Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 47



Chuyện này cũng rất có khả năng, Tống Cẩn vốn là hờn dỗi Khương Ninh, lại dưới tình huống không phòng bị đi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ không phải mình, chắc chắn sẽ manh động làm ra chuyện này.

Phí Dung cụp mắt nghĩ, nói: “Tất cả đợi bệ hạ tỉnh dậy rồi nói đi!”

Tống Hoành cùng Hứa Vô Diểu bất đắc dĩ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, liền đứng canh. Tống Cẩn còn chưa tỉnh, nhưng cũng có thể sinh ra chuyện bất trắc bất kỳ lúc nào. Phó Dung muốn trông chừng hắn, nhưng Phó Dung lại là nam tư, thực sự không thể ở cùng phòng với Khương Ninh, Hứa Vô Diểu thấy thế liền đề cử chính mình. Khương Ninh đồng ý, Tống Hoành và Phó Dung ở ngoài điện chờ.

Ánh nến chiếu lên sắc ấm, Hứa Vô Diểu dựa bên tường ngồi, Khương Ninh tựa đầu lên giường, tuy mặt đã ôn hòa đi nhiều nhưng môi vẫn mím chặt, thỉnh thoảng cúi đầu xem Tống Cẩn thế nào, động tác rõ ràng là căng thẳng.

Hứa Vô Diểu muốn an ủi nàng vài câu, nhưng trong điện thực sự quá im ắng, nếu nàng mở miệng e là sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của Khương Ninh, đành coi như thôi, nhưng vẫn không sao ngủ được, đành mở mắt nhìn từng canh giờ qua đi, thẳng tới nửa đêm mới miễn cưỡng nhắm mắt đi ngủ.

Khương Ninh vẫn đang yên lặng chờ, nàng không thể khống chế bản thân nghĩ, Tống Cẩn tỉnh rồi, nàng sẽ làm sao đối diện với Tống Cẩn, hắn sẽ khóc ròng hay chửi ầm lên?

Nhưng thế nào cũng không ngở tới, Tống Cẩn sau khi chậm rãi mở mắt cũng chỉ cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng, một câu cũng không dám nói.

Tống Cẩn hơi mở đôi môi khô nứt. Khương Ninh vội lấy chén nước nóng, đổ vào miệng rồi cúi người xuống dùng miệng đút cho hắn. Tống Cẩn rất không phối hợp, mở mắt ra lại nhắm mắt lại, chống cự ngậm kín miệng không uống.

Khương Ninh đành thả chén xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Há miệng, chàng phải uống nước thôi.” Qua một lúc, từng âm thanh nhỏ vụn từ môi hắn tràn tới: “A, A Ninh, trẫm?”

Trẫm?

Hắn đã tự mình đính chính ký ức, quay về thực tại?

Khương Ninh nín thở ngưng thần, kiên nhẫn nghe hắn nói từng chữ: “A Ninh lừa trẫm, trẫm không muốn gặp A Ninh nữa đâu.”

Ký ức quay về.

Chính là vẫn đang giận.

Hắn có thể tỉnh lại, tim A Ninh rốt cục cũng quay về, vừa nghe hắn nói vậy cũng không giận, chỉ ngẩn đầu hôn lên mắt hắn: “Thế này vẫn không muốn gặp sao?”

Tống Cẩn: “……”

A Ninh nàng đừng như vậy!

Đừng nói là Khương Ninh không nghe được tiếng lòng hắn, dù có nghe đi nữa cũng không để ý, khóe môi nàng chuyển qua mi tâm, sau đó một đường đi xuống, chạm đến chóp mũi lại hôn một cái, dừng lại trên môi: “Vẫn không muốn gặp?”

Tống Cẩn: “…..”

Đừng, đừng như vậy!

Hắn vất vả lắm vẫn không sao nổi dậy cốt khí.

Khương Ninh tiếp tục làm bậy, khóe môi nàng đi qua cằm, gặm yết hầu: “Không gặp?”

Tống Cẩn rốt cục không chịu được, điểm cốt khí đáng thương cuối cùng cũng biến mất không hình bóng, hắn yếu ớt nói: “Gặp.”

Khương Ninh thỏa mãn, âm thầm nhấc khóe môi, cầm lấy chén đút nước cho hắn. Lần này Tống Cẩn ngoan ngoãn uống hết, Khương Ninh vùi đầu vào cổ hắn rất lâu, như là không nỡ rời đi: “Tống Cẩn, chàng có cần ta cảm ơn chàng không?”

Tống Cẩn muốn giơ tay ôm nàng, nhưng vì vết thương lúc nãy mà bị Khương Ninh ngăn lại, chỉ đành mất mát nói: “A Ninh cảm ơn trẫm cái gì?”

Cảm ơn chàng đã tỉnh lại.

Khương Ninh cảm nhận được hơi thở của hắn, khoảnh khắc này, thỏa mãn vô cùng. Nàng không hy vọng xa vời Tống Cẩn có thể quay về bình thường, hắn nguyện ý sống là đã tốt lắm rồi.

“Cảm ơn chàng bằng lòng gặp ta. Ta còn muốn nhận sai với chàng, chuyện Phó Dung ta không nên giấu chàng.”

“Trẫm muốn nghe A Ninh giải thích.”

“Được.”

Khương Ninh liền giải thích chuyện Phó Dung giả gái, Tống Cẩn nghe xong im lặng rất lâu, Khương Ninh ngỡ hắn lại sinh hờn dỗi, đang muốn giải thích lại nghe hắn nói: “Hắn tiến cung là để xem bệnh cho trẫm?”

Khương Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp đảm, hắn cuối cùng cũng biết mình bị bệnh rồi? Khương Ninh nhịn không được thẳng người, tầm mắt khóa chặt hắn: “Sao lại nói vậy?”

Tống Cẩn xem như đương nhiên đáp: “Nếu không bệnh, trẫm có thể xem thường mạng sống mình đến vậy sao?”

Khương Ninh: “……”

Lời này rất có đạo lý.

Hắn còn bổ sung: “Trẫm còn không nỡ rời xa A Ninh.”

Khương Ninh: “.......”

Thật muốn khen hắn a!

Tống Cẩn đột nhiên lại bồi thêm: “Kỳ thực, A Ninh không quan tâm Phó Dung, trẫm rất vui vẻ.”

Khương Ninh không nhịn được nói: “Trong lòng ta chỉ có chàng.”

Tống Cẩn hếch cằm, có chút tự hào.

Khương Ninh tạm thời nhịn không được hôn hắn, nàng hạ thân, hai gò má chạm nhau, thân mật không kẽ hở, nàng hôn lên môi hắn: “Tống Cẩn, chàng quả thật có bệnh, nhưng đừng sợ, có ta ở đây.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Khương Ninh cũng không nói lại cho hắn chuyện ký ức sai lệch, mà nói với hắn về chuyện hai người quen biết: “Phải nhớ chúng ta chính là như vậy quen nhau.”

“Ừ.”

Khương Ninh cười cười: “Vậy ta kiểm tra chàng một chút, câu đầu tiên chàng nói với ta là gì?”

Mặt Tống Cẩn sinh động hẳn lên: “Trẫm nhớ, mỗi khắc đều không quên.”

Tống Cẩn ở Thương Nam sơn tỉnh lại, sau giờ ngọ, mặt trời lên, gió xuân thổi đến hương hoa cỏ, nàng ở bên ngoài nghe có động tĩnh liền chạy vào.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt thuần khiết ánh lên ý cười: “Cô nương, ta liền biết ta có bồ tát bảo vệ, chưa chết được.”

Lúc đầu, Tống Cẩn vô cùng trân trọng sinh mệnh.

Khương Ninh nhìn chằm chằm hắn: “Vậy nói lại lời đó một lần nữa.”

Tống Cẩn nghe lời, lặp lại: “A Ninh, có nàng, ta không chết được.”

Khương Ninh không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, nàng sửng sốt một chút, đột nhiên nói: “Chờ chàng chữa khỏi bệnh, chúng ta liền đi Tây Bắc.”

“Thật chứ?”

“Thật!”

Tống Cẩn mừng rỡ, vì để sớm lành bệnh đi Tây Bắc, hắn nghe lời Khương Ninh, qua chốc lát liền ngủ.

Khương Ninh ở bên suy nghĩ chuyện đi Tây Bắc, trong cung lại không thể vắng vua, liền để Tống Hoành thay Tống Cẩn ở Thái Hòa diện. Tống Hoành trước đây không muốn tiếp xúc nhiều người, trước đây cũng không tình nguyện xử lý triều chính, nhưng lúc này tình huống không cho phép hắn lựa chọn, hơn nữa hắn cũng nguyện ý vì Tống Cẩn từ bỏ tự do, vì thế Khương Ninh vừa nói hắn liền đồng ý rồi.

Khương Ninh còn nhớ lại cảnh hắn và Hứa Vô Diểu nhìn nhau, liền nói cùng Vô Diểu, Vô Diểu cũng rất vui vẻ đồng ý ở lại, nàng ngày ngày lang thang bên ngoài, cũng muốn ở trong cung nghỉ ngơi, hơn nữa khí trời dần lạnh, ra ngoài nhiều không thích hợp.

Tống Cẩn đang chuẩn bị ra ngoài cảm thấy rất thích hợp, sau khi Khương Ninh cho phép hắn xuống giường, hắn liền dặn dò Thường Nhạc lập tức chuẩn bị nhiều đồ mới cho hắn.

Khương Ninh nhìn đống y phục mới, không hiểu hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

Tống Cẩn rạo rực nói: “Trẫm đến Tây Bắc nhất định phải ngày ngày gặp nhạc phụ nhạc mẫu, trẫm phải lưu lại ấn tượng tốt, ít nhất cũng là mỗi ngày đều thay y phục.”

Khương Ninh mặt lạnh: “……”

Không nha, nhạc phụ nhạc mẫu của chàng mấy ngày cũng không thay đồ ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.