Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 61



CHƯƠNG 61

Nói ngắn gọn cách chơi Mã điếu theo ta tìm hiểu nha (trên Baike-còn cái cách trong cuối chương trước ta đưa thì hình như nó không giống cách mấy anh chơi T^T, nên ta sẽ xóa cái phần đó!):

– Cả bộ bài có 40 lá. (còn trong đó có cái gì thì hơi phức tạp, bỏ qua đi há, nói chung một lát trong chương có mấy cái từ Hán Việt như nhất Điều, tam Điều, ngũ Vạn… thì là lá bài đó)

– 4 người một sòng, mỗi người trước tiên lấy 8 lá bài, 8 lá còn dư thì đặt giữa bàn. Bốn người luân phiên ra bài, lấy bài, ra bài thì lấy lớn đánh nhỏ.

(- Đánh bài Mã điếu có khi còn chia nhà cái với nhà nhàn (rỗi). Nhà cái không có cố định, có thể thay đổi chỗ ngồi. Mà 3 nhà nhàn kia hợp lực công kích nhà cái, đánh bại nhà cái.)

***

Cùng với câu nói thoát ra của Hoa Tiểu Mạc, mấy nam nhân đều đưa ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

Hoa Tiểu Mạc nuốt nuốt nước bọt, ôm lò sưởi tay chặt hơn mấy phần, không biết sao, đột nhiên có loại cảm giác tìm đường chết.

Quân đen từ đầu ngón tay ném ra, chuẩn xác rơi vào trong hộp cờ, khóe môi Lạc Cửu Tiêu câu lên nụ cười rất là rõ ràng, có mấy tia tà khí: “Mạc, giữ lời?”

“Hả?” Hoa Tiểu Mạc ngốc ngốc, hắn quay đầu nhìn cửa sổ một cái, không có mở a, sao lại cảm thấy có âm phong cổ quái vèo vèo thổi qua, cả lưng hắn đều dựng lông lên hết.

“Giữ… giữ lời chứ.” Liếm liếm môi, Hoa Tiểu Mạc hối hận muốn quánh mình một cú.

“Đi Lan thính.” Tần Nghị quét mắt nhìn thiếu niên tự đào hố chôn mình, chắp tay sãi bước đi ra.

Sau đó Lạc Cửu Tiêu cũng đi theo, lúc đi lướt qua thiếu niên thậm chí còn cúi người vươn lưỡi liếm một vòng rộng trên tai hắn, lưu lại một chuỗi hôn ướt át.

“A Thất, Bạch Thần, có phải ta nói sai gì hay không?” Hoa Tiểu Mạc bước nhỏ chạy về phía hai nam nhân tương đối đáng dựa dẫm trong phòng.

Đại hiệp mặt than nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi rũ mắt thu lại thần sắc, nhưng Hoa Tiểu Mạc cảm thấy không ổn lắm, bởi vì trong mắt đối phương hắn nhìn ra sự bó tay.

“Tiểu Mạc, ngươi có biết vì sao hôm nay trong phủ náo nhiệt như vậy không?” Khóe môi Lan Thất tạo nên nụ cười nhu hòa, ánh mắt nhìn thiếu niên cũng là có mấy tia bó tay.

Hoa Tiểu Mạc lắc đầu, hồi sáng buồn ngủ quá chừng, khi tỉnh dậy thì rất mờ mịt, hắn chỉ là tùy ý hỏi hạ nhân một chút, nhưng mà hắn không có chú ý nghe.

“Bên phía tây Mai viên sáng nay dọn vào một chiếc giường lớn, cái giường đó rộng lại to.” Nghênh đón biểu tình kinh ngạc của thiếu niên, Lan Thất khẽ than: “Hai ngày trước chính miệng ngươi nói tối nay phải đại bị đồng miên, còn nhớ chứ?”

Bước chân lảo đảo một cái, Hoa Tiểu Mạc được Bạch Thần ôm vào lòng, mắt nổ đom đóm.

Lan thính

“A Thất, ngươi ngồi ở đây.” Hoa Tiểu Mạc để Lan Thất ngồi bên phía dưới Tần Nghị, lại để Lạc Cửu Tiêu ngồi bên dưới Lan Thất, bản thân thì dời ghế ngồi bên cạnh Bạch Thần. [tức là ẻm với Bạch Thần 1 tụ =)))]

Mộc Lan Mộc Cận lấy kéo cắt ra mấy cái tim đèn cầy, sau đó lại chuẩn bị trà thơm bánh ngọt, cùng với ít mứt quả mà thiếu niên thích ăn, làm xong hết thảy thì cùng Nam Phong thối lui rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa gỗ sau lưng đóng lại, Hoa Tiểu Mạc nhìn nhìn lại bốn gương mặt căng cứng trước mặt, tất cả đều lộ ra một điệu bộ nam nhân phải ra chiến trường, rút rút miệng: “Tùy tiện chơi chút, đừng quá khẩn trương.”

Lan Thất ôn hòa cười cười, vươn tay lấy bài: “Ta không biết chơi lắm, lát nữa lúc ra bài, các ngươi có thể phải chờ ta một chút.”

Lấy lên một lá bài, giáo chủ đại nhân hơi hơi nhếch khóe miệng, đạm định mở miệng: “Ta ngay cả cái này cũng không biết.”

Nhìn lá bài nọ trong tay Lạc Cửu Tiêu, nước trà trong miệng Hoa Tiểu Mạc thiếu chút nữa phun ra, hắn kéo kéo miệng: “Đó là nhất Điều, ngươi cũng có thể gọi như gà.”

“Vậy sao? Ta cứ tưởng là chim sẻ.” Giáo chủ đại nhân nhún nhún vai, lại tiếp tục lấy bài.

Hoa Tiểu Mạc: “…” Cái kiểu đánh bài này thật sự là không có vấn đề chứ?!

Lấy một lượt bài, tư thế Bạch Thần rất nghiêm túc, thế bài cũng đủ mạnh, thoạt nhìn một cái hoàn toàn là thành thạo, nếu như bỏ qua ngón tay bởi vì khẩn trương, không ngừng gõ gõ mà nói.

“Ngân phiếu đều có?” Tần Nghị từ trong lòng rút ra một xấp ngân phiếu đặt lên trên bàn trước mặt, ngón trỏ gõ mặt bàn, ra hiệu ba người khác.

Vừa nhìn thấy ngân phiếu, nhãn tình Hoa Tiểu Mạc liền sáng lên, hắn đặt túi tiền của mình trước mặt đại hiệp mặt than, phớt lờ tầm mắt nghiên cứu của ba nam nhân ném tới, vỗ vỗ mu bàn tay đại hiệp: “Thắng thì tính của hai ta, thua thì tính cho ta.” Kỳ thực không phải hắn thiên vị, chỉ là hắn biết ở đây trừ Bạch Thần ra, ba người kia đều có tài sản, hơn nữa hắn vừa mới lén bấm tay tính toán, hôm nay phỏng chừng Bạch Thần sẽ gặp đại vận. [yo, biết bói quẻ hồi nào vậy = v =]

Mặt than thì che đậy tốt nhất, chơi đánh bài không chỉ cần kỹ xảo cùng bài vận, mà còn có ngụy trang.

Bạch Thần bình tĩnh nhìn thiếu niên một hồi, hơi ngẩng đầu, lời ít ý sâu mà nói: “Sẽ không thua.”

Trong chớp mắt, nhãn thần Lạc Cửu Tiêu liền có thể đâm ra một cái động trên người Bạch Thần, y hừ lạnh một tiếng móc ra ngân phiếu, rũ mắt, cánh môi góc cạnh rõ ràng mím thành một độ cung không vui vẻ gì, ghen tỵ.

“Tiểu Mạc, ngươi đặt tại trên người huynh ấy?” Lan Thất chọn bài xong, mi mày chứa ý cười.

Hoa Tiểu Mạc cười ha ha, đặc biệt không cho người khác mặt mũi: “Ừa, ta cược Bạch Thần sẽ thắng nhiều nhất.”

Lời này không nghi ngờ gì ném một bó đuốc vào trong lòng mấy nam nhân bị coi thường, ý chiến đấu được dấy lên, bầu không khí trên bàn nhất thời sục sôi.

Mấy vòng kế tiếp, ai cũng không thua, ai cũng không thắng, tại sao? Bởi vì căn bản chưa có đánh xong một ván lượt bài.

Người thì dư ra một lá, người thì thiếu mất một lá, cũng không biết hồ* thế nào, trên đầu Hoa Tiểu Mạc đã mọc cỏ luôn rồi. [hồ: có thể hiểu như tới bài, kiểu như khi bài mình lớn hơn bài người ta thì quánh ra rồi hồ @@]

Ngay lúc hắn chuẩn bị lật bàn bỏ đi, cuối cùng trông thấy một tia sáng, ván bài này đã có thể chơi rồi, hắn chỉa cùi chỏ ủi ủi Lạc Cửu Tiêu còn đang đỡ đầu rũ mắt không biết nghĩ cái gì, trên mặt treo thần tình thản nhiên, khóe mắt liếc mạnh một cái, mau ngả bài a, A Thất cũng đánh ra ngũ Vạn rồi, chú em, chú còn đang chờ cái gì?

Tần Nghị nhìn về phía Lạc Cửu Tiêu nói: “Ngươi không phải là hồ lá bài này?”

Lạc Cửu Tiêu câu môi, miễn cưỡng nói: “Vương gia ở phía trên bổn tọa, nếu nói hồ bài, vẫn là ngươi trước.”

Tần Nghị nhướn mi: “Vậy bổn Vương cũng không khách khí nữa.” Nói xong thì lật bài.

Hai tên còn lại bất động thanh sắc xuất tiền, mà khóe môi Lạc Cửu Tiêu vẫn như cũ ngậm ý cười, nhìn không thấu thần sắc ở đáy mắt.

Hoa Tiểu Mạc đã rơi vào trong sương mù há to mồm.

Tiếp theo mỗi một vòng đều là Tần Nghị thắng bài, đường nhìn của Hoa Tiểu Mạc xuyên tới xuyên lui giữa túi tiền của mình với đống bạc vụn trắng lòa trước mặt của Tần Nghị.

Hắn bắt đầu xoa tay xắn áo, chờ chút nữa, không được thì hắn lên là được, tối nay bài vận của Tần Nghị hình như không tệ.

Một ván bài kết thúc, lại là Tần Nghị thắng, Lan Thất cười khẽ: “Nên đổi vị trí.”

Thế là vị trí thay đổi, phía trên cùng nhất là Bạch Thần, Tần Nghị ở phía dưới y, sau đó là Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất.

Hoa Tiểu Mạc lại xách ghế di chuyển đến bên người Bạch Thần, hắn mệt nhọc dựa vào trên người Bạch Thần, thỉnh thoảng chỉ điểm mấy lần, kẻ ngồi ngoài không xem được bài của hai nhà, cho nên hắn không thấy được bài của Lan Thất.

Đã thay đổi vị trí, mấy vòng kế tiếp, bầu không khí không đúng lắm, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mấy tên này đều đang âm thầm tính toán gì đó, dường như mỗi người đều rõ ràng bài của đối phương, sống chết úp trong tay không thả.

“Bạch Thần, tất cả tài sản của Tiểu Mạc đều đã đặt trên người ngươi, cứ tiếp tục thế này nữa rất nhanh sẽ hết sạch.” Lan Thất mỉm cười, thu mắt đánh ra một lá bài, nghiêng đầu nhìn Bạch Thần.

“Hồ rồi!” Hoa Tiểu Mạc ở một bên nhìn thấy Lan Thất đánh ra cửu đồng, kích động vỗ bàn một cái.

Lạc Cửu Tiêu nhếch môi mấy cái không dễ thấy: “Quả đúng là hồ rồi.” Y đứng dậy cách cái bàn ném vào trong lòng Hoa Tiểu Mạc mười lượng bạc.

Sau đó Tần Nghị và Lan Thất cũng làm ra động tác như vậy, trong lòng Hoa Tiểu Mạc có ước chừng ba mươi lượng, tâm lý rất kích động, cười híp mắt bỏ toàn bộ vào trong túi tiền trên bàn.

Liên tục bốn bàn đều là Bạch Thần thắng, một ván so với một ván còn lớn hơn, bạc trong lòng Hoa Tiểu Mạc càng lúc càng nhiều, miệng cũng cười toe toét.

Lại đánh thêm mấy ván, ai cũng có thắng có thua, Tần Nghị và Bạch Thần thắng khá nhiều hơn chút.

Lạc Cửu Tiêu cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, cằm hơi nâng, hơi hơi trầm mắt, cười lên: “Bạch Thần, tới phiên ngươi.”

Bạch Thần muốn từ trong một lượt bài lấy ra tam Điều, Hoa Tiểu Mạc cản y lại, hơi lắc đầu, bảo y chọn thất Vạn, vừa mới giơ tay lên, đã thấy Tần Nghị ở bên cạnh hai cánh tay đạt trên bàn, ra vẻ muốn lật bài.

Hoa Tiểu Mạc thấy vậy lập tức kéo tay Bạch Thần xuống, lâm thời đổi thành tam Điều, ai dè vứa mới đánh ra, ba nhà khác đồng thời ngửa bài.

“…” Hoa Tiểu Mạc lặng lẽ thở dài rên rĩ, vì hắn cùng Bạch Thần thắp một ngọn nến.

Ván bài cũng không kéo thời gian quá dài, khi trăng lên cao Hoa Tiểu Mạc đã buồn ngủ đến mở mắt không nổi, ghé vào trong ngực Bạch Thần, ngáp liên tục.

Thân mình được một bàn tay dày rộng ôm lấy, cuộn tròn vào ***g ngực quen thuộc, bên tai là tiếng nói từ tính, hơi nhu mềm: “Mạc, ngủ đi.”

“Ai… ai thắng?” Nhúc nhích mí mắt, nặng nề mở không lên, vùi đầu vào hõm vai Lạc Cửu Tiêu, miễn cưỡng hỏi.

“Ngươi thắng.” Cúi đầu hôn lên trán thiếu niên một cái, Lạc Cửu Tiêu quét mắt nhìn Bạch Thần đang cúi đầu thu tiền, khóe mắt giật giật, mặt than vẫn là mặt than, làm ra sự việc thấp kém như vậy cũng có thể diện vô biểu tình.

Hoa Tiểu Mạc đang buồn ngủ nghe vậy giật mình một cái, tức thì mở to mắt đi nhìn, khi trông thấy túi tiền phình ra trong tay Bạch Thần, toét miệng nở nụ cười.

Lạc Cửu Tiêu chỉ nghe thấy thiếu niên không ngừng lảm nhảm: “Giàu rồi, giàu rồi.”

Mãi đến khi đến Mai viên, thiếu niên còn đang lặp lại hai chữ kia không dứt, Lạc Cửu Tiêu thực sự nhịn không nổi nữa: “Mạc, ngươi rất thiếu tiền?”

“Đâu có.” Hoa Tiểu Mạc lắc đầu, hắn ăn mặc đều không dùng đến tiền.

“Vậy ngươi cao hứng như vậy là vì sao?” Nhướng đầu chân mày, Lạc Cửu Tiêu cố đoán tâm tư khó thấu của thiếu niên.

Hoa Tiểu Mạc họ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Tiền nhiều không phải việc xấu, không tiền mới là tai họa.” Đối với một kẻ đã trải qua cuộc đời bò lăn lết dưới đáy xã hội mà nói, tiền mang đến cho hắn không chỉ về phương diện vật chất, nhiều hơn chính là cảm giác an toàn.

“Tiền của bọn ta đều là của ngươi, sau này đều cho ngươi quản.” Lạc Cửu Tiêu hôn tóc Hoa Tiểu Mạc, cười nói.

Bĩu môi, Hoa Tiểu Mạc tán thành: “Nhất định đưa ta quản hết!”

Đi vào trong phòng, đặt Hoa Tiểu Mạc lên giường rộng, Lạc Cửu Tiêu nói với Mộc Lan Mộc Cận đang bày dụng cụ rửa mặt: “Mộc Cận, lấy bồn nước nóng tới, Mộc Lan, bưng dược đã ninh lên.”

Ánh mắt liếc loạn xạ tứ phía dừng tại chiếc giường kích cỡ vĩ đại, chiếm cứ cả gian phòng, Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng một cái: “Giường… giường lớn quá.”

Ngộ phắc! Quá lớn rồi! Năm người nằm lên cũng còn dư dả, có cần lớn như vậy không?

Lan Thất trải chiếc mền lông gấp bên mép giường ra vị trí chính giữa, Hoa Tiểu Mạc nhìn thấy cái vị trí kia, giật giật khóe môi, chỗ đó chẳng lẽ chính là nơi hắn ngủ về sau sao?

Một khắc sau thì nghe thấy âm thanh dịu dàng ôn nhuận trước sau như một của Lan Thất: “Tiểu Mạc, ngủ ở đây ổn chứ?”

“Tùy tiện.” Hoa Tiểu Mạc đỡ trán nhíu nhíu đầu mày, Hoa Tiểu Mạc vẫn tùy ý Lan Thất tháo giày hắn, hai chân đặt vào trong nước nóng ngâm một hồi.

Cúi đầu nhìn dược thảo bập bềnh trên mặt nước, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy có một vấn đề đã tới lúc cần đề cập, hắn hướng về phía nam nhân đã rửa mặt xong hỏi: “Các ngươi muốn ngủ như thế nào?”

Bạch Thần lấy khăn lông lau lau đôi chân của Hoa Tiểu Mạc một lượt, ôm hắn nằm ở vị trí nọ, chợp mắt.

Cơ hồ là đồng thời, Lạc Cửu Tiêu nhanh chóng nằm ở bên kia của Hoa Tiểu Mạc.

Lan Thất cùng Tần Nghị liếc nhìn nhau một cái, phất tay áo dập tắt ngọn đèn tự mình nằm ở một phía còn sót lại.

Giữa đêm gió lạnh, Hoa Tiểu Mạc được bao thành cái bánh chưng ngủ trong lòng Bạch Thần, sau lưng dán với thân thể nóng rực như có như không quấy rầy hắn.

Ban ngày ngủ nhiều, lúc này hắn cực tỉnh táo, nghiêng đầu liền thấy trong hắc ám một đôi mắt nóng hừng hực nhìn hắn chắm chú, môi dán lên xúc cảm ẩm ướt, chiếc lưỡi mềm dẻo chui vào khoang miệng hắn, hàm trên bị liếm láp tinh tế, nụ hôn bá đạo mà lại ôn nhu khiến hơi thở hắn rối loạn.

Bàn tay thô to cách một tầng áo trong vuốt ve sống lưng hắn, thân thể mấy tháng không đụng chạm phá lệ mẫn cảm, chỉ đơn giản vuốt ve, nơi bụng dưới ấy vậy mà đã thấm ướt một mảnh.

61.

Đao: Ta vốn nghĩ nghèo nhất phải là Lan Thất chứ nhỉ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.