Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 64



CHƯƠNG 64

Bạch Thần ôm Hoa Tiểu Mạc lên chạy thẳng vào trong phòng, Lan Thất chạy theo sau, vừa chạy vừa phân phó: “Mau chuẩn bị nước nóng, vải trắng, kéo, rượu trắng, chậu đồng…”

“Đi thông tri Thiên Phong.” Hô hấp rối loạn ném một câu vào hư không, Lạc Cửu Tiêu liền phất tay áo bước vào trong phòng.

“Vương gia, bà đỡ đến rồi!” Ngoài cửa Hứa Mậu chạy nhanh đến, gấp đến mức mồm mép run rẩy, bị người khác cầm kiếm gác trên cổ cũng không khẩn trương được như vậy.

Hoa Tiểu Mạc nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, tay đè trên bụng, từ trong khớp hàm cắn chặt khó khăn nghiền ra câu nói đứt quãng: “Sắp… sắp sinh rồi… Đau…”

Bàn tay hơi lạnh đang run rẩy, Bạch Thần mặt trầm như nước: “Chớ sợ.” Ngay cả giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa.

Lúc Tần Nghị mang mấy bà đỡ tiến vào, nhập vào trong mắt chính là thiếu niên nằm trên giường dưới thân tràn ra máu loãng gai mắt, nhiễm đỏ cả chăn, gương mặt y một mảnh tàn bạo.

“Không được làm hắn đau!” Lạc Cửu Tiêu hai mắt thâm trầm, siết chặt nắm tay, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.

Dưới uy áp đáng sợ đó, thân mình mấy bà đỡ run rẩy, mặc dù các bà từng thay rất nhiều nữ tử đỡ đẻ, nhưng lại là lần đầu tiên gặp phải nam tử, rất nhiều bất tiện không nói, còn không biết được sẽ phát sinh cái gì.

“Nếu hắn khó sinh, cứ bỏ hài tử.” Hàm dưới Tần Nghị căng cứng, nửa ngày, thanh âm nặng nề phát ra từ đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.

Dẫn đầu là một lão phụ hơn năm mươi, lúc này mồ hôi đầy mặt, giọng nói run rẩy trả lời: “Dạ, Vương gia.”

Đôi mắt ướt nhẹp mồ hôi mở to mấy phần, Hoa Tiểu Mạc siết chặt bàn tay to trong tay, đau đến co giật: “Muốn… muốn hài tử…”

Lạc Cửu Tiêu nhét vải trắng vào trong miệng Hoa Tiểu Mạc, đau lòng đi hôn đôi mắt đầy nước của hắn, giọng nói khàn khàn: “Lan Thất, có thể ở lại đây canh giữ hay không?”

“Thiên Phong ở lại, những người khác ra ngoài.” Hít sâu một hơi, Lan Thất cuộn ống tay áo lên ngồi bên mép giường.

“Coi chừng hắn.” Lạc Cửu Tiêu hướng về phía Mộc Lan Mộc Cận, nhãn thần cực kỳ đáng sợ, phảng phất như tùy thời đều sẽ phát điên.

Mộc Lan Mộc Cận cũng rất khẩn trương, “Dạ.”

Ngoài cửa ba nam nhân đứng đó sắc mặt trầm túc, hơn trăm con chim tước cũng không có bay đi, mà là bay lượn quanh mái nhà, đôi chim to ngũ sắc nọ lại đậu trong vườn, như là đang chờ đợi gì đó, tiếng hót lảnh lót một tiếng nối tiếp một tiếng, giống như đang kêu gọi một loại tồn tại thần bí nào đó.

Từng bồn máu loãng được Mộc Lan Mộc Cận bưng ra, những nha hoàn khác trong phủ ở bên ngoài đưa lên tất cả vật dụng cần thiết.

Nam Phong gấp gáp chạy về ngay cả nước miếng cũng không nuốt, lo lắng đứng một chỗ cùng bọn y, đi qua đi lại, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm gì đó.

“Trời xanh phù hộ, bình an, bình an hết…”

“Hộc hộc… Ta… ta muốn… muốn hỏi… Từ đâu…” Từ đâu đi ra? Hoa Tiểu Mạc một tay nắm chặt tay Lan Thất, móng tay kéo ra dấu vết ửng đỏ trên mu bàn tay y, mà một tay khác vẫn luôn vỗ về nơi nào đó trên rốn, nội tâm rít gào, vì sao còn chưa ra? Cảm giác muốn bài tiết ở mặt sau là có chuyện gì?!

Gương mặt vẫn nhất trực nho nhã của Lan Thất giờ phút này trầm xuống, trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi, y không ngừng hôn lên mái tóc ướt đẫm của thiếu niên: “Thiên Phong.”

“Tới, tới ngay.” Thiên Phong cũng chấn kinh không ít, cầm dao nhỏ lật qua lật lại mấy lần trên ngọn nến, tay không ngừng run rẩy: “Phải rạch một đường trên bụng?”

Mấy bà đỡ đầu đầy mồ hôi nghe thế bị dọa cho giật mình, trên giường Hoa Tiểu Mạc đau đến hàm răng phát run thiếu chút nữa ngất đi, nước mắt lưng tròng khổ sở cầu xin: “A Thất, ta không muốn… không muốn ở trên bụng…”

“Được, vậy thì không cần, Tiểu Mạc, cố chịu đựng, ta ở đây.” Cảm nhận được thân thể hắn đau đến run rẩy, tim như bị từng cây kim đâm vào, Lan Thất một tay nắm thật chặt bàn tay đã sớm nóng ướt một mảnh trong tay mình, tay còn lại cầm khăn lông nóng lau chùi thân thể hắn.

Trong tai ầm ầm vang lên từng hồi, thần trí chìm chìm nổi nổi, Hoa Tiểu Mạc vô thức kêu đau, tiếng kêu phát ra tựa như thú con sắp đối mặt cái chết.

Vải trắng trong miệng bị lấy xuống, trên môi có tiếp xúc mềm mại, không biết có cái gì được đưa vào yết hầu, một cổ ấm áp chảy từ bụng tán ra khắp thân thể, Hoa Tiểu Mạc chợt hô to ra tiếng.

“Ra rồi!” Đột nhiên vang lên một tiếng kêu to kinh hỉ, Lan Thất nâng cằm Hoa Tiểu Mạc đút vào một viên dược hoàn: “Tiểu Mạc, dùng sức.”

Ra rồi? Đau đến hai mắt nổ đom đóm, hài tử ra rồi? Sao không có cảm giác? Hiện giờ hắn chỉ muốn thống khoái đi nhà xí.

Hoa Tiểu Mạc đại não hỗn loạn dùng sức nắm chặt tay Lan Thất, móng tay vuông vức đâm bào lòng bàn tay y, Lan Thất giật mình trong lòng, cúi người dán bên tai Hoa Tiểu Mạc hết lần này đến lần khác khẽ gọi.

Thanh âm ôn nhu trầm ổn quen thuộc, Hoa Tiểu Mạc trừng trừng nhìn hai chân, phía sau có dịch thể dính ướt chảy xuống, hắn đã đau đến chết lặng, cảm thấy mình đang trải qua cơn đau tan rã.

Ở bên cạnh Mộc Lan Mộc Cận không ngừng đổi nước khẩn trương đến mức bước chân cũng lung ta lung tung, trên mặt toàn là mồ hôi, trong phòng mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi thuốc khiến tim hai người treo cao lên tới cuống họng.

“Tiểu công tử, dùng lực chút nữa!” Mấy bà đỡ gấp tới sắp khóc lên, nhìn màu đỏ tươi càng lúc càng nhiều, mấy bà gần như chịu không nổi muốn quỳ trên đất mà dập đầu, nếu như tiểu công tử có chuyện, vậy toàn gia lớn nhỏ của mấy bà chỉ e cũng tiêu luôn.

“Ô ô…” Đau quá, giống như là một bộ phận trong thân thể đang từng chút một thoát ly.

Thiên Phong đứng cách đó mấy bước nghiêng đầu mắt nhìn chằm chằm cái bàn, không dám nhìn hết thảy trên giường, chỉ không ngừng cổ vũ, “Sắp rồi, Hoa công tử, kiên trì thêm chút nữa.”

“A ——” Hoa Tiểu Mạc bỗng nâng lưng lên phát ra một tiếng hét lớn, âm thanh đó khiến thân mình Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị ở ngoài cửa đều chấn động.

Mấy bà đỡ nhìn chằm chằm giữa chân Hoa Tiểu Mạc, trong mắt khiếp sợ đều sắp rớt xuống, Lan Thất cũng trừng hai mắt, tuy không chấn kinh bằng mấy vị bà đỡ, nhưng hiển nhiên cũng vì một màn trước mắt làm kinh ngạc, giọng nói vẫn luôn ôn nhuận của y phát run: “Tiểu Mạc, hài tử đã đi ra hơn một nửa rồi, ngươi dùng thêm chút lực, thêm chút lực.” Nói xong thì liền thi một châm xuống bên dưới tâm mạch của hắn, nói to với Thiên Phong: “Bát canh.”

Thiên Phong nghe vậy giật mình, đao nhỏ còn nắm chặt trong tay rớt xuống, thiếu chút nữa đâm vào chân gã, luống cuống tay chân bưng bát canh đã chuẩn bị trước đi qua.

Lan Thất tiếp nhận lấy bát canh ngửa đầu hớp một ngụm, nắm chặt cằm Hoa Tiểu Mạc rót vào, sau đó lại hớp thêm một ngụm, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm rót vào, cho đến khi chén canh kia trông thấy đáy.

Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nhu hòa cùng tiếng kêu gào càng lúc càng lớn, Hoa Tiểu Mạc xuất hiện huyễn thính, dường như hắn nghe thấy có một thanh âm già nua nói trong đầu hắn: Thần tử hàng thế, tam thiên đại đạo khả phá, nghênh Vương hồi quy. [Con của thần giáng thế, ba nghìn đường lớn cũng có thể phá, nghênh Vương trở về.]

“Sinh rồi!” Bà đỡ lớn tuổi kích động hô to, mấy bà khác lập tức không ngừng nói thầm, tránh được một kiếp này, các bà vẫn còn chút hoảng sợ.

Mộc Lan Mộc Cận cùng Thiên Phong nghe thấy gấp gáp chạy qua, lại thấy nam nhân một thân áo lam nhuộm đỏ tươi ôm lấy thiếu niên da trắng như tuyết, tựa như hồn phách đã rút đi.

Bà đỡ run rẩy ôm hài tử còn dính máu, các bà sinh thời có thể tận mắt thấy một màn thần kỳ, nội tâm kích động khó có thể hình dung.

“Hài tử sao lại không khóc?”

Đứa bé sơ sinh nằm trong tã lót không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có ***g ngực hơi phập phồng yếu ớt, Thiên Phong truyền vào một đoạn chân khí tại hậu tâm của đứa bé, lập tức sắc mặt đại biến, thanh âm căng cứng.

Bà đỡ trông thấy bộ dạng của gã, càng hoảng sợ hơn, không ngừng dùng lực vỗ mông em bé: “Mau khóc a!” Nhưng cái mông trắng noãn của bé con bị vỗ đến đỏ hồng, vẫn như cũ không chút hồi ứng.

Lan Thất chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, tựa như toàn thân vô lực, tròng mắt đen không một tia dao động, hôn lấy cánh môi không chút huyết sắc của thiếu niên.

Trong phòng chỉ có tiếng càng lúc càng hoảng của bà đỡ, làm bầu không khí nhuộm đẫm thê lương, Mộc Lan Mộc Cận trồng chân tại chỗ, sắc mặt xoát cái trắng bệch.

Bên ngoài tiếng chim hót nổi lên, âm thanh rung trời, nơi bình phong chiếc chuông nhỏ bị y sam đắp lên phát ra một tiếng chuông, hài tử vẫn luôn nhắm mắt không khóc không nháo đột nhiên oa một tiếng phát ra tiếng khóc vang dội, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng khóc của hài tử từ trong phòng tuôn ra, cửa bị phá mở, ba người Bạch Thần bước chân gấp loạn mà xông vào.

Tắm rửa cho hài rử rồi thu thập sạch sẽ, Mộc Lan đem hài tử đã không khóc không nháo, đặc biệt ngoan ngoãn dùng vải tơ mềm mại bọc kỹ, trùm chăn lên ôm đến trước mặt Lạc Cửu Tiêu.

Hài tử vừa mới sinh trên mặt nhiều nếp nhăn, nhìn không ra dáng dấp.

Đôi mắt đen hơi nhướng của giáo chủ đại nhân nheo lại, sắc mặt cổ quái nhìn tiểu đông tây mà Mộc Lan ôm, lặng lẽ không lên tiếng, không một tia dự định muốn ôm chút nào.

“Giáo chủ.” Thanh âm Mộc Lan vẫn bất ổn như trước, nhỏ giọng hỏi: “Người có muốn ôm một cái hay không?”

Lại nhìn thêm mấy cái, Lạc Cửu Tiêu di dời tầm mắt, ôm thiếu niên đã thanh tỉnh lại vào trong ngực, ý tứ kia như là đang nói, y càng thích ôm mẹ của hài tử hơn.

Trong thấy thái độ rõ ràng của đối phương, Mộc Lan chỉ đành ôm hài tử đặt vào trong chiếc nôi nhỏ đã chuẩn bị trước, dịch dịch góc chăn, xoay người rời đi.

Mộc Cận bưng nước nóng tiến vào, Lan Thất cùng Bạch Thần vội vàng lau chùi cho Hoa Tiểu Mạc, cẩn thận lau một lần qua địa phương đã bị thương, lại đắp lên một tầng dược, khoác lên cổ tay Hoa Tiểu Mạc dừng một hồi, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới hơi yên lòng một chút.

Tần Nghị phất tay cho hạ nhân tiến vào đem đệm chăn một mảnh đỏ tươi chuyển đi, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Hoa Tiểu Mạc, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Chờ sau khi hạ nhân mang đệm chăn mới tiến vào, Lạc Cửu Tiêu chủ động đi thay đổi, chỉ là không mấy thuần thục, cuối cùng vẫn là dưới sự giúp đỡ của Nam Phong mới làm xong.

“Chủ nhân, người cảm thấy thế nào?” Nam Phong nhỏ giọng hỏi: “Nếu có gì không ổn cần phải…”

“Ồn.” Hoa Tiểu Mạc động động tay,  hơi hé mí mắt nhìn thanh niên vạn phần khẩn trương, sau khi thấy lo lắng trong mắt đối phương thì nhếch khóe môi, cười cười, ý bảo đối phương an tâm.

Thiên Phong đứng trong phòng chờ một hồi, xác định hết thảy đều bình an rồi thì đánh tiếng với Lạc Cửu Tiêu rời khỏi, gã phải đem tin tức này báo cho bọn Thiên Dương, dáng dấp tiểu chủ tử một điểm cũng không giống chủ tử! Cái tin tức này quá chấn động rồi!

Mấy nam nhân đều vây bên giường Hoa Tiểu Mạc, thần tình chuyên chú, không biết có phải là ảo giác của bọn y hay không, ngũ quan của thiếu niên sắc mặt như giấy trên giường tựa hồ so với trước đây không quá giống nhau, mà nếu nói không giống chỗ nào, thì lại không nói được.

“Hài tử đâu? Là nam hay nữ? Tay chân đều đủ chứ?” Hoa Tiểu Mạc uống xong dược thang, nằm trên giường thở hổn hển, đau đớn xé rách ở phía sau một chút cũng chưa dịu xuống, đau nhức nhối, rất là rát.

Ai dè trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của hắn, bốn nam nhân nhất trí trầm mặc, nửa ngày mới nghe Lan Thất mở miệng: “Là bé trai.”

Hoa Tiểu Mạc nhìn khuôn mặt táo bón của mấy người, khóe miệng run run, không bao lâu sau thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngắm nhìn dung nhan ngủ say của thiếu niên, Lan Thất hạ thấp giọng hỏi: “Bên ngoài.”

“Không chỉ Ba Thục, mà cả Thiên Triều, đều chưa từng trông thấy kỳ trân dị điểu gì, càng miễn nói tới phượng hoàng.” Tần Nghị nhíu mi: “Không ngờ hôm nay lại xuất hiện.”

“Vừa khéo đến không thể khéo hơn.” Lạc Cửu Tiêu xoa xoa ấn đường. [ý anh là mấy con chim xuất hiện vừa khéo ngay ngày em nó sinh :”>]

Bình tĩnh ngưng mắt nhìn thiếu niên, Bạch Thần mím môi: “Tĩnh quan kỳ biến*.”[yên lặng theo dõi kỳ biến]

Cũng chỉ có thể như vậy, kế tiếp là yên tĩnh đằng đẳng, Tần Nghị cúi người dò vào trong chăn sờ sờ bàn tay mềm mại của thiếu niên, sau đó cất bước ra ngoài.

Lan Thất cũng đứng dậy đi ra, chuyện y cần phải làm rất nhiều, phải tới phòng bếp ngao dược cho thiếu niên.

Trong phòng chỉ còn lại Bạch Thần và Lạc Cửu Tiêu, hai người liếc nhìn nhau một cái, một khắc sau chỉ thấy Lạc Cửu Tiêu để nguyên y phục nằm bên người Hoa Tiểu Mạc, kéo hắn ôm vào trong lòng. [haha, mọi người có để ý thấy đại hiệp luôn bị giáo chủ phỗng tay trên không? :v]

Mà Bạch Thần lại là dựa vào mép giường, bàn tay hơi lạnh chà chà, mãi đến khi bàn tay có chút ấm áp mới thò vào trong chăn nắm chặt tay Hoa Tiểu Mạc, chợp mắt.

Trong thư phòng Tần Nghị khẽ khép mắt dựa vào lưng ghế, không biết đang suy ngẫm gì.

Hứa Mậu, Yến Tiểu Ất, cùng với cùng với các thuộc hạ đã theo Tần Nghị nhiều năm đều quỳ một gối: “Cung hỉ Vương gia, hạ hỉ Vương gia.” [cả 2 câu đều mang ý chúc mừng]

“Chuyện này bảo mật.” Cách một lúc lâu, Tần Nghị trầm mặt mở miệng.

Bảo mật? Chúng nhân đều nghi hoặc, hỉ sự to như vậy, thế tử gia ra đời, vì sao phải bảo mật?

Hai mắt híp một cái, trong thanh âm của Tần Nghị tràn đầy lãnh khốc thiết huyết: “Nếu để người ở Biện Châu nghe được phong thanh, các ngươi tự chấm dứt luôn đi.”

Chúng nhân biến sắc, chỉnh tề lên tiếng hưởng ứng: “Dạ.”

Buổi chiều mấy nam nhân thừa dịp khi Hoa Tiểu Mạc còn ngủ say tụ tập trước nôi nhỏ, các loại ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chăm hài tử trước mắt.

Hài tử vừa mới được đút sữa, lúc này đang nằm trong nôi nhỏ phát ra âm thanh hàm hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng trắng, ngũ quan… nếu phải nói một cái tính từ, thì chính là tròn vo.

Miệng nhỏ toe toét, thực sự không quá dễ nhìn, bốn tên nam nhân tuấn nhã bất phàm trong phòng lần đầu tiên xoắn xuýt lâm vào trầm mặt.

Lẽ nào bên trong thiếu niên còn có một tình nhân mà bọn y đều không biết?

“Bạch Thần, hài tử này là của ngươi.” Ngón tay trắng nhợt chỉ vào đôi mắt không mấy lớn của hài tử, Lạc Cửu Tiêu ngữ khí trảm đinh chặt sắt phát ra.

Đôi mắt đen hẹp dài của Bạch Thần khẽ nhướn, khóe môi mím chặt có một tia không tự nhiên.

“Khụ, ta thì lại thấy có điểm giống ngươi.” Lan Thất ho nhẹ một tiếng, phi thường thản nhiên cười cười với Lạc Cửu Tiêu đã đen mặt.

Cúi người đem mặt mình dán tại bên cạnh hài tử, Lạc Cửu Tiêu chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ hài tử đang đảo đảo tròng mắt gặm ngón tay: “Tới, Lan Thất, ngươi nói cho ta biết, chỗ nào làm ngươi nhìn thấy giống.”

Lan Thất xấu hổ lại ho một tiếng, một kẻ là dung mạo khuynh thành, một đứa… thực sự tìm không ra nửa chỗ tương tự.

Đùa bỡn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của hài tử, chân mày nhíu chặt của Tần Nghị khẽ buông lỏng, ngón tay bỗng nhột, lại thấy hài tử há miệng nhỏ ngậm lấy ngón tay y không ngừng mút mút, khóe miệng trào một dòng nước bọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.