Một tháng trước, Mễ Lạp gặp một vụ tai nạn xe liên hoàn, một chiếc xe tải chuyên chở hóa chất bỗng mất lái, kéo lê hơn mười chiếc xe cùng đi trên đường, làm ba người chết, hơn mười người bị thương.
Mễ Lạp coi như may mắn, do cách khá xa, nên nhờ lực cản không khí, cô chỉ va chạm với một chiếc xe ô tô nhỏ, ngoại trừ bị chấn động não đôi chút, trên người chỉ bị xây xác vài chỗ, nên nằm viện hai ngày thì được xuất viện ngay.
Chuyện này cô chẳng cần báo với ba mẹ làm gì, cứ nghĩ như vậy là xong. Nhưng vài ngày sau, cô bỗng nhận ra tình trạng cơ thể mình có gì đó không ổn.
Đầu tiên là rất buồn ngủ, cứ cách hai ba tiếng là cô lại mệt mỏi không chịu nổi, cho dù xung quanh có ồn ào thế nào cũng không làm cô tỉnh táo được. Cũng may là cô có một căn nhà cho thuê, bình thường đều thu tiền thuê nhà, đủ dùng để chi trả vài đồng phí sinh hoạt, thời gian rảnh cũng khá nhiều, nên không phải lo việc ngủ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Mễ Lạp đi khám bệnh viện rồi, nhưng bác sĩ nói tất cả đều bình thường, thậm chí còn nhắc khéo cô phải vận động nhiều một chút, đừng nên tham ăn tham ngủ.
Mễ Lạp cảm thấy rất oan ức, nhìn vóc người của cô là đã biết cô không phải kẻ tham ăn tham ngủ rồi, trước khi bị tai nạn xe, ngày nào cô cũng vận động, còn bây giờ đứng cũng có thể ngủ được.
Nhưng chuyện kì quái nhất không phải là chuyện hay buồn ngủ, mà chính là mỗi khi ngủ, linh hồn của cô đều xuất ra ngoài.
Lần xuất hồn đầu tiên là vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi cô xuất viện, Mễ Lạp ngồi trên ghế salon xem ti vi, mới xem một chút đã buồn ngủ.
Đang lúc mơ màng, ý thức của cô đột nhiên “sực tỉnh”, Mễ Lạp phát hiện mình bỗng xuất hiện trong một căn phòng xa lạ, đập vào mắt là một không gian với màu sắc rất hài hòa, nội thất được sắp xếp đơn giản mà lịch thiệp, đây chắc là phòng ngủ của một người đàn ông.
Mễ Lạp không cảm nhận được cơ thể của mình, nhưng ý thức lại rất rõ ràng, có thể tự do nhìn xung quanh. Chỉ có điều, cơ thể cô lại không di chuyển được, giống như bị đóng chặt tại chỗ.
Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cô cũng biết, mình bị biến thành một cái đèn ngủ nhỏ, có thể điều khiển công tắc, ngoài việc mở đèn rồi tắt đèn, thì cô không còn khả năng làm được chuyện gì khác nữa.
Căn nhà năm tầng mà Mễ Lạp đang có thật ra đã được xây từ mười năm trước. Lúc đó gia đình cô có một khoản tiền dành dụm, cha mẹ cô là người nhìn xa trông rộng, đã sớm tính toán cho tương lai của cô. Hai người vay tiền xây nhà, trả tiền nợ trong 7 năm, đến khi Mễ Lặp lớn, hai người mới giao nhà cho cô, sau đó đi du lịch an hưởng tuổi già.
Quê của Mễ Lạp là một huyện nhỏ thanh tịnh, núi xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, dân bản địa tập trung phát triển du lịch vùng quê, nên cuộc sống khá an nhàn. Cha mẹ của Mễ Lạp không thích cảnh phố thành nhộn nhịp ầm ĩ, tuy đã ở đây nhiều năm, nhưng vẫn chẳng thể nào quên được lối sống trồng rau nuôi gà thuở trước.
Lúc mười tám tuổi, Mễ Lạp đã nhận quản lí căn nhà có tên là “Thanh Vi gia viên” này, cũng nhận luôn khoản tiền nợ còn lại, vừa đi học vừa thu tiền thuê nhà, cuộc sống vô cùng nhàn nhã. Hai mươi ba tuổi, sau khi tốt nghiệp, cô cũng không đi tìm việc, chỉ làm streamer tại nhà, livestream giới thiệu các nội dung về đồ thủ công mỹ nghệ, nấu nướng, quần áo, phụ kiện, mỹ phẩm, cố gắng đạt đến cuộc sống trung tiểu tư sản mà mình hằng ao ước. Để đạt được mục tiêu này, cô cũng phải không ngừng học tập, sáng tạo để làm bản thân mới mẻ hơn.
Thanh Vi gia viên được tu sử vài lần, trông không quá cũ, cách trung tâm thành phố cũng không xa, khách trọ đi đi tới tới, năm nào cũng ở kín người. Khoảng ba bốn năm sau khi nhận quản lí nơi này, Mễ Lạp đã có thể lấy tiền thuê nhà để trả hết nợ.
Nếu không xảy ra vụ tai nạn xe đó, Mễ Lạp nghĩ mình sẽ sống một cách an nhàn giản đơn đến hết đời.
Ăn xong bữa cơm tối một cách mãn nguyện, Mễ Lạp mang giầy, đi xuống lầu dạo bộ. Bình thường cô đều đi ít nhất một tiếng, nhưng nay mới đi hơn mười phút, mí mắt đã bắt đầu va lập cập vào nhau, thấy giây tiếp theo là mình ngủ đến nơi. Cô không khống chế được, đành cố gắng lê thân về lại Thanh Vi gia viên, nằm bịch xuống giường, ôm con gấu bông lớn, sau đó ngủ thẳng cẳng.
Ý thức lần thứ hai “sực tỉnh”, thứ “nhìn thấy” đầu tiên là một con đường uốn lượn, phía bên kia đường là dãy nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ nối đuôi, đèn đêm chiếu lấp lánh. Trên bầu trời sẫm màu có vài đốm sao, ánh hoàng hôn ngay cuối chân trời cũng theo màn đêm phủ xuống mà biến mất hẳn.
Mễ Lạp nhìn sắc mặt anh ta một hồi, vẫn không thấy có chút bất thường nào. Nhưng hình như cơ thể anh ta có vẻ cứng hơn một chút, ngón chân cái bên phải cũng hơi giật giật lên vài centimet.
Qủa nhiên, anh ta nghe được tiếng của cô!
*Xin chào, tôi là Mễ Lạp, anh tên gì?*
Người đàn ông không trả lời.
Mễ Lạp tiếp tục nói: *Anh đừng sợ, tôi không phải quỷ đâu, tôi là chuông cửa nhà anh đó.*
Tầm mắt của người đàn ông dời lên chuông cửa.