Hắn mê man suốt đêm, ban đầu còn có chút tỉnh táo, càng về sau càng không nhớ rõ. Tuy rằng cảm mất trí nhớ này không tốt lắm nhưng tinh thần rất sảng khoái. Vết thương cũng không còn đau nữa. Hắn gỡ miếng băng gạc ra nhìn, y như mong đợi, vết thương bắt đầu đóng vảy.
Tiên dược của Vân Thiên Thủy Kính tốt đến mức nào lục giới đều rõ như ban ngày. Nó còn có khả năng xóa mờ sẹo thâm, đánh bay sẹo lồi, đôi ba bữa là hoàn hảo như chưa từng có vết thương.
Hoa huyên thuyên quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Băng Hoàn. Tuy y vẫn tỏa ra thần thái nhẹ nhàng, hờ hững như gió như trăng. Nhưng hắn có thể nhận ra tâm trạng đối phương đang rất tốt. "Khối Băng." Hoa Triệt một tiếng, "Đêm qua có phải..."
Vừa kéo vừa ôm, hết khóc lại cười?
Ký ức quá mơ hồ, Hoa Triệt chỉ nhớ tới mình đang chạy về phía bờ sông, và rồi có một nguồn lực làm cho bất tỉnh.
Đại công tử Vân Thiên Thủy Kính xoa ấm thái dương. Tối hôm qua tưởng nói vậy là xong, nào ngờ tên yêu nghiệt này thật sự cần thư lao mình xuống sông tự vẫn. Sở Băng Hoàn hết hồn vừa kéo người trở về, thì hắn lại giở quẻ cắn lưỡi quyên sinh. Y quá bực mình dùng tay vỗ mạnh một phát, thế là hôn mê luôn tới giờ. Sở cơ hội lạnh lùng hỏi kháy: "Không nhớ?"
Hoa huyên thuyên ngượng ngùng, ngượng ngùng lắm cơ.
Lời nói trong lúc mê sảng cũng chưa chắc toàn là nhảm nhí. Sở Băng Hoàn nửa đùa nửa thật: "Lão Vương đầu cách vách là ai?"
Hoa Triệt ngớ ra: "Lão Vương đầu là chuyện gì?"
"Hoa huynh, Sở huynh. Chao ôi! tìm hai người mệt muốn chết. Thị trấn phía dưới Minh Nguyệt Cốc đang náo loạn quá trời. Hai người các ngươi lại trốn ở đây tâm sự. Rảnh quá há!"
Ồ, lão Vương đầu đây rồi!
Sở Băng Hoàn lạnh mặt liếc tình địch trong tưởng tượng. Mộ Dung Táp sợ hãi chạy tới trước mặt Hoa Triệt, "Hoa Huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương? Đánh nhau?"
Hoa Triệt bật cười: "Còn hơn cả đánh nhau, đứng giữa lằn ranh sinh tử chứ chẳng phải chuyện đùa, suýt nữa là đến Minh phủ báo danh."
Táp Táp không to gan lớn mật bằng Ma Tôn, mới nghe tới đó là xanh cả mặt "vậy ngươi..."
"Không sao, chúng ta còn có Sở đại y sư kia mà." Hoa huyên thuyên cười khanh khách nịnh hót, đồng thời cúi đầu bái y một bái " Ân cứu mạng, không có gì báo đáp."
Mộ Dung Táp cũng chắc chắn Hoa Triệt không sao nên mới dám đùa. Anh chàng khinh bỉ nói nhỏ: "Hoa huynh, đêm qua ngươi làm chuyện ong bướm chứ gì? Đụng tới mấy thứ gió trăng thì giỏi lắm. "
Ma Tôn trừng hắn một cái: "Nghĩ cái gì đâu không! Đôi ta thanh thanh bạch bạch, không có làm cái gì hết."
"Cho dù có thì đã làm sao? Hai người xứng lứa vừa đôi, nối lại tình xưa chưa chắc không được." Mộ Dung Táp với tư cách là một người anh em tốt, đứng ở góc độ của Hoa Triệt nghiêm túc khuyên nhủ, "Sở công tử có chỗ nào kém đâu? Gia cảnh tốt, nhân cách không tệ, tu vi cao. Quan trọng nhất là y thuật, không có hắn ngươi có thể đứng ở chỗ này nói chuyện?"
"Làm người không thể quá tham lam. Hắn vậy là quá được rồi. Ngươi còn muốn giãn ra, rồi kiếm được người nào hơn thế? Thả miếng thịt mỡ lớn như vậy chạy mất, ngươi ngốc vừa thôi."
Hoa Triệt thúc Mộ Dung Táp dẫn đường, nhóm ba người quay lại gặp Lâm Ngôn. Trên đường đi, hắn bị Mộ mai mối lải nhải nghe quá mệt não nên đành phải nói: "Hắn rất tốt, nhưng ngươi cũng không thèm nhìn lại huynh đệ của mình. Tứ cố vô thân, tài đức không có, còn... Như ngươi thấy đấy, không hợp."
Mộ mai mối nghẹn họng, không biết nên làm thế nào để khai sáng cho huynh đệ nhà mình.
Hoa Triệt tự nhiên có thể hiểu ra suy nghĩ của Táp Táp, biết người này là muốn tốt cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Ngươi là Mộ đại thiếu gia, sau khi biết được xuất thân của ta mà vẫn bằng lòng gọi hai tiếng "Hoa huynh" là ta đã cảm ơn rồi."
"Ngươi nói cái gì vậy? Bổn thiếu gia là loại người nông cạn vậy ư?" Mộ Dung Táp hét lên, "Ngươi là ngươi, là huynh đệ tốt của Mộ Dung Táp này. Không có liên quan gì đến lai lịch và thân phận của ngươi. Ai dám vu oan giá họa cho ngươi, cứ nói cho ta biết. Bổn thiếu gia này đánh chết hắn! "
Khóe mắt Hoa Triệt nóng lên.
Kiếp trước, hắn không may mắn gặp được Mộ Dung Táp, không thể kết bạn với vị thiếu gia này.
Tình hình thị trấn còn tệ hơn Hoa Triệt tưởng tượng. Hắn nghĩ nhiều nhất là giúp người dân an ổn chỗ ở, nhưng không ngờ lại chiến đấu với ma vật.
Minh Nguyệt Cốc có môi trường đặc biệt dễ trêu chọc yêu ma tà ám. Dân làng định cư xung quanh thường xuyên bị quấy nhiễu, khốn khổ trăm bề. Thượng Thanh Tiên Môn cách Minh Nguyệt Cốc gần nhất. Cứ cách một khoảng thời gian, Thượng Thành sẽ phái đệ tử đến gia cố kết giới, bảo vệ người dân khỏi bị tà ma quấy nhiễu.
Nhưng bây giờ kẻ bí ẩn đã đốt thị trấn, phá hủy kết giới yếu ớt. Yêu ma tà vật khát máu lâu năm đời nào chịu ngồi yên, chúng nó ồ ạt tràn vào thôn làng.
Thật là bất ngờ khi quái vật đầu tiên mà Lâm Ngôn đụng độ là Nhiếp Hồn Biên Bức. Những con dơi này đua nhau ào ào tấn công. Gặp đối phải thủ như bọn nó vừa khéo rất vừa tay. Đàn dơi bay đầy trời liền đụng phải dòng lửa dũng mãnh phun lên. Lâm Ngôn phụ trách những ma vật dễ đối phó. Con nào khó nhằn chừa lại cho Lộ Hào và kiếm tu làm thịt.
Khi Hoa Triệt và những người khác đến nơi. Hắn nghĩ mình có thể gia nhập vào cuộc chiến ngay lập tức. Nhưng đột nhiên một màn sương đen bốc lên trên bầu trời, trong nháy mắt không thể nhìn thấy những người bên cạnh. Sương mù bao phủ khắp nơi. Hoa Triệt phóng một luồng chân nguyên đánh tới. Sương mù lại giống như đầm lầy nuốt chửng nguồn lực, luồng hồng quang ập tới biến mất chỉ trong tích tắc. Ngược lại, đoàn sương mù vẫn dày đặc như cũ.
Chắc chắn, đó không phải là sương mù bình thường, mà là ma vụ. Đây không phải là thứ mà quái vật cấp thấp có thể tạo ra.
Hoa Triệt quay trái quay phải hét lên: "Cẩn thận, là ma tu!"
"Ma Tu?" Mộ Dung Táp đặc biệt kinh ngạc nói ra: "Ta, Mộ Chiêu Diêu, lúc sinh thời rốt cuộc cũng nhìn thấy ma tu còn sống." Điều này chân thực hơn so với ma tu khát máu và giết người được ghi trong sách.
Đột nhiên, có một tiếng hét từ bên hông Hoa Triệt truyền đến. Hắn không quan tâm đó là ai liền triệu hồi Tễ Phong. Đối mặt với dòng chân nguyên mạnh mẽ toả ra, sương mù sợ hãi lùi bước mở ra một con đường.
"Táp Táp ngươi đừng chạy lung tung." Hoa Triệt dặn dò một tiếng liền chạy qua bên kia. Hắn đến gần một chút mới thấy Lộ Hào nửa quỳ trên mặt đất, một tay cầm Lãng Nguyệt, một tay che lại bắp vế không biết bị thứ gì cắn.
Lộ Hào ngẩng đầu, mắt rưng rưng: "Tình Không."
Hoa Triệt thâm trầm nhìn hắn.
Không đợi hai người nói chuyện, đằng xa có một luồng lam quang phóng lên bầu trời, ma vụ trong phạm vi trăm dặm đều tan biến.
Sở Băng Hoàn thu kiếm lại, theo bản năng tìm kiếm bóng lưng người thương. Y nhìn thấy Hoa Triệt và Lộ Hào đang đứng cạnh nhau, tự dưng thấy ngứa mắt.
"Chú ý xung quanh." Đại công tử Vân Thiên Thuỷ Kính giao trọng trách cho Táp Táp, sau đó xoải bước đi đến bên cạnh Hoa Triệt. Y lặng lẽ quét mắt liếc qua Lộ Hào đang rất chật vật, rồi lại nhìn xoáy vào mắt hắn. Với ý đồ tìm kiếm chút gì đó gọi là "an ủi" trong đôi mắt đối phương.
Thực tế chứng minh, sắc mặt Ma Tôn lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Sở Băng Hoàn tiếp tục nhìn đôi kiếm Tễ Phong - Lãng Nguyệt nằm trong tay hai người trước mặt, càng thêm ngứa mắt.
Nhưng thôi!
Sở công tử ấn vào huyệt đạo của Lộ Hào để kiểm tra vết thương, sau đó lạnh lùng nói hai chữ: "Không độc."
Hoa Triệt không hề có cảm xúc, trong mắt cũng chẳng có chút gợn sóng lặng lẽ nhìn về phương xa: "Sắp có chuyện."
Mọi người bàng hoàng nhìn thấy một ma tu từ trên trời đáp xuống.
"Ta tưởng là ai, thì ra là một đám miệng còn hôi sữa." Ánh mắt lười biếng của ma tu quét qua đám người rồi chế nhạo "Mang theo linh khí không tồi, thực ra thì cũng có thể hù người."
Ma tu này có mũi cao và đôi mắt nhỏ, khoác áo gấm đen đỏ đan xen, thắt lưng đeo miếng ngọc phỉ thuý độc đáo, cổ tay phải đeo một chiếc vòng đỏ tươi.
Bộ trang phục này có thể bắt chước, nhưng Phần Tình Cổ và Tuyệt Tình Ngọc không thể giả mạo, danh tính của người này không cần nói cũng biết.
"Đám oắt con, biết Thương Si Mị không? Biết Phần Tình Điện không?"
Hai đại danh này nếu không biết, bọn họ sẽ không có mặt mũi nào lăn lộn trong tu tiên giới.
Phần Tình Điện là môn phái lớn nhất tại ma giới. Ma Tôn Ân Vô Hối có hai hộ vệ dưới quyền. Tả Hộ Pháp là Thương Si Mị, hữu hộ pháp là Thương Võng Lượng.
Tả hữu hộ pháp này đúng như chức danh của bọn họ, là móng vuốt nối dài của Ân Vô Hối. Hai người rất được Ma Tôn tín nhiệm, dưới trướng có rất nhiều đệ tử, chân rết trải dài từ bắc tới nam, biểu trưng cho thế lực vượt trội của Phần Tình Điện.
Ma Tu trước mặt có lẽ là đệ tử của Tả Hộ Pháp.
Ở kiếp trước, sau khi Ân Vô Hối chết, Phần Tình Điện rơi vào náo loạn, ma giới chia năm xẻ bảy. Hoa Triệt đoạt quyền từ tay Thương Si Mị, đem gã ra bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro. Thương Võng Lượng từng một thời hào quang chói lòa khó ai bì kịp, cũng phải quỳ liếm dưới chân tân Ma Tôn kéo dài hơi tàn, lâu lâu còn sợ tới mức vãi đái ra quần.
Ngay cả Ân Vô Hối cũng bị Hoa Tình Không đánh bại. Giờ lại có một kẻ vô danh tiểu tốt không thể lưu danh vào sử sách đứng đây dọa người. Hắn sẽ sợ sao?
Hoa Triệt vốn tưởng rằng Sở Băng Hoàn sẽ phản ứng một chút, không phải sợ, ít nhất cũng nên kiêng kỵ mới là bình thường. Ma tu bên ngoài thì không nói, nhưng đây là Phần Tình Điện danh chấn tứ phương. Ai ngờ, Sở công tử chẳng thèm chớp mắt. Cũng không rõ y là nghé con ngây thơ hay là tự tin quá mức.
Vân Miểu Tiên Quân vận khí trên không, im im chém xuống hai nhát.
Ma tu sửng sốt. Gã lợi dụng danh hào "Phần Tình Điện" hoành hành ngang ngược ở bên ngoài ngần ấy năm, chưa bao giờ gặp tình huống này!
"Tự tìm đường chết!" Gã lộ ra sát khí, duỗi tay định vặn gãy cổ đối thủ. Nào ngờ thân pháp của y cực nhanh, ma tu chỉ bắt được không khí.
Gã tu hành ba mươi mấy năm, hiện giờ lại bị một thằng nhóc chiếm thế thượng phong, thật là vô cùng nhục nhã!
Ma Tu điên tiết tung một chưởng, ma khí cuồn cuộn. Sở Băng Hoàn lấy lùi làm tiến, chém một phát cật lực vào cổ họng ma tu. Thính Tuyền cách cổ họng đối phương nửa tấc lại bị gã tóm chặt.
Thực lực của gã mạnh hơn y tưởng tượng. Thính Tuyền bất an kêu ong ong. Sở Băng Hoàn siết chặt tay trái quất ra Long Cốt Tiên đánh trả. Ma tu lập tức phản ứng bắt lấy sợi roi. Sở công tử chỉ chờ có thế liền chớp lấy sơ hở, Thính Tuyền vẽ một đường kiếm sắc bén kéo từ phải qua trái, từ trên xuống dưới. Tạo thành vết thương lớn trên ngực ma tu, máu tươi phun trào.
Gã hét lên thảm thiết đồng thời ngã xuống từ trên mái nhà. Ma tu quay đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp một đám dân thường đang sợ hãi. Gã vui mừng nhào tới bắt một thanh niên với ý định cướp lấy hồn phách.
Đột nhiên, tiếng tiêu bay bổng không biết từ đâu khiến gã rùng mình.