy, lười biếng cười: “Yên tâm, chuyện tiểu nương tử không muốn, bản trại chủ sẽ không miễn cưỡng.”
Thời Niên chớp chớp mặt, có chút không xác định, đây là có ý gì? Hắn tha cho mình?
Giây tiếp theo, Chu Hậu Chiếu ngáp một cái, “Bất quá, nếu cô nương không nghĩ làm áp trại phu nhân của ta, lại ở đây cũng không thích hợp. Hai người các ngươi, đem nàng giam lại Tù Binh Doanh ở phía tây đi, bên kia mới là nơi của nàng.”
Thế mà nói trở mặt là trở mặt!
Thời Niên kinh ngạc ba giây, nhìn ánh mắt lãnh đạm của nam nhân, chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa rồi dừng lại, “Chờ một chút.”
Thời Niên lắc đầu, “Có thể trả lời ta một chuyện sao?”
“Có thể.”
“Hiện tại là niên đại gì?”
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên, dường như đang hoài nghi cô nói giỡn, thế nhưng biểu tình của Thời Niên rất nghiêm túc. Trong phòng yên lặng thật lâu, vẫn là tên sơn phỉ ở bên cạnh thay hắn trả lời: “Chính Đức năm thứ tám, tháng 11.”
Thời Niên ồ một tiếng, cũng không quan tâm ánh mắt quái dị của mọi người, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên…”
Tên này đúng thật là Chính Đức Hoàng Đế!
Làm một kẻ mù lịch sử, Thời Niên đối với đại đa số đế vương cổ đại của nước mình thật là không có bao nhiêu hiểu biết, Minh triều thì càng xa lạ, nhưng dù cho như vậy, cô vẫn nghe nói qua đại danh của vị Chính Đức Hoàng Đế —— đương nhiên, đây chủ yếu là nhờ công lao của điện ảnh hiện đại.
Thời Niên nhớ rõ, khi nhỏ xem qua bộ phim truyền hình tên 《 Tuyệt Sắc Song Kiều 》, một bộ phim khác tên《 Thiên Hạ Vô Song 》, cùng với bộ kinh kịch nổi tiếng《 Du Long Hí Phượng 》, tất cả đều nói về việc Chính Đức Hoàng Đế cải trang vi hành, chuyện tình của hắn cùng với mỹ nữ ở dân gian. Khi biết Tô Canh cùng Lộ Tri Dao muốn đi Chính Đức triều, cô lại nhìn một chút tư liệu, biết được vị huynh đài này rầm rộ xây dựng Báo Phòng, tuyển nạp mỹ nhân rộng rãi, đủ loại việc làm không đứng đắn, còn cho ra kết luận đại khái rằng, tên này cùng Lưu Triệt, vị hoàng đế hùng tài vĩ lược kia cực kì khác nhau, đây là một tên Hoàng Đế hoang đường mê chơi.
Bất quá, cô còn không nghĩ tới, hắn ham chơi đến mức đến này!
Thời Niên ngồi trong căn phòng đơn sơ, thở dài thật sâu. Đang tốt lành làm Hoàng Đế, lại còn từ Bắc Kinh chạy thật xa đến Hà Bắc, vào rừng làm phỉ, còn cường đoạt dân nữ, thật là không biết nói hắn thế nào mới được… Nhưng mà xui xẻo nhất vẫn là cô, giường cao gối mềm không được hưởng, lại bị nhốt tới cái nơi này.
Nơi này gọi là Tù Binh Doanh, là một dãy phòng đơn sơ, giam giữ chính là bọn sơn phỉ của Ngọa Hổ Trại vừa bị bắt về, nhóm đại hán nhóm lửa khí lực rất tốt, tiếng mắng chửi người từ sáng đến tối đều không dứt, ồn áo tới mức lòng người cũng không yên. Cũng may Tàng Long Trại nghĩ đến Thời Niên dù sao cũng là một cô nương gia, cho cô ở căn phòng đơn, không cần cùng những người đó ở chung.
Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, Thời Niên ôm mặt, cảm thấy đau khổ vì tương lai của mình sau này.
Không trang bị, không có giúp đỡ, có mỗi cây gậy kích điện đều bị đoạt đi, kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên, việc còn nghiêm trọng hơn, cô phát rồ nói: “Nhiếp Thành anh là tên khốn nạn, rốt cuộc chết dí ở đâu vậy?!”
“Nhớ tôi à?”
Thời Niên bị giật mình tới nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, thấy Nhiếp Thành không biết từ khi nào đã ở trong phòng cô, đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn cô. Thời Niên kinh ngạc đứng lên, “Anh không có chết hở? Vào đây bằng cách nào?!”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía ngoài, lo lắng bị phát hiện. Nhiếp Thành nói: “Yên tâm. Tôi đã dẫn dụ người đi hết rồi. Chúng ta có thời gian khoảng mười lăm phút.”
Thời Niên đánh giá Nhiếp Thành, phát hiện anh ta đang mặc quần áo mùa đông, cũng không biết từ đâu kiếm được, nhìn tình huống có vẻ không tệ, không giống như bộ dáng phải ở vùng hoang dã ăn bờ ngủ bụi, có chút yên tâm. Cô vốn đang nghĩ, vẫn luôn không thấy bóng dáng của người khác, có thể xảy ra chuyện gì không hay…
“Tình huống ngày hôm qua là như thế nào, chúng ta không phải cùng nhau đi đến đây sao? Anh chạy tới nơi nào thế?”
Nhiếp Thành không đáp mà hỏi lại: “Cô vừa tới đây liền gặp được Chu Hậu Chiếu đúng không?”
Thời Niên không cảm thấy ngoài ý muốn khi anh ta biết tên trại chủ kia là Chu Hậu Chiếu, cũng không kì lạ khi anh có thể tìm được mình, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy là đúng rồi.”
“Hả, là sao?”
“Lần trước cũng là như thế này, cô xuyên qua một lát liền gặp được Lưu Triệt. Kỳ thật trong tình huống bình thường, khi mọi người đồng thời xuyên qua, đều sẽ ở bên cạnh nhau, nhưng cô lại đặc biệt. Ngay lần đầu tiên, cô liền bị tách ra khỏi chúng tôi.”
Một lần kia, bọn họ cách nhau hai con phố. Lúc này còn xa hơn, Thời Niên ở Ngọa Hổ Sơn, còn anh ta trực tiếp tới luôn Tàng Long Sơn.
Thời Niên mờ mịt nói: “Cho nên…”
Nhiếp Thành chăm chú nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên cười, ngón tay nhẹ búng trán cô, “Cho nên tôi hoài nghi định vị GPS của cô cùng chúng tôi không giống nhau, có tác dụng tự động tìm được nhân vật mục tiêu.”
Thời Niên ngạc nhiên, này, này mà tính là cái tác dụng gì trời!
Cô bỗng nhiên nghĩ đến mình có thể có cảm ứng đặc thù với Long Mạch, hình như, bọn họ cũng không có năng lực này…
Giây tiếp theo, Thời Niên phát hiện được trọng điểm khác trong lời anh ta nói, “Nhân vật mục tiêu, ý anh là, Chu Hậu Chiếu chính là mục tiêu của chúng ta?”
Nhiếp Thành: “Ừ, cô có nghe qua Chu Hậu Chiếu làm thổ phỉ sao?”
Thời Niên nỗ lực hồi tưởng, cô nhớ, Chu Hậu Chiếu từng tự làm qua Tướng quân, Trấn Quốc Công, còn tự thân mang binh đi đánh giặc, hình như không có ghi chép về việc đi làm thổ phỉ.
“Cho nên, đây là lịch sử đang chệch hướng?!”
“Chắc rồi. Nếu trong lúc Minh Võ Tông làm thổ phỉ mà gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng là một việc gây ảnh hưởng lớn đến tiến trình lịch sử…”
Ý nghĩ của Thời Niên xoay chuyển, một khi đã như vậy, chuyện bọn họ cần làm cũng rất rõ ràng. Chu Hậu Chiếu không nên xuất hiện ở đây vào thời điểm này, vậy thì bọn họ cần nghĩ cách để hắn hồi cung…
Nhưng mà, phải làm sao để hắn hồi cung đây?
Thời Niên giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thành ở đối diện, lại bảo vệ ngực mình: “Không phải chứ, lại muốn tôi đi bán sắc hả?”
“Ai nói muốn cô đi bán sắc? Thời tiểu thư thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ đến biện pháp khác. Lần trước đối phó Lưu Triệt, không phải cô đã làm rất tốt sao?”
Chỉ có thời điểm này mới nói lời dễ nghe! Thời Niên thở phì phò, nhưng cũng biết đây xác thực là biện pháp tốt nhất hiện giờ, thế nhưng vẫn khiến cô tức giận, nói: “Như thế nào đều là nam, chúng ta không có nhân vật mục tiêu nữ sao? Các anh cũng nên thử tới làm loại công việc này a!”
Vốn dĩ nói cho hả giận vậy thôi, ai ngờ Nhiếp Thành trả lời lại: “Tôi cũng đã từng trải qua?”
“Hả?”
Thời Niên kinh ngạc trợn to mắt, Nhiếp Thành nói: “Hồi trước có một lần ở Đường triều, chúng tôi phải tiếp cận một vị công chúa, dự định dâng bảo vật cho cô ta, kết quả cô ấy không nhìn trúng trân bảo mà coi trọng bọn tôi. Bọn họ bầu phiếu xong, nhất trí quyết định, đẩy tôi đi hiến thân…”
Thời Niên muốn cười, liếc thấy biểu tình của Nhiếp Thành lại vội vàng nhịn xuống, ra vẻ đứng đắn nói: “Thật sao? Thế vị công chúa kia lớn lên có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Vậy là tiện nghi cho anh rồi còn gì! Công chúa như hoa như ngọc, mặc cho anh chiếm đoạt, còn oán giận gì nữa?”
“Ừa, Phò mã đô úy của công chúa chắc cũng nghĩ thế, cho nên phái tám tên cao thủ tới ám sát tôi. Một lần kia quả thật ném mất nửa cái mạng…”
Thời Niên hít vào một hơi, không ngờ phía sau còn có chuyện kích thích như vậy. Nghĩ đến tính tình của người này, lại bởi vì tư tình với công chúa mà bị trượng phu người ta đuổi giết, nghĩ đến thật sự rất buồn cười, muốn cười mà không dám, nhịn đến nghẹn.
Nhiếp Thành nói: “Nghe xong chuyện cũ bi thảm của tôi, tâm lý cân bằng chứ?”
Thời Niên ho nhẹ: “Cũng có chút.”
Thấy cô đã dần ở trạng thái thích hợp, Nhiếp Thành nói: “Vậy thì tốt, Thời tiểu thư cứ tự do phát huy ở đây đi, tôi sẽ nghĩ cách, mau chóng hội họp với cô.”
Thời Niên vẫy tay ý bảo anh ta nhanh cuốn gói, rồi chợt nhớ tới một việc, “Đúng rồi, Tô Canh cùng Lộ Tri Dao ở đâu?”
“Không biết.” Nhiếp Thành nói, “Tôi chỉ có thể cảm ứng được bọn họ ở phía xa hướng bắc, từ khoảng cách mà đoán chắc hẳn là ở Kinh Thành, nhưng có vấn đề gì xảy ra, thì phải đợi gặp mặt mới biết được.”
Cho nên bọn họ cần nhanh nhanh chạy đến Kinh Thành, nhưng việc cần thiết bây giờ là làm cho Chu Hậu Chiếu đồng ý hồi kinh,
Thời Niên thực hối hận. Sớm biết vậy, tối qua cô sẽ không đắc tội Chu Hậu Chiếu, xem bộ dáng hắn có vẻ rất tức giận, không biết hắn còn muốn gặp cô hay không? Nếu hắn cứ đơn giản bỏ quên cô, vậy chẳng phải là một chút cơ hội thực hiện nhiệm vụ cô cũng không có sao?
Thời Niên cứ suy nghĩ như vậy, khẩn trương cả một buổi trưa, đến tối nghe tiếng mở cửa: “Trại chủ muốn gặp ngươi.”
Chu Hậu Chiếu ngồi ở bàn đá trong viện, trên bàn bày rượu và thức ăn, hắn tự rót tự uống, nghe gió ngắm trăng, thoạt nhìn cực kì nhàn nhã. Trời giá rét như vậy, hắn còn có thể ngồi chỗ này hóng gió, Thời Niên thực sự bội phục.
Chu Hậu Chiếu nhìn thấy Thời Niên, cười hỏi: “Hôm qua trải qua thế nào hả tiểu mỹ nhân?”
Thời Niên nghĩ nghĩ lắc dầu nói: “Không được tốt lắm.”
Đây là tiểu mỹ nhân muốn chịu thua sao, Chu Hậu Chiếu nhướng mày, “Không tốt chỗ nào?”
“Ăn không ngon, ngủ không yên, cái gì cũng không tốt.”
Thế mà nhanh như vậy liền đầu hàng, Chu Hậu Chiếu cảm thấy ngoài ý muốn, cảm giác có điểm không thú vị. Hắn kẹp một đũa đồ ăn vào miệng, lập tức phun ra ngoài, “Đây là cái thứ gì vậy, không phải kêu ngươi đi tìm đầu bếp mới sao?!’
Tiền Ninh khó xử nói: “Gia, tiểu nhân đã phái người đi tìm, nhưng mà cũng cần thời gian a…”
Hắn nói tìm đầu bếp mới, nhưng người bình thường ai dám tới sơn trại của thổ phỉ này, bọn họ còn phải cẩn thận để khỏi bị phát hiện thân phận…
Chu Hậu Chiếu hừ nhẹ một tiếng, uống một ngụm rượu. Thời Niên chuyển chuyển ánh mắt, nhẹ giọng gọi: “Gia.”
Thanh âm vừa uyển chuyển dễ nghe, khiến hắn toàn thân đều mềm, tươi cười không tự giác lộ ra, “Như thế nào? Nghĩ thông suốt rồi, muốn làm áp trại phu nhân sao?”
Hắn cho rằng sẽ có câu trả lời như trong suy nghĩ, Thời Niên lại lắc lắc đầu, “Ta không làm áp trại phu nhân của ngài, nhưng ta có thể làm cái khác.”
Chu Hậu Chiếu tươi cười ngừng, trào phúng nói: “Trừ bỏ làm áp trại phu nhân, còn có thể làm gì nữa?”
“Rất nhiều nha, tỷ như —— đầu bếp. Ta thấy đồ ăn của sơn trại này không hợp khẩu vị của gia, ta ở nhà cũng từng học qua nấu nướng, rất nhiều món có thể ngài cũng chưa từng ăn qua…”
Chu Hậu Chiếu nghe phần trước còn không có cảm giác gì, nghe đến phía sau lại cười nhạo nói: “Khẩu khí thật lớn, đồ ăn gia chưa từng ăn qua? Thiên hạ này muốn tìm ra món gia chưa ăn qua, chỉ sợ hơi khó.”
Mọi người phối hợp cười vang trời, cũng không ai xem lời nói này là thật. Chỉ có Thời Niên biết, hắn nói đúng là sự thật, dù sao cũng là Hoàng Đế Đại Minh triều, sơn hào hải vị gì chưa nếm qua?
Thời Niên cười, “Gia không tin thì cứ thử xem. Ta hiện tại liền làm cho ngài. Nhưng mà ta có một điều kiện, nếu gia thích món ta làm, ta mong gia sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta.”
Chu Hậu Chiếu cười như không cười: “Nếu gia không thích thì sao? Nàng có phải hay không cũng nên đáp ứng một yêu cầu của gia?”
Ám chỉ trong mắt của hắn rõ ràng như thế, Thời Niên có chút do dự, cuối cùng vẫn hung hăng đồng ý: “Nếu ngài không thích, ta cũng đáp ứng một yêu cầu của ngài!”
“Được: Chu Hậu Chiếu xoay người đứng lên, vỗ tay: “Nàng hiện tại đi làm đi, gia phải lĩnh giáo xem tay nghề độc nhất Đại Minh là như thế nào!”
Thời Niên tiến vào phòng bếp, đóng cửa lại rồi hít thật sâu.
Nói đùa, cô làm gì biết nấu ăn! Khả năng mèo ba chân của cô mà làm ra món ăn, đảm bảo không khiến mình bị ngộ độc là tốt lắm rồi, nghĩ đi lừa gạt Hoàng Đế chắc chỉ có nằm mơ!
Thời Niên xoa mặt, trong thoáng chốc nghĩ bước ra ngoài nói với Chu Hậu Chiếu rằng cô muốn đổi ý. Nhưng mà đã đi tới một bước này, đây là cơ hội duy nhất của cô. Cô ôm ngực, trong lòng bình tĩnh một chút. Nhiếp Thành tới đây một chuyến, không chỉ nói rõ cho cô biết bước tiếp theo của nhiệm vụ mà còn đem theo ba lô trả lại cho cô.
Hiện tại, cô chỉ có thể hoàn toàn dựa vào vũ khí bí mật này thôi!
Chu Hậu Chiếu hát tiểu khúc, chờ tiểu mỹ nhân làm đồ ăn cho hắn. Tiền Ninh cười nói: “Cô nương kia không cho người vào xem, đóng cửa lại rồi lăn lộn ở trong, không biết sẽ làm ra món gì.”
Chu Hậu Chiếu cười: “Gia cũng thực mong chờ, xem nàng có thể làm ra món gì.”
“Tiểu nhân nhìn cũng thấy kì lạ. Tiểu cô nương gia không có bao nhiêu kiến thức, còn cho rằng gia là những kẻ thật ở trong sơn cùng thủy tận, chưa từng ăn qua thứ tốt a!”
Chu Hậu Chiếu tâm tình vui sướng. Hắn cũng cho rằng Thời Niên không thể nào làm ra đồ ăn khiến mình kinh ngạc được, nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc hắn hưởng thụ quá trình cô giằng co, giống như thuần ưng, cương nhu kết hợp, căng giãn vừa phải, nhìn nó giãy giụa cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn tin tưởng, tiểu ưng nàng, cũng sẽ ngoan ngoãn ở trong lòng hắn.
Cứ nghĩ rằng phải chờ rất lâu nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Thời Niên liền bưng khay lại đây. Trên khay đặt cũng không phải tô lớn dĩa lớn đồ ăn gì, chỉ có một chén sứ thanh hoa nhỏ, mặt trên đậy nắp.
Chu Hậu Chiếu: “Đây là đồ ăn nàng làm? Nhỏ như vậy?”
Thời Niên nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, nhưng gia đừng coi thường nó, ta nói với ngài, ở nơi chúng ta, đầu bếp đều có chung nhận thức, thịt cá không thể khảo nghiệm được tay nghề của đầu bếp, chỉ có loại thức ăn nhìn qua tưởng như đơn giản nhưng đó mới là khó luyện đến cảnh giới cao nhất! Cái gọi là trăm sông đổ về một biển, có thể làm thật tốt, đó mới chân chính có bản lĩnh!”
Chu Hậu Chiếu nghe cô nói đến sửng sốt, Tiền Ninh đứng bên cạnh cũng là bộ dáng lần đầu nghe được dạng thuyết pháp như vậy, hai người nhìn nhau, Chu Hậu Chiếu lại nhìn cái chén, thế nhưng có chút chờ mong. Hắn giơ tay, nhấc nắp đậy lên, lại thấy chén sứ men xanh nho nhỏ, nước hơi sệt sệt, sợi mì xoắn lượn từng vòng, ngâm ở bên trong, trên mặt còn có hai cọng rau hành mơn mởn.
Nàng vậy mà chỉ nấu một chén mì!!!
Chu Hậu Chiếu đang tràn dầy nhiệt tình bỗng hóa thành hư không, đang tính nói “Đây là cái thứ gì” thì bỗng nhiên dừng lại. Cánh mũi hít hít, hắn ngửi mùi một chút, sau đó, lại ngửi thêm một chút.
Sao thế này? Hắn giống như ngửi được một mùi vị trước đây chưa từng ngửi qua, mà mùi hương này thật sự là thơm muốn chết…
“Này, đây là mì gì?”
Mì bò kho Khang sư phụ…
Thời Niên ở trong lòng thầm trả lời. Không sai, đây chính là vũ khí bí mật của cô! Vốn cô mang lại đây tính để chính mình ăn, nhưng đêm nay nhìn đến đồ ăn của Chu Hậu Chiếu, cô mới đột nhiên nảy ra ý tưởng, Hoàng Đế Đại Minh triều, chắc chắn chưa ăn qua mì ăn liền…
Cô bình tĩnh đưa đũa qua, “Gia muốn nếm thử không?”
Chu Hậu Chiếu trừng mắt nhìn mì, rõ ràng bị cô làm cho khờ luôn rồi. Tin chắc những bằng hữu có kinh nghiệm sẽ biết rằng, mấy thứ mì ăn liền này, tiếp theo mùi hương tỏa ra sẽ càng thơm muốn chết người! Đặc biệt vào đêm đông rét lạnh như bây giờ, mỗi người ngửi được mùi hương này cũng không thể chối bỏ nó! Làm sao cũng phải “mần” một chén mới được!
Tiền Ninh nuốt một ngụm nước miếng, “Gia… hay để tiểu nhân giúp ngài thử trước?”
Đây là quy củ trong cung, khi đế vương dùng thức ăn, cần có người ở bên cạnh thử đồ ăn trước, nhưng vào lúc Tiền Ninh nói ra câu này, có vẻ như đang có ý đồ kín đáo. Chu Hậu Chiếu trừng mắt liếc hắn một cái, chính mình bưng cái chén lên, gắp một đũa to đưa vào miệng.
Thời Niên nhìn chằm chằm hắn, “Vị như thế nào?”
Chu Hậu Chiếu nhai xong rồi nuốt xuống, sau đó trầm mặc không nói. Trái tim của Thời Niên đều muốn căng ra, tưởng như sắp đau tim đến nơi, cuối cùng hắn mới cảm thán một câu: “Quá ngon!”
Giây tiếp theo, nam nhân cứ như hổ đói, bưng chén lên húp lấy húp để, chỉ hai ba hớp đã đem nguyên chén mì ăn sạch sành sanh!
Cộp.
Hắn buông cái chén không xuống, hai mắt nhìn Thời Niên sáng rực lên, “Còn không? Còn không? Ta muốn một chén nữa!”
Thời Niên im lặng ba giây, ở trong lòng thầm hò hét hoan hô: “Vạn tuế! Đồ ăn vặt thắng lợi!”
Ở trên nóc nhà phía xa, Nhiếp Thành đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn cảnh tượng ở bên kia, có chút không biết nên khóc hay cười. Không ngờ còn có thể nghĩ đến một chiêu này, thật không hổ danh là thiếu nữ được hun đúc bởi vô số tiểu thuyết ngôn tình cùng truyện tranh nha…
Lại quan sát thêm một chút, hắn lặng im xoay người rời đi. Xem ra ở đây tạm thời không có vấn đề gì, kia hắn cũng nên tiến hành kế hoạch của bản thân.
Trong viện, Chu Hậu Chiếu còn đang yêu cầu thêm một chén. Thời Niên nhìn hắn, nháy mắt lộ ra vẻ mặt áp bức, “Có nha. Nhưng mà trước khi yêu cầu, có phải gia nên thực hiện lời hứa trước hay không?”
Chu Hậu Chiếu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Được, vậy nàng…muốn ta làm gì?”
Lời tác giả: Viết xong chương này, cực kì muốn ăn một chén mì Bò kho Khang sư phụ cho hợp với tình hình, đáng tiếc thân thể không cho phép…
Ngày hôm qua cảm giác người không thoải mái, vốn cho rằng bị cảm nắng, buổi chiều đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện ra bị viêm dạ dày cấp tính (nhưng mà bác sĩ nói da ta kéo dài quá lâu, sắp biến thành viêm dạ dày mãn tính), lấy thuốc xong liền về nhà nghỉ ngơi, cho nên hôm qua không có chương mới. Hôm này gõ xong hơn năm ngàn chữ, thêm được một chương, xem như bồi thường, hôn hôn mọi người ~
Sẵn tiện giới thiệu một chút truyện mới của bạn học thân ái Lệ Tiêu Đồng 《 Có Yêu 》(Có yêu quái), đây là chuyện về một thiếu nữ có siêu năng lực ở đô thị hiện đại, nhờ khả năng bắt yêu mà kiếm tiền và câu chuyện yêu đương khôi hài của cô ấy! Ngày đó ta cùng bạn học nói chuyện, nói nữ chủ trong truyện của chúng ta vậy mà ở phòng thuê trùng tên, dễ có khi còn ở chung trong một tiểu khu đó! Khi mà nữ chủ của bạn ấy đang vội bắt yêu thì nữ chủ của ta đang chuẩn bị xuyên qua, thật là một tiểu khu tàng long ngọa hổ nha!
【 văn án 】
Năm 2019, không gian xé rách, trăm yêu xuất thế.
Trong chuyện xưa, mọi người đều lớn lên cùng với yêu quái.
Một bên chân đạp bảo tàng quốc gia, một bên tay xé nát sân vận động “Tổ chim” cùng công viên hải dương “Water Cube”.
Tiền mặt bị xem như một đống giấy lộn, đem văn vật trở thành điểm tâm mà ăn…
-
Để đối phó với tình huống đột phát này, Bộ Yêu quái quốc tế kịp thời ra đời.
Cùng lúc đó, những người tài ở dân gian cũng ra mặt, bắt yêu trừ hại
-
Vì thế, Chúc Tiểu Thập đần mặt ra mà nhìn những soái ca Âu Mĩ, còn cóthượng cổ thần thú hóa thành mĩ nam Trung Quốc. Cô gian nan nuốt nước miếng: “Vấn đề này, còn khó hơn cả bắt yêu nha!”