Tống Cẩn còn đang yên lặng rớt nước mắt, như thể tiểu mỹ nhân bị cường hào ác bá bắt nạt không bằng, Khương Ninh có chút đau lòng, nàng đành thở dài thỏa hiệp: “Bệ hạ đừng khóc, thần thiếp ra ngoài đây.” Nói rồi bước nhanh về phía cửa.
Thường Nhạc vội đuổi theo. Nàng quay đầu nhìn Tống Cẩn, phát hiện trong điện đã không còn bóng dáng hắn.
Trực giác cho thấy có chỗ sai sai, nàng muốn hỏi Thường Nhạc nhưng hắn là người của Tống Cẩn, nhất định sẽ về phe Tống Cẩn, đành đi đến Hiến Vương phủ tìm Tống Hoành.
“Hoàng tẩu.” Tống Hoành giương mặt tuấn tú chào hỏi, mời nàng vào phòng sách, chúc mừng: “Nghe nói người và hoàng huynh đã ở chung một đêm.”
“Hoàng đệ đừng nhắc nữa, bổn cung đêm đó còn muốn nhắc đến đệ với bệ hạ, ai ngờ bổn cung không cẩn thận làm bệ hạ khóc rồi.” Khương Ninh cảm thán.
Tống Hoành ngạc nhiên: “Khóc? Hoàng tẩu nhìn nhầm chăng, hoàng huynh sao lại có hành vi con gái đó.”
Khương Ninh thuật lại đêm đó cho hắn nghe, đương nhiên đã lược bớt cái đoạn xấu hổ đọc thư tình và đòi thơm Tống Cẩn, chỉ nói chuyện Tống Cẩn khóc rất lợi hại là chính.
Tống Hoành nghe mơ mơ hồ hồ, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Tống Cẩn lại vậy: “Hoàng tẩu nói rõ hơn chút đi.”
Khương Ninh đành nói chuyện mình đòi thơm Tống Cẩn, Tống Hoành rất lâu mới che miệng ho một tiếng: “Có lẽ hoàng huynh ngại đó mà.” Hoàng tẩu này của hắn thật thẳng thắn mà.
Ngại mà khóc? Khương Ninh không chấp nhận được cách giải thích này: “Hoàng đệ nghĩ lại xem, nói không chừng còn có nguyên nhân khác.” Tống Hoành cũng chẳng tin tưởng cái nguyên nhân kia lắm, nghĩ một hồi nữa sắc mặt trầm trọng: “Hoàng tẩu, nếu người bị nhốt ở một chỗ trong một năm trời không ra ngoài, người sẽ thế nào?”
“Ta? Tuy là không thể, nhưng không chừng sẽ bị phát điên.” Lời chưa dứt, hai người bỗng trở nên nghiêm trọng, mn chứ Tống Cẩn tự nhốt mình một năm trời, có bình thường mấy cũng hóa điên thôi!
“Hoàng tẩu, ta phải mau chóng gặp hoàng huynh!”
Tống Hoành gấp gáp hẳn. Khương Ninh thấu hiểu tâm trạng hắn lúc này. Nhưng gặp thôi thì có giải quyết được vấn đề đâu. Một chủ ý lướt qua đầu nàng: “Bổn cung lúc này có một cách hơi to gan…”
“Hoàng tẩu, tẩu cứ nói thẳng đi.” Sắc mặt Tống Hoành biến đổi: “Hoàng tẩu đừng gây chuyện nữa, ta nghe nói Ngôn quan sắp tố tẩu hồ nháo đó.”
Khương Ninh đang vui, có thể tha thứ hắn dội gáo nước lạnh lên đầu mình: “Bọn họ cứ dâng, chỉ cần không sợ bị bệ hạ đánh thì cứ dâng đi.” Nàng nâng cằm, giương giương tự đắc, vô cùng cao ngạo, vô cùng bĩnh tĩnh.
Tống Hoành: “….”
“Ngươi không hỏi xem bổn cung có cách gì sao?”
Tống Hoành vô lực nói: “Dám hỏi, hoàng tẩu có cách gì vậy?”
“Bổn cung muốn lập một cách để vào ở trong điện Thái Hòa. Như vậy, ngươi muốn gặp bệ hạ thì cứ bảo muốn gặp bổn cung, vào điện Thái Hòa rồi, còn lo không được gặp bệ hạ sao?” Khương Ninh híp mắt cười, nếu nàng có thể ở cùng Tống Cẩn, dưới nhiều lần quan sát nhất định sẽ có thu hoạch.
Tống Hoành ngẩn người, sau đó kích động vỗ bàn một cái, chén trà trên bàn bị chấn động, phát sinh tiếng vang lanh lảnh: “Hay! Chủ ý này hay! Vậy hoàng tẩu muốn ta làm gì?”
Thấy hắn phấn khích, nàng cười nói: “Hoàng đệ không sợ bổn cung hồ nháo nữa?”
Tống Hoành cười nói: “Hồ nháo chút mà, dựa vào sự sủng ái hoàng huynh dành cho tẩu, chắc không sao đâu!”
“Vậy hoàng đệ tìm mấy vị Ngôn quan nói chuyện này ra, dù sao quan lại cũng rất khổ não vì chuyện của bệ hạ, bổn cung đây chính là đang giúp đỡ họ.”
Chỉ cần Tống Hoành lên tiếng, đừng nói ngôn quan, mấy đại thần khác cũng phải kính nể. Tống Hoành quả nhiên phơi phới: “Vậy cũng được, việc gặp được hoàng huynh nằm trong tầm tay rồi.”
Bàn xong chuyện, Khương Ninh mỉm cười, nhấp một ngụm trà lại hỏi Tống Hoành: “Đúng rồi, Hoàng đệ còn nhớ dáng dấp của bệ hạ chứ?”
“Đương nhiên nhớ.”
Khương Ninh vui mừng: “Vậy hoàng đệ có thể dựa theo hồi ức nhờ họa sư vẽ lại chứ?”
“Cũng được.”
Khương Ninh cười đến cong mắt: “Mất bao lâu?”
“Cái này không chắc, dựa vào miêu tả của ta thì cũng vẽ ra được đó, nhưng cũng phải cần có thời gian, hoàng tẩu muốn vẽ ra làm gì?”
“À, tiến cung lâu vậy rồi mà không có duyên thấy mặt bệ hạ, bổn cung vừa đau lòng lại rất hiếu kỳ, rất muốn thấy dáng dấp bệ hạ.” Nàng đương nhiên sẽ không nói thật.
“….Ra là vậy.”
“Làm phiền hoàng đệ rồi.” Nếu có chân dung, nàng chỉ cần nhìn một chút, hết thảy đều sáng tỏ.
“Hoàng tẩu không cần khách khí.”
Tống Hoành cười nhìn Khương Ninh rời phủ, vừa xoay người bước vào phòng, gọi thị vệ ra: “Ngươi từng là ám thị vệ của hoàng huynh, lúc hoàng huynh cho ngươi nhập vương phủ có từng nói gì không.”
Ám vệ nói: “Bệ hạ dặn thuộc hạ bảo vệ vương gia, ngoài ra hết rồi.” Tống Hoành nghe xong không khỏi đau lòng, phân phó: “Ngươi dẫn theo mấy người đến phủ tướng quân ở Tây Bắc, bản vương muốn có tất cả những thông tin về hoàng hậu trước khi nhập cung.”
Ám vệ lĩnh mệnh rời đi.
*
Tống Hoành rất nhanh đã liên thông với Ngôn quan, bất quá tấu chương nêu đều cùng một ý nghĩ: Bệ hạ ngày đêm vất vả quốc sự, vì sức khỏe của người, có thể để hoàng hậu vào Thái Hòa cung ở, chăm sóc cho người chăng?
Tống Cẩn trực tiếp phê: Không được.
Đám quan đành thu tấu chương về, lại dâng tấu chương lên. Không chỉ Ngôn quan, những đại thần khác cũng tham gia trò vui. Lúc đầu Tống Cẩn còn phê vài quyển, sau đó chịu không nổi, đành kéo dài thời gian: Để trẫm suy nghĩ đã.
Qua một hai canh giờ, Khương Ninh vui mừng: “Bệ hạ nghĩ xong rồi?”
Tống Cẩn mệt tym, thở hắt, nhìn khuôn mặt tràn ngập mong chờ của nàng, đành nhẹ hỏi: “A Ninh, nàng làm vậy là vì muốn ở cùng trẫm.”
Khương Ninh ừ nhẹ, thầm nghĩ, ta là muốn tháo mặt nạ ngươi xuống. Tống Cẩn như thấy được nội tâm nàng, hỏi: “Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Dưới mặt nạ màu bạc, Khương Ninh thấy hắn mệt mỏi nhắm hai mắt, đáy lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ, nhưng nàng không thể lùi bước: “Thần thiếp sẽ chờ bệ hạ đồng ý.”
“Nàng về đi.” Tống Cẩn phất tay.
Khương Ninh không dây dưa nữa, im lặng rời điện. Đến cửa, nàng quay đầu liếc nhìn điện Thái Hòa không còn đỉnh, nói với Thường Nhạc: “Muà hạ nhiều mưa, cứ che mái điện lại đi.”
Thường Nhạc dạ vâng, nhưng mới che đến một nửa, ban đêm sấm chớp bổ xuống, Khương Ninh tỉnh giấc, khoác áo, vươn mình xuống giường: “Đến Thái Hòa cung.”
Ra khỏi cửa, hạt mưa dồn dập hắt lên ánh đèn, ánh nến loạng choạng không có tác dụng mấy, thấy Túc Nhi cùng đám cung nữ đi lại khó khăn, đành nhận lấy đèn lồng cùng ô: “Các ngươi quay về đi.” Dứt lời một mình bước trong mưa.
Chạy đến điện Thái Hòa, quả nhiên chính điện đã bị nước mưa thấm hết, Khương Ninh thầm nghĩ việc này nên trách nàng, thị vệ thấy nàng đến, định hành lễ, nàng đã xua tay ra hiệu không cần: “Bệ hạ đâu?”
“Ở tẩm điện.”
Tẩm điện bị mưa thấm ướt hết, Khương Ninh chạy đến cửa điện, bên trong vang lên tiếng nói của Thường Nhạc: “Bệ hạ đến chỗ khác tránh mưa đi.”
Khương Ninh đang muốn bước vào khuyên hắn đến Chiêu Nhân cung, bỗng nhiên trong điện truyền đến thanh âm ôn nhu: “Hay bệ hạ đến chỗ ta đi.”
Khương Ninh sửng sốt.
Thanh âm này là của nữ nhân?
Đúng không?!
Sau đó nàng nghe Tống Cẩn đáp: “Cũng được.”
Khương Ninh: “….”
Cái gì vậy? Tống Cẩn giấu nữ nhân trong tẩm điện. Không đúng a! Tất cả nữ nhân của hắn đều ở hậu cung! Mà thanh âm của nữ nhân này không rõ là của phi tử nào trong hậu cung!
Tiếng bước chân dần đến gần, Khương Ninh ngơ ngẩn một lúc mới trốn sau kim trụ, chờ lúc nàng hé đầu nhìn đã chỉ thấy một góc áo xanh.
Quả thật là nữ nhân!
Khương Ninh bước ra, cảm thấy đầu như bị sét đánh. Tướng quân lại trốn gì mà trốn chứ ! Không trốn đã biết được nữ nhân kia là ai rồi !
*
Túc Nhi không yên tâm để Khương Ninh một mình, liền mang lồng đèn đuổi theo, mắt thấy Thái Hòa cung phía trước, từ trong có đoàn người đi ra.
Mưa đang lớn, gió thổi tung, Túc Nhi ngờ ngợ thấy dáng vẻ minh hoàng, lại theo đó là một vệt xanh nhạt, nàng an tâm, muốn bước đến lại mơ hồ thấy bệ hạ cùng nương nương đi hướng khác.
Túc Nhi buồn bực, đó có phải hướng Chiêu Nhân cung đâu ! Nàng đành theo sau, càng đi càng thấy không đúng, liền đến bên người khoác áo xanh nhạt kia : « Nương nương, người… »
Chỉ nghe tiếng sấm bổ xuống, khuôn mặt này, không phải nương nương ! Túc Nhi cả kinh trợn tròn mắt, lại nghe thanh âm nổi giận : « Ngươi là hầu cận của A Ninh, ngươi đến đây làm gì ! »
Vài đợt sấm bổ xuống, Túc Nhi ngây người, Tống Cẩn xoay đầu lại, nước mưa theo mặt nạ chảy xuống, hiện ra mấy phần dữ tợn.
« Bệ hạ ?! »
*
Hôm sau.
Trời quang mây tạnh, ánh nắng long lanh, sau cơn mưa không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Chiêu Nhân cung.
Khương Ninh ngồi ở chính điện bồi hồi một lúc lâu, nhăn mày : « Sao còn chưa tìm ra ? » Đêm qua nàng về cung mới biết Túc Nhi đuổi theo nàng, nhất thời không để tâm, dù sao đi một lúc cũng về, thế mà cả đêm rồi nàng không về.
Khương Ninh phái người đi tìm, hai ba canh giờ cũng chưa tìm được, Khương Ninh không khỏi suy nghĩ, Túc Nhi là người của nàng, động đến Túc Nhi như động đến nàng, ngoài Tống Cẩn ra ai dám cùng nàng đối nghịch.
« Nương nương ! » Ninh quý nhân mang một chiếc trâm cài đầu đi tới : « Nô tỳ tìm thấy cái này ở gần Từ An cung. »
« Là Túc Nhi. » Nàng chỉ nhìn một chút đã nhận ra, nàng nhận trâm nhét vào tay áo, nhìn chúng phi : « Còn có tin khác không ? »
Chúng phi lắc đầu : « Đêm qua mưa lớn, người ra ngoài vốn ít, hỏi đều nói không nhìn thấy Túc Nhi. »