Đến giờ Nhiếp Diễm vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình gặp Ứng Phục Tâm.
Tháng Tư mưa rào chợt tạnh, hoa đào nở rộ như mây, nắng xuân lấp lánh kiều diễm.
Ứng Phục Tâm đứng cạnh sư tôn, thân hình thiếu niên mảnh khảnh, rũ mắt im lặng, vẻ mặt hơi thấp thỏm bất an.
Sư tôn đẩy Ứng Phục Tâm tới trước rồi nói với Nhiếp Diễm: "Sau này y sẽ là tiểu sư đệ của ngươi, mặc dù y thấp bé gầy yếu nhưng lại có tu vi cao nhất trong đám đệ tử ngoại môn, cũng là người chăm chỉ nhất đấy."
Nhiếp Diễm gật đầu rồi hỏi: "Sư tôn, y tên gì thế ạ?"
Ứng Phục Tâm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Nhiếp Diễm, đôi mắt hạnh thấp thoáng ý cười, mỉm cười nói: "Nhiếp sư huynh, đệ họ Ứng, tên Phục Tâm, sau này xin chỉ giáo thêm ạ."
Nhiếp Diễm thoáng kinh ngạc: "Ngươi biết ta à?"
Ý cười của Ứng Phục Tâm càng sâu hơn, y nói: "Huynh là đại sư huynh Xuân Hoa Tông mà, đệ không biết huynh mới là lạ đó."
Rõ ràng chỉ là mấy câu trò chuyện đơn giản thoải mái nhưng chẳng hiểu sao Nhiếp Diễm vẫn nhớ rất lâu, lâu đến nỗi giờ hắn vẫn nhớ rõ mồn một cảnh tượng lúc đó.
Nghe thấy giọng nói, hắn lập tức ngoái đầu nhìn.
Tuyết rơi ào ạt, nam tử có khuôn mặt thanh tú mặc áo bông mộc mạc đứng trước mắt hắn, dù mái tóc đen đã được búi lên bằng trâm gỗ đơn sơ nhưng vẫn bị gió mạnh thổi bay lòa xòa.
Y mỉm cười đứng khoanh tay trong sương tuyết, giống hệt hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của Nhiếp Diễm.
Nhiếp Diễm tiến lên nửa bước, tim đập như nổi trống nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn nói: "Sư đệ, ngươi hết bế quan rồi à?"
Ứng Phục Tâm gật đầu rồi mỉm cười ôn hòa, sâu trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo vô hồn như tảng đá trơ trọi trên sườn núi: "Sư huynh, đệ đã đột phá cảnh giới Hóa Thần, tăng lên Đại Thừa rồi."
Nhiếp Diễm thở phào một hơi: "Ta biết đệ có thể làm được mà."
"Sư huynh." Giọng Ứng Phục Tâm theo gió núi lạnh thấu xương vang lên bên tai Nhiếp Diễm, "Giờ hắn đang ở đâu?"
Mặc dù Ứng Phục Tâm không nói rõ "hắn" là ai nhưng Nhiếp Diễm vẫn hiểu ngay y đang hỏi ai, im lặng một lát mới chậm chạp thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."
"Sao sư huynh lại xin lỗi?" Ứng Phục Tâm đi tới chỗ Nhiếp Diễm rồi nhẹ giọng hỏi.
Nhiếp Diễm: "Ta vô dụng quá, bao năm rồi mà vẫn chưa thể báo thù cho sư tôn và mọi người."
Ứng Phục Tâm nhìn mặt trời ló dạng ở phía Đông rồi nói: "Sư huynh đừng nản, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành việc huynh chưa làm xong."
-
Sáng sớm, mặt trời dần ló dạng, chân trời mờ mịt sương trắng.
Lận Khinh Chu mơ màng mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy khí lạnh ùa vào chăn khiến y rùng mình, hoàn toàn tỉnh ngủ, quay đầu sang mới phát hiện bên cạnh trống trơn, đưa tay sờ chỉ thấy lạnh buốt.
"Ơ? Người đâu rồi?" Lận Khinh Chu lẩm bẩm, hoang mang nghĩ thầm sao người này cứ sáng ra lại chẳng thấy đâu, sau đó đứng dậy khoác áo đi tìm người.
Y mở cửa phòng định ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mục Trọng Sơn đứng trước lan can dõi mắt nhìn ra xa.
Trên đảo Kinh Hồng Tông, buổi sáng gió rét căm căm mà Mục Trọng Sơn chỉ mặc áo đen phong phanh, chẳng biết yên lặng đứng đó bao lâu rồi.
Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, thấy Lận Khinh Chu thì khóe miệng vô thức nhếch lên.
Lận Khinh Chu tới cạnh Mục Trọng Sơn hỏi: "Sao lại đứng đây, không lạnh à? Để ta đi lấy áo dày cho ngươi."
Nói xong y quay lưng định về phòng tìm áo nhưng bị Mục Trọng Sơn nắm chặt cánh tay kéo lại, hắn chỉ về phía chân trời nói khẽ: "Ngươi nhìn kìa."
Lận Khinh Chu nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy ánh hào quang lấm tấm như có người rắc một hộp phấn lên bầu trời đầy mây, màu đỏ lộng lẫy chiếm cứ tầm mắt.
"Ráng đỏ giăng kín trời, có phải sắp mưa rồi không?" Lận Khinh Chu nói.
"Ồ?" Mục Trọng Sơn cười hỏi, "Sao lại nói vậy?"
Lận Khinh Chu nói: "Có câu buổi sáng gặp ráng đỏ thì không nên ra khỏi cửa mà."
Mục Trọng Sơn nói: "Chưa từng nghe, nhưng cảnh này xuất hiện có thể là vì trên thế gian đã có người đạt tu vi Đại Thừa."
"Thế à? Ngươi có biết là ai không?" Lận Khinh Chu hỏi.
Suy đoán của hắn nhanh chóng được Thượng Thiện Nương Nương chứng thực.
Trước khi lên đường đến Xuân Hoa Tông, Ôn Cầm nói với Mục Trọng Sơn sư đệ Ứng Phục Tâm của hắn đã xuất quan, tu vi đột phá Hóa Thần lên Đại Thừa, giờ đang ở Tương Ngự Tông.
Nghe xong Mục Trọng Sơn chẳng lộ ra cảm xúc gì mà thản nhiên nói: "Từ nhỏ sư đệ đã chăm chỉ chịu khó, giờ đạt tu vi Đại Thừa cũng dễ hiểu thôi."
Ôn Cầm buột miệng hỏi: "Nghe đồn năm đó ngươi ép y làm đạo lữ, chuyện này có thật không?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Thượng Thiện Nương Nương, nếu có chuyện gì đó mà ngươi cho rằng mình hoàn toàn không làm, trong khi kết quả cho thấy ngươi đã thật sự làm, hơn nữa bằng chứng còn cao như núi, nhiều năm sau người khác hỏi, ngươi sẽ trả lời thế nào?"
Ôn Cầm không đáp mà chỉ nói: "Đi thôi, lên đường về Xuân Hoa Tông tìm hiểu thực hư đã."
-
Xuân Hoa Tông, núi Tê Hà.
Bốn người Mục Trọng Sơn, Lận Khinh Chu, Ôn Cầm và Lạc Trường Xuyên đi tới chân núi.
Sau khi trải qua thảm kịch diệt môn, nơi này đã bị Nhiếp Diễm lập kết giới để ngăn những kẻ không liên quan tò mò kéo tới xem.
Người bình thường đến chân núi sẽ thấy một tấm bia đá khắc ba chữ to "Xuân Hoa Tông", nếu vẫn cố chấp đi tiếp thì sẽ bị lạc trong sương mù, quanh đi quẩn lại hồi lâu vẫn thấy mình ở chỗ cũ.
Nhưng hiển nhiên kết giới này không thể làm khó Thượng Thiện Nương Nương và Mục Trọng Sơn.
Hai người hợp sức lại, chẳng cần tốn nhiều sức lực đã làm kết giới xuất hiện khe hở đủ cho một người đi qua.
Ôn Cầm bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta thật có lỗi với Sí Diễm Tôn." Nói xong nàng bước vào kết giới, thân hình lập tức biến mất trong nháy mắt.
Tông chủ đã vào, Lạc Trường Xuyên không dám thất lễ nên theo sát phía sau.
Lận Khinh Chu vốn định theo bọn họ vào trong, vừa đi nửa bước thì quay đầu phát hiện Mục Trọng Sơn vẫn đứng tại chỗ.
Mục Trọng Sơn nhìn khe hở kết giới kia, đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, rõ ràng trên vai hắn không gánh vật gì mà lại thấp hơn bình thường rất nhiều, hắn cứ tưởng cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa, nhưng trong mơ lại thấy mình trở về Xuân Hoa Tông vô số lần.
Trong mơ hắn đã thấy đủ mọi cảnh tượng.
Xuân Hoa Tông oanh bay én lượn, Xuân Hoa Tông hài cốt đầy đất, Xuân Hoa Tông có sư tôn đồng môn còn sống, Xuân Hoa Tông hoang tàn vắng vẻ chỉ có mộ bia đổ nát.
Rõ ràng cảnh gì hắn cũng đã thấy nhưng bây giờ thật sự trở về đây, hắn lại do dự đứng tại chỗ, bồi hồi bất an.
Đúng lúc này có người nắm tay hắn.
Mục Trọng Sơn định thần nhìn lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu: "Ngươi sao vậy?"
Mục Trọng Sơn không trả lời mà chỉ yên lặng nhìn Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu không nóng nảy thúc giục mà nắm chặt tay Mục Trọng Sơn rồi trấn an: "Ta thấy mặt ngươi xanh xao quá, có phải ngươi thấy khó chịu không? Nếu ngươi không muốn vào thì chúng ta sẽ về ngay, không sao, ngươi đừng ép mình quá."
Mục Trọng Sơn lắc đầu, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta vào đi."
"Được." Lận Khinh Chu không buông tay Mục Trọng Sơn mà nắm tay hắn bước vào khe hở kết giới.