Gò má nàng dán lên lồng ngực ấm áp của hắn, nơi đó cất giấu tiếng tim đập vang vọng của Tống Cẩn, nàng lập tức tỉnh táo, nhảy khỏi lồng ngực hắn, nửa người té xuống bãi cỏ.
Tống Cẩn liếc mắt, duỗi tay bắt được ống tay áo nàng: “Cô nương, cẩn thận.” Khương Ninh nương theo tay hẳn đứng thẳng lên, nỗi lòng theo mây bay bay, trong mắt chỉ có nụ cười của nam nhân nay.
Cho đến hôm nay, hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, Khương Ninh cũng chỉ đành bật cười, mặt mũi của Tống Cẩn đúng là tình thú thật, nàng thu lại tinh thần, quay về đáp lại Phó Dung: “Đối với ta mà nói, hắn là tốt nhất.”
Phó Dung nhắm mắt, xóa đi cay đắng trong lòng, nửa ngày mới ừ lại một tiếng, lúc này mới nói về bệnh tình của Tống Cẩn.
“Tuy trước đây hắn dị thường nhưng vẫn thừa nhận những ký ức đúng đắn, nhưng bây giờ lại không thừa nhận, ngươi nhìn thấy hắn bình thường, kỳ thực lại rất nghiêm trọng, A Ninh, ngừng thuốc đi.”
Khương Ninh sụt sịt: “Vẫn cứ để hắn uống đi, cũng không có gì hại.”
Phó Dung liền im lặng, hai người lặng lẽ hồi lâu, ai cũng không có tâm tình mở miệng nói chuyện.
Thời gian từ từ trôi, sự khó chịu của Khương Ninh cũng dần tan đi, nàng ngồi thẳng lên: “Ta phải về rồi.”
Phó Dung bỗng đứng lên, ngăn cản: “A Ninh, hôm nay là sinh thần của ngươi, ta có mang quà từ Tây Bắc đến, ngươi chờ một chút.” Thấy Khương Ninh không cự tuyệt mới xoay người tiến vào nội điện.
Khương Ninh chốc lát cũng không chờ được, Tống Cẩn vẫn đang chờ nàng mà. Nàng xoay người định bước đi, mi mắt liếc qua góc áo quen thuộc, là Tống Cẩn đến sao? Nàng vội vã chạy đến cửa, phát hiện bên ngoài không có ai!
“Túc Nhi! Hứa cô nương!” Khương Ninh gọi lớn, rất nhanh Hứa Vô Diểu đã xuất hiện. Khương Ninh vội vàng hỏi: “Bệ hạ vừa đến sao?” Hứa Vô Diểu mơ màng đáp: “Không thấy. Là lén đến sao?”
Vậy hắn sẽ phát hiện ra Phó Dung là nam tử! Khương Ninh không nghĩ nhiều được, chạy vội về Thái Hòa cung, Thường Nhạc nghênh đón: “Nương nương, bệ hạ vừa mới chạy về liền đóng cửa, nô tài gọi thế nào cũng không mở.”
“Điện hạ đâu?”
“Hiến vương điện hạ tự mình đến Ngự thiện phòng, nói hôm nay là sinh thần của nương nương….”
Tống Hoành ngươi hay lắm! Ta thích ăn đến thế à! Xuẩn ngốc! Còn Tống Cẩn, ngươi một đại nam nhân, chịu ủy khuất liền chạy về đóng cửa trốn cũng quá hồ đồ rồi đi! Khương Ninh điên cuồng mắng hai anh em trong lòng! Lại nghĩ việc này phải trách chính mình, hận không thể lấy dao cứa cổ mình! Nhanh bước đến cửa tẩm điện, nàng cao giọng gọi: “Tống Cẩn! Ta về rồi! Chàng mở cửa đi!” Trong điện không có hồi âm.
Khương Ninh chờ một lúc vẫn không có lời đáp, nàng hô lớn: “Chàng để ta vào giải thích!” Trong điện vẫn im ắng, nàng đành nói: “Là ta không đúng! Ta không nên dối chàng! Hắn không phải là Phó cô nương gì đó, hắn là bạn cùng ta lớn lên, tên là Phó Dung, chàng mở cửa đi ta nói về hắn cho chàng.”
“Tống Cẩn! Chàng là giận ta không nói thật với chàng đi, vậy ta xin lỗi chàng, ta vốn định mai sẽ nói với chàng, thật đấy, lời này tuyệt đối không phải là nói dối!”
“Tống Cẩn, hôm nay là sinh thần của ta, để ta vào đi, nghe chàng nói, ta nghĩ chàng chắc chắn có lời muốn nói với ta.”
“Tống Cẩn! Chàng thật sự không gặp ta nữa?”
“Tống Cẩn! Chàng không trả lời ta, ta sẽ đi a!”
Phó Dung và Hứa Vô Diểu chạy đến, Tống Cẩn cũng từ Ngự thiện phòng quay về, ba người nghe Khương Ninh đứng trước tẩm điện nói một tràng, bên trong lại không có phản ứng cũng đành bất lực.
Lại qua một lúc, sắc mặt Khương Ninh đại biến, đến thanh âm cũng biến: “Không đúng, chuyện này không đúng, chàng ấy sẽ không lơ ta lâu thế, mau phá cửa.”
Chờ bốn người bọn họ phá cửa xong, mùi máu tanh nồng nặc ập vào mũi, Khương Ninh sợ đến hai chân mềm nhũn, lảo đảo chạy đến, nhìn thấy máu tươi trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch: “Tống Cẩn! Tống Cẩn!” Nàng nhào lên giường, há miệng run rẩy tìm hơi thở của Tống Cẩn, khóc nức nở đến khàn giọng: “Phó Dung ngươi mau đến đây!”
“Hắn chắc chắn là vẫn tốt, vẫn tốt!” Nàng như chim non sợ cành cong, chạy lên nắm chặt tay Phó Dung: “Ngươi cứu! Mau cứu!” Tay vừa buông, thân ảnh chật vật lại ngã phịch xuống đất.
“Nương nương! Nương nương! Sư huynh sẽ cứu bệ hạ! Không sao đâu!” Hứa Vô Diểu dìu nàng, bị nàng hoảng loạn hất ra, máu dưới đất lọt vào tầm mắt nàng, nàng bất an kinh hoảng nhảy lên, trong miệng chỉ lo gọi: “Hắn sẽ tốt, Phó Dung, mau cứu hắn a!” Phó Dung vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng bao lấy cánh tay chảy máu của Tống Cẩn, Tống Hoành lảo đảo chạy ra ngoài lấy hòm thuốc.
Khương Ninh vẫn không cách nào bình tĩnh, nàng không thể khống chế bản thân tự trách! Trách nàng không nên dối hắn! Hắn đang bệnh mà! Hắn trang nam tử có thể vùi mình trong tẩm điện coi thường mạng sống? Đều trách nàng! Nàng không tốt! Nàng vô dụng! Nàng không thể chữa khỏi bệnh cho hắn!
Khường Ninh bụm miệng, miễn cưỡng không cắn lấy môi, thần trí hoàng hốt, thấy vũng máu lớn trên mặt đất, vị máu ngai ngái xộc vào mũi, đúng rồi, là mùi máu tanh, là Tống Cẩn của nàng, tất cả đều là của Tống Cẩn.
“Tống Cẩn không còn sao? Hắn không còn sao?” Nàng căng thẳng lại buông lỏng, chán nản, hoảng loạn, không biết phải làm gì. Hứa Vô Diểu ôm chặt lấy nàng, nàng ra sức giãy dụa, như tự khinh bỉ chính mình, không ngừng lặp lại: “Hắn không còn sao?”
Hứa Vô Diểu không khỏi rơi lệ: “Không phải, bệ hạ vẫn còn, vẫn còn đó!”
“Ở đâu cơ?” Thanh âm nang vui vẻ lên, Hứa Vô Diểu thấy Tống Hoành đã quay lại, liền đáp: “Sắp được rồi, được rồi, nương nương sẽ thấy thôi!”
Khương Ninh nghe xong nói năng có chút lộn xộn: “Xong chưa? Xong rồi chứ, hắn nhất định sẽ tốt, tốt…”
Cũng không qua bao lâu, Phó Dung cứu chữa xong thấy nàng như vậy đau lòng không nhịn được, kéo nàng đến bên giường: “Bên cạnh ngươi thôi, ngươi nhìn xem, hắn chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”
Khương Ninh chuyển động con ngươi, cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Cẩn, thấy hắn an nhiên nằm đó, Tống Hoành cũng giấu nước mắt cười: “Là ngủ mà.” May thật, khóe môi comg lên, tâm tư nàng hỗn loạn, vừa mở miệng là tiếng khóc nức nở: “Tống Cẩn, ta không được sao? Ta ở bên chàng không được sao?”
Khương Ninh sống hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên nếm đau đớn tột cùng, nàng như bé gái không có được đồ chơi mình thích, khổ sở cầu xin: “Tống Cẩn, Tống Cẩn, ta có thể ở bên chàng, chàng đừng như vậy nữa, ta xin chàng, ta xin chàng….”
Tống Cẩn vẫn im lặng không phản ứng.
Khương Ninh lại lần nữa hoảng hốt, lắp ba lắp bắp: “Hắn, hắn sao vẫn không tỉnh?”
Tim Phó Dung như bị dao cứa, vô cùng đau đớn: “Ngươi an tĩnh một chút, đợi hắn tỉnh ngủ.”
Khương Ninh à à hai tiếng, không nói nữa, ôm lấy Tống Cẩn lẳng lặng mà chờ.
Hứa Vô Diểu gọi Tống Hoành cùng Phó Dung ra ngoài. Tống Hoành ác thanh: “Hoàng huynh và hoàng tẩu không sao chứ?”
Phó Dung trầm mặc không nói, Hứa Vô Diểu nhấc tay áo lau nước mắt: “Không sao, nương nương chỉ bị dọa sợ thôi, bệ hạ dù chảy máu nhưng chúng ta phát hiện sớm, nghỉ ngơi một đêm là tỉnh rồi.”
Tống Hoành cũng an lòng, không quản thất lễ, vội nắm chặt ống tay áo Phó Dung hỏi: “Sao hoàng huynh lại cắt cổ tay?”
Hứa Vô Diểu nhăn mày: “Chỉ là phát hiện ra sư huynh là nam nhân, nương nương lừa ngài ấy, bệ hạ liền mất không chế đến vậy sao?”
Tống Hoành nghe xong nhất thời nhớ đến gương rớt dưới đất trong tẩm điện: “Là gương! Huynh ấy soi gương rồi!”
Hứa Vô Diểu kinh ngạc: “Bệ hạ soi gương phát hiện khuôn mặt mình thay đổi? Không đúng, bệ hạ không biết khuôn mặt trong gương, vì thế nên mới bị kinh hoảng.”