Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 122: Dốc sức chống lại Kỳ Lân hiện thế



Kỳ Lân uy phong lẫm liệt đạp lên mái ngói vỡ vụn, nó cúi đầu gầm nhẹ, trong mũi phun ra bụi vàng cuồn cuộn, bụi bay tới đâu hoa cỏ khô héo tới đó, chỉ chốc lát sau rừng cây xanh um đã tàn lụi.

Hàn Mộc Tán Nhân bay lên trước mắt Kỳ Lân rồi giận dữ quát: "Đừng có làm càn!"

Hai tay ông kết ấn cực nhanh khiến người hoa mắt, cuối cùng chắp tay vào nhau rồi kéo ra hai bên, một cây roi bằng dây leo tỏa ánh sáng xanh xuất hiện giữa lòng bàn tay ông.

Hàn Mộc Tán Nhân nắm chặt đầu roi giơ cao rồi quất mạnh tới trước, khi tay áo ông phất lên, cây roi dây leo kéo dài vô tận, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai quấn quanh cổ Kỳ Lân.

Kỳ Lân gầm rú hất đầu giãy giụa rồi cắn roi dây leo trong miệng, hai đồng tử màu vàng to như tảng đá vì tức giận mà biến thành đường thẳng, Hàn Mộc Tán Nhân nắm chặt roi, nhưng vì quái vật khổng lồ trước mắt quá mạnh nên chẳng những không thể khống chế Kỳ Lân mà còn bị hất văng ra sau.

Hàn Mộc Tán Nhân vội vàng ổn định thân thể, đột nhiên được ai đó đỡ lấy.

Ông quay đầu nhìn, là phó tông chủ Xuân Hoa Tông.

Phó tông chủ nhìn Kỳ Lân hung hăng phách lối trước mặt, hoang mang hỏi: "Tông chủ, chẳng lẽ đây chính là linh thú Ngũ Hành trong truyền thuyết sao?"

"Đúng vậy." Hàn Mộc Tán Nhân thở hắt một hơi rồi gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, sáu đại trưởng lão Xuân Hoa Tông đã đến chi viện, Hàn Mộc Tán Nhân tóm lược tình hình rồi quả quyết: "Tuyệt đối không thể để Kỳ Lân ra khỏi Xuân Hoa Tông được! Nếu không người chết như rạ, hậu quả khó mà lường được!"

"Yên tâm đi tông chủ, kết giới mở ra rồi, nó không đi được đâu!"

Xuân Hoa Tông tốt xấu gì cũng là một trong năm môn phái lớn, gặp phải chuyện kinh thiên động địa này cũng không hề nao núng, chỉ trong giây lát các trưởng lão đã đứng thành hình bát quái, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hàn Mộc Tán Nhân tọa trấn khôn vị ra lệnh một tiếng, đám người đồng loạt bấm quyết niệm chú, toàn thân tỏa ra linh lực sáng ngời.

Nhận ra điều bất ổn, Kỳ Lân không ngồi yên chờ chết mà tức giận phun khí vào một trưởng lão rồi giơ móng vuốt chụp lấy Hàn Mộc Tán Nhân.

Hàn Mộc Tán Nhân và trưởng lão kia vội vàng tránh đi.

Dù họ có thể quần nhau với Kỳ Lân nhưng bị Kỳ Lân quấy nhiễu khiến pháp trận không cách nào mở ra, các trưởng lão còn bị Kỳ Lân tấn công dần kiệt quệ sức lực.

Thấy tình hình nguy ngập, phó tông chủ vội nói với Hàn Mộc Tán Nhân: "Tông chủ!! Gọi Vẫn Uyên Quân đến đi ạ! Giờ chỉ có hắn mới gánh được trách nhiệm khống chế con thú này thôi!"

"Không được!" Hàn Mộc Tán Nhân tỏ thái độ kiên quyết, "Hắn đột phá Hóa Thần lên Đại Thừa đã khó hơn lên trời, giờ làm gián đoạn hắn bế quan thì hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay!"

"Nhưng chúng ta hoàn toàn không thể khống chế Kỳ Lân được!" Phó tông chủ lách mình né tránh móng vuốt sắc nhọn có thể xé toạc tảng đá của Kỳ Lân, mồ hôi túa ra như mưa.

Ánh mắt Hàn Mộc Tán Nhân lóe lên, hung hăng nghiến răng, tiếng như hồng chung: "Ta sẽ tranh thủ thời gian, các vị mau bày trận đi!"

Dứt lời ông bay đến trước mặt Kỳ Lân, chỉ cách con thú khổng lồ ba mét, vung tay hét to thu hút sự chú ý của nó.

Kỳ Lân cúi đầu, hơi thở nóng hổi, đôi mắt vàng nguy hiểm toát ra sự áp bách vô hình, hung hãn tới gần Hàn Mộc Tán Nhân.

Hàn Mộc Tán Nhân đưa tay lên miệng cắn mạnh, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ hai tay ông, sau đó nhanh chóng kết ấn Thiên Cương.

Cùng lúc đó, Kỳ Lân há cái miệng to như chậu máu, đằng đằng sát khí đớp về phía Hàn Mộc Tán Nhân.

Kết ấn xong Hàn Mộc Tán Nhân vung tay vẩy máu tươi xuống đất.

Ngay khi Kỳ Lân sắp ngoạm được Hàn Mộc Tán Nhân, mặt đất dưới chân ông rung chuyển rồi nứt ra, một bức tường cao làm từ bụi gai mọc lên bao vây Kỳ Lân, Kỳ Lân húc đầu vào tường gai, càng gào thét giãy giụa thì càng bị tường gai vây chặt hơn.

Vết thương trên tay Hàn Mộc Tán Nhân nhỏ máu tí tách xuống đất như truyền chất dinh dưỡng cho bức tường gai, sắc mặt ông trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn.

Đúng lúc này, phó tông chủ hét to một tiếng: "Tông chủ, pháp trận hoàn thành rồi."

Hàn Mộc Tán Nhân mừng rỡ, lập tức bay vọt lên không trung rồi bấm quyết làm phép trong khôn vị.

Linh lực phát ra từ tám người nhanh chóng hòa vào nhau, tạo thành một trận bát quái xoay tròn trên đầu Kỳ Lân.

Kỳ Lân tông sập tường gai, toàn thân chi chít vết gai đâm, nó nổi trận lôi đình, đôi mắt vàng trở nên đỏ như máu, gào thét xông tới trước.

Hàn Mộc Tán Nhân hét to một tiếng: "Khải!"

Trận bát quái lơ lửng tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó mấy ngàn dây leo rơi xuống từ pháp trận quấn chặt cổ, tay chân và thân hình Kỳ Lân, Kỳ Lân bị trượt chân ngã ầm xuống đất làm bụi bay mù mịt, nó gào thét ra sức vùng vẫy, nhưng đám dây leo kia hệt như bầy rắn càng quấn càng chặt.

Tám tiên giả đứng trong trận toàn thân căng cứng, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh, hiển nhiên đang hợp sức đấu với Kỳ Lân.

Bỗng nhiên Kỳ Lân không giãy giụa nữa mà nằm im để mặc dây leo trói chặt, cứ như đã cạn kiệt sức lực.

Năm trưởng lão nhịn không được thở phào một hơi, trên mặt lộ vẻ vui mừng như sống sót sau tai nạn.

Hàn Mộc Tán Nhân cũng định thả lỏng, ông nhìn Kỳ Lân nằm nghiêng trên mặt đất, đột nhiên phát hiện vẻ xảo quyệt hung ác lóe lên trong mắt nó.

"Không xong rồi!" Sống lưng Hàn Mộc Tán Nhân lạnh toát, biết đây là cái bẫy nên hét to, "Đừng thả lỏng, mau ổn định lại đi!"

Nhưng không kịp nữa.

Kỳ Lân đột nhiên gầm lên rồi há to miệng phun ra bụi vàng, dây leo quấn quanh nó phút chốc tan thành bột mịn, trận bát quái xuất hiện vết nứt, các tiên giả bày trận đều bị linh lực phản phệ phun ra máu tươi, hoảng sợ ngã từ không trung xuống đất.

Lúc nãy Hàn Mộc Tán Nhân gọi ra tường gai đã mất máu, giờ phút này bị chấn động khiến kinh mạch tổn hại, lúc ngã xuống đất toàn thân đau như bị ngũ xa phanh thây.

Thấy Kỳ Lân giơ chân trước lên định giẫm nát các trưởng lão ngã xuống đất không dậy nổi, trong lúc tuyệt vọng Hàn Mộc Tán Nhân chợt nhớ lại sư tôn từng nói với mình một chuyện liên quan đến Kỳ Lân.

"Kỳ Lân hiện thế biến hình cần phải nuốt thịt người, cho nên nó sẽ liên tục tìm kiếm thân xác để nhập vào, nếu không thể trói buộc nó thì chỉ có thể hy sinh một người để giữ mạng cho vạn người."

Hàn Mộc Tán Nhân gắng gượng đứng dậy rồi lao thẳng tới trước mặt Kỳ Lân, ngay khi chân trước của nó sắp hạ xuống, ông hét to trong bóng tối: "Ta sẽ cho ngươi chiếm thân! Đừng hại người khác!"

Kỳ Lân nghe hiểu, móng vuốt lập tức dừng lại.

Móng vuốt của nó chỉ cách đỉnh đầu Hàn Mộc Tán Nhân vài thước.

Kỳ Lân từ từ thu chân lại rồi cúi đầu nhìn Hàn Mộc Tán Nhân, con ngươi màu vàng đảo quanh như đang thăm dò.

Hàn Mộc Tán Nhân hít sâu rồi lặp lại câu kia.

Điều bất ngờ là Kỳ Lân khẽ gật đầu, trong mũi phun ra khí nóng như sương trắng bao trùm thân thể Hàn Mộc Tán Nhân, từng tia từng sợi thấm vào máu thịt ông, Kỳ Lân khổng lồ hóa thành sương mù theo gió bay đi, nếu không thấy mặt đất hỗn độn thì chẳng ai biết nó đã từng xuất hiện.

Sau khi Hàn Mộc Tán Nhân cho Kỳ Lân chiếm thân thì đứng thẳng tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch mím chặt như đang đấu tranh với ai đó.

Phó tông chủ kinh ngạc trố mắt, lau vết máu trên môi rồi chạy tới cạnh Hàn Mộc Tán Nhân, run rẩy gọi: "Tông chủ?"

Hàn Mộc Tán Nhân nghe tiếng chậm chạp mở mắt, quanh con ngươi hiện ra ánh sáng vàng.

Phó tông chủ sợ hãi hỏi: "Tông chủ, ngươi không sao chứ?"

Hàn Mộc Tán Nhân xua tay: "Mau đến xem vết thương của mọi người đi."

"Vâng." Phó tông chủ tuân lệnh.

Lận Khinh Chu chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh tâm động phách này, nhưng trong lòng y lại nảy ra một nghi vấn.

Y cứ tưởng vì Kỳ Lân hiện thế nên Xuân Hoa Tông mới bị diệt môn, nhưng hôm nay xem ra không phải vậy.

Còn mấy ngày nữa Mục Trọng Sơn mới lơ ngơ rời khỏi hang núi sau thác nước.

Rốt cuộc trong mấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.