CHƯƠNG 8
Chờ sau khi trong rừng lần nữa lâm vào yên tĩnh, Hoa Tiểu Mạc được Bạch Thần ôm từ trên cây phi xuống.
Vừa chạm đất, kẻ lớn cước bộ trầm ổn đi thẳng đến bờ sông, người nhỏ thì cước bộ hoảng loạn chạy như bay đến chỗ sâu trong rừng cây.
Cắm đầu chạy về phía trước, Hoa Tiểu Mạc tựa vào trên cây thở dốc, sau khi xác định Bạch Thần không có cùng qua đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Vươn tay vén lên vạt áo dò vào trong tiết khố dính ướt nắm lấy mệnh căn tử của mình, vừa nắm lấy, tâm lý Hoa Tiểu Mạc liền lộp bộp một cái, hắn vẻ mặt đau khổ cúi đầu nhìn, quả nhiên, tiểu đồng bọn sau khi rút lại cho dù đứng lên cũng chỉ là cọng giá đỗ. [ý là sau khi teo cơ thể lại thì dù có cương, hàng của em nó cũng chỉ như cọng giá =)))]
Ngón tay vòng lấy luật động rất nhỏ, cấp thiết từ tiểu phúc muốn phát tiết bắt đầu lưu chuyển khắp tứ chi bách hài, thân thể như nhũn ra dựa lên cây, môi Hoa Tiểu Mạc khẽ nhếch, nóng bỏng thở dốc phát ra theo tiết tấu, đại não hỗn độn trống rỗng, toàn bộ giác quan tập trung trên tay phải, cùng với tiết tấu tăng nhanh, thân thể hắn bỗng dưng rút mấy cái, một cỗ nhiệt lưu chảy ra.
Bối rối đem quần áo chỉnh lý hảo, Hoa Tiểu Mạc nhìn khắp bốn phía một vòng, trừng mắt nói: “Ta sát! Lạc đường rồi!”
“Đại Hắc, chớ có ngủ.” Hoa Tiểu Mạc vén tay áo lên búng Đại Hắc đang nằm sấp trên cánh tay ra.
Đại Hắc bay đến nơi Hoa Tiểu Mạc rời đi ngừng một khắc mới lại bay trở về, lần này cũng không có bay đến trong tóc Hoa Tiểu Mạc mà là dừng ở vị trí khố đang của hắn.
Hoa Tiểu Mạc: …
Vội vàng vuốt phủi khố đang của mình đuổi Đại Hắc đi, Hoa Tiểu Mạc nghiến răng nghiến lợi, ngộ phắc, chẳng lẽ trùng tử này cũng là một con đồng*? Không đúng a, hai chuyện này có cái mốc quan hệ, hắn vì sao có thể liên tưởng cùng một chỗ?[đồng trong đồng tính chăng?! *nghi hoặc*]
Hoa Tiểu Mạc vì chỉ số thông minh của mình mà phiền não một phen, hắn chạy theo con lộ Đại Hắc đã bay qua.
Hoang giao dã ngoại là địa điểm cô hồn dã quỷ thường lui tới, gió lạnh âm trầm thổi qua thổi lại, Hoa Tiểu Mạc chạy thực nhanh, hài đạp cành cây khô vang kẽo kẹt kẽo kẹt, tóc gáy dựng thẳng lên, luôn cảm giác sau lưng có người đi theo, những phim kịnh dị tự động nảy ra lập tức bị hắn đóng kín lại.
“Trên đời không có quỷ, không có quỷ.” Lầm bầm lầu bầu tự nhủ, cước bộ lảo đảo, trán Hoa Tiểu Mạc đều rịn ra mồ hôi, như thế nào còn chưa tới, hắn rốt cuộc có bao nhiêu bức bối mới chạy xa như thế.
Bạch Thần hí mắt nhìn nước sông chảy xuôi róc rách, y thế nhưng đối với người thiếu niên kia sinh ra dục vọng, dường như ngay từ đầu cũng đã bất đồng, sở dĩ mang thiếu niên theo bên người một là vì bí mật trên người mình, hai là xuất phát từ bản năng, thuận theo khát vọng khó hiểu nơi đáy lòng, trong tiềm thức không muốn để cho đối phương rời đi.
“Đại hiệp.”
Phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo của thiếu niên, lộ ra chút sợ hãi, Bạch Thần nhíu nhíu mày liền thi triển khinh công ly khai.
Hai người ai cũng không nói gì, một người là chột dạ, một người khác lại là trầm mặc thành thói. Hoa Tiểu Mạc lại nhặt chút củi bên cạnh đống lửa, Bạch Thần ngồi trước đống lửa, thỉnh thoảng cầm một nhánh cây thô đẩy đám than trong đống lửa một cái.
Ánh trăng lẳng lặng lưu chuyển, phảng phất một tầng ngân sa khoác nhẹ lên hai người bọn họ.
Càng đi về phía Bắc nhiệt độ không khí càng thấp, nhất là về đêm, Hoa Tiểu Mạc hà hơi rúc người oa tại bên cạnh Bạch Thần nhìn củi lửa lốp bốp rung động, lại đưa mắt dời về gương mặt nghiêng của Bạch Thần, khuôn mặt bình thường phổ thông dưới ánh lửa tản ra sáng bóng như ngọc, lông mi rũ xuống tại đáy mắt lưu lại một tầng tiễn ảnh*, hai mảnh môi mỏng vẫn luôn khẽ mím, trong lòng không khỏi nảy lên ảo giác như đã từng quen biết. [tiễn ảnh: đường viền, đường cắt]
“Không biết vì sao, ta cảm giác giống như đã gặp qua ngươi ở đâu.” Hoa Tiểu Mạc nói đùa: “Có khi nào năm trăm năm trước chúng ta thật sự quen biết hay không?” Hắn tuyệt sẽ không thừa nhận mình nghĩ tới Tây Du Ký mới chọn ra con số này.
Bạch Thần trầm mặc không nói, ánh mắt trầm trầm chăm chú vào hoả diễm trước mặt.
Không được đáp lại, cũng không bao lâu sau Hoa Tiểu Mạc liền từ từ đi vào giấc ngủ, có gió thổi qua, trong ngẩn ngơ hắn nghe được một tiếng thở dài.
Hoa Tiểu Mạc ngủ thật không ngon, hắn đang nằm mơ, một biển hoa nhìn không thấy bờ, bạch sắc, lam sắc, hồng sắc, hắc sắc, kim sắc, năm màu hoa, hắn như là một người khán giả, nhìn thấy một thiếu niên cưỡi tiểu mao lư* từ đàng xa mà đến.[mao lư: con lừa, mất hình tượng quá Ó.Ò]
Tóc dài kim sắc như thác tản ra tung bay theo gió, thiếu niên có dung mạo tuyệt mỹ, nhất tần nhất tiếu* biển hoa này cũng thất sắc. [nhất tần nhất tiếu: một cái nhăn mày một nụ cười]
Trên bốn chân tiểu mao lư đều mọc một đóa hoa, cùng những đoá hoa trong biển hoa đều một dạng, bạch lam hồng hắc, có chút hài hước buồn cười.
Hiện ra trước mắt hắn tựa như một bức họa, trong ánh mắt kinh ngạc của Hoa Tiểu Mạc thiếu niên nghiêng đầu đối hắn câu lên khóe môi nở nụ cười, dường như nói câu gì, nhưng hắn nghe không rõ.
Trong chớp mắt người thiếu niên kia biến mất, những đóa hoa kia đột nhiên như điên lên kéo nhau cuốn lấy hắn càng cuốn càng chặt, giống như muốn đem hắn vặn nát xoắn tan.
“Đừng mà, đừng mà.” Hoa Tiểu Mạc cũng không có từ trong mộng tỉnh lại lẩm bẩm nói mê.
Bạch Thần cúi đầu nhìn thiếu niên nhắm chặt mắt, hai hàng lệ vô thức tuôn rơi, trong miệng lặp đi lặp lại hai từ kia, tựa như đang mơ một giấc mơ đáng sợ, một màn trước mắt nhượng ngực y đau xót, như thể bị ngân châm đâm vào.
Y cúi người ôm lấy thiếu niên đặt lên chân mình, lau đi lệ trên mặt thiếu niên, đầu ngón tay hơi lạnh đặt nơi mi tâm nhíu chặt của thiếu niên vuốt ve.
Cũng chẳng biết tại sao muốn làm như vậy, muốn làm, liền làm thật.
.
Thương Mang sơn nằm nơi cực Bắc, hàng năm tuyết đọng, bao phủ ngọn núi trắng xoá, gió lạnh gào thét, thực vật xanh cực kỳ ít ỏi.
Sâu trong đỉnh núi có tòa cung điện to lớn hùng vĩ, mang tên Thiên Tà, là tổng đàn ma giáo mà người trong võ lâm kiêng kị.
Dưới làn tuyết trắng ngần mơ hồ thấy được một cái thềm đá thật dài, uốn lượn từ chân núi mà lên, đỉnh núi dựng đứng, mờ ảo mà lại xa xôi.
Giáo chúng Thiên Tà giáo lên núi xuống núi tất cả đều thi triển khinh công, cho nên cái thềm đá kia cơ hồ không người bước lên.
Không ai biết thềm đá kia vì sao tồn tại, lại tựa hồ vốn là nên ở đấy, đang lẳng lặng chờ đợi gì đó.
Một nam tử hồng y, tay áo mang hoa văn mây vàng, tóc dài ngân sắc dài đến eo, tùy ý phi tán sau ót, lộ ra yêu dị, dựa vào song cửa, mặt nạ ngân sắc che khuất nửa bên mặt y, nước da bại lộ bên ngoài thắng tuyết, hoặc là nói gần như trong suốt cũng không quá đáng, mang theo bệnh thái*, như là hàng năm chưa từng gặp qua ánh sáng. [bệnh thái: trạng thái như bệnh, xanh xao như bệnh]
Ánh trăng trắng ngần chiếu vào, trên mặt y toả ra một mảnh thanh huy* thản nhiên, tựa như trích tiên xuất trần. [thanh: trong trẻo, thanh thuý | huy: sáng chói]
Mi này như vẽ, mâu quang đen nhánh như đầm lầy sâu hút, trường tiệp nùng kiều*mang độ cung duyên dáng, có thể khiến người chìm đắm trong đó, nhưng lại không thấy rõ nửa phần cảm xúc. [trường tiệp: lông mi dài | nùng: dày | kiều: cong]
Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi đỏ sẫm, dáng môi cực mỹ, đường cong hàm dưới càng giống như ngọc mài, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đã có vẻ đẹp kinh tâm động phách, mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ nhịn không được muốn tháo đi mặt nạ, muốn nhìn một chút thế gian này đến tột cùng phải chăng thật tồn tại tuyệt thế dung nhan.
Một trượng xa phía sau đứng một người toàn thân bao phủ trong hắc bào, thanh âm khô cằn phân không rõ nam nữ cung kính nói: “Giáo chủ, sau ba ngày nữa Thiên Giả cùng ngài gặp nhau.”
Hai mắt nam tử hơi hơi nheo lại, quang mang trong mắt đặc biệt như yêu hỏa.
“Huyết trận đã hoàn thành, chỉ cần một đạo tế phẩm cuối cùng, giáo chủ liền có thể luyện thành thần công, đến lúc đó, thiên hạ dễ như trở bàn tay.”
Nam tử ngưỡng đầu nhìn đại tuyết như lông ngỗng ngoài cửa sổ, thanh âm khàn khàn chậm rãi phun ra: “Trưởng lão, vậy khi nào trời quang?”
Người phía sau hô hấp ngừng một hồi, mới nói: “Ngày Thiên Giả đến đỉnh núi.”
“Đi xuống đi.” Trong thanh âm mơ hồ có một tia mệt mỏi.
Lời vừa ra, cung điện u lãnh bao phủ trong yên tĩnh quỷ dị.
Bàn tay thon dài tái nhợt của nam tử đưa ra ngoài song cửa, nhìn từng mảnh hoa tuyết phi xuống lòng bàn tay chậm rãi hòa tan, khóe môi gợi lên một mạt tươi cười yêu mị quỷ dị: “Thực chờ mong a…”
================================
Tác giả: Ô ô ô ô… Tui chán ghét tả bề ngoài, ô ô ô ô. Giáo chủ là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, không tả lại không được.
Hai anh công sau sẽ bớt tả một chút.
Ngao ngao ngao ngao, tui muốn bế quan tu luyện đi, tranh thủ viết ra anh công sẽ không bị con cua bắt đi.
8.
======================
Đao:
– Ta quên, trong truyện này, phần màu sắc hơi bị quan trọng và đặc trưng nên ta xin phép để nguyên Hán Việt cho nó đẹp và đỡ rối!!! Hen (mấy chương trước hum nào rảnh ta sẽ sửa lại đôi chút), tuỳ trường hợp mà chuyển lại ghi màu thuần việt (như tả vật này nọ)
Cụ thể:
Màu của các nhân vật:
Tiểu Mạc: kim sắc = ánh vàng
Giáo chủ: hồng sắc = màu đỏ + ngân phát = tóc bạc, tóc bạch kim
Bạch Thần: bạch sắc = màu trắng
Hai bạn công còn lại: lam sắc = màu xanh dương và hắc sắc = màu đen
Màu của cái bớt trên người các bé cũng là đỏ nhá!! Sau này xin phép giữ thành“hồng”
Khi nào gặp sẽ biết khỏi nhớ mắc công!! Chỉ là lảm nhảm chút thôi!