"Thật là đạo đức giả. Hoa Triệt, ngươi không tin đám hai mặt này đâu phải không?" Lão bị đả kích vội vã xen ngang.
Hoa Triệt kìm nén xúc động nhìn lão. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén không có độ ấm: "Ta không tin bọn họ chẳng lẽ đi tin ông?"
Sắc mặt lão ma đầu thay đổi rõ rệt, giọng điệu hung hăng: "Càng ngày càng cứng đầu, ngươi phản nghịch bản tôn giống y chang mẹ ngươi. Các ngươi nhỏ bé như con kiến vậy mà dám chống đối bản tôn. Đáng chết! Đáng chết!"
Tính tình Ân Vô Hối rất thất thường, cộng thêm mắc chứng bệnh điên có thể phát tác bất cứ lúc nào. Hoa Triệt theo bản năng bảo vệ Sở Băng Hoàn, y cũng cũng theo bản năng bảo vệ hắn.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng lão ma đầu nhất định sẽ giết mình, thì lão lại hoá thành sương mù che lấp bầu trời, xung quanh tối đen như mực.
Sở Băng Hoàn nắm chặt tay người bên cạnh, vì sợ hắn lại biến mất đi trong không gian tối tăm. Khi màn sương tan biến, quang cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng, Hoa Triệt đột nhiên phát hiện Văn Nguyên đã biến mất.
Lâm Ngôn la lên: "Đại sư huynh, đại sư huynh bị bắt đi rồi!"
Biểu cảm của Trang Điền lập tức trở nên cực kỳ khó coi, muốn ngự kiếm đuổi theo ngay tức thì. Ai ngờ Mộ Khải Niên đứng bên cạnh ngăn lại: "Một mình ngài đuổi theo, sẽ có bao nhiêu phần thắng?"
"Đồ đệ của ta bị bắt đi, ta nhất định phải đi..." Trang Điền lo lắng trả lời.
Mộ Khải Niên trầm giọng khuyên nhủ: "Chúng ta phải bàn bạc đường đi nước bước cẩn thận. Văn tiểu hữu có gì đặc biệt, tại sao lão ma đầu lại bắt theo hắn?"
Trang chưởng môn sượng mặt, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ, sau đó vội vàng che giấu, rồi run rẩy nhìn Tạ Vãn Đình trầm tư.
Tạ tông chủ cũng tình cờ nhìn qua bên này, trong đôi mắt sâu thẳm kia có ẩn ý mà ông không thể hiểu được. Trong lòng cũng thắc mắc tại sao Tạ Vãn Đình nhất định phải mời Văn Nguyên đến dự tiệc. Đang lúc Trang Điền bối rối chưa kịp lên tiếng thì đệ nhất nhạc tu đã nói trước: "Văn tiểu hữu nhất định phải cứu, nhưng một mình chúng ta không đủ để đánh Phần Tình Điện."
Trang Điền ngẩn người ra một lúc rồi có lăn tăn khi nói ra suy nghĩ: "Trận đánh giữa hai giới Tiên - Ma chỉ là vấn đề thời gian, coi như đây là đánh Ma vực sớm hơn một chút?"
Vấn đề này rất quan trọng, cần có sự thảo luận chung giữa chưởng môn các phái để đưa ra quyết định. Đi tới đi lui mất quá nhiều thời gian, sớm nhất cũng phải hơn nửa tháng.
Văn Nguyên có thể chờ lâu như vậy?
Ân Vô Hối chỉ cần động ngón tay cũng có thể giết chết đại sư huynh Linh Tiêu Bảo Điện.
Hơn nữa, để cứu một tu sĩ vô danh mà phải kinh động toàn bộ tu tiên giới thì cũng không thực tế chút nào. Xưa nay Phần Tình Điện bắt người còn ít sao? Cũng chưa thấy chưởng môn nhà ai đi huy động lực lượng lớn đến vậy.
Xích Dao chân nhân hỏi thẳng: "Trang chưởng môn, lệnh đồ có gì dị thường?"
"Có lẽ Ân Vô Hối tóm nhầm người. Lão muốn bắt ta." Hoa Triệt trả lời thay sư phụ.
Mọi người nhìn nhau, Xích Dao chân nhân không có gì để phản bác vì hắn rất có lý.
Trang Điền trầm tư một lát, siết chặt tay nói với mọi người: "Văn Nguyên chỉ là một tu sĩ bình thường, không tên, không tuổi. Vì hắn mà phải huy động đạo tu tấn công ma giới thì cũng quá bất ổn. Trận chiến giữa hai giới tiên - ma không phải là việc nhỏ. Đến lúc đó tất cả sinh linh đều bị liên lụy, vạn vật thống khổ. Vì hắn là đệ tử của ta, Linh Tiêu Bảo Điện bằng mọi giá sẽ cứu người. Không phiền chư vị đồng đạo lo lắng."
Trang Điền đã nói như vậy, tất cả mọi người đều cứng họng.
Mọi người đều là đồng đạo, một bên gặp nạn, một bên ngồi xem cũng rất khó coi. Hơn nữa, nhiều người từng đến Linh Tiêu Bảo Điện xây dựng quan hệ, hiện giờ người ta cần giúp mà mình lại ngoảnh mặt làm ngơ thì không thể chấp nhận được. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn gì thanh danh.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, Phần Tình Điện là nơi nào? Một đi không trở lại là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Vì danh hão mà bất luận sinh tử của đồng môn, vung tay ra giúp đỡ Linh Tiêu Bảo Điện. Chỉ cần chút sơ sẩy là dẫn đến tai họa diệt môn, lúc đó hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi. Quan trọng nhất là địa vị của Văn Nguyên. Người này có cũng được, mất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Tham chiến vì một tên tép riu thì quả thật không đáng.
Trang Điền không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ánh mắt kiêng kỵ của mọi người. Ông không nói thêm nữa mà gọi Hoa Triệt, Lâm Ngôn rồi cùng rời đi.
Sở Băng Hoàn chào Mai Thải Liên rồi cũng quay người đuổi theo.
"Băng Hoàn!" Mai Thải Liên hô lên, "Lúc trước ngươi làm chuyện thiếu suy nghĩ ta đành phải chịu. Chỉ có lần này ngươi không được dính líu đến Linh Tiêu Bảo Điện!"
Y bình tĩnh đáp lại, ngữ điệu nhàn nhạt: "Văn Nguyên đã bị bắt, sư phụ và Hoa Triệt chuẩn bị tới Phần Tình Điện cứu người. Thiên Ngu không thể ở lại. Xin mẹ hãy bảo trọng. Chớ để Vân Thiên Thủy Kính tham gia, tránh bị liên lụy. "
"Dừng lại!" Nàng hết sức tức giận, tiến lên vài bước kéo con trai qua một bên, giọng nói trầm thấp, nặng nề gần như khàn khàn: "Ngươi điên rồi sao? Đầu óc rối loạn rồi! Hiện tại là tình huống gì ngươi không biết ư? Sở Trường Phong bị thương nặng phải bế quan, cả Vân Thiên Thủy Kính là của ngươi, ngươi còn không nhân cơ hội này mà ra tay. Đó là cơ nghiệp của cha ngươi, tại sao lại để trong tay Sở Trường Phong?"
Gương mặt Mai phu nhân đỏ bừng bừng: "Ngươi tới Linh Tiêu Bảo điện cuối cùng chỉ có một con đường chết. Ngươi ở lại Vân Thiên Thuỷ Kính thì trước sau gì vị trí chưởng môn cũng nằm trong tay. Ngay cả Thủy Ngọc Tử Yên ta cũng không tiếc lấy ra làm bàn đạp cho ngươi. Tại sao ngươi không biết trèo lên cao?"
Sở công tử lạnh lùng trả lời: "Chú từng đối xử tệ bạc với mẹ chưa?"
"Cái gì?" Nàng sửng sốt.
"Mẹ đừng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chú chưa bao giờ kiêng kỵ mẹ con ta, cũng chẳng phải là hạng người tham quyền cố vị."
"Được rồi! Ta tiểu nhân. Ta làm gì cũng là vì ngươi, giờ đổi lại được một câu lòng dạ tiểu nhân." Mai Thải Liên cảm thấy đau lòng, hít sâu mấy hơi mới ổn định tâm trạng. "Đúng là vô phúc! Ta tưởng ngươi hiếu thuận, ngoan ngoãn. Kết quả là ngươi hết lần này đến lần khác không biết nghe lời. Ta không đồng ý Tình Không, ngươi cũng chống đối. Ta không cho ngươi đi chịu chết, ngươi cũng cãi lời cho bằng được."
Sở Băng Hoàn theo bản năng muốn đỡ lấy mẹ mình, nhưng nàng ta lại gạt tay ra. Thân thể y cứng đờ, nhếch mép lên cười khổ: "Mẹ muốn một đứa con ngoan, hay là muốn một con rối chẳng bao giờ biết nói không, chỉ biết răm rắp làm theo người giật dây?"
Mai Thải Liên: "Ngươi nói cái gì?"
"Mẹ hại con còn chưa đủ hay sao?" Sở Băng Hoàn bất giác nói ra những lời này, trong lòng buồn bực không thôi, "Mẹ làm con khổ, cũng hại hắn thảm thương."
Mai phu nhân kinh ngạc nhìn con trai, không hiểu Sở Băng Hoàn đang nói gì.
Nàng hại con trai mình khi nào? Chẳng phải Sở Băng Hoàn muốn làm gì thì làm hay sao? Dù có phản đối đến thế nào đi chăng nữa thì con trai của nàng vẫn vướng bận Hoa Tình Không kia mà.
Nàng đã hại ai? Chẳng qua là từng muốn Hoa Triệt chết nhưng cuối cùng có thành công đâu.
"Mẹ..." Giọng nói khàn khàn của y ngắt mạch suy nghĩ của Mai phu nhân. "Mẹ chưa bao giờ biết con thực sự muốn gì."
*****Mộ Dung Táp quỳ ở trong đình, sau nửa căn giờ nhìn Mộ Khải Niên đi tới đi lui thật sự là nhịn không được nên thỏ thẻ hỏi: "Cha, cha sẽ không đánh con sao?"
Mộ Khải Niên hất râu nhìn chằm chằm: "Đánh ngươi có ích lợi gì? Đánh xong ngươi sẽ không đi hả?"
"Vô dụng, con vẫn sẽ đi." Mộ Dung Táp bĩu môi, "Không phải người khác, mà là đại sư huynh của con bị bắt. Không đi ai coi cho được."
"Ngay từ đầu ta đã phản đối việc ngươi tới Linh Tiêu Bảo Điện, ngươi..." Mộ cốc chủ phát điên khi nhắc tới chuyện này, nhưng nghĩ đến đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy con trai của mình. Bao nhiêu tức giận xả ra không nổi, chỉ thấy rất đau lòng và khó chịu. Ông nén lòng khuyên bảo: "Ngươi ở Phượng Minh Cốc đừng đi đâu. Bọn họ cứu người thành công thì tốt, nếu có gì bất trắc ngươi sẽ kế thừa Linh Tiêu Bảo Điện. Làm chưởng môn của Linh Tiêu Bảo Điện. Đây không phải là mơ ước của ngươi hả? Cha hứa sẽ sắp xếp để ngươi ngồi vào vị trí của Trang Điền."
Nào ngờ Mộ Dung Táp sồn sồn lên: "Bất trắc? Xìiii! Sư phụ con có quý tướng, chắc chắn sẽ cứu được đại sư huynh. Mà cho dù bọn họ bị trúng quỷ kế đi chăng nữa thì vẫn còn bản thiếu gia thông minh lanh lợi ở đây."
Mộ Khải Niên suýt nữa nôn ra máu: "Oắt con! Ngươi nhất định muốn chết phải không?"
"Cha..." Mộ Dung Táp nhõng nhẽo, "Sư phụ và các huynh đệ đều có liên quan, con lại trốn ở phía sau? Có lý nào lại như vậy. Mộ Chiêu Diêu ta không phải là rùa đen rút đầu. Hơn nữa, con muốn trở thành chưởng môn thì phải biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ. Có như vậy sư phụ mới chọn con làm người kế nghiệp. Chẳng lẽ ý của cha là muốn con khi sư diệt tổ?"
"Thằng nhãi ranh!" Mộ Khải Niên tức giận cốc đầu con trai.
"Đau quá!" Táp Táp rên lên.
"Đừng nói nhảm, gì mà khi sư diệt tổ, còn nói bậy bạ ta sẽ chém đứt lưỡi ngươi!"
Mộ Dung Táp vội vàng che miệng chạy đi, anh chàng núp sau cây cột hướng đầu ra ngoài cười nói: "Cha, con đi đây!"
Mộ Khải Niên ngây người.
Đứa nhỏ này luôn thích gây rắc rối, dựa vào tên tuổi của ông ra hoành hành ngang ngược khắp nơi, nay đã thành người lớn. Hơn nữa còn rất đột ngột, còn chưa đợi cha mình cho phép đã trưởng thành mất rồi!
*****Trang Điền không muốn các đồ đệ dính líu tới việc này. Dù là Hoa Triệt, Lâm Ngôn, Sở Băng Hoàn, hay là Mộ Dung Táp. Ông yêu cầu Sở Băng Hoàn trở về Vân Thiên Thủy Kính, Mộ Dung Táp trở về Phượng Minh Cốc, là không muốn hai người nhúng tay vào. Đồng thời hy vọng Mai Thải Liên và Mộ Khải Niên có thể ngăn cản hai đứa nhóc này lại.
Kết quả... chưa tới một ngày, hai người đã trở lại Linh Tiêu Bảo điện.
Bên phía Hoa Triệt cũng chẳng khá hơn. Ông tưởng rằng Khương bà bà có thể dùng tình cảm khuyên nhủ hắn, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán.
Khương bà bà: "Đại sư huynh ngươi bị bắt hả? Vậy đi cứu đi! Tiểu thiếu gia không cần nói, lão nô sẽ tự lo liệu, chưa kể còn có tiểu Thương ở đây. Tiểu thiếu gia đừng lo lắng gì cả, đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận."
Hoa Triệt không nói Văn Nguyên bị Ma Tôn bắt, có giải thích thì Khương bà bà cũng không thể mường tượng ra được, mắc công tốn sức. Tóm lại, hắn từ xa chạy về Hàng Châu, còn chưa ngồi nóng chỗ đã bị Khương bà bà đuổi đi.
Trang Điền: "..."
Tình hình phía Lâm Ngôn còn quá sức tưởng tượng hơn nữa. Cũng tương tự như Hoa Triệt, vừa nghe tin Đậu Đậu sẽ đánh Ma Giới, dân làng cả xóm đốt pháo, giết lợn ăn mừng. Bọn họ muốn cổ vũ tinh thần để Lâm Ngôn đi giết đại ma đầu, lập nên chiến tích vĩ đại.
Cha mẹ Đậu Đậu chẳng những không giữ con trai mà còn hớn hở hơn ai hết.
"Đi đi con trai, nam tử hán đại trượng phu chí tại tứ phương, anh dũng chiến đấu với kẻ thù, làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông."
"Mẹ tin tưởng con, cố gắng lên!"
Lâm Ngôn cũng trở lại Linh Tiêu Bảo Điện như đã hẹn, còn mang theo một số đặc sản.
Trang Điền: "..."
Mấy huynh đệ Trang Tiểu Nhị thì khỏi phải bàn cãi. Bọn họ đều là trẻ mồ côi, sư phụ ở chỗ nào, cả nhóm sẽ đi theo tới đó, bất chấp hậu quả là gì.
Mộ Dung Táp: "Đệ tử đã chuẩn bị xong, sư phụ, khi nào chúng ta lên đường?"
"Lén lút xâm nhập vào trong được không?" Lâm Ngôn gợi ý.
Hắn bàn thêm: "Ta rành nơi đó, để ta vẽ bản đồ."
Sở công tử cũng góp ý: "Bắt đầu từ chỗ này đi, chỗ này nối thẳng đến thủy lao của Phần Tình Điện."
Trang Điền: "..."
Ơ đệch!
Đồ đệ của ta sao lại tri kỷ đến vậy.
Khoé mi ông cay cay, nước mắt nước mũi tèm lem.
Hoa Triệt vừa đổi giá cắm nến vừa nói: "Khó nhất là Ân Vô Hối, mọi người lén lút đột nhập đi. Ta sẽ thẳng đến cổng chính giữ chân hắn, thấy thế nào?"
Y phản bác mà không cần nghĩ ngợi: "Quá nguy hiểm."
"Nguy hiểm chỗ nào? Lão còn có thể giết ta sao?" Hắn không phục đáp lại.
Sở Băng Hoàn liếc người thương một cái: "Ở Dạ U Phủ lão muốn giết ngươi."
"Lão giả bộ để hù ta." Hắn lắc đầu phản bác.
Sở Băng Hoàn nhắm mắt, cương quyết giữ ý kiến của mình: "Ta không đồng ý!"
Hoa Triệt sửng sốt một chút, rồi bất lực thở dài, "Khối Băng, nói chính sự, làm ơn đừng nổi cơn tam bành được không?"
Y vô cảm lặp lại: "Ta, không, đồng, ý!"
Hắn không thèm chấp nhặt với y, ranh mãnh dùng giọng điệu nũng nịu ném cục diện rối rắm cho Trang Điền: "Sư phụ coi hắn kìa!"
Ông bị sặc nước trà, lúng túng lau nước dính trên vạt áo, "Chuyện này..."
"Chỉ cần ta không cãi lại thì lão sẽ không sinh bệnh, cũng sẽ không giết ta." Hoa Triệt tự tin thuyết phục mọi người. "Hổ dữ không ăn thịt con, ta là người thích hợp hơn ai hết. Với thân phận thiếu tôn, ta cũng dễ điều người người đi, mọi người sẽ dễ xâm nhập Phần Tình Điện hơn một chút."
Mộ Dung Táp vui mừng tán thưởng: "Hoa Huynh hay quá!"
Ánh mắt Đậu Đậu sáng lên: "Làm con Ma Tôn thật là tốt!"
Hoa Triệt: "..."
Nói xong liền bắt tay vào làm ngay, tuy Sở Băng Hoàn rất khó chịu.
Đợi đến trời tối, y bước tới Hóa Nhạc Các đưa cho người thương mấy lọ thuốc, trong đó có một ít chống độc, cầm máu... để phòng ngừa mọi tình huống có thể xảy ra
Hắn cũng không khách sáo, nhận lấy thước cất vào túi càn khôn. Đồng thời thấy Sở Băng Hoàn còn do dự nên mới nói: "Ngươi tới đây để khuyên ta?"
Y giương mắt nhìn hắn và chậm rãi lắc đầu: "Thân phận của ngươi là dễ dàng động thủ nhất, ta biết."
"Đánh nhanh thắng nhanh, cứu Văn Nguyên rồi rời đi không cần trì hoãn." Hắn hiểu ý cười lên.
Y nói khẽ: "Còn có hai năm."
"gì?"
"Đến lúc đó ta và ngươi đều thành niên."
"Sau đó thì sao?" Hắn ngẩn người hỏi lại.
Sở Băng Hoàn buông chén trà xuống, rồi trịnh trọng nhắc nhở: "Chúng ta nên làm theo lời người lớn hai bên đã an bài, kết hôn."
Đôi tay Hoa Triệt bỗng dưng cứng đờ, thật lâu sau cảm giác tê dại mới bớt đi. Hắn theo bản năng bóp chặt chén trà vốn đã nguội lạnh: "Nếu chỉ là vì lời hứa của người lớn thì không cần." Đôi môi đột nhiên nở nụ cười, tư thế thoải mái, ngay cả lông mày cũng tràn đầy ấm áp an nhàn: "Ta không phải là người làm việc theo quy củ. Hai người ở bên nhau nhất định phải tâm ý tương thông, đôi bên tình nguyện. Vì hôn ước mà phải trói buộc đời nhau sẽ không thú vị."
Y muốn phản bác theo bản năng nhưng hắn đã vội vàng cướp lời: "Ngươi là người hiền lành, hiếu thuận, tự nhiên sẽ không làm trái ý bề trên. Dù sao năm đó người từ hôn chính là ta. Ngươi không cần cứ giữ mãi khúc mắc trong lòng rồi dây dưa với nhau."
Về hôn sự này, hai người cứ giữ mãi ở trạng thái ỡm ờ không rõ. Sở Băng Hoàn muốn tiến lên, Hoa Triệt thì cứ luôn lùi lại. Hai người cách nhau một tầng giấy mỏng, song không ai dám chọc thủng.
Tình hình hiện giờ vừa khéo lại gãi đúng chỗ ngứa. Trước đêm tiến công vào ma giới mà còn không chịu bày tỏ cõi lòng, thì biết đâu sau này sẽ chẳng còn cơ hội.
Ánh nến cam rực như nhuộm lên khuôn mặt y một màu ấm áp mờ ảo, đôi môi khẽ nhếch lên khiến nụ cười càng dịu dàng hơn: "Ta không miễn cưỡng, cũng không liên quan gì đến bề trên. Kết làm đạo lữ với ngươi là mong muốn của ta."
Trong đầu hắn "oanh" một tiếng, ý cười nhạt nãy giờ tức khắc đọng lại trên môi.
Sở Băng Hoàn bất thình lình đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn ngắn. Quỳ một chân xuống trước mặt Hoa Triệt. Gương mặt tuấn tú ở trong không gian tranh tối tranh sáng tựa như viên minh châu lấp lánh.