Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn “Tiểu Mễ?” Tích Bạch Thần nhìn chiếc chăn lụa lớn hình hoa lài trên giường. *Đúng rồi.* Góc chăn nảy lên, vỗ vỗ vào eo của Tích Bạch Thần, *Dáng không tệ.* Tích Bạch Thần nhếch mày: “Dáng tôi đẹp, không phải cô đã biết từ lâu rồi à?” *Nhưng để hiểu biết toàn diện thế này là lần đầu tiên.* Mễ Lạp ngừng một chút, nói tiếp, *Thật sự anh không cân nhắc tới việc đổi chăn khác à?* “Cái chăn này mới phơi nắng mấy hôm trước, vừa sạch vừa ấm.” *He he, đương nhiên.* Mễ Lạp đắc ý, *Không biết là ai phơi ấy nhỉ?* “Cho nên,” Tích Bạch Thần lười biếng nói, “Tôi nghĩ hôm nay tôi có thể thử ngủ thoát y xem sao.” *Hừ!* Mễ Lạp “miệng hùm gan sứa”, mạnh miệng uy hiếp, *Anh có bản lĩnh ngủ thoát y, tôi cũng có bản lĩnh làm anh lộ hàng!* Tích Bạch Thần chẳng quan tâm: “Trong đây có mình tôi, lộ hàng cũng không sao.” *Cái gì mà chỉ có mình anh, tôi không phải là người à???* Mễ Lạp tức tối tạo ra một làn sóng chăn, làm gió thổi phần phật. “Cô chỉ là một cái chăn thôi.” Tóc Tích Bạch Thần bị tấm chăn thổi bay lên, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, “Chăn là dùng để ngủ.” *Anh có thể ngủ, nhưng không thể ngủ thoát y!* Mễ Lạp lùi một bước. “Tại sao?” Dù xung quanh rối ren nhưng Tích Bạch Thần vẫn nhàn nhã tựa vào đầu giường, “Đâu phải cô chưa từng thấy thân thể của tôi, giữa chúng ta còn gì để ngại chứ?” *Tôi lúc nào mà…* Tiếng nói ngưng bặt, Mễ Lạp chợt nhớ lại lần biến thành quần lót, hình như thật sự đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy… Cô đổi đề tài câu chuyên, *Vấn đề không phải là thấy hay chưa thấy, loại sinh lí khỏe mạnh như anh, lại là đàn ông độc thân, không mộng tinh thì cũng cương sáng sớm, thường gây ra nhiều rắc rối cho chăn ga trải giường, tôi không muốn thở thành một cái chăn “có chuyện xưa” đâu.* Tích Bạch Thần khẳng định: “Tôi chưa bao giờ mộng tinh!” *Vậy cương sáng sớm?* Tích Bạch Thần: “…” *Haizz, đàn ông.* Trào phúng công kích 99. Tích Bạch Thần nổi gân xanh, túm mạnh chăn, sắc mặt khó lường, giống như đang cân nhắc giữa xé hay không xé. Trầm mặc một lúc, Tích Bạch Thần chậm rãi thả lỏng bàn tay đang túm chăn ra, sau đó đưa tay vói vào chăn, lôi ra một cái quần lót, ném qua một bên. *Anh cởi thật à!!!* Cả tấm chăn rung bần bật. “Có vấn đề gì sao?” Tích Bạch Thần nằm xuống, chân dài xoắn một cái, lấy chăn kẹp dưới hạ bộ. *A a a …* Bốn góc của chiếc chăn cố sức lật ra ngoài, muốn kéo mình khỏi người anh. Tích Bạch Thần ôm chặt lấy cô, không cho cô bay đi. Một người một chăn tạo ra tư thế vô cùng quái dị. Nhưng mà, sau tất cả Mễ Lạp cũng chỉ là một cái chăn mềm, thử các tư thế có độ khó cao, cũng không chạy thoát khỏi ma trảo. Cô yếu ớt vắt trên người Tích Bạch Thần, thò ra một góc, tát vào mặt anh cho hả giận. Tích Bạch Thần ôm chăn vào lòng, an ủi: “Ngoan, tôi bảo đảm tôi sẽ không mộng tinh, cũng không cương sáng sớm.” *Anh buông ra trước đi.* Tích Bạch Thần theo lời buông ra. Chăn từ từ mở thẳng, an tĩnh đắp trên người anh. Tích Bạch Thần được bao bọc trong một khoảng ấm áp, mũi quanh quẩn mùi đàn hương ẩn trong chăn, nghe tiếng tim đập vững vàng của mình, cảm giác an tâm vô cùng. *Ngủ đi.* Mễ Lạp nhìn gương mặt xanh xao của Tích Bạch Thần, đoán hôm qua có lẽ anh lại soạn thảo suốt đêm. Ỷ mình còn trẻ nhiều sức khỏe, hôm nào cũng thức khuya, chẳng khiến người khác bớt lo được! Thấy anh không ngủ ngon được bao nhiêu, cô cũng không so đo với anh nữa. Dù sao thứ bị đè cũng không phải mình, cô không cần sợ! Tích Bạch Thần nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ như thủy triều lập tức xông tới. “Ngủ ngon.” *Ngủ ngon.* … Lúc Mễ Lạp mở mắt ra thì đã làm sáng hôm sau. Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn nhung mềm mại, cảm nhận sự ấm áp của nó, tâm trạng của Mễ Lạp lại không được tốt lắm, lần đầu tiên có cơ hội “tiếp xúc da thịt” với đàn ông, cứ như vậy mà bị lãng phí! Nghiêm túc mà nói, người chịu thiệt là Tích Bạch Thần, nhưng trái tim và tâm hồn cô cũng bị tổn thương chứ! “Tôi cần thanh lọc!” Mễ Lạp tức tối ngửa mặt lên trời hét lớn. “Meo meo?” Tiểu Bạch bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng bò từ trong ổ mèo ra ngoài. “Cục cưng Tiểu Bạch, hôm nay mẹ dắt em ra ngoài chơi nha.” Mễ Lạp bưng mặt Tiểu Bạch, hôn mạnh một cái. Tiểu Bạch nhìn con sen nhà mình gấp gấp gáp gáp chạy vào toilet mà mặt mày mờ mịt. Ở một thế giới khác, người nào đó nói sẽ không cương sáng sớm, tỉnh dậy đã bị chính mình làm mất mặt, chăn và ra giường đã dính đầy “câu chuyện” của anh. Tích Bạch Thần hối hả thay chúng, ném vào thùng gỗ, dùng bột giặt cực mạnh để tiêu hủy chứng cứ, cần phải làm sạch chúng trước khi Tiểu Mễ đến lần sau, không để lại chút vết tích gì! “Tiểu Mễ!” Một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh Mễ Lạp, Chung Dục gở kính râm, nở một nụ cười ấm áp với cô. Mễ Lạp ôm Tiểu Bạch, kinh ngạc nhìn anh ta: “Chung đại ca?” “Có thời gian không? Uống một tách trà nhé?” “Chuyện này…” “Nếu em từ chối, lần sau tôi sẽ tiếp tục hẹn em.” Chung Dục bước từ trên xe xuống, giúp cô mở cửa xe ở chỗ kế ghế lái, làm một tư thế mời. Mễ Lạp không muốn ở một mình với anh ta lắm, trước đây còn thấy có thể thuận theo tự nhiên mà gặp gỡ đôi chút, nhưng bây giờ, trong lòng lại luôn có chút mâu thuẫn. Không chỉ đối với Chung Dục, mà còn đối với tất cả những người đàn ông phải lòng cô. “Xin lỗi, có lẽ tôi tự mình đa tình, Chung đại ca, anh muốn theo đuổi tôi sao?” Mễ Lạp hỏi thẳng. “Biểu hiện của tôi rõ như vậy à?” Mắt Chung Dục mang theo ý cười, thản nhiên thừa nhận. “Ngại quá, tôi có người trong lòng rồi.” Mễ Lạp không có cảm giác động tâm với anh ta, không muốn lãng phí thời gian của anh. “Tôi là một người khá kiên trì.” Vẻ mặt của Chung Dục không thay đổi, ánh mắt nhìn cô một cách bình tĩnh, “Trừ khi tôi chắc chắn rằng em thực sự đã có bạn trai, nếu không tôi sẽ không từ bỏ.” “Tôi cũng không cần phải chứng minh mình đã có bạn trai với anh.” Mễ Lạp xoay người, chuẩn bị rời đi, “Anh cũng đâu có quyền yêu cầu tôi chấp nhận sự theo đuổi của anh.” “Tôi đâu yêu cầu em chấp nhận, nhưng ít nhất hãy cho tôi một cơ hội.” “Cơ hội cũng không thể được.” Bây giờ cô đang bận nuôi “Lão bạch kiểm”*, nào còn thời gian để nói chuyện yêu đương. *’Lão bạch kiểm’: nhái ‘tiểu bạch kiểm’ = trai bao:)) Chung Dục nhíu mày, không ngờ nhìn bên ngoài Mễ Lạp yếu đuối nhưng lại khó tiếp cận như vậy. Anh ta có gia cảnh ưu tú, người mến mộ rất nhiều, lần đầu tiên hạ mình theo đuổi một cô gái, kết quả còn chưa kịp ra tay đã bị cự tuyệt. Chung Dục đỡ trán, cười khẽ một tiếng. Mễ Lạp đi chợ mua vài túi hạt giống hoa và hạt giống rau, đóng gói gửi tới thôn Khai Minh. Chờ tới lúc tòa nhà dọn dẹp sạch sẽ xong, cô sẽ chuẩn bị xới đất trồng trọt. Buổi tối, Mễ Lạp tập thể dục theo hướng dẫn trên đài, để lại một thân mồ hôi. Cô vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn tắm lớn, còn lãng mạn rắc thêm những cánh hoa hồng, sau đó cởi đồ, thỏa mãn hưởng thụ cảm giác tắm hoa. Thư giãn dựa vào bồn tắm, đắp một chiếc khăn lông nóng lên mắt, không khí tràn ngập mùi thơm của hoa hồng và sữa tắm, hơi nước bốc lên, làn khói mờ ảo làm người ta buồn ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tan hơi nóng xung quanh. Mễ Lạp nhịn không được rùng mình một cái, lấy khăn lông trên mặt xuống, đang chuẩn bị đứng dậy mở vòi phun để rửa sạch bọt trên người mình. Giây tiếp theo, động tác bỗng cứng đờ. Khung cảnh xung quanh không biết đã thay đổi từ lúc nào, không còn là phòng tắm ban đầu của cô nữa, mà là một nhà tắm theo phong cách cổ xưa được cải tạo lại trong ngôi nhà cũ của Tích Bạch Thần. Đang lúc ngờ nghệch, bức rèm tắm đột nhiên bị mở ra, một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện ở cửa, đối diện với Mễ Lạp trần truồng. Cơ thể thanh tú hiện rõ mồn một trước mắt Tích Bạch Thần, bọt nước trong suốt chảy xuống da thịt trắng nõn, trên đầu vai mượt mà còn dính vài cánh hoa màu hồng nhạt… Bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy mỹ cảnh này, vẻ mặt của Tích Bạch Thần đông đặc lại, ánh nhìn cũng nóng rực. “Á!” Mễ Lạp ngồi lại vào bồn tắm cái vèo, làm khuấy lên một làn bọt nước. Tích Bạch Thần hồi hồn, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói: “Muốn tắm chung không?” “Không!” Mễ Lạp chỉ một ngón tay ra ngoài cửa, “Anh đi ra ngoài.” Tích Bạch Thần nghe lời đi ra, nhưng bức tranh vừa nhìn thấy lại không tài nào gạt đi được. Không đợi anh bình ổn sự xáo động trong cơ thể, đã nghe thấy tiếng hô bên trong của Mễ Lạp: “Lây giúp tôi mấy bộ quần áo tới đây.” “Đợi chút.” Tích Bạch Thần vào phòng ngủ, lục mấy bộ đồ mà Mễ Lạp gửi tới lần trước, chọn một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đang chuẩn bị rời đi, lại giống như nghĩ tới cái gì đó, lấy một chiếc quần lót in hình gấu mèo trong túi ra. “Quần áo mang tới cho cô rồi này.” Tích Bạch Thần bước vào phòng tắm, đặt quần áo vào cái sọt tre mà không chớp mắt. “Cảm ơn.” Tích Bạch Thần đi tới cửa, đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn về phía Mễ Lạp đang ngồi trong thùng nước tắm, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Những loại yêu quái như cô, cũng để ý chuyện nam nữ bất tương thân à?” Mễ Lạp: “…” Anh biết quá nhiều rồi! “Tôi nghĩ,” Tích Bạch Thần quay đầu lại, nói một cách nhàn nhạt, “Lúc cô làm con gái, là đẹp nhất.” Nói xong câu đó, anh cất bước ra khỏi phòng tắm. Má Mễ Lạp đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao mất tự nhiên, tim đập thình thịch. “Đồ khốn, tự nhiên nói lung tung.” Tiếng nói rất nhỏ biến mất trong làn hơi nước dày đặc, tạo ra một sự rung động dập dờn. Mễ Lạp trèo ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lau khô nước, mặc váy ngủ và đồ lót, cuối cùng cũng tìm về được vài phần tự tin, không cần phải tiếp tục che che giấu giấu nữa. Cô vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, thấy Tích Bạch Thần chỉ quấn khăn tắm ngồi trên băng ghế, đôi chân thon dài duỗi ra một cách tùy ý, đường nét mạnh mẽ đầy sức sống. Ánh đèn mờ chiếu lên cơ thể cường tráng của anh, làm bật lên một màu đồng vô cùng gợi cảm. Trái tim của Mễ Lạp lại không khống chế được mà nảy lên, lần đầu tiên ‘get’ mùi hương đàn ông trên người Lão Bạch, còn thơm hơn cả thịt xông khói chiên giòn. “Tắm xong rồi à?” Tích Bạch Thần đứng lên, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, “Mau về phòng đi, coi chừng cảm lạnh.” “Ừm.” Mễ Lạp ngoan ngoãn gật đầu, đạp dép cỡ lớn, đi lạch bạch về phía phòng ngủ. Ánh nhìn sau lưng vẫn như bóng với hình, mãi đến khi chuyển qua hành lang mới biến mất. Mễ Lạp thở phào nhẹ nhõn, quen cửa nẻo đi vào phòng ngủ, mới chuẩn bị đi tới giường nằm xuống một cái, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Tòa nhà này chỉ mới dọn một phòng ngủ, chính là phòng mà Tích Bạch Thần đang ở này! Cho nên, họ lại được tiếp tục ngủ cùng nhau, cùng chung một phòng??? Mễ Lạp lần đầu tiên cảm thấy, không làm con người cũng là chuyện vô cùng tốt, chí ít không cần lo lắng chuyện phòng tránh nam nữ gì đó. Nhưng một lúc lâu sau, Mễ Lạp lại lấy lại bình tĩnh, cô ở thế giới này tối đa có hai giờ, cùng lắm thì rủ Tích Bạch Thần xem phim hai tiếng là được. Suy nghĩ thông suốt, cả người Mễ Lạp dần thả lỏng, ngồi trên chiếc giường gỗ lõm, vừa vắt chéo chân hát ngâm nga, vừa lau tóc. “Tâm trạng không tệ nhỉ?” Tích Bạch Thần bước vào, thấy bộ dạng nhàn nhã của Mễ Lạp thì nhíu mày. Cô bé này can đảm thật, nửa đêm ở cùng phòng với một người đàn ông trưởng thành, mà chẳng có chút lo lắng nào. “Đêm dài đằng đẵng.” Mễ Lạp ôm laptop trên bàn lên trước ngực, “Chúng ta cùng xem phim nhé?” Tích Bạch Thần: À, thì ra là cô có chủ ý này.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.