(Ngôn ngữ mạng, từ này xuất phát từ câu thoại của một nhân vật có máy đo sức mạnh chiến đấu trong Dragon Ball. Khi nhân vật này đến Trái Đất, người đàn ông Trái Đất đầu tiên mà anh ta nhìn thấy là một nông dân. Sức mạnh chiến đấu của nông dân được thể hiện là 5 trên máy dò. Bị một người yếu ớt như thế chắn trước mắt, anh ta cảm thấy mất kiên nhẫn, nói “Sức chiến đấu chỉ có năm mẩu”, nói xong liền giết đối phương trong nháy mắt. “Chiến ngũ tra” (chiến đấu năm mẩu) là từ viết tắt của “Sức chiến đấu chỉ có năm mẩu”, dùng với ý châm biếm.)
Hơn năm giờ chiều, Mễ Lạp vẫn chưa có dấu hiệu xuyên trở về, cô bắt đầu có chút lo lắng.
Tiểu Bạch ở nhà còn phần ăn đủ cho một ngày, tạm thời không cần lo nó sẽ bị đói, nhưng nếu một hai ngày nữa mà vẫn không trở về thì không ổn.
Cho nên thứ cô nhập vào phần lớn là đồ dùng hàng ngày, lần đầu tiên nhập vào vật còn sống là sau khi mua Tiểu Bạch, tiếp theo là bản thân cô trực tiếp xuyên qua, thời gian xuyên qua cũng ngày càng dài, giống như đang từng bước thăng cấp.
Mễ Lạp không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng trước giờ vận may của cô rất tốt, cô tin tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Sau khi tự nhủ với chính mình, tâm trạng của Mễ Lạp bỗng bao la rộng lớn như biển trời.
Cô cầm spatula, chuẩn bị làm cơm.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hô: “Có ai ở trong không?”
Mễ Lạp ló đầu nhìn, thấy bên ngoài viện có hai nam hai nữ đang đứng, chính là nhóm phượt thủ đã gặp ở rừng táo tàu.
“Chị gái nhỏ, bọn em câu được hai con cá, hái được một ít rau dại, tối nay có thể ở nhà chị ăn cơm không?” Tiểu Bàn dùng ánh mắt tha thiết nhìn Mễ Lạp đang đi từ phòng bếp ra.
Mễ Lạp nhìn về phía Tích Bạch Thần, người phía sau phất phất tay, để cô tự lo liệu.
“Các em vào đi.” Mễ Lạp mời bọn họ ngồi trong sân, nhận lấy cá và rau mà bọn họ đem tới, sau đó vào phòng bếp rót cho họ một bình trà, “Các em ngồi ở đây trước đi, chị đi nấu cơm.”
“Dạ.” Tiểu Bàn khoái chí đáp.
Mễ Lạp vào phòng tếp, bốn người lễ phép đi loanh quanh trong sân. Bọn họ chọn tòa nhà này cũng không phải vì quen biết Mễ Lạp, mà vì tòa nhà này là nơi có kiến trúc xa hoa nhất trong thôn, phong cách khác xa với nhà cửa của bọn họ, niên đại khá xa, mang đậm phong thái cổ xưa, đáng tiếc là bị ra giường và chăn đệm đầy sân phá mất mỹ cảm.
Mễ Lạp thấy mèo mướp đúng là một thủ lĩnh thưởng phạt phân minh, bảo vệ tốt cho đàn em.
“Đây là chiến lợi phẩm của anh, anh giữ đi.” Cô cũng là một hảo tiểu đệ biết tôn kính đại ca.
*Mày chắc là không muốn chứ? Bằng năng lực chiến ngũ tra của mày, sợ là cả đời mày cũng không dựa vào bản lãnh để bắt được thịt rắn.* Mèo mướp lộ ra biểu cảm cao lãnh “Nhìn mày kém như vậy miễn cưỡng lắm mới cho mày một chén canh mày còn không biết tạ ơn”.
Mễ Lạp: Giận nha, không được nổi cáu.
“Vâng, cảm ơn.” Cô nhẫn nhục nhận lấy.
*Ừ, học bắt chuột cho giỏi, không biết thì tới hỏi tao.* Mèo mướp bỏ lại một câu động viên, sau đó thản nhiên rời đi.
Mễ Lạp: Mmp, ngày mai sẽ đi mua bẫy chuột!
Thuốc diệt chuột chắc chắn không dùng được, nếu không sẽ xúc phạm tới các con mèo khác.
Nghĩ đến chuyện nhà của Lão Bạch sắp biến thành chỗ chứa chuột, trong lòng cô không hiểu sao sinh ra vài phần hổ thẹn: Đều do cô vô dụng, không bắt được chuột, lệ tuôn trào!