Nỗi kích động khi tìm được răng nanh Bạch Hổ vẫn chưa tan hết, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ.
Răng này nên sử dụng thế nào đây?
Lạc Trường Xuyên là người đầu tiên nêu ra câu hỏi này.
Lận Khinh Chu không rành những vật của linh thú Ngũ Hành nên nghĩ rất đơn giản, y hỏi Mục Trọng Sơn: "Hay là ngươi thử xem cái răng này có thể nuốt như vảy Thanh Long được không?"
Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu, ý cười trong mắt dịu dàng như nước: "Nếu nuốt được cái răng này thì sư tổ ta đâu nạm vàng ở đầu răng làm gì."
"Ờ ha, cũng đúng......" Lận Khinh Chu ngượng ngùng gãi đầu.
Mục Trọng Sơn nhìn Ôn Cầm im lặng bên cạnh: "Thượng Thiện Nương Nương có cao kiến gì không?"
"Cao kiến thì chưa nói tới." Sau một thời gian ở chung, thái độ của Ôn Cầm đối với Mục Trọng Sơn đã khác trước kia một trời một vực, nàng ôn tồn nói, "Không giấu gì Vẫn Uyên Quân, trước khi xuất phát đến đây ta đã lật khắp mọi tàng thư ở Kinh Hồng Tông, thời gian không phụ lòng người, ta đã thấy vài câu miêu tả vật của linh thú Ngũ Hành trong một quyển sách cổ."
Ôn Cầm nói: "Sách cổ ghi chép xưa kia có một người may mắn tìm được bốn vật của linh thú Ngũ Hành, chính là vảy Thanh Long, lông Chu Tước, răng Bạch Hổ và sừng Huyền Vũ, sau đó hắn đưa thê tử đã mất nửa năm trước trở về từ quá khứ."
Ba người còn lại kinh ngạc thốt lên: "Cái gì?"
"Tông chủ, "đưa thê tử đã mất trở về từ quá khứ" là sao ạ?" Lạc Trường Xuyên thắc mắc.
Lận Khinh Chu: "Cải tử hoàn sinh?"
Mục Trọng Sơn: "Chưa từng nghe nói qua đời nửa năm mà vẫn có thể cải tử hoàn sinh, lúc mới chết hồn phách chưa tan còn miễn cưỡng cứu được, mà dù có cứu cũng sẽ như Niệm Phùng cô nương, suốt quãng đời còn lại chỉ có thể sống trong hình dạng con rối." Nói xong hắn nhìn Ôn Cầm đợi nàng giải thích.
Ôn Cầm nói: "Chuyện này tuy có ghi chép nhưng không rõ lắm, chỉ viết thê tử đã mất trở về, nhưng sách cổ có miêu tả cách sử dụng vật của linh thú, chính là nuốt vảy, đốt lông, khảm sừng và răng trích máu."
Mục Trọng Sơn rũ mắt nhìn răng Bạch Hổ trong tay, sự thật núi thây biển máu bị che giấu kia tựa như nằm sau một lớp rèm mỏng, chỉ cần nỗ lực là có thể đâm thủng để thấy nhân quả nguyên do trong đó.
Nhưng ngay thời khắc sắp chạm đến chân tướng này, Mục Trọng Sơn bỗng thấy sợ hãi, vì chưa biết rõ mọi chuyện nên hắn vẫn có lý do để tin tưởng mình.
Nhưng một khi sự thật phơi bày thì mới kết luận được công tội.
Mục Trọng Sơn im lặng rất lâu, ba người còn lại đều không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc Mục Trọng Sơn ngẩng đầu lên, trịnh trọng đưa răng nanh Bạch Hổ trong tay cho Lận Khinh Chu.
"Ta đã trải qua rất nhiều ngày tháng hoang mang ngơ ngác." Mục Trọng Sơn nhẹ giọng nói với Lận Khinh Chu, "Nếu có một người có thể trả lại trong sạch cho ta thì ta hy vọng đó là ngươi."
Đôi mắt Lận Khinh Chu lấp lánh như sao, y gật đầu rồi nắm chặt răng nanh trong lòng bàn tay.
Ôn Cầm nói: "Chúng ta ra ngoài đi."
Bốn người rời khỏi hang núi sau thác nước rồi đứng trước dòng thác bạc lao thẳng xuống làm bọt nước văng tung tóe, Lạc Trường Xuyên hỏi: "Có cần về Xuân Hoa Tông không?"
Mục Trọng Sơn nói: "Nếu ký ức của ta bị đứt quãng ở đây thì chi bằng xem lại quá khứ ngay tại nơi này, các ngươi thấy sao?"
Tất nhiên những người khác đều không phản đối.
Mọi chuyện vẫn như trước đó, Lạc Trường Xuyên triệu ra linh lực màu xanh tinh khiết như lưu ly rồi hòa vào linh lực màu xanh nhạt của Lận Khinh Chu, sau đó Lận Khinh Chu gỡ miếng vàng nạm trên đầu răng hổ, hít sâu một hơi rồi cầm răng nanh rạch lòng bàn tay, điều đáng kinh ngạc là máu trên tay Lận Khinh Chu tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Lận Khinh Chu không kịp nghĩ nhiều mà hấp tấp vẩy máu, chỉ thấy hai tia sáng khác màu hòa vào nhau, sáng đến chói mắt.
Mục Trọng Sơn tiến lên nửa bước, nhìn kỹ chùm sáng kia một lát, ánh sáng lung linh phản chiếu trong đôi mắt đen như mực của hắn, hồi lâu sau Mục Trọng Sơn nhìn sang Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu cho hắn một ánh mắt khích lệ.
Thế là Mục Trọng Sơn đưa tay nắm lấy ánh sáng kia.
Lận Khinh Chu từng trải qua hai lần nên đã quen với việc bị sức mạnh vô hình bất ngờ kéo đi.
Sau khi cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc biến mất, Lận Khinh Chu đứng vững lại rồi mở mắt ra.
Y vẫn đứng trước thác nước hùng vĩ trắng xóa, điều khiến Lận Khinh Chu kinh ngạc là trong tay mình còn cầm chiếc răng nanh Bạch Hổ kia.
Bên cạnh y có ba người. Chính là Mục Trọng Sơn, Hàn Mộc Tán Nhân và Ứng Phục Tâm.
Lận Khinh Chu lập tức đoán ra đây là lúc Mục Trọng Sơn bế quan tu luyện, tiễn biệt sư tôn sư đệ.
Quả nhiên là thế, chỉ thấy Mục Trọng Sơn cất túi thơm Ứng Phục Tâm đưa cho, sau khi ôm quyền cáo từ thì quay người đi vào thác nước.
Hàn Mộc Tán Nhân và Ứng Phục Tâm không ở lại nữa mà vừa nói chuyện vừa ngự khí rời đi.
Ba người đều đi hết, chỉ còn lại mình Lận Khinh Chu, đúng lúc này y phát hiện khi mình cầm răng nanh thì khác với hai lần trước.
Y đã có thể tự do đi lại!
Hai lần trước y chỉ được di chuyển cách Trần Thượng và Ôn Cầm dưới năm mét, quá năm mét sẽ bị sức mạnh vô hình kéo về, vì vậy khi nhận ra mình có thể tự do đi lại, Lận Khinh Chu sốc đến nỗi thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lận Khinh Chu không đứng yên nữa, đầu tiên là đi vào hang núi sau thác nước để xem Mục Trọng Sơn đang làm gì.
Sau khi vào hang Mục Trọng Sơn bắt đầu nhắm mắt đả tọa tu luyện, im lìm như tượng đá.
Lận Khinh Chu ngồi xuống trước mặt hắn rồi nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt, đã bao năm trôi qua mà Mục Trọng Sơn hầu như chẳng thay đổi gì, Lận Khinh Chu đưa tay chạm vào hắn, chẳng ngạc nhiên chút nào khi thấy tay mình xuyên thẳng qua.
Lận Khinh Chu ở trong hang với Mục Trọng Sơn mấy ngày, vốn định xem Mục Trọng Sơn bị rối loạn tinh thần lúc nào và tại sao, nhưng Lận Khinh Chu đợi trái đợi phải, phát hiện mỗi ngày Mục Trọng Sơn chỉ ngồi thiền và nghỉ ngơi, buồn tẻ vô vị chẳng có gì thay đổi.
Mấy chục ngày sau, Lận Khinh Chu cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy nữa, thế là rời khỏi hang núi sau thác nước rồi đi tới Xuân Hoa Tông, muốn tìm chút manh mối.
Quanh Xuân Hoa Tông mọc đầy tiên thảo, cây cối xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng.
Lận Khinh Chu lần theo ký ức trước đó đi đến tòa lầu dành cho đệ tử Xuân Hoa Tông, không ngờ đúng lúc gặp Hàn Mộc Tán Nhân ở đây.
Trong lòng y mừng thầm: Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công! Y lập tức bám theo Hàn Mộc Tán Nhân!
Hàn Mộc Tán Nhân đang trò chuyện với đệ tử bên cạnh, Lận Khinh Chu tới gần nghe, qua cuộc đối thoại của hai người biết được đệ tử nổi danh Xuân Hoa Tông ngã bệnh.
Hàn Mộc Tán Nhân lo lắng hỏi: "Hắn sốt mấy ngày rồi?"
Đệ tử đáp: "Năm ngày rồi ạ, nhưng tìm không ra bệnh gì cả."
Hàn Mộc Tán Nhân thở dài rồi đi nhanh lên lầu, đến một gian phòng ngủ trên tầng ba.
Gian phòng bài trí giản dị, một đệ tử Xuân Hoa Tông đứng cạnh giường, y cầm khăn thấm nước lạnh, không ngại mệt nhọc lau mồ hôi trán cho một nam tử trên giường.
Nam tử trên giường xanh xao vàng vọt, hai mắt trũng sâu, hôn mê bất tỉnh, nhìn là biết mắc bệnh nguy kịch.
Nghe tiếng bước chân, đệ tử cầm khăn ướt quay lại, khi thấy Hàn Mộc Tán Nhân thì vội ôm quyền hành lễ: "Sư tôn."