Người ta thường nói đến sớm không bằng đến đúng lúc. Lễ thất tịch, thành Hàng Châu rực rỡ trong ánh đèn màu. Từng nhóm thiếu nữ thi nhau thả đèn xuống sông cầu phúc. Đâu đó có người đứng trên Tây Hồ đính ước. Đêm đẹp như tranh vẽ, dụ dỗ người say mê.
Hoa Triệt nằm trên nóc nhà, mái ngói hơi cấn cấn vào lưng, song đâu phải là chuyện gì lớn lao. Hắn uống chút rượu, toàn thân ủ trong men say, hàng mi trĩu nặng muốn khép lại. Sở Băng Hoàn ngồi ở bên cạnh, vận chân nguyên bảo vệ người thương khỏi mấy con muỗi phiền phức.
Trăng treo trên cao, sao băng như mưa.
Ký ức đưa y về lại quá khứ thêm lần nữa. Hôm ấy, hai người cùng đến Thượng Thanh Tiên Môn tham dự khảo hạch. Một đường trảm tướng vượt qua mọi cửa ải, vụt sáng rực rỡ như vì sao trên trời, toàn tông môn ai ai cũng chú ý.
So với khảo hạch của Linh Tiêu Bảo Điện thì Thượng Thanh Tiên Môn khắc nghiệt hơn nhiều. Từ chân núi lên đến đỉnh núi Côn Luân, ven đường thiết kế không biết bao nhiêu cạm bẫy lớn nhỏ, nào là khí độc, mê cung, yêu thú, yêu quái, ảo cảnh.
Cho tới bây giờ, Sở Băng Hoàn vẫn còn nhớ rõ. Lúc đang phải đối mặt với khí độc mù mịt, hắn đã ép y nuốt viên đam dược chống độc duy nhất.
"Thiếu hiệp, nếu ngươi thoát chết lần này, làm ơn đưa thi cốt của ta đến Hàng Châu, giao cho người thân duy nhất của ta là Khương bà bà."
Ngạc nhiên chưa! Lịch sử lặp lại thêm lần nữa. Y buồn cười chửi thầm ở trong bụng, bề ngoài thì vừa ngồi xuống bắt mạch cho hắn vừa hỏi, "Tại sao lại giao cho ta?"
Hoa Triệt chóng mặt nên phải dựa vào gốc cây nhắm mắt rồi nói: "Từ nhỏ mẹ đã dạy ta phải biết ơn. Ngươi đã cứu ta thoát khỏi hai tên côn đồ đó, ta nên báo đáp."
Sở Băng Hoàn nhớ tới nửa tháng trước bị yêu quái chặn đường, hắn đã theo bản năng xả thân cứu y, bởi vậy mới nói: "Ngươi đã báo đáp rồi."
Hắn đáp lại: "Ân tình tựa hạt mưa sa,
Đền ơn như nước Hồng Hà Cửu Long." *
Sở Băng Hoàn cau mày: "Chuyện ta giúp ngươi có gì đáng nói. Ngươi không cần phải liều mạng như vậy. Hơn nữa, từ năm năm tuổi ta đã nếm qua các loại dược thảo, thân thể bách độc bất xâm từ lâu rồi, mấy loại khí độc này không làm gì được ta.
"Cái gì?" Hoa Triệt chỉ còn lại hơi tàn đột nhiên như xác chết vùng dậy, "Lòng tốt của ta... thật uổng phí."
Sở Băng Hoàn cảm thấy buồn cười trước phản ứng này, nhưng vẫn cố kìm chế, để tránh cho tên yêu nghiệt được đằng chân lân đằng đầu. Y cố ý làm mặt lạnh dạy dỗ "Ngươi nghĩ như vậy?"
"..." Hoa Triệt sững sờ.
Đương nhiên, với sự có mặt của Sở Băng Hoàn, khí độc mà Hoa Triệt hít vào sẽ nhanh chóng được hóa giải. Ảo cảnh sau đó vô cùng nguy hiểm. Theo lời của đệ tử Thượng Thanh thì đây mới là khảo nghiệm thực sự trước khi nhập môn. Chỉ có người lòng mang đại nghĩa, quang minh lỗi lạc, vô dục vô cầu mới có thể đi ra ảo cảnh. Ngược lại, nhẹ thì nổi điên phát cuồng, nặng thì thất khiếu** chảy máu mà chết.
Hoa Triệt rất khó chịu với nguyên tắc "hoặc là vượt qua hoặc là đi tìm chết."
Sở Băng Hoàn lại lo tên yêu nghiệt này sẽ bị thương ở trong đó, hơn là để ý đến quy định coi mạng người như cỏ rác của Thượng Thanh. Xét cho cùng, trong bụng người này toàn là ý nghĩ xấu xa, tính tình tùy tiện, kiêu ngạo khó thuần, không dính dáng xíu nào đến bốn chữ "vô dục vô cầu".
Điều mà y không bao giờ ngờ tới, đó là hắn đã đứng sẵn trên thượng đài Thượng Thanh Tiên Môn chờ mình từ trong ảo cảnh bước ra.
"Ngươi..." Sở Băng Hoàn không thể tin vào hai mắt của mình.
Muốn tu thành đại đạo thì trước tiên phải cắt đứt thất tình lục dục. Chưa kể Hoa Triệt có thói quen đọc thoại bản. Môi trường tuổi thơ của hắn cũng chìm trong phố hoa hẻm liễu. Nếu để tên yêu nghiệt này kể chuyện tình yêu nam nữ, hắn có thể kể bảy ngày bảy đêm không trùng nhau.
Một người trầm luân trong hồng trần như vậy, làm cách nào vượt qua ảo cảnh của Thượng Thanh Tiên Môn?
Sở Băng Hoàn do dự mãi mới hỏi: "Ngươi buông bỏ hôn ước gượng ép kia sao?"
"Ngươi nói Sở Thiên Ngu?" Hoa Triệt bật cười, "Ta với hắn có tình ý gì với nhau đâu. Hai ngày trước ta gửi truyền linh phù đến Vân Thiên Thủy Kính, nhân tiện đem tín vật năm đó trả lại. Vân Thiên Thủy Kính có thể vì danh dự của mình mà tuyên bố với bên ngoài bọn ta đều là nam, không thể kết đôi, làm anh em thì được. Tránh cho thiên hạ lời ra tiếng vào ảnh hưởng không tốt đến Sở Thiên Ngu."
Y muốn nói lại thôi.
"Tính thời gian, linh phù cũng nên tới rồi! Đúng rồi thiếu hiệp, hai ta quen lâu như vậy ngươi còn chưa nói cho ta ngươi tên là gì. Ta cứ gọi ngươi là thiếu hiệp này, thiếu hiệp nọ nghe quá xa lạ. Ít ra cũng phải giới thiệu cái họ mới phải."
Sở Băng Hoàn nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoa Triệt, nhưng chưa kịp mở miệng thì từ trên trời đáp xuống một linh phù ánh lên sắc vàng rực rỡ. Lá phù được gấp thành hình con chim, trên đuôi có treo một ngọc bội. Dựa vào khí tức trên trên miếng ngọc, linh phù dễ dàng tìm thấy chủ nhân.
Linh phù tiêu tán, ngọc bội rơi vào trong tay Sở Băng Hoàn, trên không trung hiện lên những dòng chữ dày đặc.
"Ta là phu quân tương lai của ngươi. Nào ngờ trời xanh trêu người, hai ta có duyên mà không có nợ. Nhờ ngươi tuyên bố với bên ngoài chúng ta đều là nam nên không thể kết hôn. Kẻo thiên hạ đồn đại lung tung, ảnh hưởng không tốt đến Sở công tử. Tín vật dâng trả. Hẹn ngày sau tái kiến."
Sở Băng Hoàn: "..."
Các trưởng lão của Thượng Thanh Tiên Môn: "..."
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Hoa Triệt trợn to đôi mắt phượng, vừa kinh hãi vừa xấu hổ chỉ vào y, "Ngươi thật sự là hôn phu cặn bã của ta?"
Sở Băng Hoàn: "..."
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm có chút chói mắt, Hoa Triệt quay đầu lại, vừa thấy y đang ngây ngẩn cả người.
"Ngươi về nhà chưa?" Hoa Triệt hỏi.
Sở Băng Hoàn nhìn hắn khẽ gật đầu.
Hắn ngồi dậy nói: "Kỳ thật ta muốn đi gặp một người."
Sở công tử theo bản năng đứng lên, Hoa Triệt nhìn dáng vẻ của y bật cười: "Đừng, ngươi đừng đi. Chỗ đó không thích hợp với bạch công tử."
Sở Băng Hoàn đã đoán được, nơi đó là thanh lâu nổi tiếng nhất tại Hàng Châu.
Cũng là nơi Hoa Mị Nhi bán mình. Khương bà bà là người hầu của hoa khôi, theo nàng hơn hai mươi năm, thân thiết như mẹ đẻ. Lúc Hoa Mị Nhi rời khỏi thanh lâu cũng chuộc thân cho Khương bà bà. Một già một trẻ nương tựa vào nhau giữa dòng đời nghiệt ngã.
Sau khi Hoa Mị Nhi mất, Khương bà bà đành quay lại thanh lâu làm việc, để tiếp tục nuôi dưỡng Hoa Triệt năm đó mới bước vào tuổi mười một.
Hắn lại không đành lòng để Khương bà bà đã cao tuổi phải làm lụng vất vả một mình. Thường lén chạy qua tiệm cơm phụ giúp, hay nhận viết thư thuê cho người khác, có lúc đi dọn chuồng ngựa, chuồng heo. Chuyện bị khách đến thanh lâu say xỉn chọc ghẹo, bị chưởng quầy đánh chửi, thậm chí bị bọn buôn người bắt đi hắn đều đã trải qua.
Một thời gian sau, có một người tự xưng là cha ruột tìm tới. Lúc đó hắn đã là đại sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn, được người đời ca tụng là Hoa tiên sư. Đối mặt với người được gọi là cha, hắn chỉ lạnh lùng hỏi: "Mẹ ta mang thai mười tháng bị Tuý Mãn Lâu đuổi đi, thời điểm đó ông ở đâu? Mẹ ta về cõi tiên, ta lăn lộn đầu đường xó chợ nịnh nọt thiên hạ để kiếm ăn, sao không thấy ông xuất hiện?"
Thật Đáng thương cho Khương bà bà vì hai mẹ con Hoa thị làm lụng vất vả cả đời, chưa hưởng trọn mấy năm thanh nhàn. Lại bị Hoa Triệt liên lụy, chết không toàn thây.
"Tiểu thiếu gia đã về rồi? Mau ngồi xuống, ngồi xuống đây, lão nô châm trà cho ngài." Khương bà bà mừng rỡ như điên, cầm lấy ấm trà Long Tỉnh rót cho hắn một ly đầy.
Hoa Triệt móc ra túi tiền đưa cho bà: "Chúng ta không thiếu bạc bà bà đừng làm việc ở đây nữa. Ta nghe mẹ có nói qua bà bà còn người thân ở Cô Tô, cầm bạc đi đến cậy nhờ bọn họ đi!"
Khương Bà Bà sửng sốt: "Ngài lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Một bà lão như Khương Bà Bà làm sao rành rẽ chuyện thiên hạ. Đối với bọn họ chỉ cần là tiên môn thì đều là thánh địa. Hơn nữa cái tên "Linh Tiêu Bảo Điện" dễ đem ra để dọa người. Bà Bà vừa nghe cũng choáng ngợp, "Chính là đại điện của Ngọc Hoàng Đại Đế? Tiểu thiếu gia đừng ghẹo lão nô."
Hoa Triệt giải thích cặn kẽ, Khương Bà Bà chỗ hiểu chỗ không. Bà đưa trả lại túi tiền rồi nói: "Ta già rồi không cần nhiều tiền như vậy. Tiểu thiếu gia để dành mà xài." Và tiếp tục nói lời thấm thía, "Người thân ở Cô Tô là họ hàng xa quăng tám sào cũng chưa tới. Ta cũng không nghĩ sẽ nhờ cậy họ. Mị Nhi là chủ của ta, ngài cũng là chủ của ta. Ta chỉ muốn chăm sóc thiếu gia, chỗ nào cũng không đi."
Khương Bà Bà bật cười: "Tiểu thiếu gia sao càng ngày càng làm nũng."
Hoa Triệt nói: "Bà bà cầm tiền đi, ta không cần đưa lại sư phụ. Sư phụ tốt bụng, các huynh đệ đối với ta cũng rất tốt. Họ còn nói vị thần tiên nào hạ phàm nuôi ta khéo đến như vậy, môi hồng răng trắng, thịt da non mịn. Bọn họ rất hâm mộ."
Khương bà bà nghe nịnh cười hoài không ngớt.
Trước khi đi, bà bà gọi Hoa Triệt do dự khẽ hỏi: "Thiếu gia, ngài nói thật với lão nô, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Đã nói là sư phụ thưởng, không chỉ ta có, các sư huynh đệ đều có." Hắn thản nhiên giải thích.
"Không phải vậy." Khương Bà Bà cẩn thận lấy ra một sấp ngân phiếu.
Hoa Triệt sửng sốt, "Bà bà đây là làm sao?"
"Không phải thiếu gia bảo bọn họ đưa sao?" Khương Bà Bà còn kinh ngạc hơn nữa.
Hoa Triệt chấn động trong lòng, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "Bà bà nói rõ xem."
Khương Bà Bà kể lại: "Tú bà đột nhiên muốn tăng lương cho ta, mỗi tháng mười lượng, ta cảm thấy có gì đó không ổn. Chủ quản trong thanh lâu cũng không được nhiều như vậy. Ta đi hỏi tú bà, chỉ nghe trả lời làm việc lâu năm thì được vậy. Sau lại có mấy người khách đến Tuý Mãn Lâu, họ không gọi cô nương hầu hạ, cũng không lên lầu hai bàn việc, chỉ ngồi ở đại sảnh uống trà. Lần nào cũng kêu ta qua, nói ta hầu hạ tốt rồi thưởng cho ta. Tiểu thiếu gia xem đi, ba trăm lượng này đều là của họ thưởng cho."
Đối với người bình thường mà nói, năm lượng bạc đủ cho họ ăn trong một năm.
Hoa Triệt không thể tin được.
Tính nết tú bà kia thế nào hắn còn không rõ hay sao, keo kiệt bủn xỉn, yêu tiền như mạng, đối với người làm thì vắt chày lấy nước. Làm sao có chuyện tăng lương vô cớ.
Ngoài ra, mấy người khách kia không hiểu vì sao lại đưa bạc cho bà. Hành động quá kỳ lạ, và rõ ràng là cố ý đến đưa bạc.
Ai sẽ tốt bụng như vậy?
Bọn họ không muốn tiết lộ thân phận cho nên đương nhiên sẽ cải trang. Hỏi Khương Bà Bà đặc điểm ngoại hình cũng không có manh mối.
Có thể là cha của hắn?
Hắn lạnh cả sống lưng lập tức bác bỏ khả năng này. Kiếp trước vì hắn quá nổi tiếng trong lục giới mới thu hút sự chú ý của ông ta. Hiện tại chỉ là một kẻ hèn nên không có khả năng.
Hoa Triệt hỏi: "Bọn họ tới có theo ngày nhất định nào không?
Khương Bà Bà trả lời: "Từ mồng mười đến ngày mười lăm hàng tháng."
Trong lòng Hoa Triệt nảy ra một ý, cặp mắt phượng trong veo ẩn hiện vẻ ma mãnh. "Thật trùng hợp, sư phụ cho ta nghỉ ngơi bảy ngày. Ta rất muốn xem bọn họ đến làm cái gì."
*****(*) Câu gốc là "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo." Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
(**) Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng