Khi Khúc Hạ Vãn nói với cô rằng Nguyên Trăn sau này sẽ đến tìm, phản ứng đầu tiên của Ôn Tư Ngộ chính là đau đầu.
Nhưng mà bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại thì, đây vừa hay cũng là lúc thích hợp để nói mọi chuyện cho rõ ràng, đem chuyện này giải quyết xong rồi xin lỗi.
Nghĩ xong rồi lại bình thản, vì thế cô dứt khoát đắm chìm trong thế giới tiếng cười của mình, người đẹp tiếp tục cười ngây ngô.
Thời gian này Giang Tự có hơi bận nên sau đó hai người cũng không gặp lại, chỉ nhắn tin mỗi tối với nhau.
Tối đó khi Ôn Tư Ngộ ở trường phát sóng trực tiếp, cô lại "được" Si Mê Tứ Ngự tặng cho 100 thứ lễ vật.
Vừa hay lúc này Giang Tự nhắn tin tới, hỏi cô đang làm gì.
Ôn Tư Ngộ cầm điện thoại, hơi do dự rồi cũng bắt đầu lạch cạch đánh chữ.
[Siling: Em bị thổ hào bao dưỡng rồi, có người tặng em rất nhiều lễ vật quý.]
Cô vừa gửi tin nhắn đi, đầu dây bên kia liền trầm mặc.
Tầm khoảng một phút đồng hồ sau, Giang Tự mới gửi lại một chữ: "À."
[Siling: Làm sao bây giờ? Em có nên từ chối cô ấy không? Hình như cô ấy giàu hơn anh, còn trẻ hơn anh nữa.]
Lần này người đàn ông hồi đáp rất nhanh, dưới dòng tin nhắn tựa như còn lộ ra điểm không phục.
[Giang Tự: Sao em biết cô gái đó có tiền hơn anh? Còn trẻ hơn anh?]
[Siling: Tất nhiên rồi. Mấy kiểu tặng lễ vật khi phát sóng trực tiếp thế này chỉ có mấy người trẻ bọn em mới chơi thôi.]
"..."
Lần này Giang Tự không nhắn lại.
Người đàn ông năm phút trước còn ngồi trước máy tính tặng lễ vật, bây giờ đang nằm thẳng trên giường nhìn trần nhà, vẻ mặt không hề có tí gì gọi là vui vẻ.
Mấy ngày sau đó, Ôn Tư Ngộ mỗi khi tan học lại quay trở về tiết tấu livestream như bình thường, đợi mấy ngày cũng thấy Nguyên Trăn lẫn bạn trai đâu, ngược lại là Hướng Ca tới tìm cô.
Cô gái nhai kẹo cao su đứng ở trước cửa phòng học, nhìn thấy cô thì lười nhác vẫy tay, khoé môi cong nhẹ lên, khuôn mặt vốn xinh đẹp không tì vết nay lại càng thêm kiêu ngạo.
Ôn Tư Ngộ nói hai ba câu với Khúc Hạ Vãn rồi đi qua, bị Hướng Ca đột ngột ôm lấy cổ. Cô ấy nghiêng người ném cho cô một ánh mắt câu hồn đoạt phách giống như tiểu yêu tinh.
Đơ ra một lúc, Ôn Tư Ngộ chậc lưỡi hai tiếng: "Đồng chí hoa hậu giảng đường này, cậu bây giờ đều hung dữ như vậy sao? Đến linh hồn bé nhỏ như tớ mà cũng không buông tha?"
Hướng Ca nhẹ kêu một tiếng: "Thích cậu mà."
"Đừng, tớ thích đàn ông."
"Ok ok, cậu thích đàn ông. Buổi tối có tiết không?" Hướng Ca không nhiều lời với cô mà trực tiếp hỏi.
"Ừm, không có." Ôn Tư Ngộ gật đầu.
Hướng Ca cười, "à" một tiếng thật dài: "Tối nay ra ngoài chơi với chị đi, có người đàn ông cậu thích đấy."
Ôn Tư Ngộ sửng sốt một lúc, buồn rầu thở dài: "Người đàn ông tớ thích, chỉ sợ cậu không thể nhìn thấy."
Hướng Ca đã hiểu, trong lòng thầm mặc niệm cho Nguyên Trăn ba giây, vỗ vỗ bả vai cô: "Vậy có đi hay không đây?"
Ôn Tư Ngộ ngẫm nghĩ rồi vẫn gật đầu.
Khi tới quán karaoke, Hướng Ca đẩy cửa bước vào, quả nhiên bên trong Nguyên Trăn đang ngồi giữa tàn sát trái cây, cười cười nhìn đám người ca hát nhảy múa. Trước mặt anh ta có hai đĩa trái cây.
Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, đi theo vào. Mọi người vừa nhìn thấy cô thì liền dừng lại hết mọi động tác, không tung xúc xắc cũng không uống rượu nữa, duy chỉ có Lộ Dịch ôm mic phát ra những tiếng kêu quái đản.
Ôn Tư Ngộ bị mọi người ồn ào đẩy đến vị trí bên cạnh Nguyên Trăn ngồi xuống. Cảm nhận được vị trí bên cạnh lún xuống, người đàn ông sờ mũi, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.
Trong lòng âm thầm thở dài nhưng Ôn Tư Ngộ vẫn ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào học trưởng Nguyên."
"Đạo diễn Ôn, đã lâu không gặp."
Hai người đồng thời mở miệng, đều sửng sốt.
Nguyên Trăn cười: "Hình như cũng không lâu lắm."
Sự xấu hổ dần được giảm bớt, Ôn Tư Ngộ cũng cười: "Một tuần có lâu đâu?"
"Vậy là lâu rồi." Nguyên Trăn nửa đùa nửa thật.
Mọi người trong phòng liên tục phát ra những âm thanh lớn, nhất là vị trí của Hướng Ca ngay bên cạnh, không khí này thật sự không thích hợp để nói chuyện.
Hiển nhiên Nguyên Trăn cũng cảm thấy vậy, hơi do dự rồi cũng mở miệng: "Hay là ra ngoài đi?"
Ôn Tư Ngộ nhẹ nhàng thở ra, lại đề cao giọng nói, nhẹ nhàng đáp: "Được ạ."
Hai người bỏ lại đám người ồn ào mà đi ra ngoài, Ôn Tư Ngộ đi ra trước, dựa vào bức tường cạnh cửa chờ. Sau đó Nguyên Trăn cũng đi ra, đứng đối diện trước mặt cô.
Trên gương mặt của nam sinh không còn nụ cười dịu dàng như thường lệ mà đổi lại là sự nghiêm túc.
"Lần trước bị chụp lại, anh rất xin lỗi." Anh ta mở miệng nói trước.
Ôn Tư Ngộ vốn còn đang cúi thấp đầu, ủ rũ sắp xếp lời nói nghe thấy anh ta nói vậy thì sửng sốt ngẩng đầu lên.
Nam sinh rũ mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
Ôn Tư Ngộ xua tay, liên tục nói "Không có gì." rồi sửa sang lại mớ cảm xúc hỗn độn. Cô hít sâu một hơi, gọi tên anh ta.
Trong lòng Nguyên Trăn không khỏi trầm xuống, trầm mặc nhìn cô, không đáp lời.
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi, đàn anh không cần để ý nữa." Ôn Tư Ngộ cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Đàn anh Nguyên là một người rất tốt, kỹ thuật diễn cũng rất tuyệt, lớn lên đẹp trai mà ở trong trường học cũng rất nổi tiếng, em vẫn luôn sùng bái đàn anh đấy ạ."
Nguyên Trăn cười khổ.
"Thật không?" Anh ta nhẹ giọng hỏi: "Xem ra cái thẻ người tốt này anh không thể không nhận rồi sao?"
Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu, còn muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô gái nhỏ nói một câu xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, lại ngẩng lên nhìn người đàn ông, hơi do dự rồi cũng thấp giọng nói câu xin lỗi, trực tiếp ấn nút nghe điện thoại. Chỉ là ở trước mặt Nguyên Trăn, cô không dám gọi hai tiếng thầy Giang ra mà thôi.
"Em đang ở đâu?" Ở đầu dây bên kia, Giang Tự dứt khoát hỏi cô.
Không hiểu sao Ôn Tư Ngộ lại có chút cảm giác làm chuyện xấu rồi bị vạch trần, nhỏ nhẹ đáp: "Cùng bạn đến quán karaoke..."
Tầm mắt cô hơi di chuyển, khoé mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Ôn Tư Ngộ sửng sốt một lát rồi quay đầu lại.
Người đàn ông đứng cuối hành lang mặc áo sơ mi màu đen, tay cầm điện thoại bước tới.
Ngay sau đó, giọng anh từ trong loa truyền tới.
"À..."
Trầm thấp.
Giang Tự dừng lại trước mặt hai người, vì không đeo khẩu trang nên gương mặt cứ thế lộ ra giữa hành lang tăm tối, cứ thế trầm mặc nhìn cô.
Trên gương mặt không có một chút biểu tình nào, chỉ có đôi môi mỏng hơi mấp máy.
Ôn Tư Ngộ rốt cuộc không biết cái loại cảm giác yêu đương vụng trộm này từ đâu mà tới. Cô hết nhìn Nguyên Trăn ở trước mặt rồi lại nhìn sang Giang Tự, suy nghĩ mình nên giả ngu hay là thể hiện rối rắm một tí.
Kết quả, Ôn Tư Ngộ nhìn anh, khô khan cười hai tiếng: "Thầy Giang, thật khéo nha."
Giang Tự đã hiểu.
Nhưng mà anh ra mắt mười mấy năm nay, tính tình tuỳ hứng của anh mọi người trong giới đều biết.
Cô gái nhỏ đứng dựa vào vách tường cuối hành lang, người đàn ông đứng trước mặt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt chuyên chú khiến người ta khó chịu và bực bội.
Giang Tự một tay cầm điện thoại, một tay khác lại giơ ra, cầm lấy cổ tay cô kéo lại đây.
Ôn Tư Ngộ bị kéo một cái trở tay không kịp, trực tiếp lảo đảo ngã vào trong lồng ngực anh.
Cô hoảng sợ, nhanh chóng duỗi tay đẩy ra nhưng lại bị anh gắt gao ôm chặt lấy bả vai, không chịu buông bỏ.
Giang Tự nhàn nhạt mở miệng: "Cậu tìm bạn gái tôi có việc?"
Nguyên Trăn hoảng hồn lại, cung kính gọi anh một tiếng thầy Giang.
Giang Tự "ừm" một tiếng, mặt không cảm xúc nhìn anh ta: "Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước."
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà ôm người đi luôn rồi.
Ôn Tư Ngộ không dám ho he gì, cứ để mặc anh lôi đi.
Xuống thang máy rồi ngồi vào xe, yên tĩnh ngồi trên ghế lái phụ, hai tay đặt ở trên đùi, tư thế vừa ngoãn ngoãn lại vừa kì cục.
Giang Tự nghiêng mắt nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Tư Ngộ nhanh chóng sát lại gần anh: "Em vừa mới chuẩn bị cùng học trưởng Nguyên nói rõ mà."
Giang Tự cười lạnh một tiếng: "Cái gì mà Nguyên học trưởng cơ?"
Ôn Tư Ngộ chỉ mất một giây để nhận ra sai lầm: "Là bạn học Nguyên."
Người đàn ông không thèm nói lý, quay mặt đi không nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ lại hơi nghiêng người tới, vươn tay lôi kéo góc áo của anh.
Giang Tự mặt lạnh vẫn không có biểu hiện gì.
Trong lòng Ôn Tư Ngộ cực kì vui vẻ, gọi anh: "Thầy Giang..."
Ấn đường của Giang Tự nhảy dựng.
Ôn Tư Ngộ không ngừng cố gắng, lôi kéo áo sơ mi của anh mà lắc lắc, giọng nói mềm như bông: "A Tự..."
Giang Tự đơ luôn rồi.
Giống như bị một thùng nước lạnh đổ xuống, trong nháy mắt dập tắt tất cả sự tức giận của người đàn ông.
Anh đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn cô.
Thấy nguy hiểm được loại bỏ, đáy lòng Ôn Tư Ngộ vui sướng "hu ya" một tiếng, cười hì hì dựa vào ngực anh, cánh tay thì vòng lấy ôm eo anh.
Giang Tự hoàn toàn không có cách nào, đành ôm lấy cô, thở một hơi thật sau giơ vũ khí đầu hàng: "Em muốn giết chết anh đúng không?"
Ôn Tư Ngộ ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, chóp mũi cạ cạ vào cơ bụng anh: "Vừa rồi thầy Giang thật chẳng lễ phép gì cả."
"Đừng cọ loạn." Người đàn ông gõ một cái không nặng không nhẹ lên đầu cô, giọng điệu hung dữ: "Em còn muốn anh lễ phép? Anh thấy bạn gái cùng người đàn ông khác đứng ở hành lang thì thà thì thụt với nhau, dù không có lễ phép nhưng cũng biết nói lí."
Anh hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Em thì lại giả vờ như không thân thiết với anh? Thầy Giang, thật khéo nha?" Giang Tự hừ nhẹ một tiếng, giận dỗi đến mức nghiêm trọng.
Ôn Tư Ngộ: "..."
Ôn Tư Ngộ từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: "Anh thì đến khẩu trang cũng không đeo."
Giang Tự hừ một tiếng, vẻ mặt như đang nói "Thế thì làm sao?" vậy.
"Hôm nay thầy Giang rất không lí trí." Ôn Tư Ngộ bình tĩnh chỉ ra.
"..."
"Cũng rất trẻ con."
Vẻ mặt Giang Tự đờ ra, rũ mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ đang ở vị trí giữa hai chân anh, từ anh mắt anh nhìn xuống có thể thấy tay cô đang đặt ở vị trí mẫn cảm, đôi mắt to tròn cứ chớp chớp làm người ta ngứa ngáy.
Giang Tự kéo người ngồi thẳng dậy, thò đầu lại gần cắn môi dưới của cô, dùng lực không nhẹ.
Ôn Tư Ngộ bị đau nên than nhẹ một tiếng, lại bị người đàn ông nuốt hết tiếng kêu vào trong miệng.
Anh rũ mắt hừ hừ hai tiếng, đầu lưỡi ác ý vươn lên trên cọ một vòng, giọng khàn khàn hỏi: "Ai trẻ con cơ?"
Ôn Tư Ngộ: "..."
Cô gái nhỏ được buông tha, vừa muốn nói chuyện lại bị cắn tiếp.
"Ưm" một tiếng, Ôn Tư Ngộ đau đến mức sắp chảy nước mắt.