Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 12



Nàng càng như vậy, Tống Cẩn càng không vừa ý. Hai người tranh cãi mấy hồi, ai cũng không chịu phục ai, cuối cùng tan rã không vui.

Trở về Chiêu Nhân cung, Khương Ninh gửi một phong thư cho phủ Tướng quân, để kẻ trong lao bí mật tiến kinh. Nàng càng thấy chuyện này vẫn nên liên hợp với Tống Cẩn giải quyết, vừa nghĩ ra một cách, liền đi tìm Tống Cẩn: "Chi bằng thần thiếp giả bộ tin bọn chúng, thuận theo ý chúng, sau đó dẫn rắn ra động."

Tống Cẩn miễn cưỡng đồng ý, thấy Khương Ninh mỉm cười nhìn qua, trong lòng phát sinh một tia đề phòng: "Trẫm không cho nàng cởi mặt nạ đâu."

Nàng híp mắt cười: "Bệ hạ, thần thiếp một lòng với người phải không?"

"Đương nhiên.”

"Có phần thưởng gì không?"

Đối mắt với hai mắt sáng lên chờ đợi của nàng, Tống Cẩn không thể cự tuyệt: "A Ninh muốn phần thưởng gì?"

"Bệ hạ thừa biết còn cố hỏi."

Tống Cẩn giãy dụa hồi lâu mới thở dài: "Trẫm đồng ý với nàng, mười ngày sau tháo mặt nạ."

Sự kiên quyết của Tống Cẩn tối qua, một đêm kéo dài, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp với nàng.

Khương Ninh thắng lợi hoàn toàn, nói: "Bệ hạ, chúng ta phải diễn vở kịch này, để chúng tưởng bệ hạ và thần thiếp đối đầu, thần thiếp hận bệ hạ thấu xương."

"Diễn thế nào?"

"Hiện tại hậu cung tiền triêu đều biết tình cảm thần thiếp đối với bệ hạ sâu nặng nhường nào, mà bệ hạ cũng rất sủng ái thần thiếp, nếu muốn để thần thiếp hận người thấu xương rất dễ, chỉ cần bệ hạ giả vờ có mới nới cũ, đi sủng đám Huyên phi, thần thiếp tự nhiên sẽ vì yêu sinh hận thôi."

Qua rất lâu, Tống Cẩn mới không tình không nguyện ừ một tiếng: "Vậy thời gian này trẫm không thể gặp A Ninh?"

"Không thể."

Tống Cẩn trong lòng thẫn thờ vô cùng.

Khương Ninh hừ lạnh trong lòng, trước đây cầu gặp ngươi ngươi không gặp, giờ không gặp ngươi không nỡ rồi.

Báo ứng đó!

Khương Ninh vui sướng nở nụ cười, tiêu sái rời đi.

*

Sáng sớm.

Điên Thái Hòa.

"Ngươi nói A Ninh sủng Huyên phi nhất?" Tống Cẩn đen mặt nghe Thường Nhạc báo cáo tình hình trong cung.

Thường Nhạc cúi đầu: "Huyên phi tuổi nhỏ, ngây thơ lãng mạn, hoàng hậu rất thích nàng ấy."

"Trẫm phải gặp nàng ta." Tống Cẩn câng câng nói.

Thường Nhạc đưa khẩu dụ của Tống Cẩn truyền đến chỗ Huyên phi, không ngờ lúc đó Huyên phi đã đến Chiêu Nhân cung, Thường Nhạc chỉ đành run rẩy tiến vào Chiêu Nhân cung. Khương Ninh diễn kịch vô cùng thành thạo, vừa nghe Tống Cẩn truyền Huyên phi, tức giận hét lên: "Huyên Nhi!"

"Hoàng hậu tỷ tỷ, muội có làm gì đâu a, thiệt đó." Huyên Nhi không biết do sợ hãi hay oan ức mà hai mắt đã ngấn lệ: "Muội sao lại có thể giành nam nhân với Hoàng hậu tỷ tỷ chứ!"

Khương Ninh: "....."

Kịch này sao diễn tiếp đây!

"Bổn cung tin nàng, đừng khóc nữa." Khương Ninh cười cười, an ủi nàng: "Bổn cung cũng không phải là Hoạn Thư, không trách nàng đâu. Nàng đi gặp Hoàng thượng nói mấy câu, khiến ngài vui, cung tốt."

"Thật sao?" Vân Huyên gạt lệ.

Khương Ninh gật đầu, nhìn những phi tử khác: "Nếu sau này bệ hạ có triệu kiến các nàng, các nàng cứ đi đi, đừng lo bổn cung giận, các nàng nghĩ xem bổn cung yêu thích các nàng bao nhiêu, sẽ không vì chuyện này mà giận các nàng đâu."

Chúng phi dạ dạ vâng vâng nhưng thầm nghĩ ở cùng nam nhân của hoàng hậu sau lưng người, nghĩ sao cũng có cảm giác phản bội nha.

*

Vân Huyên lần đầu gặp Tống Cẩn, thấp thỏm không yên, chỉ cúi đầu đứng một bên.

Tống Cẩn gọi Thường Nhạc đưa cho nàng sợi dây: "Trẫm bận, nàng chơi một mình đi."

Vân Huyên: ".....Tạ bệ hạ."

Vân Huyên ngoan ngoãn ngồi đó hai canh giờ.

Lúc sắp rời đi, Tống Cẩn hỏi nàng: "Có biết ra ngoài phải nói gì không?"

Vân Huyên mông lung: "....."

Còn phải nói? Nói với ai? Nói cái gì?

Thấy nàng không biết, Tống Cẩn trầm mặc dặn dò: "Cứ nói trẫm rất thích nàng, thích....nhìn bộ dáng hung hăng đắc ý của nàng."

Vân Huyên: "....."

"Nhớ chưa?"

"Nhớ rồi."

Vân Huyên ra khỏi điện Thái Hòa, chạy về Chiêu Nhân cung, nói với Khương Ninh: "Bệ hạ có phải là muốn chuyển lời đến Hoàng hậu tỷ tỷ? Hung hăng đắc ý, chính là nói hoàng hậu tỷ tỷ a."

Khương Ninh cười lắc đầu: "Không phải đâu, bệ hạ nói với muội thì đương nhiên là nói muội. Huyên Nhi, sau này bệ hạ nói gì với muội, muội không cần nói lại với bổn cung, cũng đừng chạy về đây, cứ về cung mà nghỉ ngơi."

Vân Huyên đành quay về.

*

Sau Huyên Phi, Tống Cẩn triệu kiến Như Phi.

Như Phi vốn là cô nương thông minh, vốn biết trong chuyện này có nguyên nhân, vừa vào điện đã ngoan ngoãn im lặng không nói một chữ, ngồi một chốc cũng đã được một canh giờ.

Đến giờ dùng bữa, Thường Nhạc qua nhắc Tống Cẩn: "Bệ hạ, đến giờ dùng bữa trưa rồi." Tống Cẩn buông bút xuống, thầm nghĩ thời khắc đốt cây đuốc A Ninh đến rồi, liền nói với Như Phi: "Qua dùng bữa với trẫm."

Không ngờ Như Phi lại cốt khí, nhìn thẳng đáp: "Thần thiếp đợi về ăn cùng nương nương." Vừa nói xong thì bụng réo lên, nàng buồn bã, mất mặt nương nương rồi! Mất mặt thêm nữa cũng không thể ngồi ăn cùng nam nhân của nương nương!

Tống Cẩn cảm thấy thú vị, cũng không biết A Ninh đã làm gì với chúng phi, từng người vào đây đến nhìn cũng không dám nhìn, nhưng kịch thì vẫn phải diễn, liền trầm giọng: "Đừng để trẫm nói đến lần hai."

Như Phi bị dọa, sợ y nói thế thì không còn mạng mà về gặp nương nương nữa, liền cùng y đi dùng bữa, trong lòng thầm nghĩ về sẽ giải thích thế nào với nương nương đây.

Dù sao thì nương nương cũng si mê bệ hạ, tuy miệng nói không ghen tị nhưng có nữ tử nào biết người mình yêu cùng nữ nhân khác dùng bữa mà vui vẻ được chứ.

Chờ đã! Bệ hạ ăn cơm, vậy thì sẽ được nhìn thấy mặt y rồi?! Nương nương đã nhìn thấy chưa ta?! Nương nương chưa xem mà nàng đã xem trước thì, cmn chứ!! Chịu không nổi a!!!

Tống Cẩn đang bước đi bỗng nghe rầm, Như phi đã quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp không khỏe, người cho thần thiếp về đi?"

Tống Cẩn biết nàng sợ thấy mặt mình, đây chính là mục đích diễn mà, nhưng nhìn vẻ mặt tội nghiệp của nàng, đành cau mày đồng ý: "Nếu đã vậy, nàng về nghỉ ngơi đi. Hôm nay có nàng bên cạnh trẫm rất thích, đợi nàng khỏe rồi thì lại đến."

Như Phi: "....."

Ta không muốn đến nữa đâu!!

Như Phi không biết nên dùng cảm giác gì đển đi khỏi Thái Hòa cung, theo sau nàng là dàn thái y do Tống Cẩn sai đi theo, cung nữ bắt đầu bàn tán.

"Bệ hạ lần này thông suốt quá rồi đó."

"Phải, ta nghe Tiểu Thúy của Chiêu Nhân cung nói Hoàng hậu nương nương mặt đen cả ngày."

"Ầu, ta thấy Như Phi cũng không có vẻ gì là thích thú, bệ hạ đừng có phá hỏng sự hòa hợp của hậu cung chứ."

"Các ngươi đoán xem, tiếp theo sẽ là ai."

"Không chắc nữa."

"Hoàng hậu chắc sắp đứng ngồi không yên rồi ha."

Khương Ninh đúng là đang đứng ngồi không yên thôi, theo kịch bản viết cho chính mình, lúc này nàng nên ngập tràn ngọn lửa đố kỵ mà đày đọa chúng nô tài sau đó xinh đẹp đi gặp Tống Cẩn mới phải!

Vì thế sau khi nhìn bộ dáng ước chừng muốn móc tim ra chứng minh mình thuần khiết của Như Phi, nàng liền đập vỡ mấy cái chén, mắng mấy đứa nô tỳ tay chân vụng về, sau đó chỉ vào mặt mình: "Trang điểm cho bổn cung, phải thật đẹp thật đẹp vào!"

"Vâng, nương nương!" Cung nữ bắt đầu đẩy nhanh động tác, vì giúp nương nương tranh sủng thành công, bọn họ cũng phải nỗ lực để nương nương tỏa sáng chứ.

Khương Ninh làm việc rất nghiêm túc, muốn tranh sủng cũng cho ra dáng dấp tranh sủng chứ, vừa ra khỏi Chiêu Nhân cung mặt nàng đã đằng đằng sát khí dẫn theo đám cung nữ đến Thái Hòa cung.

Mà lớp trang điểm lúc này của nàng cũng rất ăn nhập với vẻ tức giận, chẳng khác nào tân nương bị tân lang bỏ rơi trong ngày thành thân đi đòi công đạo. Giữa đường hớp không ít hồn của cung nữ lẫn thái giám.

"Đó là hoàng hậu nương nương?!"

"Đúng đó."

"Một ngày như này, lại mang đồ như vậy, không nóng à."

"Có lẽ nương nương tim lạnh rồi."

"......."

Trước điện Thái Hòa.

Thường Nhạc cung kính hành lễ, đợi Khương Ninh nói trước.

Khương Ninh giả bộ giận nữa, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Bệ hạ tim chứa trăm người, thần thiếp lại chỉ có một mình người, nếu bệ hạ có chút lương tâm thì ra gặp thiếp chút đi!"

Muốn chết à má!

Nương nương đây là đang trách bệ hạ đa tình sao!

Thường Nhạc chạy vào trong, căng thẳng báo cáo: "Bệ hạ, nương nương hình như giận rồi, làm sao đây?"

"Mời hoàng hậu vào." Tống Cẩn không hoang mang, an nhiên nói, tầm mắt liếc qua tấu chương, sát khí bỗng lóe lên.

Khương Ninh tiến vào, Tống Cẩn cười nhẹ, vẫy tay với nàng: "Lại đây, A Ninh."

Lúc này Tống Cẩn nhìn bình thường phết. Có lẽ hắn tự nhốt mình trong điện bao lâu nay mới có mấy giây phút bình thường này. Nàng vừa nghĩ vừa ngồi xống bên cạnh hắn.

"Nhìn cái này xem." Tống Cẩn chỉ vào tấu chương, nàng liếc qua: "Muốn thần thiếp giao hổ phù?"

Từ ngày nàng vào cung, nàng đã nghĩ đến ngày này, dù sao trước giờ cũng không có vị hoàng hậu nào nắm binh quyền, nàng là người đầu tiên.

Tống Cẩn ừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nắm chặt tay nàng: "Đây là cơ hội."

"Cơ hội gì?"

"Khiến bọn chúng tin rằng trẫm và nàng đã đoạn tuyệt tình cảm."

Người ngoài nhìn vào lúc này sẽ thấy đế vương và hoàng hậu có khoảng cách nhưng không đến mức đoạn tình, dù sao tướng quân luôn một lòng trung thành, nhưng nếu tước đi hổ phù tức là tước đi binh quyền, ảnh hưởng đến lợi ích Khương gia, mà lúc này căn cơ của Tống Cẩn cũng chưa vững, vậy lòng trung kia ai biết sẽ thế nào.

Nàng ngẩng đầu lên: "Thần thiếp chắc chắn sẽ vì chuyện này mà trở mặt với bệ hạ." Nàng rất rõ ràng binh quyền quan trọng với Khương gia bao nhiêu, nếu không có binh quyền thì Tây Bắc tướng quân chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, vì thế nàng phải bảo vệ hổ phù.

"Là ai dâng tấu?" Nàng hỏi Tống Cẩn.

"Bộ Binh."

Tống Cẩn không nói rõ là ai, nhưng có thể quản đến chuyện bộ binh có mấy người chứ? Khương Ninh mỉm cười vừa đoán đã ra rồi: "Là bộ binh sớm đã có ý này, vừa hay đúng thời điểm hay là vốn đã cố ý ly gián chúng ta, chờ lúc này ra tay đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.