Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 48



CHƯƠNG 48

Mấy đệ tử Địch Hoa phái phục hồi tinh thần lại, lập tức cung kính nhìn bạch y nam tử gọi: “Đại sư bá.”

Bạch y nam tử cất bước lướt qua những người đó đứng trước mặt thiếu niên, ánh mắt thanh lãnh chầm chậm hóa nhu hòa, mím đôi môi mỏng câu ra một độ cong nhợt nhạt, không khác biệt bao nhiêu, nhưng phần ý cười lại lắng đọng trong đáy mắt.

Hoa Tiểu Mạc đưa tay kéo gò má của nam tử trước mặt, hết kéo trái lại kéo phải, hắn nhích lại gần mấy bước, ngửa đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt đen kia, “Có phải đại hiệp đều thích dịch dung hay không?” Kỳ thực hắn đã sớm hoài nghi Bạch Thần có dịch dung, chứ thôi làm sao có những lời đồn trong giang hồ, chẳng qua, hoài nghi là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Đưa tay lấy xuống lá cây không biết dính trên tóc Hoa Tiểu Mạc lúc nào, Bạch Thần lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày: “Tiện bề hành sự.”

“Vậy lúc ngủ sao không đổi lại?” Hoa Tiểu Mạc không chút khách khí oán trách, móng vuốt càng tà ác đi sờ mặt Bạch Thần: “Đồng sàng cộng chẩm* cùng nhau lâu như vậy, ngay cả người bên gối này ngươi cũng giấu.” [đồng sàng cộng chẩm: cùng giường chung gối]

Vì bàn tay không thành thật sờ loạn trên mặt, Bạch Thần hơi ngẩng đầu, trầm mặc một hồi, nhìn Hoa Tiểu Mạc thật sâu.

Ý tứ kia như là đang nói, ta cũng không có ý giấu diếm, là ngươi không phát hiện thôi, Hoa Tiểu Mạc bĩu bĩu môi.

Đã rất lâu không gặp đại chủ tử, phi trùng đậu trên vai Bạch Thần, lấy sừng nhọn cọ cọ cổ y, Bạch Thần chưa nhúc nhích, Hoa Tiểu Mạc đã động đậy trước, tóm lấy cái sừng nhọn kia của phi trùng ném vào không trung, con mẹ mi, người của ta mi cũng dám chiếm tiện nghi.

Phi trùng bị hất ra xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không lại bay trở về, ton hót ủi ủi đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, vỗ cánh phành phạch bay tới bay lui.

Hoa Tiểu Mạc xù lông, hung hăng vò vò đầu, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Bạch Thần, mau thu hồi con trùng tử này về đi.”

Phía sau mấy đệ tử Địch Hoa phái nghệch ra ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, đáy mắt khó giấu vẻ khiếp sợ.

Đây là đại sư bá?

Không ngó tới mấy kẻ đã hóa đá ở cổng sơn cốc, Bạch Thần ôm lấy Hoa Tiểu Mạc thi triển khinh công rơi xuống một nơi trên sườn núi, mũi chân điểm nhẹ, cảnh vật hai bên thụt lùi thần tốc, bên tai gió thổi vù vù, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn Bạch Thần, “Vì sao ở đây gọi là Long Uyên cốc?”

“Nhìn xuống dưới.” Mím môi mở miệng, bàn tay đặt trên eo thiếu niên thắt chặt.

Hoa Tiểu Mạc nghe thế thì nhìn xuống, liền thấy phong cảnh tú lệ dưới chân, thanh sơn lục lâm, cả sơn cốc như một con rồng đang nằm, những lầu các đường xá cứ như thân rồng, đằng trước kia là toà kiến trúc hình thoi cùng với một tòa tiểu sơn phảng phất như là đầu và đuôi rồng.

Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc đứng trước một căn nhà lá, trước mắt là tiểu sơn cốc cây cối xanh biếc hơi ấm mênh mông, giữa khe núi đối diện vắt một dòng thác, dòng nước trong suốt tung tóe bắn xuống, rơi xuống một đầm suối sâu màu biếc, tiếng nước chảy ào ào cùng với tiếng chim hót giòn tan, tựa như tiên cảnh.

“Nơi này thật thích hợp để dưỡng lão.” Hoa Tiểu Mạc đặt mông ngồi trên ghế trúc, rung đùi, thích ý mà híp mắt.

Tiếng bước chân xa dần, cách một hồi lại đến gần, trong không khí thoang thoảng hương trà, còn có mùi vị thơm ngát mà hắn quen thuộc, Hoa Tiểu Mạc nhất thời mở mắt, trên bàn trà bên cạnh bày một chén trà, một đĩa đầu vịt cay nhỏ.

Hoa Tiểu Mạc thèm tới sắp chảy nước miếng, cười đến cong mắt, bật thốt lên: “Bạch Thần, ta yêu ngươi quá.”

Bạch Thần ở bên cạnh dừng lại thân mình, ánh mắt rơi lên gương mặt thiếu niên đang vui vẻ ăn, nhu hòa được vạn vật.

Sau khi ăn no, Hoa Tiểu Mạc thỏa mãn uống một hớp trà, thật cao hứng mà hôn bên môi Bạch Thần một phát, khá bình tĩnh đứng lên khỏi ghế nhảy qua ngồi trên đùi Bạch Thần: “Không phải hôm đó ngươi cùng A Thất xuống dưới lòng đất sao? Sau đó làm sao mà ra được?”

Phi trùng sau một khắc nỗ lực chui vào tay áo hắn thì bị ném ra ngoài: “Đại Bạch, đi hút chút mật, trước khi trời tối không cho trở về.”

Phi trùng phe phẩy cánh dừng giữa không trung, chuyển chuyển vài vòng quanh Hoa Tiểu Mạc mới chịu bay đi.

Bạch Thần chỉ ngắn gọn phun ra sơ sơ sự tình, phần còn lại đều dựa vào Hoa Tiểu Mạc tự động bổ sung, kết quả phân tích cuối cùng làm hắn đau trứng.

Thì ra hôm đó bởi vì Bạch Thần và Lan Thất chia ra mà đi, lần lượt gặp phải huyễn cảnh, sau khi y thoát thân ra từ trong huyễn cảnh thì cứ tiếp tục đi về phía trước, con đường đó thông tới tẩm cung của đương kim thiên tử.

Sau khi Bạch Thần từ trong hoàng cung đi ra thì trở lại Lê viên, thấy nơi đó bị bao vây trùng trùng, khắp Biện Châu cẩm y vệ đều lên đường, mục đích là tìm Nghị vương đã mất tích.

Y lẻn vào lần nữa xuất hiện tại cửa vào thông đạo kia, lại phát hiện nơi đó bị người động tay động chân che đi, nếu như không phải trước đó tận mắt nhìn thấy, căn bản nhìn không ra bất kỳ chỗ hở nào.

Bên trên hơn tám mươi phần trăm là do Hoa Tiểu Mạc tự bổ sung.

Hoa Tiểu Mạc vịn vai Bạch Thần bẻ xuống cành cây phía sau, ngắt xuống một đóa hoa nhỏ màu vàng thưởng thức trong tay: “Vậy sao ngươi không đi tìm ta?”

Bạch Thần ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hoa Tiểu Mạc, một khắc sau cầm lấy đóa hoa trong tay Hoa Tiểu Mạc cắm vào tóc hắn.

Một giây sau Hoa Tiểu Mạc biến thành má Dương Nhị Xa*.

[Dương Nhị Xa:  tra google thấy hầu như lúc nào đầu cũng cắm 1 đóa hoa tổ chảng =))]

“Đừng cố dời đi lực chú ý của ta!” Hoa Tiểu Mạc nhíu mày, nghiêm mặt nói.

Bạch Thần hơi mím môi, lại mím mím, thở dài ra thật thấp, y đụng đụng lên môi Hoa Tiểu Mạc.

“Đại sư huynh, muội nghe nói…” Kim Vân đi vào trông thấy thiếu niên áo xanh ngồi trên đùi Bạch Thần, hai người tựa hồ như chóp mũi cọ chóp mũi, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đơ: “Tiểu Mạc, quả thật là đệ.”

Hoa Tiểu Mạc rề rề nhảy xuống từ trên đùi Bạch Thần, cầm đóa hoa trên đầu vào trong tay, quy củ đứng bên cạnh Bạch Thần, cười cười với Kim Vân.

Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Kim Vân vén vén một lọn tóc bên tai, cười nói: “Tiểu Mạc tính ở mấy ngày? Nếu như không gấp mà nói có thể ở một hai ngày, phong cảnh trong cốc rất đẹp, ta có thể dẫn đệ tham quan vài vòng.”

Ố là la!

“Ta đến đây chỉ để lấy đồ của mình.” Nụ cười trên mặt Hoa Tiểu Mạc không đổi, khóe mắt liếc Bạch Thần: “Ngày mai liền rời đi.”

“Vậy à, như vậy thì tiếc quá.” Kim Vân nghe vậy lộ ra vẻ tiếc hận, tùy ý hỏi: “Chẳng hay Tiểu Mạc đến lấy vật gì?”

Liếc nhìn “vật” bự chảng bên cạnh, Hoa Tiểu Mạc vểnh khóe môi, hơi khó xử mà trả lời: “Vật trân quý, thứ cho không tiện nói.”

Làm vật trân quý, đáy mắt bình tĩnh vô ba của nam nhân lóe qua một tia cười.

Biết đối phương có ý che giấu, Kim Vân vẫn thấy không mấy yên tâm, nàng ta trước nay luôn rất tự tin, từ ngày còn ngây thơ thì đã xác định rõ lòng mình.

Khi thì rõ ràng khi thì âm thầm thả phong thanh* với những nử tử có ý đồ tiếp cận Bạch Thần, thậm chí tìm cơ hội đề cập đến Bạch Thần trước mặt phụ thân, sư phụ nàng, hết thảy đều là vì tương lai muốn giao bản thân cho nam nhân trước mắt.[phong thanh: tiếng gió, ở đây ý chỉ tin đồn, lời răn]

Nhưng sau khi thiếu niên này xuất hiện, nàng ta không thể không thừa nhận tầm mắt của Bạch Thần chỉ luôn rơi lên người thiếu niên, cái loại ánh mắt chuyên chú am tường đó làm nàng ta cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

“Đại sư huynh, cha muội ông…” Kim Vân nhíu mày liễu, mặt mang đau thương, thanh âm nghẹn ngào: “Hôm nay thời gian nói mê so với ngày hôm qua dài hơn nửa nén hương, cứ tiếp tục thế này, muội sợ… sợ ông không chống nổi mấy này nữa.”

“Ta đi một chuyến.”Bạch Thần khẽ vuốt tóc Hoa Tiểu Mạc, vô thanh trấn an.

Hoa Tiểu Mạc ồ một tiếng, đẩy cửa gỗ vào phòng quăng mình lên giường, nhìn trần nhà đờ ra.

Chưởng môn Địch Hoa phái sắp toi rồi, Kim Vân là con gái một của chưởng môn, Bạch Thần lại là đại đệ tử, đây là muốn theo tiết tấu làm con rể, sau đó ngồi lên vị trí đứng đầu một môn phái?

.

Biện Châu thành, Long Dương điện

Dưới đại điện đứng ba nam tử, thần sắc khác nhau.

Huân hương quấn quýt lượn lờ, bức mành hoàng sắc tùy theo gió vung lên một độ cong rất nhỏ đong đưa, bầu không khí ngột ngạt áp bức tràn ngập khắp đại điện, chốc chốc lại vang lên tiếng ho khan kiếm chế.

Một hắc y nam tử gương mặt lạnh lùng trong đó mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần muốn từ quan quay về đất Ba Thục, về sau không nhập Biện* nữa.” [Biện trong Biện Châu đó]

Ở một bên, nam tử anh tuấn và nam tử âm nhu xinh đẹp không khỏi ngẩn người, rất nhanh đã âm thầm thu liễm tình tự nơi đáy mắt.

Uy nghiêm vô hình từ sau mành lan ra, yên lặng giây lát, âm thanh hơi ám trầm chậm rãi vang lên: “Nghị nhi, vì cớ gì?”

“Nhi thần vốn không có tâm ở tại triều đình, hôm nay tâm ý đã quyết, mong phụ hoàng thành toàn.” Tần Nghị hơi rũ đầu xuống, thần tình nhàn nhạt, ngữ khí kiên định.

Lại là sau một trận yên tĩnh, thanh âm mệt mỏi lại vang: “Thôi vậy.”

“Nghiễm nhi, Bình nhi, tâm có thể lớn, nhưng chớ hồ đồ.”

Phía sau bức mành đột nhiên bật ra một câu nói, câu đầu chẳng khớp câu sau, lại khiến sau lưng Tần Nghiễm cùng Tần Bình run rẩy.

Tiếng ho làm da đầu người tê dại vang lên, từng tiếng lại càng dồn dập hơn, Tần Nghị hơi híp đôi mắt, kéo khóe môi.

Cửa đại điện mở tung, bọn thái y bước chân vội vàng chạy tới, trong nhất thời bầu không khí đại điện biến hóa khẩn trương làm người khác hít thở không thông.

Một trận gió lạnh thổi tới, Tần Nghiễm nghiêng đầu nhìn Tần Nghị ở bên cạnh, thấy bên môi đối phương chứa một mạt cười, quỷ dị đáng sợ, vầng trán ướt lạnh một mảng, sống lưng phát rét thấu xương, gã nhịn không được dịch bước chân ra xa, tới gần Tần Bình một chút.

Lúc thái dương xuống núi, đại điện lần nữa khôi phục yên tĩnh, ba người ra khỏi đại điện, đứng trước cửa.

Dư quang Tần Bình liếc đến một chỗ, cúi đầu cười ra tiếng, bỗng nhiên vươn tay muốn chạm, lại bị Tần Nghị tránh thoát.

Gã cũng không phiền, trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ, mắt đào hoa nhiễm ý cười: “Tam đệ, ngươi vẫn cứ không thích người khác tiếp cận.”

“Thiệt là hiếu kỳ nha, ai mà có thể lưu lại vết tích trên người ngươi.”

Dứt lời, đầu mày Tần Nghị khẽ nhướng, ánh mắt ngưng lại, Tần Nghiễm hiếu kỳ nhìn ngó, lại thấy một chỗ trên cổ Tần Nghị có dấu vết mờ mờ, như là một hàng dấu răng, một khắc sau không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái.

Mặt Tần Nghị lạnh lùng, ngẩng đầu nói: “Đại ca, nhị ca, hôm nay từ biệt, bảo trọng.” Nói xong liền xoay người bước thẳng về thềm đá.

Trông về bóng lưng cô lãnh dần dần đi xa, Tần Nghiễm nhíu nhíu mi: “Thả hổ về rừng.”

Tần Bình rũ mi mắt sờ nhẫn ngọc trên ngón cái, khẽ cười: “Đại ca, mấy năm nay ngươi vẫn chưa thấy rõ sự thực, tam đệ không phải lão hổ.”

“Nó là gấu, không biết sợ hãi, hung ác tàn bạo, nếu như muốn ứng phó, trừ phi một kích toi mạng, bằng không, nó sẽ trăm lần nghìn lần trả thù, không chết không thôi.”

Tần Nghiễm không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy một chút không dễ nhận ra.

.

Nghị vương phủ

Một nữ tử ung dung hoa lệ đang ngồi trên ghế, áo lụa xanh biếc kéo dài chấm đất, tôn lên thân hình thướt tha, ánh nến chập chờn, dung nhan kiều mỹ tươi đẹp như hoa hải đường.

Nữ tử sắc mặt ung dung hòa nhã nhìn hắc y nam tử ngồi bên trên, thấy mặt đối phương phản chiếu ánh nến, tỏa ra hình bóng cao ngạo, khóe miệng khẽ nhếch như đao, suy nghĩ của nàng ta không khống chế được bay xa.

Khi ấy, năm tháng ngây ngô, nàng ta cũng từng mộng mơ.

Ba năm trước, mũ phượng khăn trùm, loan phượng hòa minh*, màu đỏ vui mừng bày khắp thế giới nàng, vốn tưởng rằng mộng đã tròn, nào ngờ đâu chỉ là một tràng huyễn tưởng. [loan phượng hòa minh: loan phượng cùng hót mừng]

Bên môi đỏ thắm của nữ tử hiện ra nụ cười khổ sở, người này lấy nàng, lại chưa hề chạm đến nàng.

Nàng ta cũng là một nữ nhân bình thường, tuổi đời vừa qua hai lăm, sẽ tịch mịch, sẽ khát vọng ấm áp, quả tim vắng vẻ mong muốn được lắp đầy.

“Vương gia, thiếp chỉ cầu một tờ hưu thư*.” Nữ tử thu lại bi thương trên mặt, hơi nâng cằm, ngữ khí không chậm không rề, duy chỉ có bàn tay đang bấu góc bàn trắng bệch. [hưu thư: thư bỏ vợ, ly dị =)) ]

Tần Nghị nhàn nhẹt quét mắt vị Vương phi trên danh nghĩa của y, khi đó lấy nàng ta, cũng chỉ vì ý định của vị trong cung nọ, nhưng y chưa bao giờ ngụ cùng một phòng với đối phương, trong phủ nhiều người nhiều miệng, không khỏi truyền ra những lời đồn.

Thế là, người trong thiên hạ đều biết, Nghị vương có ẩn tật*. [bệnh không tiện nói ra]

Y cũng không phái người áp chế tin tức nọ, bởi vì không ai biết, y thật sự có ẩn tật.

Chán ghét kẻ khác đến gần, dù cho chỉ đơn giản kề vai, y cũng sẽ cảm thấy ghét bỏ.

Những năm trong lãnh cung hết thảy những gì y đã ngửi đã thấy giống như là một cơn ác mộng, đeo bám y lớn lên, xuất cung, chẳng những không phai nhạt đi, trái lại ngày càng rõ nét, phảng phất như mới ngày hôm qua.

Thân thể thối rữa va chạm, phân bí* tanh hôi, máu huyết nồng đặc khiến kẻ khác buồn nôn, tiếng xỉ vả chế nhạo ô uế bất kham, tiếng kêu la thê thảm của nữ tử kia, từng thứ từng thứ hiện lên trong đầu y. [phân bí: phân và chất bài tiết, nước tiểu]

Tần Nghị căng cứng hàm dưới, cả người tản mát ra lệ khí đáng sợ, nữ tử bên dưới nguyên bản bình tĩnh ngồi ngay ngắn theo bản năng sờ lên hông, ngón tay chạm tới một thanh phi đao ngân sắc, thần sắc đề phòng, lại cảm thấy khí thế giương cung bạt kiếm trong đại thính bỗng nhiên chuyển biến, bên trên truyền đến một âm thanh trầm thấp:

“Ngày mai.”

Nữ tử nghe vậy, bàn tay bên hông thu trở về, lộ ra một mạt cười nhạt, đứng dậy rời đi.

Bưng lên chén trà đã nguội lạnh nhấp một ngụm, hồi tưởng lại khoái cảm khi mình đánh sâu vào trong cơ thể thiếu niên thì không tránh khỏi dưới thân nóng lên, Tần Nghị hơi cong lại bàn tay đặt trên bàn, dần dần nắm thành quyền, ánh mắt sâu xa u ám ám trầm.

Ngoài cửa đi tới một nam tử áo xám, đây chính là người trung niên đánh xe bò đưa Hoa Tiểu Mạc đi một đường kia.

Nếu như Hoa Tiểu Mạc ở đây, đại khái sẽ khiếp sợ tán loạn, hắn xuất phát từ Biện Châu, những người mà hắn tiếp xúc qua ở ven đường đều có thể tìm gặp ở Tây Hán, chỉ là thay đổi một thân trang phục, thì thay đổi luôn thân phận mà thôi.

“Gia, Cát Tường thôn có một chỗ sườn núi nơi đó sau một đêm đã biến thành một biển hoa.” Nam tử áo xám trầm giọng nói: “Lúc thuộc hạ nhận được tin đã phái người phong tỏa tin tức, ngoài ra, những thôn dân kia của Cát Tường thôn cũng đều bị giam lại rồi.” Trong thanh âm có một tia tình tự vi diệu* không dễ nhận ra, hiện tượng như thần tích quả thực đã xảy ra, gã cùng tất cả huynh đệ đều tận mắt trông thấy, thật đến không thể thật hơn. [vi diệu: tinh tế nhiệm mầu]

Tần Nghị thần sắc cổ quái: “Chỗ sườn núi nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.