Cuối thu trôi qua, mùa đông trong nháy mắt đã bắt đầu, bầu trời phủ đầy tuyết mịn, ngay cả đầm sen trong sân cũng đọng thành một tầng băng mỏng.
Người đón tiếp Hoa Triệt là Mai Thải Liên.
Hắn đã đoán trước sẽ gặp tình huống này. Dù Sở Băng Hoàn thay quyền chưởng môn, song có nhiều sự vụ vẫn cũng không thoát khỏi ánh mắt của Mai Thải Liên. Nàng mặc bộ váy gấm thêu đóa sen trắng tinh xảo, máu tóc điểm xuyết châu ngọc lấp lánh, thần thái cao sang quý phái. Nhìn Mai phu nhân giống quý phi nương nương trong hoàng cung hơn là nữ tu thanh tao thoát tục.
"Không biết Hoa tiểu hữu ghé qua Vân Thiên Thuỷ Kính lần hai là vì việc gì?"
Dù sao nàng cũng là mẹ của y, hắn nhất định phải giữ lễ nghĩa, trước cúi đầu chào sau đó mới thưa: "Thay mặt sư phụ gửi tin nhắn."
"Nói với ta là được, ta sẽ nhắn lại với Băng Hoàn."
"Xin phu nhân thứ lỗi, sư phụ dặn phải đích thân truyền lời cho Sở Băng Hoàn chứ không phải thông qua một người khác."
"Hoa tiểu hữu nghe theo mệnh lệnh của sư phụ." Mai Thải Liên cười giả lả, "Ngươi cũng biết Băng Hoàn đang rất bận, chú của hắn bị thương nặng phải nghỉ dưỡng. Một tay hắn phải xử lý rất nhiều công việc, làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi. Có chuyện gì cứ nói với ta, khi nào Băng Hoàn rảnh ta sẽ truyền lời.
Hoa Triệt từ tốn hỏi lại: "Bận đến nỗi không có thời gian nghe một câu?"
"Sao? Hoa tiểu hữu cho rằng ta cố ý ngăn cản hai người gặp nhau?" Gương mặt Mai Thải Liên nghiêm lại, "Quả nhiên, nay đã khác xưa. Sau khi đoạt được quán quân hội võ thì bắt đầu lên mặt. Dám ăn nói vô lễ với người lớn thế hả?"
Hoa Triệt sững sờ chỉ vào chính mình hỏi vặn lại: "Ta lên mặt? Ta vô lễ? Câu nào của ta là lỗ mãng? Vãn bối từ Linh Tiêu Bảo Điện đến đây chỉ để thay mặt sư phụ truyền một lời nhắn. Sao phu nhân lại gieo tiếng ác cho người?"
"Ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?" Mai Thải Liên cười khanh khách, "Nếu là tin nhắn bình thường tại sao phải giấu giếm? Ta nghĩ là thay mặt Trang Điền là giả, muốn gặp riêng Sở Băng Hoàn là thật."
Hoa Triệt: "..." Chán chả buồn nói.
"Phu nhân." Người hầu gái cúi người chào, Sở Băng Hoàn bước theo phía sau.
Khoảnh khắc y nhìn thấy Hoa Triệt, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng của kiếp trước. Rồi lại nhớ tới cơn ác mộng quấy rầy mình suốt mấy ngày nay, Sở công tử không khỏi sợ hãi. Y đi về phía người thương, cố gắng ổn định tâm trạng đang bối rối của mình, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
Hoa Triệt Đáp lại: "Muốn gặp riêng ngươi."
Sở Băng Hoàn giật mình.
Mai Thải Liên "hứ!" một tiếng và trừng mắt.
Hồi lâu sau y mới phản ứng lại: "Gặp riêng, có gì bí mật?"
Hoa Triệt cố gắng nhịn cười, sau đó nhìn về phía Mai Thải Liên đang trưng ra vẻ mặt "Hồ ly tinh xảo trá, không biết xấu hổ dụ dỗ con trai người ta còn bày đặt giả làm người đưa tin. Hừ, giờ thì lòi đuôi rồi nhá!"
Hoa Triệt cũng trưng ra vẻ mặt "Liên quan cái ra rắm gì tới ta. Ta vô tội... nhưng như ngươi mong muốn."
Sở Băng Hoàn không biết nghĩ đến cái gì mà cười. Y rất ít khi cười, lúc nào cũng lạnh nhạt cố ý tránh người như tránh tà, không cho thiên hạ có cơ hội tiếp cận, vậy mà khi cười lên lại ôn hoà như nước, ấm áp như ánh dương. Sở công tử không quan tâm đến những người khác, y nắm lấy tay Hoa Triệt và tủm tỉm cười nói: "Ngươi và ta có hôn ước tội gì phải gặp riêng. Cứ công khai tới tìm ta."
Mai Thải Liên: "..."
Hoa Triệt: "..."
"Đi thôi." Sở Băng Hoàn nắm tay Hoa Triệt dắt đi, hắn vội vàng nói: "Ta chỉ đến đây để truyền tin thôi!"
Sở Băng Hoàn cười nhàn nhạt: "Đến cũng đã đến rồi, ta sẽ đưa ngươi đi dạo quanh Vân Thiên Thuỷ Kính."
Lẽ ra hắn chỉ cần nói một lời rồi đi, giờ lại bị Sở Băng Hoàn ép đi dạo gần hết nhà y.
Khi bước đến trúc lâu, y cẩn thận quan sát biểu hiện của người thương, khi thấy hắn vẫn thản nhiên thì mới vờ như không có chuyện gì tiếp tục đi vào.
Trúc lâu được bao bọc bởi núi sông, phong cảnh tuyệt đẹp, đi gần sẽ ngửi thấy hương tre thanh khiết kết hợp với hương thảo dược thoang thoảng đâu đây. Làm cho con người ta cứ ngỡ mình lạc vào rừng đào biệt lập, tâm trạng thư thái tựa như hạc nội mây nhàn.
Toàn bộ Vân Thiên Thủy kính, Hoa Triệt thích chính là nơi này, luôn làm hắn cảm thấy an tâm.
Trong trúc lâu thật mát mẻ, tiếng suối róc rách bên tai, mùi thơm khổ dược luẩn quẩn bên mũi. Lại có một người đi vào trong nhà, bước chân của y rất nhẹ nhàng, chỉ khi nào cầm đồ vật thì mới vang lên tiếng lao xao khẽ khàng.
Tất cả những điều này luôn khiến hắn thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và nhanh chóng đi vào giấc ngủ... Đó là lần đầu tiên hắn yên giấc sau khi trở thành Ma Tôn.
Hoa Triệt đang mê man cho đến khi ăn nhầm tim sen mới tỉnh táo lại.
Sở Băng Hoàn dở khóc dở cười. Bởi vì hạt sen và bánh nhân đậu đỏ để gần nhau. Nếu hắn thiếu tập trung thì rất dễ lấy nhầm. Về vấn đề này, Sở Băng Hoàn giải thích: "Hạt sen dưỡng tâm an thần, ăn nhiều cũng không có hại gì."
Hoa Triệt nuốt nước bọt bắt đầu nói vào chuyện chính: "Mười bốn tháng giêng là lễ mừng thọ Tạ Vãn Đình, sư phụ nhận được lời mời từ Dạ U Phủ có tên của ngươi, ta, đại sư huynh, Mộ rêu rao, Lâm Ngôn."
Sở Băng Hoàn gật đầu xác nhận: "Ngươi tới đây để thông báo chuyện này?"
"Tiện đường. Sắp hết năm rồi, sư phụ cho chúng ta về nhà đón giao thừa, chờ năm sau gặp nhau tại Dạ U phủ, không cần trở lại sư môn."
Danh tiếng của Linh Tiêu Bảo Điện không còn như xưa, Tạ Vãn Đình mời Trang Điền là chuyện bình thường. Nhân tiện mời thêm Hoa Triệt, Sở Băng Hoàn, và Mộ Dung Táp, ba danh thủ đứng đầu là lẽ đương nhiên. Nhưng còn Văn Nguyên thì sao?
Người này không có gì đặc biệt, ở hội võ cũng chẳng tạo được sự chú ý.
Tạ Vãn Đình ghi rõ trên thiệp mời, chẳng lẽ... là bởi vì Văn Nguyên là đại đệ tử, tương lai có khả năng sẽ kế nhiệm vị trí chưởng môn?
Trang Điền đoán không ra, Văn Nguyên cũng không biết, Hoa Triệt cũng không thèm nghĩ tới.
Trong đêm giao thừa, hàng nghìn ngôi nhà sáng lên rực rỡ.
Trang Điền ở Linh Tiêu Bảo Điện đón năm mới với năm đồ đệ và một con tiên hạc, năm ngoái cũng vậy. Còn những người khác không thể cứ giữ ở sư môn, nói gì thì nói cũng phải cho về nhà đoàn tụ với cha mẹ.
Lâm Ngôn về quê, còn cách mười dặm đã nghe tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng pháo ngoài đường. Trưởng làng đích thân ra đón, trên miệng treo hai tiếng "Tiên sư". Tôn kính Đậu Đậu như thần thánh, giống như là chỉ cần hít chung bầu không khí cũng đủ sống lâu trăm tuổi.
Khác xa với Lâm Ngôn vinh quy bái tổ, Mộ Dung Táp vừa bước vào cổng Phượng Minh Cốc liền bị cha mình cầm chổi chào đón. Táp Táp phải khóc lóc kể khổ với bà nội. Cháu đích tôn chính là mạng sống của bà, nào có chuyện dễ dàng cho qua. Bà lập tức mắng Mộ Khải Niên không kịp vuốt mặt, mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống. Sau đó Mộ Dung Táp lại tiếp tục vùi mình vào con đường ăn chơi trác táng.
Hoa Triệt trở về Hàng Châu. Khương bà bà không còn làm việc ở Tuý Mãn Lâu nữa, bà nghe theo lời khuyên của tiểu thiếu gia tự mình mở quán ăn nhỏ. Tính ra tú bà góp công vào việc này không ít, mọi ý tưởng đều bắt đầu từ một câu khen ngợi bà bà nấu mì rất ngon của nàng. Trước đây, mỗi khi Hoa Mị Nhị bị bệnh, cũng nhờ vào những bát mì nóng hổi của bà mà người nhanh khỏe hơn. Dĩ nhiên là Hoa Triệt cũng từng được thưởng thức. Nguyên liệu tươi ngon, sợi mì dai mềm.
Không thể tránh khỏi việc gặp phải những khách hàng khó tính khi làm ăn gần Tuý Mãn Lâu. Hoa Triệt đã mở cho bà một quán ăn có quy mô không hề nhỏ. Lúc đầu Khương Bà Bà cũng không vui. Là một người nghèo, cái tính sợ lỗ vốn và ngại đầu tư lớn đã ăn vào máu. Cuối cùng Hoa Triệt phải nói: "Cứ làm đi, ta mới là người chịu lỗ.", thì Khương bà bà mới hạ được quyết tâm.
Thực tế đã chứng minh rằng nếu có ý tưởng trong đầu cần phải dũng cảm thử nghiệm. Không nhìn về phía trước, không hướng tới tương lai sẽ mãi mãi không đạt được gì.
Khương Bà Bà sống ở khu này đã nửa đời người. Xóm giềng đều quen biết nhau, mọi người nghe nói quán mới khai trương là rủ nhau đi ủng hộ. Mấy vị khách đầu tiên là các cô nương ở Tuý Mãn Lâu. Tiếp theo là mấy vị công tử tiêu tiền như nước. Giúp quán ăn của Khương bà bà rất đắt hàng, danh tiếng dần dần lan rộng.
Công việc kinh doanh quá tốt khiến đối thủ ghen tị là điều khó tránh khỏi. Nhưng mấy người gây sự quá kém may mắn, vào nhằm ngay lúc Hoa Triệt có mặt ở đó.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Mấy thanh niên bị đánh đến tè cả ra quần. Từ đó về sau ai cũng biết quán ăn của Khương bà bà có tiên nhân hung ác đỡ đầu, chỉ có kẻ điên mới dám chọc vào.
"Quán ăn bà Khương" làm ăn ngày càng phát đạt.
Vào đêm giao thừa, Khương bà bà đóng cửa sớm rồi dọn một bàn đồ ăn ngon đãi tiểu thiếu gia. Bà kể không ngừng về mấy chuyện vui của xóm giềng mà bản thân đã nghe được trong mấy ngày nay. Hoa Triệt vui vẻ ngồi nghe, thỉnh thoảng còn uống một ít rượu.
Đèn bên ngoài mờ mịt, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Trong nhà đốt chậu than, Hoa Triệt lâng lâng trong cơn say.
"Tiểu thiếu gia, rượu này rất nồng, không thể quá chén." Khương bà bà sơ sẩy một lát mà hắn đã uống hết hai bình. Người thường chỉ uống nửa bình là đã ngất ngư, cũng may Hoa Triệt là tu sĩ nếu không đã say đến năm bữa nửa tháng không bò dậy nổi.
"Tú bà ở Tuý Mãn Lâu dùng rượu này để đối phó với mấy loại khách hàng chơi xong quỵt tiền. Tiểu thiếu gia uống nhiều như vậy có bị làm sao không?" Dứt câu, bà bà đứng dậy pha trà giải rượu.
Hoa Triệt đỡ lấy bà và nói: "Ta sẽ không say."
Hoa Triệt đúng là không say, tuy nhiên, trong lòng chứa quá nhiều ưu tư. Khương bà bà không an lòng mới hỏi: "Thiếu gia bị sao vậy? Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ... có chuyện gì với Sở công tử?"
"Ý bà bà là Sở Băng Hoàn?"
Khương Bà Bà kinh ngạc: "Tiểu thiếu gia không nghĩ tới hắn?"
"Có nghĩ một chút," Hoa Triệt ngượng ngùng, "Chủ yếu vẫn là nhớ bà bà nhiều hơn."
"Lão nô?" Khương Bà Bà kinh ngạc, "Lão nô xảy ra chuyện gì?
"Ta..." Hoa Triệt đặt chén xuống, bắt gặp ánh mắt tò mò của Khương Bà Bà, "Ta không muốn trở lại Linh Tiêu Bảo điện."