Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 17



Tề Sơ Phàm đứng trước cửa phòng kí túc xá, vừa bước vào cửa thì cả hai cái tên trong phòng đều quay đầu lại dùng ánh mắt "chúc mừng" để nhìn cậu, kết quả ngay khi nhìn thấy đầu cậu quấn băng gạc trắng bóc, ánh mắt "chúc mừng" lập tức biến thành "đồng tình".

"Hai cậu đây là cái kiểu gì?" Tề Sơ Phàm trừng mắt nhìn hai người, đi đến bên giường mình rồi ngồi xuống.

Trương Thành Hạo ngồi trên chiếc giường bên cạnh cậu, ôm máy tính trong tay, xem ra là đang xoát trò chơi cùng Lý Tinh ngồi đối diện.

Hai tên đó thấy cậu vào nhà đều dời mắt khỏi máy tính trong lòng, sau khi nghe câu hỏi của cậu, Trương Thành Hạo mở miệng đáp trước tiên: "Sơ Phàm, không phải cậu nói đi diệt tình địch sao? Diệt tình địch gì mà hai ngày một đêm không thấy về, trước đó bọn tớ còn bảo nhau không biết có phải là cậu vừa đi diệt tình địch vừa đi kiếm tình nhân hay không."

Lý Tinh đồng tình gật gật đầu, chỉ chỉ đầu Tề Sơ Phàm phụ họa: "Vốn nghĩ đoán thế là đúng rồi nhưng hiện giờ tớ lại nghĩ có khi cậu bị tình địch diệt lại nên nằm đơ trong viện suốt hai ngày một đêm ấy chứ."

Tề Sơ Phàm: "..."

Cậu vừa định mở miệng phản bác, Trương Thành Hạo đã thở dài ca thán: "Thế giới này thiếu gì hoa thơm quả ngọt, đơn phương thầy giáo nhỏ làm gì. Đánh không lại nhân tình của người ta thì cậu hãy buông tay đi."

"Đúng." Lý Tinh nói ngay theo Trương Thành Hạo: "Về sau nếu lại bị đánh như vậy thì nhớ gọi điện thoại cho bọn tớ một cú, cậu nằm viện thì không có lý nào bọn tớ mặc kệ cậu a."

Hai người rốt cục cũng nói xong, Tề đại thần nghẹn nửa ngày mới tìm được cơ hội nói chuyện. Cậu dùng ánh mắt mang tên "Ông đây chẳng thèm tranh cãi với tụi bây" để liếc nhìn bọn họ rồi thấp giọng mở miệng: "Hai thằng điểu ti* FA thối các cậu thì biết cái gì. Tớ nói cho các cậu biết, giờ quan hệ giữa anh đây và thầy giáo nhỏ đã tiến thêm một bước rồi."

*Điểu ti - 屌丝 - từ lóng chỉ người thua kém về mọi mặt.

"Cho nên mới nói Tề đại tác gia của chúng ta đã đánh thắng tình địch rồi?" Trương Thành Hạo nhìn Tề Sơ Phàm như vậy thì chậc chậc hai tiếng, trêu chọc.

Lý Tinh cũng cười lắc đầu nói: "Lời này nghe giống như □□ đến kỳ tranh giành giống cái."

Tề Sơ Phàm cảm thấy gân xanh trên thái dương mình đều bị hai tên bạn đểu này gọi dậy rồi. Trước kia vẫn nghĩ mình giỏi bổ não nhất hóa ra là do cậu đã quá ngây thơ, kỳ thật vua bổ não chính là hai thằng bạn cùng phòng ngốc nghếch này thì có!

Tề đại thần phẫn nộ nói: "Cả hôm qua lẫn hôm nay tao đều không về thế mà các mày không thể gọi điện thoại hỏi thăm xem lý do tại sao tao không về à?"

Trương Thành Hạo mở to mắt nhìn từ đầu đến chân Tề Sơ Phàm rồi hỏi: "Cậu chết rồi à?"

"Không có a." Tề Sơ Phàm bị câu hỏi của cậu ta khiến cho mạc danh kỳ diệu*.

*Mạc danh kỳ diệu - 莫名其妙 - không hiểu gì cả.

"Không chết thì gọi điện thoại làm gì? Dù sao cậu có chết được đâu." Trương Thành Hạo nói: "Mà nếu cậu có chết thật thì bệnh viện nhà xác cũng sẽ gọi điện báo cho tụi tui, cho nên hoàn toàn không cần gọi điện thoại cho cậu a."

Lý Tinh cũng nói: "Quả thật chẳng cần thiết, tụi tui cũng chẳng phải phụ huynh của cậu, mà nhá, cậu bây giờ cũng đã mười chín tuổi rồi, có thể tự xử mấy chuyện ra ngoài cả đêm nho nhỏ rồi hen."

Tề đại thần cảm thấy mình quả thực sắp phát điên rồi, tình bằng hữu ở đâu!

Nhưng cậu lại không nghĩ tới, lời cậu thốt ra không phải câu chỉ trích hai thằng bạn cùng phòng thiếu đánh mà lại hỏi ngược lại bọn họ: "Nếu các cậu là phụ huynh của tớ thì sao? Ai là ba ai là má?"

Lý Tinh dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ liếc nhìn Trương Thành Hạo một cái, đoạn dùng ánh mắt y hệt để nhìn Tề Sơ Phàm, cậu ta nói: "Này thằng gay, đừng có cái kiểu vì cậu là gay nên giờ nhìn đâu cũng ra CP nhé."

"Oa cậu cư nhiên ngay cả CP cũng biết!" Trương Thành Hạo một chút cũng không ngại việc mình vừa bị bạn cùng phòng ghét bỏ, ngược lại ánh mắt nhìn Lý Tinh lúc này lại như thể cậu ta vừa phát hiện ra một đại lục mới, "Cậu có biết lời nguyền khoa sinh các cậu không?"

"Cái gì?" Lý Tinh mặt đầy không hiểu.

"Năm thứ nhất, đàn em, lớp chú có mỹ nữ không? Năm thứ hai, đàn em, lớp chú có nữ sinh không? Năm thứ ba, đàn em, lớp chú có giới tính nữ không? Năm thứ tư, đàn em, anh nhìn em rất được." Trương Thành Hạo còn chưa trả lời, Tề Sơ Phàm đã mở miệng nói giúp. Nói xong còn vô cùng đồng tình đế thêm một câu: "Cậu đang năm hai, chúc may mắn."

Lý Tinh: "..."

Tề Sơ Phàm nhìn tên bạn cùng phòng ngu ngốc của mình chạy đi cào tường, cảm thấy tâm tình mình tốt hơn một chút rồi.

Cậu quay đầu nhìn về phía Trương Thành Hạo, còn chưa mở miệng, Trương Thành Hạo đã nói: "Tớ là một văn nhân, không học sinh, cái miệng thối của cậu đi mà phun nó chứ đừng phun tớ."

Lý Tinh nằm không cũng trúng đạn cả giận nói: "Hai đứa tụi bây học văn mà chẳng có tí tình nghĩa nào thế?

Tề Sơ Phàm nói: "Rõ ràng là do các cậu không có tình nghĩa bạn cùng phòng trước!"

Lý Tinh hiểu rõ nói: "Tớ hiểu rồi, lúc này Tề đại tác gia chỉ đơn thuần là do có chuyện gì đó vui vẻ hoặc bi thương nên mới làm mình làm mẩy hấp dẫn ánh mắt của chúng ta để chúng ta hỏi nó xem có sao không thôi, được rồi thế thì hai ngày nay cậu ở đâu thế?"

Rốt cục cũng nói đến chính sự, Tề Sơ Phàm há mồm muốn nói quan hệ giữa cậu và thầy giáo nhỏ đã tiến triển mạnh mẽ so với trước đây nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện đó là cậu lại nhịn không được bắt đầu cười ngu.

Lý Tinh và Trương Thành Hạo nhìn Tề Sơ Phàm vốn định mở miệng, sau đó đột nhiên lại bắt đầu cười ngu ơi là ngu, ngay cả đôi mắt cũng cong lên vì cười. Nếu như không phải khóe miệng của cậu ta vẫn còn cử động thì phỏng chừng bọn họ đã không một chút khoa trương nghĩ rằng cậu ta sắp cười đến trẹo cả mồm.

"Được rồi không cần nói nữa." Thấy cậu ta cười ngoác mồm ra thì Lý Tinh chậc chậc hai tiếng, đoạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thằng nhóc này cười đến phát ngốc như thế chứng tỏ nó với thầy giáo nó thầm mến đã có tiến triển gì rồi."

"Chắc chắn là như vậy." Trương Thành Hạo lắc đầu, nhìn Lý Tinh rồi chỉ chỉ máy tính nói: "Làm ván nữa?"

Lý Tinh gật gật đầu nói, "Đi chứ." Nói xong thì lại ôm máy tính một lần nữa tiếp tục chơi trò chơi với Trương Thành Hạ.

"Này, tớ chưa kể chi tiết!" Tề Sơ Phàm tỏ vẻ rèn thành sắt rồi vẫn chưa đủ.

"Nhưng tụi tui không muốn nghe gay tú ân ái." Hai người nói, thật sự không nên quan tâm đến Tề đại thần ngu ngốc.

Tề đại thần tỏ vẻ mình rất cô đơn, cái cảm giác không thể san sẻ niềm vui cùng ai quả thực rất chán.

Cậu cô đơn mở máy tính ra, định rep lại đống bình luận rồi bắt đầu gõ chữ.

Trong khu bình luận có cả đống lời yêu thương nam thần, Tề Sơ Phàm liếc mắt nhìn, sau khi trả lời mấy cái thì cảm thấy không có ý nghĩa.

ID Tấn Giang của thầy giáo nhỏ là gì cậu không biết, trả lời nhiều như vậy mà không biết rốt cục là thầy giáo nhỏ có nhắn lại cho mình cái nào không, quả thực mệt tâm. Vạn chữ mỗi ngày ít nhất sẽ khiến thầy giáo nhỏ thấy vui nhỉ.

Về phần những bình luận trả lời các bình luận trước đó của cậu, Tề đại thần đều không thèm liếc nhìn.

Bỏ qua vĩnh viễn đều tốt đẹp như vậy đó, Tề đại thần cũng vĩnh viễn không biết được thật ra thầy giáo nhỏ ngày nào cũng vào tỏ lời yêu thương với mình.

Bởi vì chuyện của Tần Nhạc nên buổi đánh giá thứ ba Tạ Trần đành tự thân lên lớp.

Tề Sơ Phàm vốn đang ngồi ở bàn đầu hy vọng thầy giáo nhỏ mà cậu vẫn nhớ nhớ mong mong, cuối cùng kẻ bước vào lại là một lão già quá năm mươi đầu lấm tấm hoa râm.

Cái này đúng thiệt là quá bi thương.

Nháy mắt khi nhìn thấy Tạ Trần, Tề Sơ Phàm táo bạo quên mất thật ra Tạ Trần mới là giáo sư môn này của bọn cậu. Cậu lúc này rất muốn trực tiếp vơ đồ bỏ đi.

Nhưng không thể.

Tạ Trần vốn rất hay để ý vặt vãnh thăm dò linh tinh, ngộ nhỡ lúc này mình bỏ đi, cuối kỳ người ta trực tiếp cho mình điểm thấp thì sao. Không thể để thầy giáo nhỏ cảm thấy mình không thích môn anh ấy dạy.

Căn cứ vào loại tâm lý này nên Tề Sơ Phàm vẫn sử dụng thái độ y hệt lúc nghe thầy giáo nhỏ giảng trong tiết này. Tuy rằng cậu vừa nghe Tạ Tần niệm 《Trăm năm cô đơn》 vừa nghĩ dẫu cho giọng của thầy giáo có diễn cảm có dễ nghe đến đâu thì cũng không thể sánh bằng thầy giáo nhỏ của cậu được.

Cho dù bọn họ thật sự đều chẳng để ý gì chỉ là đơn thuần nhìn sách.

Tề Sơ Phàm ngây ngốc ngồi một tiết, suy nghĩ cốt truyện tiếp theo để hỏi lại thầy giáo nhỏ, tóm lại là cậu không có một chút ý định 《Trăm năm cô đơn》 nào. Nhưng là một sinh viên đã trải qua 12 năm đèn sách rồi thi đỗ kì thi cao đẳng đại học thì cậu và đám sinh viên đều trang bị một kỹ năng ——

Đó là rõ ràng đang ngẩn người nhưng vẫn nhìn chăm chú vào thầy giáo để khiến ông ấy nghĩ cậu đang nhập tâm nghe ông ấy giảng.

Cho nên sau khi hết tiết, Tề đại thần còn đang ngẩn người thì Tạ Trần đã chạy đến trước mặt cậu.

Cái loại học sinh dám công khai ngồi bàn đầu ngẩn người này chắc chắn là loại học sinh não tàn tới khiêu khích mình.

Tạ Trần nhìn nhìn Tề Sơ Phàm, cuối cùng lặng lẽ thở dài trong lòng. Rõ ràng diện mạo thoạt nhìn là một thằng nhóc sáng dạ, sao lại não tàn đến thế. Hiện giờ chất lượng học sinh trong trường càng ngày càng kém, quả thực như thể là ai cũng có thể vào.

"Bạn học này, đã hết tiết rồi mà anh vẫn đắm chìm trong câu chuyện cũ tôi mới kể sao?" Tạ Trần cười ha ha nhìn đôi mắt thất thần ngốc nghếch của cậu ta rồi mở miệng vì chính đại quang minh.

Tề Sơ Phàm bị Tạ Trần đột nhiên xuất hiện dọa sợ phát run, mãi sau mới nói: "Em không có, chính là..."

"Được rồi đừng giải thích." Tạ Trần cười nói: "Tiết học này vốn là muốn giúp các anh thả lỏng một chút nên tôi mới thuận tiện kể chuyện cũ, nào ngờ các anh lại không thích. Những tiết sau anh ngồi xuống cuối đi, anh ngồi đây ngẩn người thì tôi sẽ cảm thấy anh đang khiêu khích xem tôi có dám làm gì anh không đấy."

"Thực xin lỗi thầy, em..." Tề Sơ Phàm bị Tạ Trần dọa, lúc này cậu cũng chẳng rõ Tạ Trần có ý gì. Nhưng không đợi cậu nói hết câu, ông ấy đã cắt ngang.

"Không làm gì anh đâu, không phải khẩn trương." Tạ Trần nói xong thì cười tủm tỉm cầm sách bỏ đi. Để lại một Tề Sơ Phàm ngẩn người nhìn theo bóng ông.

Tề đại thần đột nhiên phát hiện, hình như các thầy giáo dạy khoa văn đều rất ôn hòa.

Không đúng, trừ Tần Nhạc ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.